Quyền Thế
Tác giả: Hải Đồng
Chương 58 : Phòng làm việc xui xẻo
Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê Truyện
Trương Anh Duệ là có chút coi thường cấp dưới, nếu thật là người có bản lĩnh, lại có thể nán lại ở Hội đồng nhân dân sao? Tuy rằng tôi chỉ có thể tính là mới vừa vào trong thể chế, nhưng chút chuyện này tất cả mọi người đều biết đó!
Còn không cùng những người này trò chuyện được vài câu, Trương Anh Duệ liền nghe thấy một hồi tiếng bước chân truyền đến, quay đầu vừa nhìn, một người đàn ông trung niên béo đang chậm rãi chạy hướng về bên này, lập tức liền cảm giác được Vương Hải Triệu nhẹ nhàng kéo áo mình một cái.
Biết đây là Vương Hải Triệu ám chỉ mình cần phải đi, Trương Anh Duệ cười chắp tay với những người này :
- Các vị, ngại quá.
Mấy người này trái lại cũng tự mình hiểu lấy được, biết người thanh niên này tuổi còn trẻ như vậy nhưng lại có thể bò lên được cái vị trí này, quan hệ phía sau khẳng định không giống người thường, nhất là khi thấy tên mập mạp kia tới, cả đám đều nói rất đồng loạt:
- Chủ nhiệm Trương ngài bận cứ đi trước.
Người mập mạp đang chạy chậm tới kia hiển nhiên là có địa vị tương đối tại Huyện ủy, lúc đi qua tới, Vương Hải Triệu liền nhiệt tình giới thiệu cho hai người:
- Chủ nhiệm Trương, tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy chúng ta Trương Bình Tuấn, phụ trách toàn bộ các chuyện to nhỏ của Huyện ủy chúng ta, sau này có việc cậu tới tìm anh ta là không sai.
Rồi y quay đầu hướng về Trương Bình Tuấn giới thiệu Trương Anh Duệ:
- Chủ nhiệm Trương, giới thiệu với anh một chút, vị này chính là Ủy viên Thường vụ vừa bổ sung của Hội đồng nhân dân chúng ta, đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác pháp chế.
Dừng một chút, bỗng nhiên như là ý thức được cái gì đó, y nhìn Trương Anh Duệ, lại nhìn Trương Bình Tuấn:
- Hắc, cái này phiền phức thật, hai vị chủ nhiệm đều họ Trương, thế này nếu như sau này đi ra cửa, gọi chủ nhiệm Trương, rốt cuộc là gọi ai nhỉ?
- Đương nhiên là gọi chủ nhiệm Trương rồi, tôi chỉ là một Phó chủ nhiệm nho nhỏ.
Trương Anh Duệ cười vươn tay ra:
- Chủ nhiệm Trương, sau này chính là không thiếu được phải làm phiền anh rồi.
Đối với việc Trương Anh Duệ làm ầm ĩ một trận ở trên huyện kia, Trương Bình Tuấn chính là biết được rõ ràng. Mấy ngày hôm trước trên huyện truyền ra tiếng gió nói Trương Anh Duệ sẽ trở thành Ủy viên Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện, Trương Bình Tuấn cũng nghe nói rồi.
Nhưng hiện tại nghe thấy người này lại có thể trở thành Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác pháp chế, nhất thời mức độ coi trọng trong lòng đối với Trương Anh Duệ tăng lên mấy cái đẳng cấp, thấy Trương Anh Duệ vươn tay ra, lập tức liền cầm lấy tay Trương Anh Duệ một cái, vẻ mặt tươi cười dùng sức lắc lắc, vừa cười vừa nói:
- Phiền phức cái gì chứ, chủ nhiệm Trương, anh cũng không nên nghe Thư ký Vương nói, người ta mới là quyền cao chức trọng thực sự, chủ nhiệm tôi đây, kỳ thực chỉ là lo phục vụ hậu cần cho lãnh đạo trong huyện, hiện tại Chủ nhiệm Trương chính là thành lãnh đạo của tôi.
Trên danh nghĩa, hiện tại Trương Anh Duệ đúng là lãnh đạo của Trương Bình Tuấn, nhưng cái này nói cách khác cũng là nói giỡn thôi, tất cả mọi người đều sẽ không coi là thật, Vương Hải Triệu càng cười nói:
- Chủ nhiệm Trương, hai vị các anh đều họ Trương, nói không chừng năm trăm năm trước chính một nhà, nay có duyên phận gặp ở chỗ này, sau này chúng ta nên thân cận nhiều hơn.
- Vậy cũng đúng! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Trương Bình Tuấn vỗ vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng vậy, là cái ý này, vẫn là Thư ký Vương nói đúng.
Y quay đầu nói với Trương Anh Duệ :
- Trương lão đệ, nhìn cậu tuổi còn trẻ như vậy, sau này lão ca tôi liền gọi cậu một tiếng lão đệ đi, sau này có chuyện gì, cứ tới tìm tôi, chuyện lớn thì không dám nói, việc nhỏ vẫn là có thể giúp một chút.
Vừa nói, một bên đấm lên ngực kêu vang bang bang, một bộ dáng giống như cùng Trương Anh Duệ vừa gặp đã quen.
Trương Anh Duệ ngoài miệng nói khách khí trả lời, trong lòng cũng hiểu được lời này chỉ có thể nghe một chút, mình và người ta cả một chút giao tình cũng không có, dựa vào cái gì muốn người ta giúp mình? Thỉnh thoảng có chút việc nhỏ, có lẽ nhìn tại trên mặt mũi Vương Hải Triệu còn có thể cố mà làm giúp một chút, nếu chuyện hơi lớn một chút, thì là nghĩ cũng không nên nghĩ.
- Chủ nhiệm, ông chủ đã dặn dò, gian phòng làm việc ở phía Tây, sau này cấp cho Phó chủ nhiệm Trương sử dụng.
Hai người đều là chủ nhiệm, Vương Hải Triệu phải gọi lên chức vụ thực tế của Trương Anh Duệ: Phó chủ nhiệm, lấy đó chỉ ra khác nhau.
Thẳng đến lúc này, Trương Anh Duệ mới chú ý tới, Trương Bình Tuấn cầm trong tay một chuỗi chìa khóa dài.
- Gian phòng làm việc ở phía Tây kia?
Trương Bình Tuấn nhất thời nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trương Anh Duệ, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
- Ừm, chính là gian phòng làm việc ở phía Tây kia.
Vương Hải Triệu gật đầu, ngữ khí rất khẳng định.
Rốt cuộc gian phòng làm việc kia có cái chỗ gì kỳ quái, mà hai người kia đều lộ ra bộ dáng kỵ lạ như thế? Thấy biểu tình hai người kia trước sau như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Vấn đề này, tựa hồ vào lúc ba người đi vào trong gian phòng làm việc kia, Trương Anh Duệ tự nhận là mình đã tìm được đáp án rồi.
Thấy một gian văn phòng này có diện tích hơn 50 mét vuông, sàn nhà gỗ, gia cụ làm công xa hoa và ủ ghế sô-pha da xa hoa cùng đầy đủ mọi thứ xa hoa, Trương Anh Duệ há to mồm ra, hóa ra hai người kia kinh ngạc như thế, là bởi vì ... gian phòng làm việc này quá. . . Ừm, đối với cả người không ở trong thể chế mà nói, cái phòng làm việc này cũng là quá xa hoa, vốn không phải là mình có thể sử dụng.
Tuy rằng không biết cái phòng làm việc này trước đây là ai dùng, nhưng nghĩ đến tối thiểu cũng phải là Phó chủ nhiệm đứng đầu của Hội đồng nhân dân huyện mới có thể sử dụng đi, nói không chừng chính là Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tiền nhiệm dùng đó, những người này đều là nhân vật thực quyền trong huyện, mình chỉ là một tên tiểu tốt, lại dùng phòng làm việc xa hoa như thế này? Cái này. . . Không tốt không tốt, phi thường không tốt!
Ngẩn người nhìn một lát, Trương Anh Duệ nhìn Vương Hải Triệu và Trương Bình Tuấn:
- Thư ký Vương, Chủ nhiệm Trương, phòng làm việc này tôi sử dụng không thích hợp lắm đâu.
Vương Hải Triệu đương nhiên hiểu, nếu như không phải gian phòng làm việc này có tính mẫn cảm mà nói, gian phòng làm việc này cấp cho Trương Anh Duệ dùng thật đúng là không thích hợp, nhưng hiện tại, chỉ cần Trương Anh Duệ không tính toán, hắn dùng mà nói thật đúng là không ai nói cái gì, liền vừa cười vừa nói:
- Lão đệ, cậu yên tâm dùng đi, không có việc gì.
Lời nói này của Vương Hải Triệu, Trương Anh Duệ cũng không dám tán thành, ai biết trong phương diện này có cái kiêng kỵ gì? Có thể phạm vào xung đột với người khác hay không? Đừng có tự mình ngu ngốc u mê đưa lên trước mũi súng của người khác, vậy có thể chơi không tốt. Lắc đầu:
- Thực sự, tôi nghĩ tôi dùng gian phòng làm việc này thực là lãng phí, nếu không hay là anh Vương một lần nữa an bài cho tôi một gian khác đi.
Nghĩ một chút như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ có chút căm tức, hảo cảm vừa rồi đối với Triệu Văn Đường liền biến mất: tôi nói Triệu Văn Đường này, tôi đã đắc tội gì với ông chứ, ông cho tôi dùng một cái phòng làm việc siêu cấp như thế, là có ý tứ gì? Là đem tôi ra làm súng, hay là dự định đem tôi làm một cái bia ngắm?
Trương Bình Tuấn buông tay một cái, ý tứ là: xem đi, tôi chỉ biết là như thế này.
Cái động tác này của Trương Bình Tuấn, chính là làm cho Trương Anh Duệ buồn bực : chuyện này ngay cả Chủ nhiệm Văn Phòng Huyện ủy cũng đều biết? Nếu như là như vậy mà nói. . . Vậy khả năng Triệu Văn Đường đem mình làm súng hẳn là không lớn đi? Dù sao làm như vậy cũng không tránh khỏi quá mất mặt.
Trương Anh Duệ chính là quên rằng, dạng tiểu lâu la như hắn, nếu người ta muốn đối phó hắn, còn cần quan tâm xem có mất mặt hay không sao?
Nghĩ tới một tầng này, Trương Anh Duệ hơi có chút tò mò, gian phòng làm việc này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tròng mắt vừa chuyển, Trương Anh Duệ đem lực chú ý tập trung ở tại trên người của Vương Hải Triệu: người này hẳn là biết được.
- Ai, tôi đã nói rồi, gian phòng làm việc này trước đây là của Chu Tử Hào, người này hiện tại bị bỏ vào nhà tù, phòng làm việc xui xẻo như thế, ai lại dùng chứ? ! Ông chủ cũng thật là, làm sao lại quên điểm này chứ.
Trong lòng Vương Hải Triệu than thở, oán giận Triệu Văn Đường bảo mình an bài một chuyện khổ sai.
Gian phòng làm việc này, xác thực là vào hai năm trước Chu Tử Hào bảo Trương Bình Tuấn lắp đặt thiết bị cho mình sử dụng, lúc đó bí thư Chu Tử Hào mặc dù có văn phòng của mình ở trên lầu rồi, nhưng kiên trì cho rằng mình nếu là Chủ nhiệm Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện, như vậy ở bên Hội đồng nhân dân phải có một gian phòng làm việc, bằng không chính là đi ngược với tôn chỉ nhân dân làm chủ của Đảng.
Để thể hiện tôn chỉ nhân dân làm chủ của Đảng-, đồng thời song song còn muốn thể hiện ra đặc tính căn bản của người lãnh đạo dân chúng, Chu Tử Hào bảo Trương Bình Tuấn lắp đặt thiết bị cho mình một gian phòng làm việc ở bên Hội đồng nhân dân này, ngoại trừ trên diện tích hơi nhỏ hơn so với văn phòng Bí thư Huyện ủy của mình ra, ở trên mức độ xa hoa cũng không kém nửa phần.
Đây là văn phòng ở Hội đồng nhân dân mà tên Chu Tử Hào không may kia trước khi bị bắt làm ra sao? Trương Anh Duệ trừng mắt nhìn: cái này chính là không nghĩ tới, chẳng qua. . . Trương Anh Duệ lần thứ hai quan sát phòng làm việc này một chút, sau đó khẳng định điểm này: chính là không sai biệt lắm, ngoại trừ bí thư tiền nhiệm ra, còn có ai dám trang trí văn phòng lên đẳng cấp như thế này?
Nhưng lập tức một cái vấn đề cũng xông ra: có phải Chu Tử Hào này nhàn quá đau trứng, có một văn phòng Bí thư Huyện ủy rồi, còn làm thêm một văn phòng Chủ nhiệm Thường ủy bên Hội đồng nhân dân này, hai cái phòng làm việc, y dùng hết sao?
Nghĩ như vậy, Trương Anh Duệ không khỏi nghĩ tới một truyện cười về Ủy viên trưởng giống như thế thời kỳ Dân Quốc: lúc đó Tưởng Giới Thạch thân kiêm nhiều chức, nắm vững toàn bộ Đảng Chính Quân ở trong tay, mà lúc đó Hiến pháp Dân Quốc quy định, khi Chủ tịch Chính Phủ Quốc Dân bị bệnh không thể xử lý chính vụ, việc xử lý chính vụ phải chuyển giao cho Ủy viên trưởng Ban Chấp hành Trung ương Đảng Quốc Dân. Vì vậy liền xuất hiện chuyện hoang đường là Chủ tịch Chính phủ Quốc Dân Tưởng Giới Thạch bị bệnh không thể xử lý chính vụ, chính vụ phải chuyển giao cho Ủy viên Trưởng Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Quốc Dân Tưởng Giới Thạch.
Chu Tử Hào làm chuyện này, cùng vị Ủy viên trưởng các hạ kia chính là có rất nhiều chỗ tương tự đó! Trương Anh Duệ càng nghĩ càng thấy buồn cười, lập tức liền nghĩ kỳ quái: văn phòng của Chủ nhiệm Thường ủy Hội đồng nhân dân tiền nhiệm Chu Tử Hào vì sao lại không có ai dùng? Cho dù là Triệu Văn Đường phát huy phong cách không cần cái phòng làm việc này, nhưng tựa hồ cũng không nghe thấy nói đến mức độ mọi người nghe thấy phòng làm việc đều biến sắc đi?
Được rồi, nếu không ai dùng, vậy lão tử tới dùng!
Biết cái phòng làm việc này không phải là người khác cầm tới chụp mũ mình, trong lòng Trương Anh Duệ yên tâm.
Tròng mắt vòng vo xoay chuyển, Trương Anh Duệ sửng sốt hồi lâu, ngẩn người nhìn gian phòng làm việc này, hướng về Vương Hải Triệu hỏi:
- Lại nói tiếp tôi còn nghĩ kỳ quái, Thư ký Vương, phòng làm việc tốt như vậy, làm sao lại không có ai sử dụng?