Hàn Thiên Tứ thấy Hàn Mạc mặc dù như cười như không nhưng thái độ vẫn còn rất cung kính mới ho khan hai tiếng, nhìn quanh một chút rồi chậm rãi nói:
- Sự tình là như thế này. Ngươi thấy đấy, hiện thu nhập của Hàn gia chúng ta nói chung cũng không tốt lắm, trong tộc cũng không dư dả gì mấy, mọi người sinh hoạt hằng ngày cũng không thoải mái gì, vốn chút khổ này cũng chẳng làm khó được người của Hàn gia chúng ta, thắt lưng buộc bụng một chút là được. Chẳng qua nếu để người ngoài thấy Hàn gia chúng ta ăn bữa nay lo bữa mai, vậy chẳng những là mất đi uy phong mà sợ rằng còn khiến người ngoài cho là Hàn gia chúng ta bạc đãi con cháu, sinh lòng xấu xa, cho nên. . . Hắc hắc, chúng ta tự nhiên sẽ không vi phạm ước định ngày đó, ép tiểu Ngũ ngươi đưa bạc đến quỹ chung, chẳng qua chỉ muốn cho người trên kẻ dưới thơm lây chút thành công của sinh ý trên biển mà thôi. Ta đã cùng mấy vị trưởng lão bàn bạc qua, chuẩn bị từ quỹ chung lấy ra mấy vạn lượng bạc giao cho ngươi đi làm sinh ý, cùng kiếm bạc, mọi người cùng ăn chia hoa hồng lợi nhuận, làm vậy vốn liếng của tiểu Ngũ ngươi lại càng rộng rãi đi, ngươi thấy thế nào?
Hàn Mạc chỉ cười hỉ hả, không có nói chuyện.
Hàn Thiên Tứ cùng mấy vị trưởng lão lại nhìn nhau một chút rồi khẽ nhíu mày nói:
- Tiểu Ngũ, ý tứ của ngươi ra sao?
- Mấy vị trưởng lão xem trọng tiểu Ngũ như vậy, muốn xuất ra bạc để hỗ trợ tiểu Ngũ, tiểu Ngũ tự nhiên là cảm kích bất tận.
Hàn Mạc cười hê hê nói:
- Chỉ là không giấu gì chư vị trưởng lão, hiện trong tay tiểu Ngũtuy không có bao nhiêu bạc, nhưng vốn liếng để làm mậu dịch trên biển cũngđầy đủ rồi. Tiểu Ngũ cũng đã từng nghĩqua, kiểu mậu dịch trên biển này là có rủi ro nhất định, lần này mặc dù thuận lợi nhưng tuyệt không thể đảm bảo những lần sau cũng đều ăn chắc được, nói câu xui xẻo, một khi đội thuyền gặp phải song gió tránh không nổi, tiểu Ngũ chỉ sợ cũng liền trắng tay lập tức. Việc này xác suất rủi ro quá lớn, tiểu Ngũ tự nhiên không thể đem toàn bộ Hàn gia kéo xuống nước, vạn nhất đem cả số bạc các vị trưởng lão môn cấp cho bồi vào theo, vậy tiểu Ngũ quả thực tội to, có lỗi với toàn Hàn gia, cho nên số bạc này của các vị tiểu Ngũ vẫn là không nhận mới tốt.
Cả gian phòng sắc mặt đều trầm xuống, Hàn Huyền Xương đứng một bên lại bất động thanh sắc, một mực cung kính đứng đó.
- Tiểu Ngũ, ý của ngươi là không đồng ý việc chúng ta tham dự mậu dịch trên biển?
Hàn Thiên Tứ trầm mặt nói:
- Ngươi cũng đừng quên, đại Đông Hải này là của toàn Hàn tộc màkhông phải của một mình ngươi, ngươi độc bá mậu dịch trên biển, đem mấy lão già chúng ta quăng vào chỗ nào hả?
Hàn Mạc vẫn tươi roi rói nhơn nhơn nói:
- Chư vị trưởng lão, lòng kính sợ của tiểu Ngũđối với chư vị chưa bao giờ dao động tới nửa phần a. Chư vị đều là trưởng bối đức cao vọng trọng trong tộc, tiểu Ngũ trăm vạn không dám khinh nhờn. Trưởng lão nói quả không sai, đại Đông Hải này là của cả Hàn tộc, tiểu Ngũ dám đâu độc chiếm? Cho nên tiểu Ngũ tuyệt sẽ không ngăn trở chư vị trưởng lão bố trí ra mấy đội thuyền khác để tiến hành mậu dịch. Việc Tiểu Ngũ hiện nay làm vốn cũng không có vi phạm quy định trong tộc đi sao, khi trrước chính chư vị trưởng lão cũng đã đồng ý để ta một mình tiến hành mậu dịch trên biển đó thôi, cho nên tiểu Ngũ tự nhiên không hề có ý khinh nhờn chư vị trưởng lão.
Đám trưởng lão nghe vậy đều nhíu lại lông mày, bọn họ cũng hiểu rõ nếu chỉ nói về chuyện mậu dịch trên biển thì Hàn Mạc hiển nhiên là chiếm phần lý.
Lần họp tộc nọ, ai cũng không tưởng nổi Hàn Mạc sẽ thành công trong chuyện này nên chẳng những không đồng ý xuất bạc giúp đỡ Hàn Mạc mà lại còn đều nhất trí cho phép Hàn Mạc đứng trong tối thao túng mậu dịch hành, sau đó độc lập với Hàn gia tự tiến hành mậu dịch trên biển, lúc đó thậm chí còn đáp ứng như đinh đóng cột rằng lợi nhuận Hàn Mạc thu được thì cả một xu cũng không cần đưa vào quỹ chung.
Tới giờ Hàn Mạc lại như kỳ tích thành công trong việc này, có ước định khi trước thì cũng bằng với có cái dây thong lọng thong vào cổ đám trưởng lão này vậy, các trưởng lão môn phải duy trì uy vọng, sao có thể đi vi phạm lời hứa đây.
Vốn định chơi chiêu lườm rau gắp thịt kiếm chút chỗ tốt, lại bị Hàn Mạc bâng quơ vài câu cự tuyệt mất.
Kỳ thực trong lòng những trưởng lão này cũng không phải chưa từng suy tính khả năng bố trí một thương đội khác đi tiến hành mậu dịch trên biển, nhưng là ngay lập tức bọn họ liền nhận ra rằng việc đó cơ hồ là mò trăng dưới nước mà thôi.
Bọn họ không có khả năng tìm ra Quan Thiếu Hàthứ hai tại Đông Hải quận, cũng lại không có khả năng có được con đường nhập hàng cùng xuất hàng cường đại cỡ Quan Thiếu Hà.
Quan Thiếu Hà là người thông minh, hắn thà là cùng Hàn Mạc tiến hành giao dịch cá nhân đơn thuần còn hơn tham gia kiểugiao dịch phức tạp cùng Hàn tộc, nay hắn đã cùng Hàn Mạc xác lập khế ước, lại đối với cách làm người của Hàn Mạc cũng rất hiểu rõ, Hàn Mạc xuống tay đối với kẻ phản bội tuyệt đối là không chút lưu tình, cho nên vô luận thế nào đi nữa thì sự hợp tác giữa hắn với Hàn Mạc là phi thường bền chắc, đám trưởng lão cho dù muốn bắt chấp đắc tội Hàn Mạc để trả ra cái giá cao mấy đi lôi kéo hắn cũng cơ hồ là không có khả năng.
Lại cho dù bọn họ vận khí quá tốt, tìm được một thương gia có được thực lực ngnang ngửa với Quan Thiếu Hà, có con đườngxuất nhập hàng tại Trung Nguyên, nhưng nếu bọn họ muốn tổ chức mậu dịch trên biển vẫn là một chuyện xa vời.
Đội thuyền của Hàn Mạc là do mấy chục băng cướp biển trên biển cộng đồng hợp thành, đại Đông Hải cũng giống như là sân sau nhà bọn họ vậy, bọn họ ở trên biển có được kinh nghiệm mà bất kể loại người nào trên đất liền cũng không thể so nổi, vài tuyến đường chủ yếu trên biển bọn họ cũng rõ như lòng bàn tay, đám trưởng lão nếu muốn tổ chức ra một đội thuyền cạnh tranh với họ cũng cơ hồ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.
Hơn nữa thương hiệu mà Hàn Mạc xây dựng nênđã cắm rễ chắc chắn các quốc gia ở Nam Dương, khai triển thương hiệu, lại càng đã phát triển được mối quan hệ hòa hợp với quan phủ bản xứ, nếu muốn chen thêm một chân vào nơi này đó là khó như hái sao.
Mà đây chỉ là bàn về khách quan, chứ thật ra chỉ cần Hàn Mạc giờ ra một ngón chân cái ngáng đường thì đám trưởng lão cho dù có thể tổ chức thành công thương đội cũng phải thất bại không nghi ngờ gì thêm.
Ở thời đại này, câu tiên hạ thủ vi cường trong việc buôn bán lại càng chuẩn xác tới từng nét chữ.
Cho nên Hàn Mạc tuy cười tủm tỉm tỏ vẻ các trưởng lão có thể tự tổ chức thương đội mậu dịch thì không những không khiến các trưởng lão hài lòng hơn chút nào mà ngược lại còn khiến mấy lão già đó càng điên tiết hơn nữa.
- Huyền Xương, tiểu Ngũ là nhi tử của ngươi, việc này ngươi thấy sao?
Hàn Thiên Tứ thở hổn hển dựa vào ghế thái sư, liếc Hàn Huyền Xương một cái, lành lạnh hỏi.
Hàn Huyền Xương cung kính nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
- Chư vị trưởng lão, việc mậu dịch trên biển này từ khi mới bắt đầu, Huyền Xương đã cùng Đại tông chủ đồng ý để hết thảy mọi việc đều do Mạc nhi tự mình xông xáo, chúng ta không nhúng tay vào chút nào, Đại tông chủ cũng đã nói qua với Huyền Xương, ở trong hội nghị của gia tộc thì chư vị trưởng lão cũng có ý tứ này, cho nên cho tới giờ chuyện mậu dịch trên biển Huyền Xương vẫn một mực không có hỏi tới.
Hắn quay đầu nhìn Hàn Mạc, nhíu mày nói:
- Mạc nhi, mấy vị trưởng lão thành tâm muốn bỏ tiền ra giúp con như vậy, con cũng nên suy xét cẩn thận một phen mới phải.
Hàn Mạc cung kính nói:
- Cha, Mạc nhi hiện không thiếu bạc, mà lại càng không dám cầm bạc của các vị trưởng lão đi mạo hiểm, cho dù phải chịu gia pháp xử phạt thì Mạc nhi cũng là không dám đồng ý a.
Hàn Thiên Tứ nhíu lông mày, tình hình hiện tại xem ra khả năng được nhập cổ phần hẳn là không lớn, mình cũng không thể thật sự đemthân phận trưởng lão ra ép Hàn Mạc đáp ứng nổi.
Nếu quả thật dùng danh nghĩa của trưởng lão hội yêu cầu Đại tông chủ ra lệnh cho gia nhập cổ phần thì có lẽ Đại tông chủ sẽ bận tâm đến đại cục toàn Hàn tộc mà phân phó cho Hàn Mạc giao ra một bộ phận hoa hồng lợi tức. Nhưng nếu vậy thì trưởng lão hội cũng coi như đã vi phạm chính lời hứa của mình, uy vọng sẽ hạ thấp tới cực điểm.
Mấy lão già này hiện tại cũng không có gì nhiều nhặn để ỷ vào, hiện ỷ y duy nhất cũng chính là uy vọng, nếu như cậy già lên mặt cường hành ép Hàn Mạc tiếp nhận nhập cổ, chuyện này truyền ra thì đám già này được không đủ bù mất.
- Tiểu Ngũ à, ngươi nếu đã bận lòng bạc của chúng ta đưa ra có rủi ro, chúng ta những lão già này tự nhiên cũng sẽ không khiến ngươi khó xử thêm. Việc lấy bạc từ quỹ chung ra vậy thì thôi đi thôi.
Hàn Thiên Tứ rất không cam tâm nói:
- Chẳng qua ngươi cũng biết, hiện nay trong đám con cháu bàng hệ vẫn có không ít người còn không có việc gì để làm, cả ngày ăn không ngồi rồi không có chỗ tiền thủ, việc này để lâu cũng đối với toàn Hàn tộc ta cũng không phải chuyện tốt. Cho nên chúng ta muốn tụ tập một nhóm con cháu Hàn tộc, để bọn họ theo ngươi hiệu lực, giúp ngươi làm sinh ý, ngươi thấy sao?
- Thế tộc không đi buôn.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Mấy chi ngoài của Hàn tộc nếu đi buôn thì cũng còn tạm chấp nhận được, chẳng qua đã là con cháu bàng chi thì cũng đã được tình là con cháu thế gia rồi, nếu đi buôn chỉ sợ sẽ bị người ngoài chê cười đi sao?
Một gã trưởng lão lập tức nói:
- Tiểu Ngũ yên tâm, chúng ta nếu đã muốn cho những con cháu...này tiến vào thương đội, tự nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng trắng trợn để bọn họ gia nhập. Vả lại chúng ta cũng sẽ không an bài nhiều lắm, chỉ có hai ba chục người, đem bọn họ phân đến các thuyền hàng khác nhau, hành động kín như bưng, vậy hẳn không quá lo ngại đi.
Hàn Mạc nhàn nhạt nói:
- Chư vị trưởng lão. Bản tính các huynh đệ trong tộc ta vốn biết khá rõ, đại bộ phận đều là lá ngọc cành vàng, ăn trắng mặc trơn quen thói. Đi thuyền trên biển là phải chịu đựng sóng to gió lớn, sinh hoạt kham khổ, bọn họ chưa hẳn có thể chịu nổi. Quan trọng nhất là hiện nay chủ yếu thành viên của thương đội trên biển đều đã từng là cướp biển, sau khi đầu hàng Hàn gia mới bắt đầu làm sinh ý, nhưng phỉ khí sâu trong xương bọn họ cũng chưa có chút nào mất đi, các huynh đệ trong tộc nếu lên thuyền, không ít người hẳn sẽ ỷ vào thân phận mà xem thường bọn họ, tới đó đám người trên biển cũng sẽ nhịn không nổi, rồi sau đó hai bên sẽ va chạm không thôi, tới lúc đó ta xem việc mậu dịch trên biển này cũng hẳn không cần làm tiếp đi.
Các trưởng lão toàn bộ biến sắc, ngay cả Hàn Huyền Xương cũng hơi hơi nhăn lại lông mày.
Hàn Mạc tuy nói lời thật việc thật, nhưng cái kiểu nói trắng ra ngay mặt như thế nàycũng bằng với trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của các trưởng lão môn, sợ rằng sẽ khiến tâm lý của đám trưởng lão cực không thoải mái.
Quả nhiên, Hàn Thiên Tứ nhẫn nại tốt mấy đi nữa mà bị một đứa hậu sinh cách mấy đời cự tuyệt một mạch như vậy thì thể diện của bộ mặt già nua cũng không bỏ xuống được nữa, nhịn không nổi cười lạnh nói:
- Ngũ thiếu gia, xem ra ngươi quả thật là đem đại Đông Hải coi là đồ trong túi rồi a.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Trưởng lão, đại Đông Hải đương nhiên là của ta, đồng thời cũng là của các vị. Lúc trước nếu như chư vị trưởng lão đã đáp ứng để ta độc lập làm mậu dịch trên biển, dặn dò của các vị trưởng lão ta vẫn ghi sâu ở trong lòng, cho nên trước mắt sinh ý trên biển. . . DO TA LÀM CHỦ!
Khóe miệng hắn nổi lên ý cười nhàn nhạt, cổ ý cười như vậy xuất hiện trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn này cực kỳ quỷ dị, quỷ dị đến khiến ai cũng có thể biết được ý tứ trong nụ cười này.
Ý tứ phảng phất là nói rằng, không cần tranh biện nữa nhé, không cần dây dưa thêm đi, lại càng không nên cậy già tới ép tao, bởi vì tao đã nắm chắc mọi việc trong tay rồi, mậu dịch trên biển hiện nay chính là đồ trong túi của Hàn Mạc tao đó, ai cũng đoạt không nổi!
Không khí nhất thời cực kỳ căng thẳng.
Đám trưởng lão cộng lại tới hơn hai trăm tuổi lại không biết đối phó ra sao với cái người tuổi trẻ này.
Người tuổi trẻ này dù sao cũng là con cháu trực hệ của Hàn gia, mà vốn mọi người rốt cuộc đã có thỏa thuận, cũng không thể thật sự bỏ qua mặt mũi không cố kỵ vác danh nghĩa gia tộc ra ép buộc Hàn Mạc.
Nhưng cứ thế mà rút lui, đám trưởng lão mặt mũi tự nhiên cũng rất không dễ nhìn.
- Các vị trưởng lão một đời vất vả, vì Hàn tộc cống hiến lớn lao. Lợi nhuận của mậu dịch trên biển này tuy sẽ không đưa vào quỹ chung, chẳng qua. . . !
Hàn Mạc cặp mắt láo liên xảo quyệt, hắn cũng biết mấy lão già này nói thế nào cũng là trưởng lão của gia tộc, tuy chưa hẳn có thể làm gì nổi mình nhưng cũng không nên để cho mấy lão này sinh ra địch ý với mình là hơn, rốt cuộc những kẻ này ở trong tộc vẫn còn có uy vọng, nếu sau này gặp dịp cản tay ngáng chân mình thì cũng có chút không thoải mái, cho nên mỉm cười nói:
- Chẳng qua tiểu Ngũ từ nhỏ chịu sự dạy dỗ trong tộc, biết được cái gì là tôn kính trưởng giả, cho nên tiểu Ngũ sẽ vào dịp mừng năm mới hằng nămđưa đến cấp các vị một chút hiếu tâm, để các trưởng lão sinh hoạt thoải mái hơn một chút a.
Nhìn mấy vị trưởng lão này thân khoác áo lông cừu, ngón tay đeo nhẫn ngọc bích to tổ chảng, Hàn Mạc cũng cảm thấy những lời này mình nói ra có chút châm biếm.
Đám trưởng lão môn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, dùng ánh mắt âm thầm trao đổi.
Những người này tự nhiên minh bạch, Hàn Mạc nếu đã nói vậy thì cái gọi là "hiếu tâm" chắc chắn không phải lễ mọn, đoán rằng số lượng sẽ hẳn có thể khiến mọi người tâm lý thoải mái đi sao.
Đám trưởng lão trầm ngâm, Hàn Mạc vẻ mặt cũng cực kỳ cung kính cười mỉm.
- Tiểu Ngũ a. . . !
Hàn Thiên Tứ thở dài một tiếng, cảm thán nói:
- Nói cho cùng, mấy lão già chúng ta cũng đều muốn tốt cho Hàn gia mà thôi, cũng muốn tốt cho ngươi a. Chỉ là sợ ngươi vất vả quá sức cho nên muốn cho con cháu trong tộc theo giúp đỡ ngươi một chút. Nếu ngươi đã không dùng được thì chúng ta cũng sẽ không nói nhiều thêm, chuyện mậu dịch trên biển này ngươi tự mình làm chủ đi sao.
Cái trưởng lão khác cũng liên tục gật đầu.
- Cảm tạ chư vị trưởng lão!
Hàn Mạc cười cười hành lễ.
Các trưởng lão còn muốn nói gì thêm thì chợt nghe bên ngoài truyền tới thanh âm cung kính của lão quản gia Hàn bá:
- Bẩm lão gia, quận thủ Dương đại nhân tới bái kiến, hiện đang đợi tại sảnh chính!
Hàn Huyền Xương nhíu lông mày, không hiểu Dương Thanh lúc này tới vì việc gì, bèn hướng chư vị trưởng lão thi lễ một cái nói:
- Huyền Xương có khách, xin phép lui ra trước!
Hàn Thiên Tứ đứng lên, nói:
- Chúng ta cũng không làm phiền thêm nữa, Huyền Xương đã có việc, mau đi giải quyết mới phải.
Hàn Huyền Xương cung kính xưng làvâng dạ, quay đầu nói:
- Mạc nhi, ngươi đi tiễn các vị trưởng lão.
Lại đối với các vị trưởng lão thi lễ rồi mới vội vã rời đi, nhìn về Hàn bá nhíu mày hỏi:
- Chỉ có mình Dương đại nhân đến ư?
- Vâng, lão gia.
Hàn bá thấp giọng nói.
- Xem ra là có việc gấp, sắc mặt Dương đại nhân rất không tốt.
- Nga!
Hàn Huyền Xương nhíu lông mày lại, ra khỏi phòng liền bước nhanh hướng chính sảnh, vừa vào cửa liền chắp tay nói:
- Quận thủ đại nhân đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xinđừng trách!
Dương Thanh lúc này cũng không có thong thả ngồi uống trà mà đang chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong chính sảnh, thấy Hàn Huyền Xương tiến vào liền lập tức chắp tay hoàn lễ, tiến đến nghênh đón thấp giọng nói:
- Hàn đại nhân, chuyện lớn rồi!
- Chuyện lớn?
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Quận thủ đại nhân, chuyện lớn nào thế?
Dương Thanh nhìn quanh một chút mới thấp giọng nói:
- Thánh thượng bị hành thích!