Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 286-290: Khuấy động
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Trận ám sát này tới đột ngột, đi đột ngột trong cát bụi cuồn cuộn. Thị vệ canh giữ ngoài lầu nháo nhào bao vây, trong nhất thời cây đuốc như rừng, chiếu sáng khiến ngoài lầu giống như ban ngày.
Trong lúc mọi người kinh hãi thấy Vương gia không sao, đều thở phào một cái. Có một người xông lại hỏi:
- Vương gia không việc gì chứ?
Người đó cũng là thị vệ bên cạnh của Dã Lợi Ngộ Khất, chỉ muốn lấy lòng Dã Lợi Ngộ Khất, không ngờ Dã Lợi Ngộ Khất bỗng nhiên rút đao ở thắt lưng của y.
Người đó ngẩn ra, không đợi nói thêm, chỉ thấy ánh đao lóe lên sáng ngời, thì đã ngã xuống. Người đó lúc sắp chết cũng không hiểu sao chọc giận Vương gia.
Đơn đao dính máu, trời không trăng, đêm đen gió lớn.
Sau khi Dã Lợi Ngộ Khất giết một người, trong mắt hoảng sợ càng tăng. Ai cũng nhận ra trong ánh mắt lão có hoảng sợ, thích khách đã đi lão sợ cái gì?
Mọi người sợ hãi, một người mỉm cười nói:
- Chiêu là chiêu nhanh, đao là đao tốt, nhưng vẫn không bằng Vô Diệt đao của nguyên soái ban tặng.
Người lúc này còn có thể bật cười chỉ có một người, chính là Bàn Nhược Vương bình phàm. Bàn Nhược Vương trong tay đang cầm cây đao, ánh đao bất diệt, trong ánh lửa sáng đêm tối, rạng rỡ sáng lên.
Đao là bảo đao, cũng là đao của thích khách sử dụng.
Bàn Nhược Vương vẫn đang cười, hình như thích khách muốn giết không phải là y, mà là người bên cạnh. Ở đây y không nên cười, nhưng y dường như y cười vui vẻ nhất.
Dã Lợi Ngộ Khất mí mắt có chút nhảy lên, nhìn chằm chằm cây đao trong tay Bàn Nhược Vương, lại bắt đầu im lặng.
Bàn Nhược Vương chậm rãi nói:
- A Na Luật, bản ý bất diệt, A Na Luật, cũng là đệ tử của Thích Già Ma Ni. Người này vốn là họ hàng tôn thích, sau khi theo Phật, gác đêm cho Phật, đến nỗi hai mắt mù, lại được thích tôn coi trọng, tu tới thiên nhãn thần thông.
Y lúc đó, đột nhiên nhắc đến một đoạn điển cổ của Phật Giáo, người bên ngoài có chút kỳ quái. Dã Lợi Ngộ Khất sắc mặt từ từ bình tĩnh, chỉ nhìn chuôi đao trên tay mình. Trên thân đao máu tuôi đã nhỏ giọt, thân đao ánh sáng màu ảm đạm, đây chỉ là khoái đao, không phải đao tốt.
Đao tốt giết người không để lại máu...
- Thiên Đô Vương trấn thủ Hoành Sơn nhiều năm, cẩn trọng. Nếu bàn về vất vả cần cù có thể so với A Na Luật. Là bảo đao Vô Diệt nguyên soái tặng Thiên Đô Vương, bảo đao chém sắt như chém bùn. Lại là nguyên soái ban tặng, Thiên Đô Vương xưa nay đều yêu quý giữ gìn, người bên cạnh không dễ dàng nhìn thấy...
Bàn Nhược Vương chậm rãi nói, mọi người đều là nghe lấy làm lạ. Không hiểu tại sao Bàn Nhược Vương không quan tâm thích khách chỉ quan tâm cây bảo đao. Bàn Nhược Vương vẫn đang cười, nhưng nụ cười trong bóng đêm dày đặc, ít nhiều mang mấy phần lạnh của đầu xuân:
- Ta rất lấy làm lạ, một thanh đao Vô Diệt quý giá như vậy, sao có thể trong tay của thích khách?
Mọi người sắc mặt đều thay đổi, lại nhìn đao của Bàn Nhược Vương, vẻ mặt mỗi người không giống nhau.
Hóa ra thích khách cầm chính là đao Vô Diệt.
Thích khách cầm đao Vô Diệt của Dã Lợi Ngộ Khất tới lầu Thông Hóa, muốn giết lại là Bàn Nhược Vương, thâm ý trong này làm người ta nghe đều kinh hãi.
Bàn Nhược Vương tiếp tục nói:
- Từ sau khi Dã Lợi Vương chết, Thiên Đô Vương hình như ít trở về phủ Hưng Khánh, hàng năm thường lui tới cảnh Tống, rất lâu không về. Người biết đều hiểu rõ Thiên Đô Vương là tận trung vì nước, nhưng không biết nhìn thấy rồi, khó tránh khỏi sẽ nhớ. Thiên Đô Vương liệu có bất mãn chuyện Ngột Tốt ban chết cho huynh đệ của ngài ấy không, muốn liên hệ người Tống tạo phản?
Dã Lợi Ngộ Khất vẫn không nói, mọi người thấy rồi, đều là trong lòng nghiêm nghị. Thầm nghĩ Thiên Đô Vương tính tình độc ác, tính cách táo bạo mãnh liệt, bây giờ trầm lặng như vậy, chẳng lẽ nói thích khách đó chính là lão phái tới?
Bàn Nhược Vương lại cười nói:
- Theo lý mà nói, hôm nay chợ Diệp sát khí nổi lên khắp nơi, mục tiêu kế tiếp của Địch Thanh rất đơn giản. Đó chính là ám sát Thiên Đô Vương, hoàn toàn cắt đứt ý định quân Hạ xuất binh tấn công thành Đại Thuận. Nhưng kỳ lạ là... người y muốn giết không phải là Thiên Đô Vương, mà là ta.
Dã Lợi Ngộ Khất mở miệng nói:
- Y không nhất định là Địch Thanh, y cho dù là ra tay với ta, cũng không thể giết được ta.
Bàn Nhược vương hỏi:
- Ta chỉ là nghi ngờ một chút. Ta đến đây, là lệnh của Ngột Tốt. Trước đây, chỉ có Vương gia mới biết tin tức, tại sao thích khách đó đối phó ta? Chẳng lẽ... có người biết ta đối với y không có lợi, cho nên sắp xếp người xuống tay diệt trừ ta trước. Lúc nãy lầu Thông Hóa bỗng nhiên bị sụp, làm chúng ta đuổi không kịp thích khách, nếu không có kế hoạch tỉ mỉ, sao có thể như vậy? Sau sự việc, có người lại đem tất cả đổ lên người Địch Thanh.
Tất cả mọi người đều biết rõ ngụ ý của Bàn Nhược Vương, lầu Thông Hóa bỗng dưng bị hủy, e là cũng chỉ có Dã Lợi Ngộ Khất có bản lĩnh này.
Nói như mũi đao, phong cuốn hỏa sầu, ngoài lầu Thông Hóa, đã yên lặng đến hơi thở cũng có thể nghe thấy được.
Tất cả mọi người đang nhìn Dã Lợi Ngộ Khất, chờ đợi bày mưu đặt kế của lão.
Ở đây dù sao cũng là thiên hạ của Dã Lợi Ngộ Khất, người theo lão số lượng cũng không ít, chỉ cần lão bảo một tiếng, Bàn Nhược Vương cho dù là trí tuệ hơn, e rằng cũng sẽ bị loạn đao phân thân.
Dã Lợi Ngộ Khất chỉ là đang nhìn đao trên tay, tay áo run rẩy, cũng không biết là gió thổi, hay là tâm động...
Chợ Diệp tuy phồn hoa, nhưng cũng là đất hoang, giống như ánh mặt trời dù rực rỡ, cũng có thể chiếu ra cái bóng. Rời khỏi ngoài mấy dặm con đường lá rơi, có một vườn hoang, năm đó đã từng cực kỳ phồn hoa, nhưng từ khi chủ nhân nhà đó đắc tội Bảo Vượng La, bị chém hết không chừa ai, cái vườn đó trở thành vườn quỷ.
Gió thổi lạnh, như âm hồn nghẹn ngào, lá rơi trên con đường thường xuyên có người chết. Rất nhiều người đều nói, những oan hồn chết oan đều tụ tập ở vườn hoang, cho dù là ban ngày, cũng không ai dám vào vườn.
Lúc đêm khuya, vườn hoang gió lạnh gào thét, lá khô bay tứ tung, giống như vô số âm hồn cả đêm cuồng hoan.
Trong vườn dưới một cây đại thụ, đứng lặng lẽ cái bóng đen. Lá khô trong gió lạnh, ngưng đọng và bất động. Cho dù hàng nghìn hàng vạn âm hồn cuồng hoan, bóng đen đó cũng cô tịch.
Cuồng hoan là một đám người cô tịch, nhưng cô tịch cũng không phải là cuồng hoan của một người?
Cái bóng đó tuy cô tịch, nhưng ánh mắt lại sáng như tuyết mà nóng rực.
Ngoài vườn đột nhiên truyền đến mấy tiếng mèo kêu, thật là thê lương bi ai. Theo như lời đồn, mèo cũng là vật thông linh, thậm chí có thể nhìn thấy âm hồn lui tới. Mèo đó không rên rỉ, chẳng lẽ là vì thấy được quỷ quái?
Cái bóng đó nghe tiếng mèo kêu, chỉ là đánh ra một chưởng.
Một bóng đen leo lên tường cao, như u linh thoáng hiện. Bóng đen dưới tàn cây không nhúc nhích, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm người đi đến đó.
Bóng đen từ tường cao xuống, không kìm nổi nhìn xung quanh.
Dưới tàng cây người đó nói:
- Ở đây ngoài ta ra, không có người khác.
Người đó tiến đến cười:
- Đều nói Địch Thanh gan to bằng trời, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Dưới tàn cây người đó chính là Địch Thanh. Đôi mắt Địch Thanh lóe sáng, nhìn chăm chăm người đó. Đêm tối gió mạnh, người đó bịt kín mặt, để người ta không nhận ra khuôn mặt.
Địch Thanh chỉ thấy người đó thân hình giống như trường thương, người mặc quần áo không tệ.
Người đó ho nhẹ nói:
- Chuyện hôm nay, rất thành công.
Địch Thanh “ồ” một tiếng, trả lời:
- Ngươi yên tâm, chuyện mà Chủng Thế Hành hứa với ngươi, nhất định sẽ làm được, bây giờ Dã Lợi Ngộ Khất thế nào rồi?
Người đó thở phào một cái, thấp giọng nói:
- Bàn Nhược Vương trúng kế, y bất đầu nghi ngời Dã Lợi Ngộ Khất. Lần này Dã Lợi Ngộ Khất dù có mười cái miệng, chỉ sợ cũng không giải thích được. Lại nói khoảng thời gian trước. Dã Lợi Vượng Vinh phản nghịch, Ngột Tốt cũng có cảnh giác với Dã Lợi Ngộ Khất, chỉ sợ cũng sẽ không nghe giải thích của lão. Lúc này Bàn Nhược Vương và Dã Lợi Ngộ Khất trở về phủ Hưng Khánh, nói hết tất cả cho Ngột Tốt. Chỉ cần ông ta đi, chính là các cơ hội ngươi công đánh Hoành Sơn.
Trong giọng nói người đó mơ hồ có phần đắc ý, nhưng nghe y nói, rõ ràng không phải cùng một bọn với Địch Thanh.
Địch Thanh gật đầu, ánh mắt có phần cổ quái, đột nhiên trầm giọng nói:
- Ngươi giỏi lắm... Bọn ta tấn công Hoành Sơn, lại thêm một trận đánh Hựu Châu.
Người đó không có cảm giác được khác thường của Địch Thanh, giọng vội vàng nói:
- Dã Lợi Ngộ Khất đi rồi, ta nhất định cũng phải theo ông ấy đi. Chuyện tấn công Hoành Sơn không liên quan với ta. Ta đến đây chỉ là muốn nói cho ngươi, đây là chuyện cuối cùng ta làm cho các ngươi, các ngươi chớ quên lời hứa của mình.
Địch Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén như kim châm:
- Ngươi không cần đi theo y nữa.
Người đó cả kinh, thất thanh nói:
- Ngươi muốn là gì? Chẳng lẽ... các ngươi nói không giữ lời?
- Ngươi không cần đi theo Thiên Đô Vương, bởi vì ngươi ở đâu cũng không cần đi
Một giọng nói từ xa vọng tới.
Người đó đột nhiên kinh sợ, thân hình như trường thương kịch liệt run lên.
Trong bóng tối đi ra một người, trên mặt nở nụ cười, lững thững nhàn nhạ đi tới trước mặt Địch Thanh cách đó không xa, dừng lại nói:
- Vị này... chính là Địch Thanh Địch tướng quân tiếng tăm lừng lẫy sao?
Con ngươi Địch Thanh co mạnh lại, vẫn có thể bình tĩnh nói:
- Bàn Nhược Vương.
Người đến chính là Bàn Nhược Vương một trong Long bộ cửu vương.
Bàn Nhược Vương gật đầu, mỉm cười nói:
- Địch Thanh, ta từ lâu nghe nói qua tên của ngươi, vẫn luôn muốn gặp ngươi, Nhưng muốn gặp ngươi, không phải chyện dễ dàng như vậy.
Ánh mắt Địch Thanh từ Bàn Nhược Vương chuyển qua người của người bịt mặt, người bịt mặt run rẩy như lá rụng trong gió, chậm rãi nói:
- Bây giờ ngươi không phải thấy được rồi?
Y bên ngoài bình tĩnh, nhưng sớm nghe ra xung quanh vườn bỏ hoang có tiếng bước chân đi tới nhẹ nhàng.
Tiếng bước chân tuy nhẹ, nhưng không thoát khỏi lỗ tay của y, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Bàn Nhược Vương.
Địch Thanh bắt đầu cảm thấy là mật thám bán đứng hắn, nhưng thấy cử chỉ của mật thám, thì biết là không phải. Đương nhiên, Bàn Nhược Vương không có trúng kế, trúng kế là Địch Thanh hắn.
- Gặp mặt ngươi, quả thật tốt không ít công phu.
Bàn Nhược Vương vẫn đang cười, nhưng ánh mắt như kim châm, trừng trừng nhìn cử động của Địch Thanh.
Địch Thanh thấy qua võ công của Bàn Nhược Vương, biết ngang tay giao chiến, mình không phải không thắng được y, nhưng lúc này hắn xung quanh là kẻ địch, đã mất địa thế. Càng huống hồ... Bàn Nhược Vương nếu không mắc mưu, Thiên Đô Vương đương nhiên cũng đến rồi.
Hắn lấy sức một mình, làm sao chống đỡ được Long bộ nhị vương, cộng thêm sự bao vây của trăm cao thủ?
Quan trọng nhất là, ngũ sĩ của hắn đã chia ra rút khỏi Chợ Diệp. Hắn giữ lại một người cuối cùng ở đây, hắn vốn đã quyết định, bất luận thành sự hay không, hắn đều phải đi.
Hắn dùng đao Vô Diệt đánh lén Bàn Nhược Vương, vốn là một kế, giá họa cho Dã Lợi Ngộ Khất là một kế. Chủng Thế Hành mua chuộc mật thám trộm đao Vô Diệt của Dã Lợi Ngộ Khất. Nếu hắn có thể dùng đao Vô Diệt giết Bàn Nhược Vương, Dã Lợi Ngột Khất hết đường chối cãi. Cho dù không thể đạt được, Bàn Nhược Vương sao có thể buông tha cho Dã Lợi Ngộ Khất. Hắn có thể thuận lợi chạy trốn, nhờ sợ giúp đỡ phích lịch, lúc bọn Lý Đinh đang chờ Địch Thanh phát động công kích, thì sử dụng phích lịch, phá hủy lầu Thông Hóa.
Kế hoạch rất là chu đáo, nhưng đáng tiếc là, Bàn Nhược Vương còn thông minh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Địch Thanh.
Bàn Nhược Vương thấy Địch Thanh không nói, lại nói:
- Gần đây tin tức các ngươi nhận được quá nhanh, bọn ta mấy lần công kích thành Đại Thuận, đều được ngươi nhận được tin tức trước tiên. Bọn ta có nghi ngờ, nghi ngờ trong người Đảng Hạng bọn ta có nội gián!
Y vô ý hữu ý liếc nhìn người bịt mặt, người bị mặt trán đã đổ mồ hôi. Bàn Nhược Vương tiếp tục nói:
- Lần này ngươi vừa ra tay, thì giết bốn người quan trọng nhất quân Đảng Hạng, cản trở bọn ta xuất binh công kích thành Đại Thuận, đương nhiên là biết tin tức trước. Ta vừa tới đây, ngươi liền chuyển sang muốn giết ta, ngươi tâm cơ rất khéo léo.
Không đợi Bàn Nhược Vương nói tiếp, Địch Thanh đã nói:
- Ngươi đến Chợ Diệp, không phải vì Dã Lợi Ngộ Khất, mà là vì ta. Ngươi sớm biết ta sẽ xuống tay với Chợ Diệp, đúng không?
Bàn Nhược Vương vỗ tay mỉm cười nói:
- Đúng vậy.
Địch Thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn giết ta, nhưng vẫn không bắt được ta, vì vậy ngươi làm ra vẻ trúng kế. Ngươi đương nhiên biết, trong các ngươi đã có mật thám! Ngươi chỉ cần diễn trò bức Thiên Đô Vương trở về phủ Hưng Khánh, mật thám đó nhất định sẽ nói rõ tình hình cho ta. Lầu Thông Hóa sập, ta mặc dù chạy thoát, nhưng ngươi không vội bắt ta, ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm mật thám, biết y nhất định sẽ dẫn ngươi đến. Vì vậy các ngươi có thể tương kế tựu kế bao vây bọn ta, đúng không?
Một người vỗ tay nói:
- Thông minh, Địch Thanh, ngươi quả nhiên là người thông minh. Người đó đi tới, một bước một dấu chân, từng bước như núi, người đến chính là Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất.
Người bịt mặt lại run lên kịch liệt, hận không thể hóa thành chiếc lá khô thổi đi.
Dã Lội Ngộ Khất hoàn toàn không nhìn người bịt mặt, vì kẻ thù lớn của lão là Địch Thanh. Một trăm người bịt mặt, cũng không bù được một Địch Thanh. Càng huống hồ, lão sớm đã biết người bịt mặt là ai.
- Mấy ngày trước, có người trộm bảo đao của ta. Ta vẫn đang nghĩ, rốt cuộc y có mục đích gì? Bây giờ chuyện đơn giản rồi, thì ra các ngươi muốn dùng bảo đao vu cáo ám hại ta. May mắn là... chuyện này ta đã nói cho Ngột Tốt biết trước. Địch Thanh, ngươi rất thông minh, ngươi biết cho dù tự lực một đòn, cũng không thể giết được ta. Do vậy khi biết Bàn Nhược Vương đến, ngược lại công kích y. Ngươi muốn để Bàn Nhược Vương cho rằng, ta có lòng phản, ngươi muốn châm ngòi chúng ta tự giết lẫn nhau.
Địch Thanh đứng trong gió lạnh, sau một hồi lâu mới nói:
- Bây giờ ngươi không muốn giết Bàn Nhược Vương, không có nghĩa sau này sẽ không.
Dã Lợi Ngộ Khất sắc mặt hơi biến sắc. Bàn Nhược Vương đã cười nói:
- Địch Thanh, ngươi tới bây giờ còn không buông bỏ lòng khiêu khích sao? Lúc nãy ngươi đoán rất nhiều chuyện đều đúng, chỉ nói sai một câu.
- Là câu nào.
Địch Thanh hỏi.
Bàn Nhược Vương nói:
- Ngươi cho rằng bọn ta muốn giết ngươi, vậy là sai lầm, sai lầm.
Địch Thanh giễu cợt nói:
- Các ngươi không muốn giết ta, bố trí hơn trăm người tới chỗ này bắt quỷ sao?
Bàn Nhược Vương nói:
- Bọn ta không muốn giết ngươi, nhưng cũng không muốn tha cho ngươi. Ngươi là kẻ địch bọn ta phải nghiêm túc đối phó.
Y vẫn đang cười, giọng điệu chân thành nói:
- Ngột Tốt đã cảm thấy, ngươi là sự uy hiếp đáng sợ nhất của Đại Hạ, sau này rất có thể ngươi trở thành Tào Vĩ, một Tống tướng có uy hiếp lớn nhất đối với nước Hạ. Nhưng ngươi chịu chế quản tài trí như vậy, không thể thi triển hết khả năng, mang xiềng xích tác chiến, vô cùng thống khổ?
Địch Thanh trầm mặc không nói gì, trong lòng thở dài.
Bàn Nhược Vương để ý vẻ mặt của Địch Thanh, trong mắt lóe lên ánh sáng:
- Ngột Tốt hùng tài vĩ lược, mặc ai duy có thể, chí tại thiên hạ, thành vương đồ bá nghiệp. Địch Thanh, nếu ngươi đầu hàng Ngột Tốt, ta lấy đầu đảm bảo, ngươi có thể thăng làm Long bộ cửu vương, nắm trong tay thiên quận vạn mã Đảng Hạng, mở ra khát vọng cuộc đời, dữ dội sảng khoái? Bây giờ ngươi tuy có Phạm Trọng Yêm khen ngợi, nhưng triều Tống đã hủ bại, Phạm Trọng Yêm tự thân khó bảo toàn. Phạm Trọng Yêm nếu ngược lại, ngươi còn có thể tìm Phạm Trọng Yêm nữa không?
Địch Thanh khẽ thở dài:
- Đại Tống chỉ có một Phạm Trọng Yêm.
Bàn Nhược Vương cười ha hả:
- Nói rất hay, nếu ngươi hiểu rõ điều này, thì nên đến giúp Ngột Tốt... Bằng không... cho dù võ công cái thế, kết cục cũng giống như Quách Tuân.
Địch Thanh nghe được tên của Quách Tuân, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt có màu giống như lửa giận.
Bàn Nhược Vương tự hối hận nói lỡ lời, thầm nghĩ nghe nói Quách Tuân và Địch Thanh có quan hệ vô cùng tốt. Mình vốn định nêu ví dụ, bây giờ ngược lại có chút chữa lợn lành thành lợn què. Không đợi nói thêm, Địch Thanh đã từng chữ nói:
- Đại Tống chỉ có một Phạm Trọng Yêm, nhưng Đại Tống cũng chỉ có một Địch Thanh.
Bàn Nhược Vương nụ cười rất nhạt, y nghe được ý của Địch Thanh, chậm rãi nói:
- Ở đây người giỏi nhiều như mây, Dạ Xoa bộ tài giỏi hơn phân nửa ở đây. Ngươi phải biết rõ, bọn ta tuy không muốn giết ngươi, nhưng tuyệt sẽ không thể ngươi về.
Địch Thanh mỉm cười:
- Ta hà tất trở về?
Hắn nói xong, đã rút đơn đao.
Gió xuân lạnh, tương tư nồng, ánh đao giơ lên, chém không đứt tình ý trong gió, lại chém đứt đầu. Tiếng đao réo rắc, tiếng đao như hát, đơn đao đơn độc, trong đêm tối thê lương bài ca vang lên như ngọn lửa.