Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 307: Nguy cơ (1)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: niepo
Sưu tầm: tunghoanh.com
Nói xong, Địch Thanh đã rút đao.
Tiếng đao rút ra, ánh hào quang của lưỡi đao ánh lên khuôn mặt bi phẫn. Ý của Địch Thanh đã rõ, hắn muốn liều mạng, vì một tên thủ hạ mà liều mạng, cho dù ai muốn mạng của Triệu Minh, đều phải trả giá bằng máu.
Ngừơi trong trướng hoảng sợ, trầm lặng không nói. Triệu Minh lại lần nữa rơi lệ, khóc nức nở:
- Địch đại nhân …ngài….
Y vào sau màn trướng, trong lòng vốn đã muốn chết, nhưng không ngờ rằng, Địch Thanh lại liều mạng vì y.
Y đã nghe Địch Thanh anh dũng từ lâu, cũng biết đến chuyện buồn của Địch Thanh, nhưng y chưa bao giờ nghĩ qua, Địch Thanh một thân hiệp nghĩa. Địch Thanh có thể vì nghĩa, không cần chức quan, không cần thăng tiến, không sợ trọng tội.
Một người đến cả mạng còn không cần, thì y còn kiêng dè điều gì chứ ?
Nhâm Phúc không thể tiến lên, Thường Côn mặt còn kinh hãi, Bạch Mẫu Đơn sắc mặt cũng biến đổi. Đám người Vũ Anh, Vương Khuê nhiệt huyết dâng lên, cắn chặt răng lại ….
Chỉ có Hàn Kỳ, mặt vẫn như sắt, nói từng chữ:
- Tốt, rất tốt, Địch Thanh…. Ngươi hồ đồ ngu xuẩn thì ta sẽ …
Địch Thanh giận dữ, Hàn Kỳ cớ sao lại như thế?
Thanh danh của Hàn Kỳ nổi tiếng xa gần, bất kể là trăm họ quan viên của Biện Kinh hay Tắc Hạ đều phải tôn xưng y một tiếng là Hàn công. Nhưng trước mắt, ở khu binh nghiệp này, với xuất thân của Địch Thanh, mà lại dám chỉ trích ngang ngược với ông ta, hỏi liệu đã mấy lần dám trái lệnh?
Hàn Kỳ đã phải truyền mệnh lệnh thì tất phải sát lệnh, y cho rằng mình không thể nhân nhượng.
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, Võ Anh đã tiến lên, quì một chân trên đất, nói:
- Hàn công, Địch Thanh có chút kích động, nhưng chuyện Triệu Minh, nói không chừng lại có ẩn khúc bên trong. Xin Hàn đại nhân… hỏi cho rõ ngọn nguồn.
Vương Khuê cũng tiến lên hành lễ nói:
- Xin Hàn đại nhân hỏi cho rõ.
Chu Quan, Dâu Dịch thấy thế, nhớ lại ơn dìu dắt của Địch Thanh thời còn trai trẻ, mọi người cùng đồng lòng kề vai sát cánh, mọi người đều nhiệt huyết dâng trào, tất cả đều tiến lên phía trước, đồng thanh nói:
- Xin Hàn đại nhân hỏi cho rõ. Nếu thật sự là Triệu Minh làm loạn, thì ty chức sẽ nguyện ra bắt y…
Ngụ ý cũng là, nếu Triệu Minh không có lỗi, xin Hàn Kỳ hãy buông tha cho Triệu Minh.
Trong trướng của tướng quân, lại có nửa số người tiến lên phía trước thỉnh cầu cho Địch Thanh. Hàn Kỳ thấy thế, sắc mặt liền thay đổi. Không phải ông ta sợ tướng quân tạo phản, sự cuồng ngạo trong lòng y, về cơ bản, ông ta thấy, những người này cũng không dám tạo phản. Chỉ là ông ta nhớ tới lời của Võ Anh, Vương Khuê là những người thân, rằng Địch Thanh và Triệu Trinh có liên quan đấy.
Theo như lời đồn, nói rằng nhà vua rất tín nhiệm Địch Thanh. Năm đó, trong cung có thay đổi, Địch Thanh đã vì vua mà đoạt lại hoàng quyền, lập được công lớn. Căn cứ vào tin tức này, Địch Thanh mấy ngày nay liên tục có tin báo thắng lợi, nhà vua cũng thường xuyên hỏi tới kết quả của trận chiến…
Mặc dù chức vụ của Địch Thanh không cao, nhưng địa vị của hắn trong lòng vua cũng không thấp!
Ông ta – Hàn Kỳ chém Triệu Minh, việc khiển trách Địch Thanh không thành vấn đề. Nhưng bởi vì có sự xung đột với Địch Thanh thì khả năng dẫn tới việc vua bất mãn tới tột cùng liệu có đáng giá hay không?
Doãn Thù thấy thế, cuống quýt nói:
- Địch Thanh, ngươi hãy để đao xuống, có chuyện gì thì cùng bàn bạc.
Địch Thanh không nói gì, chỉ có thể chăm chú nhìn Hàn Kỳ. Hàn Kỳ hơi khó xử, mặt trầm lặng như nước…
Nhưng vào lúc này, một người cười nói:
- Được rồi, được rồi. Hàn đại nhân chỉ đùa một chút thôi. Địch Thanh, tại sao ngươi lại có thể làm được chứ? Trước tiên, bỏ đao xuống, hỏi lại xem có chuyện gì xảy ra, không cần phải đao to búa lớn?
Đang ngồi trên ghế cao, một người đã đứng lên, đó chính là Tào quốc cữu. Tào quốc cữu đứng dậy đi về phía Địch Thanh. Thường Côn cuống quít nói:
- Quốc cữu, cẩn thận.
Tào quốc cữu không hề để ý tới, liền đi tới trước mặt Địch Thanh, cười nói:
- Địch Thanh, nể mặt ta, hãy bỏ đao xuống, nói rõ ràng xem thế nào?
Đúng vào giữa lúc Địch Thanh chần chừ, thì bắt gặp mấy cái nháy mắt của Tào quốc cữu. Ý nghĩa của mấy cái nháy mắt đó Địch Thanh cũng thấy khó hiểu, nhưng cũng thấy Tào quốc cữu không có ác ý gì, cuối cùng cất đao vào vỏ, quay đầu nói:
- Triệu Minh, có quốc cữu gia làm chủ cho ngươi, có oan tình gì hãy nói ra đi.
Triệu Minh cắn chặt hàm răng, lại lắc đầu nói:
- Địch Đô Giám, ta… không có gì để nói hết.
Một đám người xôn xao, mắt thấy Địch Thanh khổ sở vì Triệu Minh giữ mọi cơ hội sống, nhưng Triệu Minh sao lại không có lời nào để nói? Võ Anh đã hận không thể chạy lên đánh cho Triệu Minh một trận.
Địch Thanh nhìn thấy trong mắt Triệu Minh, tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên gào to, nói:
- Hàn Tiếu đang ở chỗ nào?
Ở bên ngoài doanh trại có người kêu lên:
- Ty chức có mặt.
Địch Thanh đột nhiên nhớ rõ ràng cùng với Cao Bình đi vào còn có Hàn Tiếu. Triệu Minh kia bị bắt, vậy còn Hàn Tiếu? Giờ phút này cớ sao vẫn bình yên vô sự?
- Quốc cữu gia, thuộc hạ của tại hạ, Hàn Tiếu hẳn biết được tất cả những chuyện mới phát sinh…
Chưa đợi Địch Thanh nói xong, Tào quốc cữu đã nói:
- Thế thì hãy cho gọi y vào hỏi là được mà.
Dáng vẻ của Tào quốc cữu như không liên quan đến mình, nhưng những lời nói ra, không ai ở trong trướng phản đối, cho dù là Hàn Kỳ cũng từ chối cho ý kiến.
Tuy trong gia pháp của tổ tông, “Hoạn quan không cầm quyền, ngoại thích không nắm quyền”, nhưng phải biết cách ứng xử, bình thường không được đắc tội với người ngoại thích. Năm đó, cho dù là đệ nhất nhân của Lưỡng phủ Lã Di Gỉan, bởi vì đắc tội với Qúach hoàng hậu nên vẫn bị giáng chức, phải ra khỏi kinh thành. Hàn Kỳ đương nhiên biết, thời điểm nào thì nên nói cái gì.
Hàn Tiếu lúc tiến vào, mặt vẫn mỉm cười.
Mọi người thấy thế, trong lòng đều cảm thấy khinh miệt, thầm nghĩ Hàn Tiếu và Triệu Minh cùng là thuộc hạ của Địch Thanh. Triệu Minh bị thảm hại như vậy nhưng Hàn Tiếu lại bình yên vô sự. Có phải điều này nói lên Hàn Tiếu là người chẳng ra gì hay không?
Địch Thanh nhìn Hàn Tiếu từ đầu tới chân, chậm rãi nói:
- Mới vừa rồi, tất cả xảy ra ở ngoài trướng, ngươi đương nhiên thấy rõ hết mọi chuyện. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Hàn Tiếu mỉm cười nói:
- Ty chức đã thấy rõ.
Địch Thanh nói rõ ràng từng chữ:
- Triệu Minh bị tóm, ngươi thì đứng ở một bên để xem sự náo nhiệt sao?
Hàn Tiếu lại cười nói:
- Đúng vậy, ty chức đúng là đang xem náo nhiệt.
Đám người của Nhâm Phúc, Thường Côn tinh thần chấn động. Đám người của Võ Anh thần sắc ảm đạm, thầm nghĩ, nếu thủ hạ của Địch Thanh quả thật là khoanh tay xem náo nhiệt thì Triệu Minh kia, sẽ không ai có thể cứu.
Nhưng mà Địch Thanh lại không phẫn nộ, hỏi tiếp:
- Tại sao ngươi lại phải xem náo nhiệt?
Hàn Tiếu nói:
- Hai bên đấu nhau, hảo hán không chịu nổi nhiều người. Ty chức không phải là hảo hán, càng không chịu nổi nhiều người. Và nếu như các huynh đệ trong quân doanh động thủ, thì chỉ sợ bị bắt lại, trở thành đồng đảng của Triệu Minh. Biến thành đồng đảng của Triệu Minh cũng không sao, nhưng mà nếu như không thể đường đường chính chính nói ra sự tình của Triệu Minh, thế chẳng phải là phụ lại sự kì vọng của Địch đại nhân sao?
Mọi người cân nhắc kĩ càng, không thể dấu nổi ánh mắt nhìn khác thường đối với Hàn Tiếu.
Ánh mắt Địch Thanh lộ vẻ xúc động. Hàn Tiếu quả nhiên là không phụ lòng hy vọng của hắn.
- Thế thì bây giờ, ngươi… có thể đem những chuyện vừa rồi, nói hết ra một cách công bằng đi?
Địch Thanh chậm rãi nói.
Hàn Tiếu gật đầu nói:
- Kỳ thật chuyện vừa rồi, rất đơn giản. Triệu Minh chẳng qua gặp được người quen. Ở trại Cao Bình này, có một người tên gọi là Phú Nghĩa phải không?
Y thuận miệng hỏi, không có người nào đáp lời.
Sau một lúc lâu, Cảnh Phó nói:
- Phú Nghĩa ứng với Chỉ huy sứ trại Cao Bình.
Hàn Tiếu hỏi lại:
- Vị này chắc là Cảnh Phó cảnh tham quân?
Cảnh Phó ngẩn ra, không rõ Hàn Tiếu tại sao lại biết rõ y, liền gật đầu nói:
- Ta là Cảnh Phó. Thế thì sao?
Cảnh Phó trước mắt là thuộc hạ Hành Doanh tham quân, lần này đi theo Nhâm Phúc đến đây, là tới để bẩm báo tình hình về việc chuẩn bị cho chiến tranh.
Hàn Tiếu nói:
- Tiểu nhân nghe nói ông nội của Cảnh Tòng Quân khi còn trai trẻ, từng là Tư hộ tham quân cho Thục Châu. Lúc trước, quân giặc vào thành tác loạn, lấy chức quan để dụ dỗ, uy hiếp Lệnh Tổ đầu hàng. Lệnh Tổ thà chết chứ không chịu khuất phục. Bị quân giặc chặt đứt tay chân, vẫn chửi ầm lên, chết trong sự bất khuất, thực là hiệp nghĩa đấy! Cảnh đại nhân quả là anh liệt, tiểu nhân cũng vô cùng kính trọng và khâm phục.
Mọi người nghe Hàn Tiếu đột nhiên đề cập tới ông nội Cảnh Phó, cảm thấy kỳ lạ. Nhưng nghe thấy Hàn Tiếu nói với giọng hào sảng về gia thế nhà Cảnh Phó, không khỏi nhìn với con mắt khác đối với Cảnh Phó.