Quyền Thần Chương 1082: Tiệc khao quân bất thường

Vạn Sĩ Thanh không biết Hàn Thương vì sao đột nhiên đề cập tới Khổng Phi, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Việc này mạt tướng cũng nghe nói qua. Nếu không có Hàn Tổng đốc suy nghĩ chu toàn, nghĩ đến việc quân Khánh có khả năng từ phía nam tiến đánh vào quận An Tây, chỉ sợ là xảy ra việc lớn.

Nghe được lời này, trong mắt Hàn Thương xẹt qua một tia dị sắc, thể hiện trên mặt cũng có chút cổ quái, nhưng rất nhanh y liền che dấu được vẻ mặt này, khẽ thở dài:

- Lão tướng quân, lúc trước Hàn Mạc chủ trì quân Tây Bắc, điều động hai vạn đại quân cho Khổng Phi cắt đứt đường quân lương của quân Ngụy… Xem ra giao tình giữa Khổng Phi và Hàn Mạc không đơn giản hả!

Vạn Sĩ Thanh vô cùng khôn khéo, lời Hàn Thương vừa nói ra, ông ta lập tức hiểu được.

Ông ta đương nhiên biết Hàn Thương và Hàn Mạc xung khắc như nước với lửa, hiện giờ Hàn Thương trèo lên vị trí Đại tướng quân, tranh trừ bè phái đối lập đương nhiên là việc không thể chậm trễ, hạ giọng nói:

- Đại công tử chuẩn bị làm như thế nào?

- Hại vạn đại quân, không phải là nhỏ.

Hàn Thương điềm nhiên nói:

- Đội quân này nếu không nắm ở trong tay, trong lòng ta thật sự bất an…!

Y dừng lại ở Vạn Kỳ Thanh, nghiêm mặt nói:

- Cho nên ta muốn nhờ lão tướng quân đi tiếp nhận chức của Khổng Phi, triệu hồi hắn về bên ta, mà Hắc Lâm Chiểu… Thì giao cho lão tướng quân trấn giữ!

Vạn Sĩ Thanh vuốt cằm nói:

- Đại công tử tính toán rất phải.

Dừng một chút, nhíu mày nói:

- Nhưng nếu lúc này tùy tiện triệu hồi hắn, chỉ e…!

- Ta biết lão tướng quân đang lo lắng cái gì.

Hàn Thương lạnh lùng cười:

- Ngươi là lo lắng lâm trận điều tướng, sẽ khiến đám tướng lĩnh Tây Bắc trong lòng bất mãn… Tuy rằng hiện giờ quả thật là lúc dùng người, nhưng muốn dùng cũng phải dùng người của mình. Trong này có không ít người liên quan tới Hàn Mạc, Thiết Khuê lại là một kẻ do Hàn Mạc đề bạt, kẻ khác có Vương Tư Vũ, Tần Lạc, Lăng Vân và một vài người khác, cũng đều có giao tình thân thiết với Hàn Mạc. Những người này tồn tại trong quân Tây Bắc của ta rất không ổn, ta sợ tới thời khắc nguy cấp, những người này sẽ trở thành mối họa lớn!

Vạn Sĩ Thanh hạ giọng nói:

- Đại công tử, Thiết Khuê này quả thật không thể dùng được, trong quân Tây Bắc đều không phải tất cả mọi người có liên hệ với Hàn Mạc, trong đó cũng không thiếu những người ngài vừa nói tới… Chẳng qua nếu vào lúc này khắp nơi đổi tướng, phải chăng sẽ khiến lòng quân không yên? Hơn nữa hiện giờ quân Khánh đang ở phía Bắc như hổ rình mồi, trong thành không chừng còn có bọn do thám, một khi lòng quân dao động, đám quân Khánh này…!

Hàn Thương lắc đầu, lộ ra vài phần đắc ý cười nói:

- Ngươi yên tâm, quân Khánh tuyệt đối sẽ không đánh qua đây. Chỉ cần chúng ta không động thủ xuất kích, bọn họ tuyệt đối sẽ không đánh tới… Cho dù bọn họ vi phạm lời thề …!

Nói tới đây, giọng nói của y đột nhiên dừng lại, vẻ mặt cổ quái, hiển nhiên là nhất thời nói lộ ra, có vẻ rất mất tự nhiên, nhưng cũng rất nhanh lại nói:

- Cho dù bọn họ đánh lại đây, Hàn Thương ta cũng tuyệt đối không sợ hãi!

Vạn Sĩ Thanh như thoáng suy nghĩ, hơi trầm ngâm, mới nói:

- Đại công tử muốn mạt tướng làm thế nào?

Hàn Thương chậm rãi nói:

- Ta đã hạ lệnh, sau khi đánh vào Ngụy đô, vẫn chưa cử tiệc rượu khao quân, cho nên buổi tối ngày mai ta sẽ triệu tập tướng lĩnh tham gia yến tiệc. Trong bữa tiệc, ta sẽ đem lệnh điều động tuyên bố, điều Thiết Khuê đến Ác Dương Lĩnh… Nơi đó chỉ có mấy ngàn nhân mã, cho dù trong lòng hắn có ý khác, chỉ có mấy ngàn quân thì cũng không phải e ngại. Nếu ngày mai hắn nghe theo quân lệnh, liền bắt hắn suốt đêm phải tới Ác Dương Lĩnh, đem binh quyền của Hàn Mạc giao cho hắn thu lại hết, nếu hắn không tuân lệnh…!

Nói tới đây, ánh mắt y lộ ra vẻ hung ác:

- Trong bữa tiệc, ta sẽ cho người mai phục, đến lúc đó lệnh một tiếng, lão tướng quân liền đem người bắt lấy Thiết Khuê, lấy lý do chống lại quân lệnh giết chết tại chỗ… Cái này xem như bữa tiệc lập uy mừng bản tướng nhậm chức!

Vạn Sĩ Thanh trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, Hàn Thương cũng đã hạ giọng nói:

- Lão tướng quân yên tâm, Hàn Mạc tuyệt đối không thể lại quật khởi. Phía sau Thiết Khuê không có bất kỳ chỗ dựa nào vững chắc, tuyệt đối không có tai họa về sau. Về phần tướng lĩnh quân Tây Bắc có liên quan với Hàn Mạc, chúng ta trước tiên giết gà dọa khỉ, nếu là trung thực, chúng ta lại sử dụng, nếu không… Cũng không trách được bản tướng độc ác. Về phần tướng lĩnh không liên quan gì tới Hàn Mạc, chúng lấy lấy ân, lựa chọn mà trọng dụng… Hết thảy những việc này thực muốn được lão tướng quân dốc sức hỗ trợ mới được! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Vạn Sĩ Thanh lập tức nói:

- Đại công tử yên tâm, mạt tướng tất nhiên giống như Thiên Lôi Đại công tử chỉ đâu đánh đó!

Địa điểm Hàn Thương thiết yến là ở phía trước phủ đệ Uông Kính Vệ quan nước Ngụy đầu hàng.

Uông Kính Vệ làm sủng thần bậc nhất của Hoàng đế Ngụy, lợi dụng lòng tin của Hoàng đế, khắp nơi vơ vét của cải, quy mô của phủ đệ này lớn nhất ở Ngụy đô, chẳng những chiếm diện tích đất đai rộng lớn, hơn nữa lại vô cùng xa hoa, cửa chính đại viện, lầu các như lâm, tầng tầng núi non trùng điệp, đại sảnh này lại càng xa hoa rộng lớn kinh người.

Đang lúc hoàng hôn, rất nhiều tướng lĩnh quân Tây Bắc được an bài đều tự mình sắp xếp quân vụ, các tướng lĩnh cao cấp ở trong quân đội bao gồm Thiên tướng Thống lĩnh, đều tới tham dự bữa tiệc lần này.

Mặc dù có vài tướng lĩnh cảm giác ở thời điểm này tiến hành thưởng yến có chút không hợp lý, nhưng hiện giờ Hàn Thương là chủ tướng quân Yến được Hoàng thượng khâm phong, Chủ tướng có lệnh, tự nhiên không ai dám cãi quân lệnh.

Trong đại sảnh phủ đệ xa hoa rộng lớn kia, đã bày biện yến tiệc. Uông Kính Vệ phủ quả nhiên là xa hoa vô cùng, trong phủ đệ bàn tiệc không ngờ tất cả đều được làm từ bạch ngọc, phía trên cột đá trong phòng, ngọn đèn dầu rực rỡ, ngọn đèn dầu đó chiếu rọi ngọc thạch trên mặt đất, phản chiếu ra hào quang chói mắt, mà mấy bàn bạch ngọc đó lại rực rỡ nhẹ nhàng, toàn bộ khu đại sảnh sáng rực như giữa ban ngày.

Trên những bàn này bày biện những ngón cao lương mỹ vị và rượu ngon thượng đẳng, có các loại hoa quả tươi mới, những thứ này đều có sẵn trong kho của quý phủ Uông Kính Vệ. Sau khi Uông Kính Vệ bị bắt, tòa phủ đệ này liền bị Hàn Thương cho người phong tỏa, cho tới hôm nay mới chính thức mở cửa lần đầu tiên.

Thiết Khuê, Hạ Hầu Đức, Vương Tư Vũ, Tần Lạc, Lăng Vân, Vạn Sĩ Thanh và hơn ba mươi tên tướng lĩnh ngồi xuống hai bên, mà chủ tọa lúc này lại chưa thấy.

Các tướng lĩnh cũng không biết Vạn Sĩ Thanh được Hàn Thương điều về đây, ở trong phủ nhìn thấy Vạn Sĩ Thanh, đều cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Thiết Khuê cũng không phải kẻ ngu dốt, nhìn thấy Vạn Sĩ Thanh đột nhiên xuất hiện ở nơi này, liền cảm thấy sự việc có chút không thích hợp.

Phần lớn các tướng lĩnh lại nghĩ rằng đây đơn giản là tiệc khao quân, tuy rằng Hàn Thương chưa tới, nhưng các tướng lĩnh vẫn cười đùa trò chuyện, trong đại sảnh này, ngoại trừ rất ít người, đại đa số mọi người vẫn vô cùng vui vẻ.

Đang lúc mọi người nói chuyện vui vẻ, chợt nghe được bên ngoài tiếng bước chân vang lên, lập tức các tướng liền nhìn thấy hơn mười tên binh sĩ to lớn nâng thùng lớn tiến vào. Mấy thùng lớn đều bị khóa ở trên, nhìn qua hiển nhiên là nặng vô cùng, thanh niên trai tráng nâng thùng tuy rằng đều là người cao lớn có võ lực, nhưng một đám mặt đỏ tai hồng, trên mặt đẫm mồ hôi, hiển nhiên phải dùng hết sức.

Bảy cái thùng được đưa vào sảnh, đều được đặt ở trong đại sảnh, đợi cho nhóm trai tráng này lui ra, mọi người liền nhìn thấy một người thân mặc áo giáp từ ngoài sảnh sải bước đi vào.

Người này đương nhiên là Hàn Thương.

Hàn Thương vào trong phòng, nhìn lướt qua hai bên trái phải, lúc này mới bước nhanh đến chỗ chủ tọa, mà các tướng lĩnh đứng lên, nhất tề khom người nói,

- Mạt tướng tham kiến Đại tướng quân!

Hàn Thương cũng không vội vàng ngồi xuống, giơ tay lên, cười nói:

- Chư vị mời ngồi. Hôm nay mời chư vị lại đây, nói vậy mọi người cũng hiểu là tại sao, tiệc khao thưởng quân, mọi người sẽ không cần giữ lễ tiết, đều mời ngồi xuống đi!

Tướng lĩnh cảm tạ, cũng ngồi xuống.

Hàn Thương đợi mọi người ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, cùng Vạn Sĩ Thanh trao đổi nét mặt, lại liếc mắt nhìn Thiết Khuê một cái, lúc này mới cười nói:

- Chư vị từ khi dẫn quân ra ải Lâm Dương đến nay, đều là mang áo giáp trên mình, vì nước cúc cung tận tụy, công trạng của các vị, bản tướng đã sớm bẩm báo triều đình, mà triều đình đối với công lao của chư vị rất khen ngợi. Bản tướng đã muốn tổ chức tiệc khao thưởng, chỉ vì việc quân bận rộn, kéo dài tới hôm nay mới có thể đưa mọi người cùng tụ họp uống với nhau vài chén, còn mong chư vị không lấy làm phiền lòng!

Tướng lĩnh cùng kêu lên:

- Mạt tướng không dám!

Hàn Thương mỉm cười vuốt cằm, lập tức chỉ vào bảy thùng lớn nói:

- Chư vị có biết kia là cái gì không?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng có người mơ hồ đoán được cái gì đó, chỉ có điều không người nào nói thẳng, mà Hàn Thương cũng đã nói:

- Đây đều là báu vật ngọc khí thu được từ Kỳ Lân Các… Trong Kỳ Lân các của Ngụy đế này, châu báu như mây, đây chỉ là một phần trong đó, bản tướng đã xin ý chỉ của triều đình, triều đình truyền lệnh tới, lấy từ trong Kỳ Lân các một phần báu vật, dùng để thưởng cho tướng sĩ có công… Báu vật trong bảy rương này, sau đó chư vị hãy cùng nhau phân chia đi!

Lời vừa nói ra, lập tức có không ít tướng lĩnh tỏ ra vui sướng.

Quân Yến vào thành, Hàn Huyền Linh làm theo Hán Cao Tổ Lưu Bang vào Hàm Dương, đặt ra ba quy ước, quân Yến đương nhiên đối với thành Ngụy đô không được có bất kỳ hành vi cướp bóc nào, trên thực tế sau khi quân Yến vào thành, kinh đô Ngụy gần như không có bất kỳ sự phá hại nào.

Tuy rằng đối với việc ổn định thế cục có tác dụng cực lớn, nhưng đối với đại bộ phận tướng sĩ quân Yến mà nói, trong lòng lại có chút không vui.

Diệt được nước Ngụy đương nhiên các tướng sĩ mong muốn, nhưng không ít người trước lúc vào thành, liền chuẩn bị cướp bóc lấy một chút tiền của. Mọi người đều biết rằng Ngụy đô chính là thành lớn nhất của nước Ngụy, trong đó chứa nhiều vàng bạc bảo vật, cho dù không thể, nhưng chung quy có thể được vài thức tốt hơn.

Không ít tướng lĩnh đã sớm nghe qua đại danh Kỳ Lân các, trước khi vào thành, đã hạ quyết tâm, phải ở Kỳ Lân các làm một trận lớn.

Ai biết được sau khi vào thành, Hàn Huyền Linh đưa ra vài quân lệnh, tất cả mọi người bị cướp đi cơ hội, một cơ hội cướp bóc một phen, trong lòng các binh sĩ không vui cũng đành thôi, nhưng các tướng lĩnh cũng cảm thấy giống như trong miệng có ruồi bọ bay vào, rất không được tự nhiên.

Lúc này thấy Hàn Thương không ngờ xuất ra bảy rương lớn đầy châu báu phân phát, trong lòng hưng phấn tình cảm bộc lộ trong lời nói.

Con người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn, quân nhân vì nước quên mình tự nhiên là trách nhiệm thiêng liêng, nhưng quân nhân cũng chỉ là người bình thường, cũng có thất tình lục dục, ham mê đối với của cải, tự nhiên cũng không kém hơn so với người thường.

Thiết Khuê và một số người trong mắt ngược lại lộ ra vài tia quái dị.

- Chư vị công trạng lớn lao, vào sinh ra tử, chỗ châu báu này chỉ là khao thưởng tạm thời.

Hàn Thương chậm rãi nói:

- Về sau cơ hội lập công còn rất nhiều, triều đình sẽ không bạc đãi chư vị.

Y giơ chén rượu lên, chư tướng cũng giơ theo, chỉ nghe Hàn Thương chậm rãi nói:

- Ta Hàn Thương hôm nay ở trong này trước nói rõ ràng, ai vì triều đình cống hiến, đi theo bản tướng vào sinh ra tử kiến công lập nghiệp, bản tướng cam đoan tiền đồ của chư vị …!

Dừng một chút, nửa câu sau không có nói ra, chỉ có điều đem rượu trong chén uống cạn không còn một giọt.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/quyen-than/chuong-1080/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận