Sáp Huyết Chương 43 . Thái Hậu (p4)

Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 1: Nghê Thường Khúc
Chương 43. Thái Hậu (p4)


Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện


Nha môn phủ Khai Phong bỗng trở nên yên tĩnh trước nay chưa từng có. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, muốn không tin nhưng không thể không tin.

Mã Trung Lập đánh tên điên kia, không ngờ lại là Bát Vương gia?

Địch Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng khó có thể tin. Bên ngoài công đường đã trở nên ồn ào náo nhiệt. Triệu quản gia nói tiếp:
- Cho nên hôm nay Vương gia là nhân chứng của phủ Khai Phong, cũng là nhân chứng của Địch Thanh! Trình Phủ Doãn, án kiện đánh Vương gia này, không biết nên xử lý ra sao?

Tim Mã Quý Lương đập dồn không ngừng, không dám nói tiếp. Thật lâu sau, La Sùng Huân thở ra một hơi, nói:


- Triệu quản gia, những điều đó chỉ là lời một phía của ông.

Triệu quản gia phẫn nộ hỏi:
- La đại nhân có ý gì? Chẳng lẽ nói ta bịa đặt vô căn cứ hay sao?

La Sùng Huân thản nhiên nói:
- Triệu quản gia, khi nãy ông vừa nói, Vương gia bị một loại quái bệnh, lúc thì tỉnh táo, lúc thì hồ đồ. Xin hỏi, khi Vương gia bị đánh ở trước Trúc Ca lâu, là tỉnh táo hay hồ đồ?

Lời hắn hỏi ẩn chứa thâm ý, nếu Triệu quản gia nói Bát Vương gia tỉnh táo, điều này tuyệt đối không có khả năng, nhưng muốn nói Bát Vương gia hồ đồ, hắn càng có cớ phản bác. Thử hỏi lời nói của một người hồ đồ, làm sao có thể khiến người ta tin tưởng cho được?

Bàng Tịch nhíu mày, hiểu rõ thâm ý trong đó. Triệu quản gia chưa kịp mở miệng, bỗng có một giọng nói vang lên:
- Ngươi muốn nói ta có bệnh sao?

Giọng nói này cực kỳ uy nghiêm, rất có chừng mực. La Sùng Huân rùng mình, bởi vì người lên tiếng là Bát Vương gia. Bát Vương gia rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào La Sùng Huân, vẻ mặt nghiêm túc.

Người nào cũng cho rằng thần trí của Bát Vương gia không bình thường, nhưng có ai dám nói ông ta bị bệnh chứ? La Sùng Huân cũng không dám, đành phải nói:
- Hạ quan chưa bao giờ có ý nghĩ như thế.

- Vậy là ngươi không tin ta bị đánh? Ngươi cho rằng...ta đang nói dối?
Bát Vương gia lại hỏi. Ông ta phát âm rõ ràng, giống như đã khôi phục lại bình thường.

La Sùng Huân ngậm miệng, chỉ có thể lắc lắc đầu. Bát Vương gia thấy La Sùng Huân không đáp, đảo mắt nhìn xung quanh nói:
- Vậy ai cho rằng ta nói dối?

Không ai lên tiếng. Đại não Trình Lâm phình to ra, tròng mắt xoay chuyển, vội la lên:
- Nếu bản án có thay đổi, bản phủ cần phải thẩm tra kỹ lại lần nữa, án này tạm dừng, sẽ xử lý sau, bãi đường!

Trình Lâm không có biện pháp thẩm tra tiếp, đành phải bãi đường. Một bên là Bát Vương gia, một bên là thân tín của Thái Hậu, bên nào hắn cũng không dám đắc tội. Hắn vốn định hi sinh Địch Thanh, nhưng tình thế xoay chuyển nhanh chóng, Trình Lâm tạm thời không có biện pháp. Trình Lâm nói bãi đường, cũng không có ai phản đối. Lúc Triệu quản gia đi, chỉ nói:
- Trên đời này, người tốt ở lao phòng, ác nhân thì ung dung bên ngoài!

Trình Lâm không có cách gì trả lời.

Đám người La Sùng Huân cũng không phản đối bãi đường, bọn chúng rất cần mau chóng trở về để thương lượng đối sách. Bọn họ vốn đinh ninh rằng Địch Thanh không có nhân chứng, nhưng đột nhiên Bát Vương gia lại đứng ra làm nhân chứng, quả thực so với dân chúng toàn thành làm chứng còn có tác dụng hơn nhiều. Bọn họ đành phải đi tìm Thái Hậu!

Chẳng mấy chốc Nha môn phủ Khai Phong yên tĩnh trở lại. Trình Lâm nhíu chặt hai hàng lông mày, chùm râu thưa thớt đã bị y nhổ rơi lả tả, nhưng vẫn nghĩ không ra kế sách song toàn. Y thấy Bàng Tịch vẫn còn ở bên cạnh, nhịn không được hỏi:
- Bàng thôi quan, ông nói xem án này nên xử lý như thế nào?

Bàng Tịch vẫn rầu rĩ ủ ê, trả lời:
- Muốn xử lý án này, chỉ cần bốn chữ là được.

Trình Lâm vui mừng, vội hỏi:
- Bốn chữ gì?

Bàng Tịch đọc từng chữ:
- Xử - lý - công - bằng!

Trình Lâm ngạc nhiên, thấy trong lời nói của Bàng Tịch có ý châm chọc, liền ngửa mặt lên trời cười ha ha. Trong lòng thầm nghĩ, ông đứng đó nói, lưng đâu có đau, dù sao đi nữa, án này... Còn đang trầm ngâm thì có cung nhân tiến vào thông báo:
- Trình Phủ Doãn, Thái Hậu triệu ông vào cung Trường Xuân tiếp kiến.


Trong lòng Trình Lâm giật thót một cái, vội vàng sửa sang lại y quan rồi đi vào hoàng cung. Đến ngoài cung Trường Xuân, nơi ở của Thái Hậu, đứng đợi một lát thì có cung nhân dẫn Trình Lâm đi vào. Bên trong cung Trường Xuân phồn hoa rực rỡ, phục trang đẹp đẽ. Trình Lâm cúi đầu cụp mắt, không dám nhìn nhiều. Đi tới trước rèm châu, Trình Lâm quỳ xuống nói:
- Thần tham kiến Thái Hậu.

Rèm châu rũ xuống đất, lấp loáng ánh sáng trắng nhạt khiến người ta thấy không rõ dung mạo của người ngồi sau bức rèm. Nhưng Trình Lâm biết rõ, người ngồi sau rèm châu chính là đương kim đệ nhất nhân của Đại Tống, mẫu thân của hoàng đế Triệu Trinh, Lưu Nga - Lưu thái hậu!

Năm xưa lúc Chân Tông tại vị thì sùng tín quỷ thần, xây dựng rầm rộ khiến cho dân chúng lầm than, tiếng oán thán khắp nơi. Về cuối đời, Chân Tông ngày càng tệ hơn, một lòng cầu thần, không để ý tới triều chính. Khi đó, Lưu thái hậu đã tiếp quản triều chính, đến khi Chân Tông băng hà, Triệu Trinh tuổi còn nhỏ, Lưu thái hậu bắt đầu buông rèm chấp chính. Tuy Lưu thái hậu là nữ giới, nhưng xử lý quốc sự rất chú trọng nguyên tắc, chấn chỉnh triều cương, phục hưng thủy lợi, chỉnh lý quan lại, hoàn thiện khoa cử, hơn nữa còn trục xuất rất nhiều gian thần nịnh bợ trong triều. Từ đó nắm vững triều cương, cực kỳ uy nghiêm.

Trình Lâm có thể lên làm Phủ Doãn phủ Khai Phong, cũng là nhờ vào sự tiến cử của Lưu thái hậu. Do đó cực kỳ kính sợ đối với nữ nhân phía sau rèm này.

Thấy sau rèm vẫn im lặng, Trình Lâm cho rằng Lưu thái hậu giận mình, mồ hôi ứa ra như tắm, lắp bắp nói:
- Thái Hậu, án của Mã Trung Lập... vô cùng rắc rối...

Không đợi Trình Lâm nói xong, Thái Hậu ở phía sau rèm mở miệng nói:
- Hôm nay ta tìm ngươi đến, cũng không phải là hỏi về án Mã Trung Lập.

Thanh âm này rất trầm thấp, nhưng vô cùng uy nghiêm.

Trình Lâm ngẩn ra. Trước khi vào cung, hắn vốn nghĩ rằng Lưu thái hậu muốn hỏi về án của Địch Thanh, nên đã chuẩn bị lí do thoái thác, đâu nghĩ đến căn bản không phải là chuyện này!

- Vậy không biết Thái Hậu tuyên triệu, có dặn dò gì?

Trình Lâm hỏi dò.

Phía sau rèm lại yên lặng, rất lâu không có tiếng gì. Đến khi hai chân Trình Lâm quỳ tê dại, Lưu thái hậu mới nói:
- Án tượng phật Di Lặc trong chùa Đại Tướng Quốc bị hủy cách đây không lâu, tra đến đâu rồi?

Trình Lâm khó hiểu, thầm nghĩ tượng phật Di Lặc bị hủy tuy khiến người ta nhức đầu, nhưng Thái Hậu sao lại hỏi tới? Đột nhiên nghĩ đến tượng phật Di Lặc vốn là do Thái Hậu sai người xây dựng, hoảng hốt nói:
- Thần đã yêu cầu bọ họ khẩn trương đắp lại thân Phật rồi.

Lưu thái hậu ở sau rèm hừ lạnh một tiếng, dường như đang tức giận, nói:
- Tượng phật tu sửa hay không có quan trọng gì? Nhưng tên phá hoại thân Phật kia rốt cuộc có bắt được hay chưa?

Trình Lâm càng thêm không hiểu vì sao Lưu thái hậu đột nhiên xem trọng vụ án này, mồ hôi chảy ròng ròng, trả lời:
- Vẫn chưa.

Lưu thái hậu khẽ thở dài:
- Vừa rồi ta nghe người ta nói, ngươi dạo này phá án lề mề, ta vốn không tin. Hôm nay thấy, mới biết được lời đồn quả không sai.

Trình Lâm biết người nói xấu hắn nhất định là đám người La Sùng Huân, vội la lên:
- Thái Hậu, không phải thần làm việc bất lực, mà là tên hung đồ hủy tượng Phật đó hành động không có nguyên tắc, thần như lạc vào sương mù, hơn nữa còn không có đầu mối, không thể nào tra ra. Huống chi thần không biết Thái Hậu quan tâm vụ án này đến thế, sau khi trở về, thần nhất định sẽ phái thêm người đi thăm dò.

Lưu thái hậu chậm rãi nói:
- Ngươi không cần phái thêm người. Tốt nhất ngươi hãy rút toàn bộ người đang điều tra vụ án này về hết đi.

Trình Lâm kinh ngạc hỏi:
- Vì sao thế?

Nếu Thái Hậu quan tâm đến việc này, vì sao không cho người tiếp tục điều tra? Trình Lâm nghĩ bể đầu cũng nghĩ không thông. Phía sau bức rèm lại tĩnh lặng, Trình Lâm không ngừng kêu khổ trong lòng, suy nghĩ mãi không thấu dụng ý của Lưu thái hậu. Chợt nghĩ đến, không phải Lưu thái hậu muốn cách chức quan của mình chứ? Vừa nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán lại chảy xuống ròng ròng.

Cuối cùng Lưu thái hậu lại nói:
- Ta nghe nói bộ đầu Khai Phong Diệp Tri Thu làm việc lưu loát, nhiều lần phá án lớn. Trình Phủ Doãn, ngươi đánh giá người này ra sao?

Trình Lâm không dám nói bừa, ậm ờ nói:
- Người này quả thật làm việc lưu loát, nhiều lần phá được trọng án.

Hắn nói như chưa nói, nhưng Lưu thái hậu dường như có chút thỏa mãn, trầm giọng hỏi:
- Người này có đáng tin không?

Trình Lâm suy nghĩ hồi lâu mới đáp:
- Ba đời Diệp gia đảm đương trách nhiệm bộ đầu Khai Phong, Diệp Tri Thu võ công cao cường, đủ sức đảm nhận chức trách bộ đầu! nguồn tunghoanh.com

Lưu thái hậu trầm ngâm thật lâu:
- Vậy hãy truyền Diệp Tri Thu vào cung, Trình Phủ Doãn, ngươi lui ra đi.

Nguồn: tunghoanh.com/sap-huyet/chuong-43-SbGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận