Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 317: Bố cục (5)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.
Nguồn truyện: niepo
Nguyên Hạo gập ngón tay , nhịp điệu như nhạc, y có chút tiếc nuối nói:
- Trung thư lệnh, xem ra Nhâm Phúc đã cho rằng trận này tất thắng. Ta vốn nghĩ là Nhâm Phúc sẽ tiến thẳng đến thành Dương Mục Long, chặn đường trở về của ta, xem ra ta đã quá đề cao y rồi.
Người tới bẩm báo quân tình chính là Trung Thư Lệnh Trương Nguyên của nước Hạ.
Trương Nguyên là Trung Thư lệnh, nếu ở triều đình nhà Tống thì cũng coi như là người trong Lưỡng Phủ, nhưng người trong Lưỡng Phủ ở triều đình nhà Tống ít ra Biện kinh, chỉ biết đến những cảnh nhàn nhã. Trương Nguyên không chỉ ra đến Hưng Khánh phủ Hạ đô, hơn nữa còn đặt chân trên đỉnh núi này của biên giới nước Tống nhưng cũng không một lời oán giận.
Trương Nguyên cười nói:
- Sau trận tại thành Bạch Báo thì Nhâm Phúc trở nên cao ngạo, không nghe lời người khác nói. Lúc này y không chút sợ hãi, cho rằng bốn phía đâu đâu cũng là bảo trại của quân Tống, sau lưng lại có binh mã của Vũ Anh, cho là dù không thể thắng thì tất cũng có đường lui. Chỉ có điều y chưa từng nghĩ tới Ngột Tốt đã sớm suất lĩnh mười lăm vạn tinh binh đến Kinh Nguyên lộ, đứng ở đây chờ y. Trong khi đó bảo trại mà y dựa vào tới lúc đó chỉ sợ là muốn nhưng không được
Gió cuồn cuộn nổi lên, không biết từ khi nào mây dâng lên dày đặc che lấp cả Thương Sơn, trời đất tràn đầy sát khí.
Có mưa nhỏ tí tách rơi, Nguyên Hạo đưa tay ra, khẽ khàng hứng lấy giọt mưa:
- Mặc dù chúng ta đã mua chuộc được tên Tuần Kiểm Tây lộ Thượng Côn của quân Tống buộc hắn báo cáo dối quân tình làm cho những người Hàn Kỳ, Nhâm Phúc tin là binh lực của ta tiến xuống phía nam không nhiều, nhưng chúng ta cũng chỉ có cơ hội một ngày, nếu chậm trễ ắt sinh biến.
Trương Nguyên nói:
- Nhâm Phúc hát vang tiến mạnh, lệnh cho thủ hạ chỉ mang theo một ngày lương, đến ngày mai lương sẽ cạn.
Nguyên Hạo nắm tay thành nắm đấm, hai tròng mắt dừng ở tay phải, bĩnh tĩnh nói:
- Vậy thì tốt, truyền lệnh xuống, lệnh cho Đậu Duy Cát dẫn binh mã Linh Châu dốc toàn lực vây bộ của Vũ Anh tại Lung Lạc Xuyên, không tha cho bất kỳ một ngựa nào qua đây! Lệnh cho Đô Thống Quân Khắc Thành Thương tại Hồng Châu đi trước ngăn cản con đường tại Trương Nghĩa Bảo, thành Lung Can, tuyệt đối không để cho Nhâm Phúc quay về được! Nhâm Phúc binh bại, không thể nào đi qua được Lung Đầu Sơn. Ba đường không thông chắc chắn sẽ lui giữ về thành Dương Mục Long, ta sẽ ở ngoài thành chờ y!
Nguyên Hạo không nói thêm gì nữa, nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết, dường như đã nghĩ rằng Nhâm Phúc lần này nhất định sẽ thua.
Y có con át chủ bài nào mà lại không chút sợ hãi như vậy?
Trương Nguyên suy tư nói:
- Tuy nhiên, Vương Khuê của thành Dương Mục Long cũng là một dũng tướng, hẳn là sẽ xuất quân chi viện, Ngột Tốt không thể xem thường.
Nguyên Hạo điềm nhiên không nói, nhẹ nhàng rút hạ dây cung, chỉ nghe thấy tiếng “coong”.
Âm thanh này giống như tiếng thiết kỵ đạp quan, binh qua phong hành, thể hiện rõ sát khí.
Dụng ý của y rất rõ, người cứu viện là dũng tướng cũng tốt mà là phiêu kỵ cũng được, y sẽ theo đó giết không sai!
Thấy Nguyên Hạo không hề có ý lui xuống, Nguyên Hạo thờ ơ hỏi:
- Ngươi vẫn còn có việc gì cần nói sao?
Trương Nguyên do dự một lát, nói:
- Vừa nhận được tin tức mới nhất rằng Địch Thanh đã đốt Hạ Lan Nguyên, giết chính phó quân chủ Phá Lãng Binh và Đảng Nhi Thiên Chiến. Hắn đốt Hạ Lan Nguyên, phá hủy Thiết Môn Quan, nay đã đem quân đến Hựu Châu.
Ngón tay Nguyên Hạo chậm rãi sờ qua bó tên, dừng lại ở phía trên ngân tiễn.
Ngân tiễn đầy ánh sáng màu bạc. Trước kia, Nguyên Hạo đã dùng chính mũi tên này giết Kim Cương Ấn, một trong ba đại thần tăng của Thổ Phiên.
Có phải y cũng muốn dùng mũi tên này để đối phó với Địch Thanh?
Nguyên Hạo biết quân trấn thủ Hạ Lan Nguyên là quân Sơn Ngoa, nhưng Địch Thanh lại đơn giản đánh bại được Sơn Ngoa?
Một lúc lâu sau, Nguyên Hạo mới nói:
- Không Tàng Ngộ Đạo Bàn Nhược Vương đang làm gì?
Trương Nguyên nói:
- Bàn Nhược Vương đang phối hợp thế tiến công với Ngột Tốt, đề phòng trọng binh của đám người Phạm Trọng Yêm đoạt lại trại Kim Minh. Địch Thanh ra chiêu bí hiểm này nên Bàn Nhược Vương tạm thời không thể ứng phó…
Nguyên Hạo cười, lãnh đạm nói:
- Được mất, được mất, có được có mất. Bàn Nhược Vương biết không thể trấn thủ tất cả mọi nơi, bỏ một nơi cũng là hành động sáng suốt. Trên đời này đạo lý vốn là thắng làm vua, thua làm giặc, còn nếu muốn không bị đánh thì chỉ cần mạnh hơn người khác! Triều đình nhà Tống thối nát ngu ngốc, quần thần tham lam hưởng lạc, thái hậu Khiết Đan nắm quyền, vua vẫn còn quá non yếu, yên ổn mấy năm nay thì đã mất đi móng vuốt sắc bén. Đại Hạ nổi dậy, sắc bén không thể ngăn nổi. Đây chính là cơ hội trời ban cho ta, một tên Địch Thanh không thể ngăn nổi bước chân thống nhất thiên hạ của ta.
Trương Nguyên chau mày nói:
- Nhưng Địch Thanh được Phạm Trọng Yêm ủng hộ như hổ thêm cánh, sớm muộn gì cũng là mối tai họa lớn của Ngột Tốt.
Nguyên Hạo cười, ánh mắt trước đây vốn đầy chí lớn nay đột nhiên có chút cuồng nhiệt, y nhìn ra xa, nói từng chữ một:
- Vậy ta đợi hắn!
Mây mỗi lúc một nhiều, mưa lăn tăn khói bay.
Mưa tí ta tí tách, làm ẩm lớp bùn đất trên mặt đất nhưng cũng không thể làm giội sạch ý chí và lòng hăng hái của người này. Nguyên Hạo nhìn về phía Hựu Châu, chỉ thấy mây đen phủ kín không có bóng người, trong thần sắc có sự lãnh lẽo cô đơn khó nói nên lời như giọt mưa.
Vương Khuê lòng nóng như lửa đốt, vì nước Hạ đột nhiên tới vây khốn thành Dương Mục Long!
Vương Khuê biết rõ khi đối thủ trọng binh tiến đến, lập tức đóng thành chuẩn bị đánh. Thành Dương Mục Long mấy ngàn quân coi giữ, nhưng quân Hạ từ phía Bắc giết qua, tràn khắp nơi, khó có thể đếm hết.
Vương Khuê kinh hãi không rõ tại sao Nhâm Phúc đã rất lâu còn chưa truyền đến tin tức phải tiêu diệt toàn bộ quân Hạ nhập cảnh. Làm sao trong nháy mắt thì có nhiều quân Hạ tiến công như vậy. Vương Khuê càng khó hiểu. Quân Hạ tiến đến, Tuần kiểm Tây Lộ Thường Côn vốn tuần tra ở trại Đắc Thắng của thành Dương Mục Long, tại sao không có chút tin truyền đến?
Quân Hạ cũng không công thành, chỉ là siết chặt việc xuất binh của Vương Khuê. Vương Khuê tuy phái du kỵ đi báo nguy cầu viện, nhưng du kỵ chỉ đến Đông Sơn thì dừng lại.
Gần Đông Sơn có kỵ binh tinh nhuệ quân Hạ Thiết Diêu Tử lui tới tuần tra, du kỵ quân Tống không thể xông qua.
Quân Hạ tụ tập ở phía nam Đông Sơn, rốt cuộc là dụng ý gì? Vương Khuê không biết, y càng muốn biết, bây giờ Nhâm Phúc thế nào rồi?
Đang lúc vô cùng lo lắng, có binh sĩ vội vã đuổi tới:
- Vương tướng quân, người của của Nhâm đô bộ thự đến.
Vương Khuê vừa mừng vừa sợ, khó hiểu ngoài thành vẫn là kỵ binh của quân Hạ, thủ hạ của Nhâm Phúc làm sao xông vào dưới thành? Không có thời gian nghỉ ngợi nhiều, Vương Khuê vội triệu người tới. Người đó cả người đầy máu, mặt đầy bụi đất, sau khi thấy Vương Khuê, lập tức quỳ xuống đất khóc không ra tiếng:
- Tướng quân, Nhâm đô bộ thự đại nhân bị vây ở Hảo Thủy Xuyên, xin tướng quân xuất binh cứu viện.
Vương Khuê quá kinh hãi, thầm nghĩ hôm qua Nhâm Phúc chưa có tin tức truyền đến, thì ra đã bị quân Hạ bao vây ở Lung Đầu Sơn, sao hôm nay thì bị vây ở Hảo Thủy Xuyên?
Hảo Thủy Xuyên ở phía đông nam thành Dương Mục Long, bình nguyên trống trải, thuận lợi cho cưỡi ngựa đánh giặc!
Nhâm Phúc không phải ở Lung Đầu Sơn sao? Sao có thể chạy tới Hảo Thủy Xuyên?
Vương Khuê trong lòng nghi ngờ, quát:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Người đó nói:
- Nhâm đại nhân truy kích quân Hạ tới Lung Đầu Sơn, kết quả bị quân Hạ đánh bại...
Vương Khuê vội hỏi:
- Quân Hạ chỉ hơn mười ngàn binh mã. Nhâm đại nhân dẫn hàng trăm ngàn binh mã, còn có Võ Anh trợ giúp, sao có thể bại?
Người đó bi phẫn nói:
- Quân Hạ có gian kế. Lúc trời sáng phía nam quân Hạ xông tới hàng trăm ngàn binh mã, bao vây toàn bộ Võ Anh, chặt đứt hậu viện của Nhâm đại nhân. Mà trong hơn mười ngàn quân Hạ ở Lung Đầu Sơn, lại xen lẫn ba ngàn Thiết Diêu của quân Hạ!
Vương Khuê hít vào một hơi dài, thầm nghĩ. Nghe nói Thiết Diều Tử quân Hạ tổng cộng cũng chỉ hơn ba ngàn, sao có thể chống đỡ trăm ngàn quân cầm sinh. Nhâm Phúc vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Thiết Diêu công kích nhiều như vậy, sao có thể không bại?
Người đó quả nhiên nói:
- Nhâm đại nhân vốn lệnh Tang Dịch tướng quân dẫn ba ngàn tiên phong đối công quân Hạ. Không ngờ quân Hạ xuất ra toàn bộ Thiết Diêu, Tang Dịch tướng quân không thể địch nổi, bỏ mạng tại chỗ.
Vương Khuê trong lòng đau xót, Tang Dịch là huynh đệ tốt lúc y ở cấm quân, không ngờ chết như vậy.