Sáp Huyết Chương 242 -247: Phích lịch

Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 242-247: Phích lịch

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Sưu tầm: Đảo chủ Thần Tiên Đảo - Thủy Hỏa Thần





Hạ Tùy quát lên:
- Đừng nói lung tung, nếu bị Dã Lợi Vương nghe thấy, sẽ không tốt.
Y tuy là trách cứ, nhưng trên mặt tràn đầy đắc ý, rõ ràng tin tức này không giả.

Địch Thanh rùng mình, biết Dã Đại Vương chính là Dã Lợi Vượng Vinh một trong chín vương Long Bộ, là trọng thần dưới tay Nguyên Hạo. Y muốn gặp Hạ Tùy? Tại sao y chọn gặp Hạ Tùy ở Thái Bạch Cư?

Địch Thanh kìm nén kích động, vì nghe thấy đầu bậc thang có tiếng bước chân truyền lại. Theo sau đó một người xuất hiện trên lầu. Hạ Tùy quay đầu trông thấy, cuống quít đứng lên nghênh đón:


- Hóa ra là Giám Quân Sử đại nhân, không biết... Vương gia khi nào sẽ tới?

Địch Thanh thấy người đó thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh, hai tròng mắt khác hẳn, âm thầm suy nghĩ thân phận của người này. Hắn biết để thuận tiện cho quản lý và điều khiển ngũ quân, giống như thiết đặt quân Mái Hiên của Đại Tống, Nguyên Hạo lấy Hoàng Hà làm giới, chia toàn cảnh là hai bên chái nhà...

Lần này Dã Lợi Vượng Vinh dẫn theo bộ hạ trở về, hơn phân nữa là vì Nguyên Hạo sắp xưng đế, cho nên về thành đô hiệp lại phòng ngự?

Lúc Địch Thanh đang suy nghĩ, Giám Quân Sử đã nói:
- Vương gia đột nhiên bị phong hàn, không thể tới.

Hạ Tùy tràn đầy thất vọng, nhưng vẫn giả bộ ân cần:
- Vậy ty chức... muốn đi thăm Vương gia.
Y và phụ thân Hà Thủ Vân năm đó là thân tín của Thái hậu. Sau đó chuyện biến cung thất bại, tuy Thánh Thượng nói không truy cứu nữa, nhưng cha con Hạ gia bị Minh Thăng Âm hãm hại đưa tới biên thùy. Hạ Thủ Vân đa mưu túc trí, năm đó biết Thiên tử đang tính sổ, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ có một ngày Triệu Trinh sẽ phản bội. Cha con Hạ gia lòng dạ hung ác, lúc này đầu phục Nguyên Hạo. Năm đó bọn họ hô mưa gọi gió ở kinh thành, nhưng bây giờ đối với một Giám Quân Sử, vẫn không dám chậm trễ.

Giám Quân Sử nói:
- Không cần, nhưng Vương gia đã tiến cử ngươi vào Cảnh Vệ quân. Mấy ngày nay điều lệnh sẽ hạ xuống, ngươi chuẩn bị cho tốt đi.

Hạ Tùy mừng rỡ nói:
- Đa tạ Vương gia đề bạt, đa tạ Giám Quân Sử đại nhân. Y biết Cảnh Vệ quân chính là sáu trực ban trong Ngự Vi trong kinh, là một trong ngũ quân. Sáu trực ban trong Ngự Vi giống như trực ban Đại Tống, phải là thân tín của Nguyên Hạo mới có thể vào trong đảm nhiệm. Đãi ngộ tốt, địa vị cao, vẫn đều do người Đảng Hạng đảm nhiệm, không ngờ mình cũng có thể có chỗ đứng ở đó

Giám Quân Sử cười ha hả nói:
- Không cần khách khí, nhưng tới lúc đó... ngươi phải tạ ơn Vương gia.
Hạ Tùy liên miệng vâng dạ. Giám Quân Sứ khách sáo mấy câu với Hạ Tùy, rồi cáo từ xuống lầu.

Hạ Tùy cung kính tiễn người đó xuống lầu, sau đó quay lưng trở lại, trên mặt khó nén được vui mừng, Cao Đại Danh nói:
- Hạ đại ca, lần này đại ca phát đạt rồi, tới lúc đó... đừng quên đề bạt các huynh đệ.

Hạ Tùy cười không ngậm miệng được:
- Nhất định, nhất định.

Mấy người lúc này mới chịu ngồi xuống, lại nghe sau lưng tiếng bước chân vang lên, đều quay đầu lại thấy một người đàn ông đội nón tre đi tới. Hạ Tùy thấy người đó không phải là Giám Quân Sứ, cũng không để ý, mới bảo người hầu rượu mang thức ăn lên. Không ngờ người đàn ông đó lập tức tới trước người của đám người Hạ Tùy.

Hạ Tùy cảm thấy đối phương ý đồ không tốt, bỗng nhiên đứng lên quát:
- Ngươi làm gì?

Người đàn ông đó hé mở khuôn mặt che dưới nón rộng vành, chỉ lộ ra một nụ cười khẩy. Nụ cười ác nghiệt đó giống như chim diều ngạo nghễ, gã nói:
- Ngài là Hạ Tùy đại nhân phải không?

Địch Thanh nhìn thấy nụ cười lạnh của người đó, đã nhận ra đó là ai. Hắn không khỏi kinh hoàng, người này tại sao muốn tìm Hạ Tùy?

Hạ Tùy hơi ngạc nhiên nói:
- Ta là Hạ Tùy, ngươi là ai?

Người đàn ông đó thấp giọng nói:
- “Tu di thiện kiến trường sinh địa..."


Địch Thanh chấn động, Hạ Tùy cả kinh, Cao Đại Danh cũng thất thanh:
- Sao ngươi biết khẩu lệnh này...
Sau đó im lặng, khuôn mặt kinh ngạc nghi ngờ bất định.

Địch Thanh nghe nửa lời nói của Cao Đại Danh, trong đầu chợt lóe lên tia điện, trong nháy mắt đã hiểu rõ nhiều chuyện

Tu di thiện kiến trường sinh địa, ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên

Địch Thanh cũng không biết ý tứ của câu nói này. Năm đó Đinh Chỉ huy chính là vì ép hỏi Tiền Ngộ Bản chuyện này mới bị giết. Sau đó Địch Thanh cải trang thành Quỷ Bản muốn tìm ra đáp án, nhưng bị Hạ Thủ Vân làm gián đoạn. Sau này Địch Thanh tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng bận bôn ba chinh chiến nên không rảnh truy cứu nữa. Bây giờ nghe Cao Đại Danh vừa nói, Địch Thanh đã rõ, đây chính là ám hiệu bọn Hạ Tùy dùng để liên lạc.

Diên Biên rất nhiều người đều bị người Đảng Hạng thu mua, Tiền Ngộ Bản cũng là một trong số đó.

Đinh chỉ huy chính là vì phát hiện chuyện Tiền Ngộ Bản cấu kết người Đảng Hạng mà bị giết. Còn Hạ Tùy giết người diệt khẩu, đương nhiên cũng chính là muốn che dấu chuyện Hạ gia cấu kết Nguyên Hạo.

Địch Thanh trong lòng thầm hận, hận mình đoán ra chuyện này quá muộn.

Hạ Tùy mặt cũng tràn đầy nghi ngờ, chậm rãi nói:
- Các hạ là ai?
Y nghe đối phương nói liếng lóng Diên Biên của mình, bụng đầy nghi ngờ, cho rằng đây cũng là người mà năm đó y liên lạc.

Người đàn ông đó kéo cái nón tre trên đầu xuống, cười:
- Ta là... Địch Thanh!
Hai từ này giống như tia sét đánh vào đầu óc Hạ Tùy. Hạ Tùy kinh ngạc thất thố, không khỏi lùi lại một bước. Cao Đại Danh phản ứng trước nhất, tiếng “loang choang” vang lên, rút ra đơn đao, quát:
- Ngươi dám tới...

Đơn đao vừa rút ra, máu tươi lóe lên.

Cao Đại Danh còn chưa nói xong, tay che cổ họng, đã ngã ngửa xuống sàn gác. Cổ họng y máu thịt lẫn lộn, tan nát không còn hình dạng, giống như bị mỏ chim ưng mổ vào.

Trên tửu lầu ồ lên một trận, những người khách uống rượu thấy xảy ra án mạng, lần lượt xuống lầu bỏ chạy. Địch Thanh tuy rất giật mình, nhưng vẫn trấn tĩnh. Lúc người khác bàng hoàng thất thố, hắn đã nhận ra tay áo người đàn ông đó đột nhiên rút ra một vật giống như thiết can, đầu nhọn hoắt, giống như mỏ chim ưng, như tia chớp mổ lên cổ họng của Cao Đại Danh.

Cao Đại Danh chết, Hạ Tùy cực kỳ sợ hãi, thả người lui lại phía sau, gọi:
- Ngươi không phải...
Năm đó y nhận ra Địch Thanh, biết người này không phải Địch Thanh, nhưng y tại sao muốn mạo tên Địch Thanh giết mình, Hạ Tùy nghĩ mãi không rõ.

Dù sao Hạ Tùy thân thủ không kém, hết sức lùi lại phía sau, rút đao ra khỏi vỏ. Nhưng đơn đao Hạ Tùy mới rút ra một nữa, thì cảm thấy lồng ngực đau buốt, khí lực toàn thân đột nhiên bị rút ra ngoài.

Địch Thanh thấy lưỡi đao mỏ chim ưng của người đó sắc bén đâm xuyên qua ngực, cũng khiếp sợ sự ra tay tàn nhẫn nhanh lẹ của người đó.

Nhìn thấy ngực mình máu chảy như suối, trong mắt Hạ Tùy tràn ngập vẻ khủng hoảng, y khàn giọng nói:
- Ngươi... tại sao..
Nhưng máu chảy rất nhanh, Hạ Tùy trước mắt biến thành màu đen, lay động mấy cái, té nhào xuống đất. Trước lúc chết, y đột nhiên trong thấy một đôi mắt, trong đôi mắt đó mang sự mỉa mai, chán ghét và oán hận. Y đột nhiên nhận ra, đó là ánh mắt của Địch Thanh.

Giết y không phải là Địch Thanh, nhưng Địch Thanh ở bên cạnh y. Hạ Tùy suy nghĩ hỗn loạn, không hiểu nguyên do, cuối cùng lăn ngã xuống đất, không còn hơi thở nữa.

Ba người Tống Ngũ Thập cũng ngã xuống. Người đàn ông đó chỉ dùng vũ khí trong tay áo mổ ngực hơn ba người, sắc bén như điện. Lúc năm người Tống Ngũ Thập mất mạng, người đó vỗ vỗ tay, trên tay sạch sẽ, không có nửa vết máu.

Khách uống rượu nhát gan đã bị dọa sợ đến mức đái cả quần. Người đàn ông đó sau khi giết người không vội bỏ đi, giơ tay xé vạt áo của Hạ Tùy làm bút, dùng máu tươi trên ngực của Hạ Tùy làm mực. Trên vách tường trắng tuyết, y viết mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa.

- Phản bội người Tống, chết! Kẻ giết người: Địch Thanh!

Địch Thanh nhìn thấy thế không có kinh hãi, chỉ là nhíu mày. Người khác mạo dùng tên của hắn giết người, hắn cũng không hỏi. Sau khi người khác giết người để lại tên của hắn, hình như hắn cũng không phản đối.

Kẻ giết người đó để lại vết tích, ánh mắt liếc hữu ý vô ý liếc nhìn Địch Thanh, đột nhiên dúm môi lại thành cái còi thổi, âm thanh thê lương. Chỉ nghe dưới lầu có vó ngựa vang lên. Địch Thanh ló đầu nhìn qua, thấy một con ngựa khỏe mạnh chạy ra. Người đó đột nhiên nhảy lên, giống như con diều hâu từ trên tửu lầu bay ra, dừng lại trên lưng ngựa. Con ngựa chạy nhanh, trong nháy mắt đã đi xa.

Lúc này, tửu lầu đại loạn, tiếng chiêng nổi lên bốn phía, mới có binh lính xa xa chạy lại.




Nguồn: tunghoanh.com/sap-huyet/chuong-247-osIaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận