Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 300: Vùng đất quỷ (1)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: niepo
Địch Thanh băn khoăn suy nghĩ, nhất thời cũng không đoán được là ai đã đến Hương Ba Lạp. Chủng Thế Hành không có thừa nước đục thả câu, lập tức nói ra đáp án:
- Người kia tên là Triệu Minh.
Địch Thanh sợ run lên, đột nhiên nhớ tới một người, liền la lên:
- Là người tàn tật từng trấn thủ trại Mã Phô, Triệu Minh?
Trong đầu hắn hiện lên một người vì tàn phế mà tự ti. Lúc xây dựng cải tạo thành Đại Thuận, người này chính là phụ trách điều tra địa thế.
Chủng Thế Hành gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi cũng nhớ rõ y sao? Ta đã tìm hiểu khắp nơi, biết rằng y đã từng tìm ra Hương Ba Lạp, hơn nữa còn đi vào trong đó. Nhưng tính cách người này cổ quái, Hàn Tiếu có lần tiếp cận người này hỏi han, suýt chút nữa cùng y đánh nhau…Vừa rồi ta sợ y nhìn thấy chúng ta nói thầm, đối với ngươi có đề phòng, mới kéo ngươi đến chỗ không có ai này. Ta thấy ngươi nên đi hỏi Triệu Minh, nói không chừng sẽ có hiệu quả.
Địch Thanh thầm nghĩ đến tính cách của Hàn Tiếu, Triệu Minh có thể cùng Hàn Tiếu đánh nhau, đủ thấy Triệu Minh người này rất khó thân cận. Địch Thanh khó hiểu hỏi:
- Ta cũng không quen biết Triệu Minh a. Lúc ta tác chiến, y chỉ một mực im lặng sửa chữa thành. Đúng rồi, làm sao y lại trở thành bộ dáng như bây giờ?
Chủng Thế Hành khẽ thở dài nói:
- Người này kỳ thật cũng rất thảm. Y từng bị đày ngục, sau là được Phạm công phóng ra…
- Y phạm vào tội gì?
Địch Thanh giật mình hỏi.
Chủng Thế Hành nói:
- Nghe nói lúc y ở trại Mã Phô, bởi vì chân què nên người Tống coi thường y. Lại bị quân Tống đoạt lấy vợ, liền giận dữ đi tìm kẻ thù giết. Vết đao trên mặt y chính là do bị người ta chém phải.
Địch Thanh nhớ tới chân của Triệu Minh hơi thót, không khỏi nghĩ tới đại ca Địch Vân.
Những năm gần đây, Địch Thanh với đại ca chỉ gửi thư qua lại. Trong thư, đại ca nói rằng anh ấy sống vẫn tốt, lại còn mới có hai đứa con trai. Nhưng chân của Địch Vân vẫn không thể chữa khỏi. Chuyện này đối với Địch Thanh mà nói, luôn có chút hối tiếc.
Nghe đến Triệu Minh có hoàn cảnh thê thảm như vậy, Địch Thanh cũng có chút rầu rĩ, sau một lúc lâu mới nói:
- Lão làm sao có thể xác định y từng đi qua Hương Ba Lạp?
Chủng Thế Hành nói nhỏ vào tai của Địch Thanh vài câu, sắc mặt của Địch Thanh liền trở nên âm trầm. Một lúc lâu sau mới nói:
- Được rồi, ta biết rồi. Chuyện này ta đi xử lý là tốt rồi. Lão Chủng, đa tạ lão đã giúp đỡ. Đúng rồi, còn việc huấn luyện ngũ sĩ thì sao?
Chủng Thế Hành mặt mày nhăn nhó nói:
- Huấn luyện ngũ sĩ cho ngươi, là công việc rất tốn kém. Nói thực…Ta cũng chỉ làm hết sức thôi. Được rồi, ngươi đi đường bảo trọng.
Dứt lời xoay người rời đi.
Địch Thanh nhìn thân hình hơi chút gầy yếu của Chủng Thế Hành, đột nhiên nói:
- Lão Chủng...
Chủng Thế Hành ngừng bước chân, nhìn lại hỏi:
- Có chuyện gì?
- Trời lạnh, nhớ mặc thêm áo.
Địch Thanh chân thành nói:
- Tây Bắc không thể thiếu lão. truyện copy từ tunghoanh.com
Trên mặt Chủng Thế Hành lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Địch Thanh một lúc lâu mới nói:
- Ừ, ta đã biết. Ngươi cũng thế. Đến lúc liều mạng thì cẩn thận một chút. Tây Bắc cũng không thể thiếu ngươi.
Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ quan tâm. Sau đó, Chủng Thế Hành gật gật đầu, chậm rãi rời đi. Địch Thanh vẫn đứng đó trầm tư, rồi mới đi đến hướng Triệu Minh.
Trời đã tối, Triệu Minh ở trong lều, không có thắp đèn. Địch Thanh dựa vào cây đại thụ một lúc. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy Triệu Minh khập khiễng đi tới.
Triệu Minh không nhìn thấy Địch Thanh, chỉ đến cái ghế gỗ ngồi xuống. Lấy bánh mỳ trong lòng chậm rãi ăn. Địch Thanh nhìn sang y, chỉ thấy một bóng hình cô đơn lạc lõng. Nhớ tới những lời của Chủng Thế Hành, nói rằng người này sau khi đi Hương Ba Lạp thì bị gãy chân, nên rất kiêng kị những người khác nói đến ba chữ Hương Ba Lạp…
Địch Thanh nhìn y, không có lên tiếng.
Triệu Minh ăn xong bánh mỳ, sờ soạng trong áo, lấy ra một cái vòng tay, ngơ ngác nhìn. Chẳng biết tại sao, trong mắt đã có giọt lệ…
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu tới vòng tay kia, hiện lên ánh sáng thê lương, chiếu tới khuôn mặt bi thương của Triệu Minh.
Địch Thanh yên lặng nhìn Triệu Minh hồi lâu, rốt cục vẫn là ngừng ý niệm hỏi han, xoay người rời đi.
Đến bình minh, Địch Thanh mới dậy, liền có binh sĩ đi vào nói:
- Địch tướng quân, Phạm đại nhân mời ngài tới.
Địch Thanh lập tức đi tới lều của Phạm Trọng Yêm, nhìn thấy trong mắt ông ta toàn là tơ máu, còn đang trầm ngâm nhìn hồ sơ. Hắn biết Phạm Trọng Yêm đã cả đêm không ngủ, thấp giọng nói:
- Phạm công, ngài lại một đêm không ngủ, việc gì phải vất vả như vậy? Đại nhân tìm hạ quan có việc gì không?
Hắn biết Phạm Trọng Yêm bận về việc xử lý chính sự ở Tây Bắc. Nhiều khi đều là suốt đêm làm việc. Hắn có chút lo lắng sức khỏe của Phạm Trọng Yêm.
Phạm Trọng Yêm duỗi cái lưng mỏi, mỉm cười nói:
- Vất vả của ta so với các ngươi có là cái gì. Hôm qua ngươi mới ác chiến một trận, ta lại sáng sớm đã gọi ngươi, cũng là bất đắc dĩ.
Ông ta và Địch Thanh cũng không nhiều khách sáo, nói ngay vào điểm chính:
- Ta đã nhìn kỹ những quân văn mà ngươi lục soát được từ Khánh Đa Khắc Dụng. Ta cho rằng, Nguyên Hạo đã làm rất nhiều chuẩn bị. Việc xuất binh là không tránh khỏi. Hơn nữa, mục tiêu lần này của quân Hạ, cũng rất rõ ràng. Chính là muốn tấn công đường Kính Nguyên! Địch Thanh, ngươi có ý kiến gì không?
Địch Thanh hơi chút trầm ngâm, liền nói:
- Nguyên Hạo người này mặc dù tàn bạo, nhưng làm việc rất kiên nhẫn. Lúc trước y đánh Bảo An Quân là thử. Năm trước tấn công quân Trấn Nhung cũng có thể là thử. Mục tiêu của y là ở Lũng Hữu, Quan Trung. Trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu, y đã chiếm được một khu vực lớn của Diên Châu. Lần nà muốn tấn công đường Kính Nguyên, đơn giản là tạo áp lực cho chúng ta. Chuẩn bị cho việc tiến vào Quan Trung sau này! Chúng ta nhất định phải phá hủy mưu kế này của y.
Phạm Trọng Yêm tán thưởng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Chủng Thế Hành đề cử vô cùng tốt. Địch Thanh có dũng có mưu, khó có được chính là suy nghĩ cẩn thận, chu đáo, có cái nhìn đại cục của một đại soái. Qua mấy trận chiến ở thành Bạch Báo, chợ Diệp, thành Kim Thang, có thể thấy phẩm chất đại tướng của hắn. Nên để hắn có thể thi triển hết tài hoa, thiên hạ mới có thể thái bình.
Nghĩ đến đây, Phạm Trọng Yêm nói:
- Địch Thanh, ngươi phân tích vô cùng tốt, có cùng cách nhìn với ta và Chủng Thế Hành. Quân Hạ mặc dù mạnh mẽ, nhưng bọn họ không giỏi công thành. Bởi vậy, bọn họ vẫn hy vọng dụ dỗ chúng ta đến bình nguyên đánh nhau. Chỉ cần chúng ta ứng đối cẩn thận, thì không có gì đáng ngại. Lúc này ở Phu Diên Lộ có Chuyển Vận Sứ - Bàng Tịch Bàng đại nhân cùng Chủng Thế Hành, Chu Mỹ cố thủ, quân Hạ không có cơ hội. Ta phòng ngự ở đường Hoàn Khánh, có sự giúp đỡ của ngươi, chí khí quân đội đang tăng, quân Hạ nhất thời không làm gì được. Các châu cách xa chúng ta như Hi Châu, Hà Châu, lại có Lưu Hỗ liên minh với Thổ Phiên phòng thủ. Nguyên Hạo sẽ không dám chủ động khai chiến với bọn họ. Bởi vậy, bất kể Nguyên Hạo xuất binh đến đâu, ta chỉ lo lắng nhất là đường Kinh Nguyên.
Phạm Trọng Yêm nhăn lông mày lại. Trong lòng ông ta nghĩ, trấn thủ đường Kinh Nguyên - Hàn Kỳ là người tâm cao khí ngạo, Doãn Thù thì chỉ biết lý luận suông. Sau trận thắng ở thành Bạch Báo, Nhâm Phúc cũng có chút kiêu căng, ngạo mạn. Ba người này có tiếng mà không có miếng, nếu giao phong với Nguyên Hạo, chỉ sợ…Ông ta biết Doãn Thù và Hàn Kỳ sẽ không nghe lời của ông ta. Hiện giờ, tình hình chiến trận ở Tây Bắc đang căng thẳng, nói với triều đình chuyện này chắc cũng không ai nghe, thực sự lo chết người.
Địch Thanh biết, sau khi thảm bại ở Tam Xuyên Khẩu, triều đình liền chia hai đường Vĩnh Hưng Quân, Tần Phượng thành bốn đường Phu Diên, Hoàn Khánh, Kính Nguyên, Tần Phượng. Dụng ý của triều đình là, địa bàn của ai thì người đó làm chủ, không đụng chạm đến ai. Thấy Phạm Trọng Yêm khó xử, Địch Thanh hiểu suy nghĩ của ông ta, liền hỏi:
- Phạm công, nếu chúng ta biết dụng ý của Nguyên Hạo, sao không hướng Hàn công bày tỏ. Phạm công tới tìm hạ quan, là muốn hạ quan tự mình đem tin tức này nói cho Hàn công?