Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 269: Phục Tạng (2)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: niepo
- Câu nào?
Dã Lợi Trảm Thiên vẫn phát ra giọng điệu như bình thường. Chỉ vào thời điểm nói ra ba chữ “Hương Ba Lạp”, y mới có phần kích động. Trừ lần đó ra, y vĩnh viễn lãnh đạm như trời cao, không để bất cứ điều gì ở trong lòng.
- Ngươi nói có thể giết ta bất cứ lúc nào. Ta không tin.
Địch Thanh chậm rãi nói.
Rốt cuộc Dã Lợi Trảm Thiên không nhìn trời nữa, ánh mắt xám trắng nhìn chằm chằm vào Địch Thanh, giọng như mỉa mai, lại như tự hỏi:
- Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi thực sự muốn dùng mạng của mình để kiểm nghiệm lời của ta sao?
Địch Thanh đứng thẳng sống lưng, thốt ra từng chữ một:
- Nếu ngươi không tin lời ta nói… vì sao không thử một chút?
Dã Lợi Trảm Thiên cười lãnh đạm:
- Trước kia ta mong ngươi tới, là vì ngươi có chỗ hữu dụng. Giờ đã có Phi Tuyết, ta giết ngươi thì có làm sao…
Y còn chưa nói hết, sắc mặt đã thay đổi, đôi mắt xám trắng có phần cương cứng, đột nhiên không nói nhiều nữa, nhìn sang một bên. Có một người đang từ hướng đó đi nhanh tới.
Người nọ ăn mặc không khác gì một thương nhân tầm thường, khóe miệng có hai hàng râu làm cho người ta chán gét, nhưng thời điểm đi tới, lại giống như một thanh kiếm sắc được rút ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm kia sắc bén lành lạnh, dù là Dã Lợi Trảm Thiên, một trong Cửu vương cũng không dám coi thường.
Người nọ đi tới, đứng sóng vai với Địch Thanh, lạnh lùng nói với Dã Lợi Trảm Thiên:
- Dã Lợi Trảm Thiên, ta không tin lời ngươi nói! Địch Thanh không chết một cách dễ dàng như vậy!
Địch Thanh nhìn thấy người nọ tiến đến, không kịp suy xét lời nói đầy ẩn ý của Dã Lợi Trảm Thiên, trong mắt hiện lên sự kích động, cùng mang theo một phần ấm áp, nhưng ở mũi lại có mùi chua xót.
Đương nhiên là hắn nhận ra người kia. Hắn không nghĩ tới, người này cũng tới phủ Hưng Khánh rồi. Nhưng khi thấy được người này, hắn liền nghĩ đến Quách Tuân, nghĩ tới thung lũng Phi Long, nghĩ tới rất nhiều thứ.
Chuyện cũ như sương khói cũng như đao.
Dã Lợi Trảm Thiên khôi phục sự bình tĩnh, chớp đôi mắt xám trắng, đột nhiên hỏi:
- Diệp Tri Thu?
Gió thu nổi lên, là thu vàng, thu Diệp Tri Thu! Hai tròng mắt của người mới tới hiện lên tia sắc bén, mãnh liệt như hai mũi kiếm, chỉ đáp một câu:
- Đúng!
Người tới chính là Diệp Tri Thu. Danh bộ Khai Phong – Diệp Tri Thu!
Diệp Tri Thu cũng có chút kì quái, thật sự không hiểu được vì sao người mù này lại nhận ra mình? Nhưng y không hề sợ hãi. Trong cuộc đời y, không có hai từ sợ hãi.
Dã Lợi Trảm Thiên ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Diệp Tri Thu khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói:
- Đúng vậy! Dù không phải là đối thủ, vẫn muốn ra tay!
Diệp Tri Thu không nói nhiều, nhưng Địch Thanh hiểu được, vì thế mà sôi trào nhiệt huyết.
Có người cả đời này chỉ ra tay với kẻ yếu, không tránh khỏi nhàm chán. Có người, cả đời nay, có một số việc nhất định phải ra tay.
Thần sắc của Dã Lợi Trảm Thiên vẫn bình tĩnh, nhưng tay áo phần phật. Thật lâu sau, y mới gật đầu nói;
- Tốt!
Sau khi nói xong, người khác vốn nghĩ y sẽ ra tay, không ngờ tới y lại xoay người chậm rãi bỏ đi.
Diệp Tri Thu cũng không ra tay, bởi vì mục đích của y không phải là Dã Lợi Trảm Thiên. Địch Thanh nhìn Dã Lợi Trảm Thiên đi xa, lúc này mới nhớ tới một chuyện, vội kêu lên:
- Hiện giờ Phi Tuyết đang ở đâu?
Dã Lợi Trảm Thiên đã không còn thấy người, nhưng dư âm theo gió truyền đến:
- Nàng không muốn gặp lại ngươi!
Gió rét. Địch Thanh đứng chôn chân ở đó, trong bụng đầy nghi ngờ. Một lúc sau, cảm giác Diệp Tri Thu vẫn còn đang nhìn hắn, Địch Thanh nghiêng đầu lại, thấp giọng nói:
- Diệp Bộ đầu, Quách đại ca đi rồi.
Hắn vốn định chuyển sang đề tài khác, nhưng khi vừa nhắc tới ba chữ Quách đại ca, điều gì cũng quên hết, kể cả Hương Ba Lạp.
Trong mắt Diệp Tri Thu đọng nước, cười nói:
- Ai mà không chết chứ? Chỉ cần sau này còn có người nhớ đến, đã không uổng cuộc đời này rồi. Địch Thanh, ngươi không nên thương tâm như vậy.
Tuy y an ủi Địch Thanh như vậy, nhưng chính mình cũng rơi lệ.
Địch Thanh xem Quách Tuấn như anh như cha, Diệp Tri Thu bình sinh cao ngạo, nhưng lại coi Quách Tuấn là tri kỷ cả đời.
Cả hai người đều nhìn thấy trong mắt nhau tình cảm thổn thức. Địch Thanh nặng nề gật đầu, buồn bã nói:
- Nhưng… Ta không thể báo thù cho Quách Đại ca.
Diệp Tri Thu vỗ vỗ bả vai Địch Thanh, trầm giọng nói:
- Ngươi cũng biết, hiện giờ có bao nhiêu người muốn cái đầu của Nguyên Hạo? Hạ Tủng hao phí năm triệu quan để lấy đầu Nguyên Hạo, số tiền này dễ lấy như vậy hay sao?
Vốn y chỉ định đùa một chút, nhưng trong lòng cảm thấy nặng nề. Diệp Tri Thu nói tránh đi:
- Rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Diệp Tri Thu là người cẩn thận, lo lắng Dã Lợi Trảm Thiên sẽ dẫn người quay lại. Địch Thanh gật đầu, thấy cách đó không xa còn có vài người, một người trên mặt luôn mỉm cười, một người mặt xám như tro tàn, còn có một người đeo trường kiếm sau lưng.
Địch Thanh thấy ba người này đều là người xa lạ, không kìm được hỏi:
- Diệp Bộ đầu, đây là thuộc hạ của ngươi?
Diệp Tri Thu lắc đầu:
- Không phải. Phải... Chính là thủ hạ của Chủng Thế Hành... Có lẽ có thể nói... Là thủ hạ của ngươi.
Địch Thanh cảm thấy kỳ quái. Người mang khuôn mặt mỉm cười tiến lên, lại cười nói:
- Địch Tướng quân, tại hạ là Hàn Tiếu.
Lại chỉ vào người có sắc mặt như tro tàn giới thiệu:
- Y gọi là Lý Đinh… Cái tên đeo trường kiếm kia tên là Tố Qua Binh. Gần đây chúng ta được Chủng lão trượng chiêu vào trong quân, sau sự việc Địch Tướng quân đại náo phủ Hưng Khánh truyền đi, Chủng lão trượng lập tức hạ lệnh cho mấy người chúng ta tới tìm ngài… Không ngờ chúng ta vô dụng, tìm mãi vẫn không thấy Địch Tướng quân.
Địch Thanh nhớ đến việc năm ngoái Chủng Thế Hành từng nói qua:
“Những năm gần đây, ta quen biết rất nhiều chi sĩ có chí khí, chi bằng chúng ta hãy sắp xếp họ vào quân đội cho ngươi chỉ huy. Có một số người tính cách có hơi kỳ quái, nhưng ta nghĩ ngươi có thể trấn áp được bọn họ…”
Địch Thanh thầm nghĩ: “chớp mắt cái đã qua gần một năm, ta là kẻ vô tích sự, nhưng Chủng Thế Hành thì chưa bao giờ vứt bỏ ý tưởng của y.”
Thấy ba người Hàn Tiếu đều mang đầy vẻ phong trần, Địch Thanh áy náy nói:
- Ta vẫn trốn ở trong cung, đương nhiên là các ngươi không tìm được ta.
Hắn liền đem sự việc mấy tháng nay nói qua một cách sơ lược, chỉ không đề cập đến Đan Đan.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy kinh ngạc, Hàn Tiếu ở bên cạnh nói: truyện copy từ tunghoanh.com
- Chủng lão trượng vẫn muốn loại trừ Dã Lợi Vương và Thiên Đô Vương. Lần này người Đảng Hạng xảy ra nội chiến, ta nghe nói Dã Lợi Vượng Vinh đã chết, vốn tưởng rằng là kế ly gián của Chủng lão trượng đã có tác dụng, không nghĩ tới còn có nội tình này.
Địch Thanh nói:
- Thật ra kế ly gián của Chủng lão trượng vẫn có tác dụng, nếu không phải Nguyên Hạo và Dã Lợi Vượng Vinh nghi kỵ lẫn nhau, Dã Lợi Vượng Vinh cũng không vội vã bộc phát.
Mọi người đều gật đầu. Lúc nói chuyện, đoàn người đã rời khỏi núi, đi trên đường lớn. Mặc dù Hàn Tiếu khiêm tốn nói mình vô năng, nhưng lại chuẩn bị mọi việc rất thỏa đáng. Mấy người Địch Thanh vừa mới đi đến đường lớn, liền có người tiến đến tiếp đón, đưa ngựa và quần áo. Để tránh phiền phức, mấy người thay đổi trang phục của người Khương, sau đó một mạch tiến về phía đông.
Dọc theo đường đi, Địch Thanh nghe Hàn Tiếu giới thiệu, mới biết được đám người Hàn Tiếu mới đến phủ Hưng Khánh, không tìm được Địch Thanh, nhưng lại gặp Diệp Tri Thu. Bằng trực giác, Diệp Tri Thu cho rằng Địch Thanh không phải là hạng người khoa trương như vậy, càng cho rằng Địch Thanh đi tới Ngọc Môn Quan chẳng qua là để dương đông kích tây, bởi vậy mới đề nghị mọi người không cần đi tới Ngọc Môn Quan, vẫn nên ở lại phủ Hưng Khánh thăm dò tin tức, bởi vậy mà lúc nãy mới gặp được Địch Thanh.
Đối với phán đoán của Diệp Tri Thu, Địch Thanh rất khâm phục, không kìm nổi liền hỏi:
- Diệp Bộ đầu, ta đã dịch dung rồi, vì sao ngươi còn có thể nhận ra ta.
Dịch dung: hóa trang thay đổi khuôn mặt.
Diệp Tri Thu lấy từ trong bụng ra một cái ống đồng, đưa cho Địch Thanh, cười nói:
- Vật này gọi là thiên lý nhãn, là ta mua được từ trong tay của một thương nhân Tây Vực… Ta ở trên núi phía ngoài thành, thật trùng hợp nhìn thấy có cỗ kiệu của Bát Bộ chủ đi ra, cũng có chút để ý. Mặc dù sắc mặt ngươi có chút đen, nhưng thân hình không thay đổi. Ta từ xa nhìn thấy, cảm giác đó chính là ngươi nên mới dẫn mọi người tiến đến.
Địch Thanh cầm thiên lý nhãn giơ lên trước mắt, nhìn thấy cảnh vật ở xa liền trở nên gần lại, giật mình kinh hãi, cảm thán đời người có nhiều việc kỳ lạ, cũng hiểu được Diệp Tri Thu sớm đã nhìn thấy hắn và Đan Đan rồi. Y không hỏi Địch Thanh về Đan Đan, chính là bởi vì rất tin tưởng Địch Thanh.