Địch Thanh trả lời:
- Phạm công nói không sai, Bạo Chiến dẫn sĩ Dũng Lực, sĩ của Khấu Binh do Trương Dương dẫn.
- Vậy chỉ có bốn người.
Phạm Trọng Yêm chau mày, chợt nói:
- Đãi Lệnh là do Hàn Tiếu thống lĩnh hả?
Địch Thanh gật đầu nói:
- Không sai, nhưng Đãi Lệnh không nhập biên chế, chỉ phụ trách truyền tin tức.
Phạm Trọng Yêm thở phào một cái, lẩm bẩm nói:
- Tốt lắm
Dứt lời đã giục ngựa đi về hướng đông bắc.
Mọi người ra Châu Khánh chạy về đông bắc, phóng nước đại thời gian nửa ngày, đã chạy ra hơn trăm dặm. Nghỉ ngơi chút, tiếp tục chạy như bay. Hai ngàn thiết kỵ đó không nhanh không chậm theo phía sau Địch Thanh, giống như bầy sói tuyết - kiên nhẫn, trầm mặc, khát máu chờ đợi.
Lúc quay đầu về phía tây Phạm Trọng Yêm ghìm ngựa không đi nữa. Xa xa tận cùng bình nguyên, dãy núi kéo dài giống như con rồng màu xám. Tuyết đã tàn rồi, lộ ra tảng đá màu xanh trên núi, có cốt như con rồng màu xám, bùn đất màu nâu, giống như máu của con rồng xám chảy.
Phía trước đột nhiên có ngựa báo lại, Địch Thanh nghe mấy câu nói nhỏ bên tai. Địch Thanh có chút kinh ngạc, tới trước gần Phạm Trọng Yêm nói:
- Phạm đại nhân, trại Mã Phô gần phía đông bắc. Ngoài hai mươi dặm tây nam, lại có hơn một ngàn người Tống tụ tập về phía trại Mã Phô. Những người đó ít võ bị, xe ngựa nhiều, tạm thời không biết dụng ý của bọn họ.
Trại Mã Phô vốn doanh trại của người Tống, nhưng từ sau khi người Đảng Hạng xây dựng hai thành Bạch Báo và Kim Thang lân cận, trại Mã Phô vì nhiều năm không tu sửa, binh lực thưa thớt, chỉ có thể bỏ.
Phạm Trọng Yêm cười thần sắc có phần phấn chấn, nói:
- Địch tướng quân, đó là người của chúng ta. Ta bảo bọn họ đến, đi đi, đi trại Mã Phô.
Địch Thanh có chút kỳ quái, Phạm Trọng Yêm chạy tới trại Mã Phô hoang vu làm gì. Nhưng hắn nghe theo mệnh lệnh, vung đao lên, hướng tây bắc, đông bắc hạ lệnh. Hai ngàn kỵ binh trong gió rét giống như bị đao bổ ra, phân thành hai tổ, giống như nộ tiễn chờ phát.
Phạm Trọng Yêm thấy âm thầm gật đầu, lòng vui Địch Thanh tự có chủ trương. Nhưng không rõ chân tướng, vẫn là tích cực chuẩn bị, đề phòng bất trắc. Địch Thanh có cách làm như vậy, tuy đối với Phạm Trọng Yêm có chút không kính, nhưng Phạm Trọng Yêm lại khe ngợi.
Mọi người giục ngựa, đến lúc hoàng hôn, đã tới trại Mã Phô.
Lúc này người Tống hai hướng tây nam tây bắc đồng thời đuổi tới. Hơn hai ngàn người, đánh hàng trăm chiếc xe ngựa, trên xe đầy các loại tài liệu và công cụ, giống như muốn xây nhà.
Mỗi hướng đi ra một người, tới trước mặt Phạm Trọng Yêm, thi lễ nói:
- Phạm đại nhân, thuộc hạ tới đúng hẹn.
Đội trưởng bên phải vóc người tuấn tú lịch sự, tràn đầy khí chất thư sinh, làm người ta vừa nhìn thấy, thì có thiện cảm. Đội trưởng bên trái không có giống người, trên mặt có một vết đao, mũi bị mất một nữa, mù một mắt, bộ mặt dữ tợn, chân bị què, lúc hoàng hôn, thoạt nhìn giống như là quỷ, nếu là tới buổi tối, chỉ sợ sẽ dọa quỷ đến chết.
Người tàn tật đó hình như cũng biết dung mạo mình quá kinh khủng, luôn cuối đầu. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Phạm Trọng Yêm ngước nhìn người tàn tật đó trong mắt chỉ có thương hại, giới thiệu với hai người:
- Đây chính là Binh Mã Đô giám của Phu Diên Lộ, Địch Thanh tướng quân.
Hai người đó đều hướng về Địch Thanh thi lễ, Phạm Trọng Yêm kéo tay của người tàn tật đó nói:
- Địch Thanh, đây vốn là thống lĩnh của Phiên Bộ, tên là Triệu Minh. Lúc trước từng trấn thủ trại Mã Phô, người đó là khuyển tử Phạm Thuần hữu, bây giờ là Chủ bạc Diên Châu (chức quan chuyên quản lý công văn).
Địch Thanh thấy Phạm Thuần Hữu và Phạm Trọng Yêm ngược lại rất giống nhau, chỉ có điều tinh thần phấn chấn bồng bột, thiếu tang thương của Phạm Trọng Yêm. Có chút kỳ quái tại sao Phạm Trọng Yêm phải tìm hai người này đến đây.
Phạm Trọng Yêm nói:
- Triệu Minh, Thuần Hữu, các ngươi làm việc đi.
Hai người đó đáp lời, đã thét lệnh thủ hạ đánh xe vào núi, Triệu Minh lại khập khiễng thăm dò tình hình trong núi, chỉ huy đám người dỡ hàng lấy đồ đã chuẩn bị trước.
Địch Thanh thấy mọi người hành động như vậy, trong lòng nghĩ ngợi, hỏi:
- Phạm công, Ngài muốn xây dựng trại Mã Phô sao?
Phạm Trọng Yêm mỉm cười:
- Ta biết ngay ngươi có thể đoán trúng.
Đột nhiên hỏi:
- Chúng ta tuy phá thành Bạch Báo, sao không nhân cơ hội chiếm chỗ đó chứ?
Địch Thanh không ngờ Phạm Trọng Yêm lại hỏi như vậy, trầm ngâm nói:
- Tạm thời không có binh lực để giữ.
Hắn nói không phải không có lý. Trước mắt quân Tống bất luận là Thiểm Tây, Sơn Tây hay là Hà Bắc, đều không có nguy hiểm gì cần giữ. Điều này sẽ dẫn đến một hậu quả rất nghiêm trọng, Đại Tống chỗ nào cũng muốn giữ, rất nhiều chỗ đều không thể giữ nổi. Đại Tống xưng là nắm cả triệu binh, nhưng quá phân tán. Kết quả dẫn đến cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu năm đó, hai phó đô bộ thự và cả Quách Tuân dẫn binh mã chỉ mười ngàn người. Khuyết điểm điều binh của Đại Tống, có thể thấy được rõ ràng.
Phạm Trọng Yêm khẽ mỉm cười:
- Nói có lý. Ở đó rất thuận lợi với người Tây Hạ, chúng ta có thể thừa dịp chặt đứt cành lá của bọn họ, lại không thể đào được rễ của bọn chúng. Nếu đã như vậy, chỉ có thể bỏ. Chúng ta đối kháng với quân Hạ ở Hoành Sơn vốn là nằm trong bất lợi. Sau cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu mất đi Thổ Môn, thất trại Kim Minh, càng không địa lợi. Bên phía Diên Châu chúng ta chỉ có thể tử thủ Thanh Giản, Diên Châu chờ cơ hội.
Địch Thanh lập tức nói:
- Diên Châu tạm thời không có cơ hội, nhưng Khánh Châu có! Chúng ta phá trại Hậu Kiều, đốt thành Bạch Báo, lúc này thành Kim Thang chỉ là một tòa cô thành. Trại Mã Phô nếu trùng tu lên, thì giống như đao nhọn, cắm ở giữa thành Bạch Báo và thành Kim Thang. Chẳng những có thể trực tiếp bức chợ Diệp của người Hạ, mà còn có thể tùy thời cơ tấn công đánh thành Kim Thang.
Trong mắt Phạm Trọng Yêm tràn đầy vui mừng, gật đầu nói:
- Ngươi nói một chút cũng không sai. Chúng ta tiến công vẫn khó có thể tiếp tục, vì chúng ta thiếu cái rễ. Trại Mã Phô địa thế vô cùng tốt, có thể làm rễ của chúng ta. Sau này chúng ta dựa vào chỗ này mọc rễ phát triển mầm, không ngừng sửa sang tiếp tục, luôn luôn bức tới Hoành Sơn. Cách này tuy chậm, nhưng trước mắt chỉ có cách này. Trước đây chúng ta không giữ nỗi trại Mã Phô, nhưng bây giờ không giống, bây giờ .... chúng ta có ngươi!
Phạm Trọng Yêm quay lại nhìn Địch Thanh, ngưng thanh nói:
- Người Hạ sau đó không lâu sẽ biết hành động của chúng ta. Bọn họ sẽ không dễ dàng cho một cây đao nào cắm ở đây, cũng rất nhanh sẽ phái binh tới đánh!
- Phạm đại nhân cứ việc xây trại.
Địch Thanh từng chữ nói:
- Có Địch Thanh ở đây, bọn họ không làm gì được chỗ này.
Hắn từng chữ giống như khắc lên tảng đá, không để cho sửa chữa nữa chừng.
Phạm Trọng Yêm thở phào một cái, vui mừng nói:
- Rất tốt. Đúng rồi, ta quyết định đổi tên trại Mã Phô.
Hơi chút trầm ngâm, Phạm Trọng Yêm chậm rãi nói:
- Sẽ gọi là Đại Thuận... thành Đại Thuận, được không?
Lại sắp hoàng hôn, tà dương chiều muộn.
Trong gió lạnh nắng ấm rắc xuống hào quang màu vàng kim, bay xéo ngàn đỉnh núi, cuối cùng dừng lại trên mặt Phạm Trọng Yêm. Trên gương mặt đó có nếp nhăn, thái dương sớm nhuộm hoa sương, nhưng trong hai mắt đó vẫn sáng ngời đa tình, tràn đầy hy vọng.
Địch Thanh ngước nhìn gương mặt đó, trong mắt tràn đầy hy vọng.