Quả nhiên, em bé ngoan sẽ được cho kẹo ăn!
Tuy mặt của Đào Lộ có được trang điểm nhẹ, nhưng cô lại không chấp nhận tô son linh tinh, lúc chị dâu cầm một thỏi Anna Sui đưa tới, cô vội vàng lắc đầu từ chối ngay.
Bởi vì Trầm Úy Vũ thích son hương quýt, cho nên có đánh chết cô cũng không muốn thử bôi các loại son khác lên môi!
“Mấy ngày này tay trái của em không tiện cử động, nên có việc gì thì cứ nói với tôi.” Vì vừa mới hôn xong nên giọng của Trầm Úy Vũ có vẻ hơi khàn khàn.
Thật ra anh còn muốn hôn nữa cơ, nhưng mà son trên môi cô đã bị anh liếm sạch rồi, xem ra đành phải chờ cô tô lại son thì mới có cớ để hôn tiếp thôi.
Dù sao đối với anh mà nói thì trước khi làm việc gì đều cần có lý do chính đáng, đó chính là nguyên tắc từ xưa đến nay của anh.
Nghe thấy lời nói quan tâm của Trầm Úy Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Lộ càng thêm rạng rỡ, tựa như đóa hoa nở rộ, mang theo cả hương vị ngọt ngào.
Đang lúc anh muốn quay người đi vào phòng thì Đào Lộ lại cuống quýt tóm chặt lấy vạt áo anh, anh bất ngờ đứng lại, lông mày khẽ nhướn lên.
Ý thức được sự đường đột của mình, cô mau chóng buông tay ra rồi xấu hổ nói: “Ừm…Có chuyện này…Tối mai tổng giám đốc có rảnh không ạ?” Bàn tay nhỏ bé của cô vì lo lắng mà nắm chặt lấy mẩu giấy vệ sinh.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Trầm Úy Vũ buồn cười, từ trên cao nhìn xuống cô, cô giống như một chú thỏ trắng vậy, nhỏ bé, trong sáng khiến cho anh yêu thích.
Anh đã từng gặp không ít những người phụ nữ muốn dùng mọi cách để quyến rũ anh, cho nên, anh hoàn toàn có khả năng nhận biết được động cơ hành động của những người phụ nữ đó là gì.
Nhưng đối với Đào Lộ, anh không hề cảm nhận được một chút ô uế nào trong những hành vi của cô.
“Vâng…Tôi muốn cảm ơn tổng giám đốc vì đã giúp đỡ tôi mấy hôm trước, cho nên tôi có thể mời tổng giám đốc ăn cơm được không…” Đào Lộ hơi hồi hộp, giọng nói hơi gấp gáp, còn khẽ cắn lên đôi môi cánh hoa.
Ông trời ơi! Xin hãy tha thứ cho sự ghen tỵ của con!
Cô biết tối mai Trầm Úy Vũ sẽ đi ăn với Tô Trinh Trinh, nhưng cô không muốn chuyện này xảy ra một chút nào hết, chỉ cần tưởng tượng cảnh Tô Trinh Trinh làm nũng với anh thôi là cô đã thấy khó chịu rồi.
Chị dâu đã từng nhắc nhở, phải cẩn thận đề phòng những người bạn thân là con gái của anh, muốn trực tiếp ngăn chặn thì không thể vì như thế sẽ hơi lộ liễu, nhưng nếu giở chút chiêu trò để chen ngang thì hoàn toàn chấp nhận được!
Trước đây cô luôn không để tâm đến việc anh chơi gì, làm gì.Nhưng hiện tại, cô muốn chiếm lấy tâm trí của anh, không thích thấy anh đi chơi khắp nơi nữa, tuy rằng cô biết Trầm Úy Vũ luôn có nguyên tắc, không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt.
Coi như lần này cô đặt cược một phen, để Trầm Úy Vũ lựa chọn giữa cô và Tô Trinh Trinh, cũng vì thế nên cô càng thấy căng thẳng, mắt nhìn chăm chú vào Trầm Úy Vũ.
“Ừm…” Trầm Úy Vũ có vẻ như đang suy nghĩ, dù sao anh cũng đã đồng ý hẹn với Tô Trinh Trinh rồi, nếu không đi, đối phương nhất định sẽ lằng nhằng hỏi anh nguyên nhân vì sao.
Cảm nhận được sự chần chừ của anh, tâm trạng của Đào Lộ trùng xuống, cho rằng Trầm Úy Vũ không muốn từ chối thẳng thừng, sợ làm cho cô khó xử, cho nên anh mới miễn cưỡng ậm ừ như vậy.
“Nếu tổng giám đốc có việc thì…” Cô còn chưa nói xong thì anh đã nhẹ nhàng ngắt lời.
“Tôi không bận, ngày mai cùng đi ăn tối nhé!” Trầm Úy Vũ không để cho Đào Lộ có cơ hội thay đổi ý định, bởi vì anh nhìn ra được sự chờ mong kèm theo chút mất mát của cô.
Anh không muốn khiến cho cô thất vọng!
Dù sao anh cũng không muốn đi với Tô Trinh Trinh lắm, do phép tắc xã giao nên mới đồng ý, chứ thật ra là anh còn chẳng muốn nói chuyện với Tô Trinh Trinh.
Nhưng mà, bây giờ trong lòng lại cảm thấy xôn xao, rất chờ mong cuộc hẹn với cô vào tối mai.
Nhận được câu trả lời của Trầm Úy Vũ, Đào Lộ choáng váng mất mấy giây, gương mặt lập tức tươi cười, gò má ửng hồng, trông càng thêm ngọt ngào.
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc.” Cô không quên cảm ơn anh vì đã cho cô cơ hội, coi như lần đánh cược này cô thắng!
Tuy là Trầm Úy Vũ từ chối cuộc hẹn với Tô Trinh Trinh, nhưng không có nghĩa là cô ta đã mất đi sự nguy hiểm, theo trí nhớ của Đào Lộ, kiếp trước Tô Trinh Trinh cực dính Trầm Úy Vũ, không hề coi cô ra gì.
Cô phải ngày ngày đến diện kiến chị dâu, phải tận dụng hết các tiến bộ khoa học trên trái đất để biến mình trở thành một người phụ nữ hoàn hảo từ trong ra ngoài mới được!
Nhìn Đào Lộ giống như một đứa trẻ đang vui mừng khi được nhận quà, Trầm Úy Vũ cũng bị vui lây, theo bản năng đưa tay ra nhéo nhẹ má cô một cái.
Da thịt mềm mại như thể tan được trong nước, xúc cảm tuyệt vời khiến cho anh không kìm chế được mà xoa xoa thêm mấy cái.
“Được rồi, em đi làm việc tiếp đi! Có việc gì cần giúp thì nói với tôi!” Anh buông tay ra, cất lại hộp thuốc vào chỗ cũ, sau đó trở về chỗ ngồi viết báo cáo.
Nhìn lướt qua các ngón tay của mình, Trầm Úy Vũ sung sướng nhếch môi cười, nghĩ thầm cô thư ký tạm thời này thật tốt, để cho cô làm thư ký chính thức luôn, nếu cô muốn đi thì anh cũng sẽ không cho cô đi!
Bị hành động của Trầm Úy Vũ làm cho kinh ngạc, Đào Lộ sửng sốt một lúc rồi mới hồi phục lại được, trên gương mặt còn lưu lại chút dư âm sau khi được anh xoa má.
Anh không phải là một thiếu gia con nhà giàu có cuộc sống nhẹ nhàng, mà là một người đàn ông muốn tự mình phấn đấu vươn lên, khiến cho cô cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng điều khiến cho cô càng thêm rung động hơn chính là, Trầm Úy Vũ chưa từng có những cử chỉ thân mật tự nhiên như vậy với cô, cho dù là khi đang yêu đương mãnh liệt cũng không có!
Rốt cục thì ai là người đã thay đổi? Là cô? Hay là Trầm Úy Vũ?