Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 1: Nghê thường khúc
Chương 86: Nhu tình
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Lưu thái hậu lại hỏi:-
- Vinh vương! Ngươi thấy giấc mộng của hoàng thượng thế nào?
Vinh vương chính là Bát vương gia, nghe vậy nói:
- Thái hậu! Thần chỉ biết nằm mơ, chứ không biết giải mộng. nguồn tunghoanh.com
Lưu thái hậu thở dài nói:
- Trinh nhi! Đối với bối cảnh trong mơ ngươi có suy nghĩ gì không?
Sắc mặt của Triệu Trinh cuối cùng cũng trở lại bình thường, chau mày nói:
- Cảnh trong mộng không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng có chút dấu hiệu. Hài nhi và mẫu hậu cùng mơ thấy giấc mộng về tiên đế, chắc tiên đế cũng đang nghĩ về chúng ta. Mẫu hậu vì mơ mà nhiễm bệnh khiến hài nhi hết sức lo lắng. Hài nhi muốn thay mẫu hậu tới bái tế lăng tẩm của tiên đế, nói không chừng tiên đế sẽ thích….
- Ngươi muốn đi lăng Vĩnh Định?
Lưu thái hậu chậm rãi nói
Triệu Trinh thấp giọng nói:
- Hài nhi cũng muốn tới bái tế tiên đế.
Nói xong, Triệu Trinh liếc nhìn Triệu Doãn Thăng một cái. Sắc mặt Triệu Doãn Thăng hơi biển đổi, do dự một lúc, nói:
- Hoàng thượng có tấm lòng hiếu thuận cho nên ý kiến này xem ra cũng được. Lẽ nào …đúng là tiên đế linh thiêng về đây báo mộng sao?
Lưu thái hậu ở phía sau màn yên lặng hồi lâu thở dài nói:
- Ngươi tình nguyện đi, thì đi đi. Ta mệt rồi, các ngươi lui cả đi.
Ánh mắt của Triệu Trinh không giấu được niềm vui, cùng mọi người lui ra. Lưu thái hậu yên lặng ngồi trên giường. Sau thời gian uống một chén trà, có một người yên lặng đi tới. Lưu thái hậu cũng không kinh ngạc mà hỏi:
- Diêm Văn Ứng! Gần đây thánh thượng luôn có ý định xuất cung sao?
Diêm Văn Ứng gật đầu nói:
- Đúng ạ! Gần đây tinh thần thánh thượng bất an, nhìn như lúc nào cũng gặp ác mộng vậy.
- Sao nó lại muốn xuất cung đến như vậy?
Vì sao nhất định phải đi lăng Vĩnh Định?
Lưu thái hậu hỏi
Một lúc lâu sau Diêm Văn Ứng mới nói:
- Thần không biết ạ. Gần đây không phải chuyện gì Thánh thượng cũng nói với thần.
Lưu thái hậu từ từ nói:
- Diêm Văn Ứng! Ta đối với ngươi thế nào?
Diêm Văn Ứng quỳ xuống nói:
- Thái hậu đối với thần ân trọng như núi. Cho dù thần có tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp.
Lưu thái hậu khẽ giọng nói:
- Ta cho ngươi chăm sóc Hoàng thượng, ngươi làm rất tốt. Lần này hoàng thượng đi lăng Vĩnh Định, ngươi cũng nên đi theo. Nếu Hoàng thượng có bất cứ hành động gì thì ngươi biết phải làm gì rồi đó.
Diêm Văn Ứng nói:
- Thần nhất định sẽ bẩm báo với thái hậu
Lưu thái hậu gật gật đầu nói:
- Tốt! Ngươi lui đi. Sau này, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, thái hậu lại hỏi:
- Gần đây ,Thánh thượng tuyển một đám người đến trực ban, là có ý gì?
Diêm Văn Ứng chần chừ nói:
- Thánh thượng muốn xuất cung, nhưng lại sợ xảy ra chuyện, nên mới đưa một ít cấm quân bảo vệ bên mình. Thánh thượng cũng biết, những người trước võ công không thực sự giỏi. Bởi vậy thánh thượng mới điều động người từ Bát đại cấm quân đến.
Lưu thái hậu thản nhiên nói:
- Bây giờ nó cũng đã cẩn thận hơn nhiều rồi. Nếu nó cẩn thận như thế, sao có thể đi cùng với ngươi tới những nơi ong bướm được? Ta còn cho rằng nó đề bạt nhân thủ là muốn tự làm chủ trong cung cơ.
Diêm Văn Ứng không dám nhiều lời. Câu nói cuối cùng của Lưu thái hậu có hàm ý thâm sâu nên gã cũng không dám xen vào.
Lưu thái hậu trầm ngâm một lát mới nói:
- Được rồi! Ngươi lui đi. Nhớ làm việc phải cẩn thận.
Nhìn Diêm Văn Ứng lui ra, Lưu thái hậu lẩm bẩm nói:
- Núi? Núi bị thiêu đốt? không có đất? Sao có thể thế được?
Âm thanh của bà có chút run run, dường như đang nghi hoặc hay sợ hãi điều gì đó.
Bà buông rèm nhiếp chính, có thể nói là người phụ nữ quyền lực nhất trong thiên hạ. Vậy thì bà còn sợ điều gì?
***
Sau khi Bát vương gia rời khỏi Trường Xuân cung, thấy Triệu Trinh tâm trạng nặng nề nên cáo từ trước. Thần sắc Triệu Trinh có vẻ khác khác nên cũng không nói nhiều. Bát vương gia ra khỏi hoàng cung, lập tức lên ngựa đi thẳng về Vương phủ.
Xe ngựa cứ từ từ mà đi, bởi Bát vương gia cũng không vội. Không ai để ý tới Bát vương gia, rất nhiều người đều biết, Bát vương gia là người nửa điên, khi không lên cơn bệnh có thể tặng cho ngươi một bảo đao, nhưng khi lên cơn bệnh có thể lấy bảo đao đã tặng ngươi để đâm ngươi. Bát vương gia có bệnh, chém ngươi thì cũng không được tính là có tội, vì thế mọi người đối với ông ta là trốn được thì trốn, có thể không động chạm, thì quyết không rây.
Cũng may, Bát vương gia cũng rất ít khi gây chuyện với người khác. Ông xuống xe ngựa, quay lại phủ đệ, trên đường rất yên tĩnh, trong phòng khách của ông, có một bức bình phong thật lớn, phía trên mực màu đậm, vẽ một bức tranh rối rắm. Đó là bức vẽ của Bát vương gia, tất cả mọi người không ai hiểu ông vẽ gì. Nhưng đó là phòng khách của Bát vương gia, cho dù ông ta vẽ một đống phân bò, mọi người tới cũng chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi.
Trong phòng khách không có người, chỉ có bức bình phong, Bát vương gia đang tự mình pha trà, rót trà sau đó uống một ngụm. Cử chỉ của ông không hề giống một người điên, bởi vậy rất khó khiến người khác tin là người điên ở trước Trúc Ca lầu lúc trướcchính là ông ta. Nhưng nếu không phải là người điên, đường đường là một vương gia, đến việc pha trà sao phải tự mình làm?
- Triệu Trinh đã tin người rồi?
Một âm thanh đột ngột vang lên. Trong phòng khách trống trải đột nhiên có một âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
Bát vương gia tay không hề run, vẫn chầm chậm nhấp một ngụm trà.
- Bây giờ hắn gần như không tin một ai.
Ông chỉ nhìn bức bình phong, cứ như bức tranh đó là đan thanh diệu thủ. Giọng nói từ sau bức bình phong đó vọng ra, hóa ra sau bức bình phong đó có người.
- Nhưng sao nó có thể tin được ông?
Âm thanh đó có chút mềm mỏng, có chút khiêm tốn, lại có chút châm biếm.
Bát vương gia thở dài nói:
- Hắn vẫn nghĩ, nếu ta đến Khai Phong phủ cứu Địch Thanh, thì cũng nên đứng cùng một phe với hắn, hắn vẫn còn trẻ mà.
Người đó cười nói:
- Đúng, hắn vẫn còn trẻ, chưa hiểu gì, hắn không có ai để tin tưởng, vì thế hi vọng có thể lôi kéo ngươi. Ta biết, chỉ cần ngươi và hắn nói thái hậu bệnh, nói thái hậu kinh mộng, nhất định hắn sẽ bịa nên một câu chuyện rất hay. Nhưng ta cũng thật không ngờ câu chuyện hắn bịa ra lại tuyệt sắc đến vậy khiến Thái hậu cuối cùng cũng tin.
Nói đến đây, ngữ khí của người đó có phần khó hiểu, lẩm bẩm nói:
- Ngọn núi bị thiêu đốt, đến ngọn cỏ cũng không mọc được, hòa tan cả đá…những lời bịa đặt này rốt cuộc có hàm ý gì? Tại sao khi Thái hậu nghe được, lại có bộ dạng sợ hãi đến thế? Có đúng là Triệu Trinh mơ thật hay không, hay chỉ là bịa đặt?
Ban đầu khi Triệu Trinh nói về giấc mơ, người đứng bên đầu giường Thái hậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng người đứng đằng sau bức bình phong lại như ở một cảnh giới kì lạ.
Bát vương gia lắc lắc đầu:
- Ta chỉ biết nằm mơ, không biết lí giải giấc mơ.
Người đó thở dài nói:
- Cho dù thế nào, Triệu Trinh cũng đã chuẩn bị ra khỏi kinh thành, hắn không ra khỏi Biện Kinh, không ai làm gì được hắn, nhưng hắn đã rời khỏi Biện Kinh, sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.
Trong giọng nói của người đó có ý oán hận. Yên tĩnh một lúc, người đó lẩm bẩm nói:
- Giấc mộng đó rốt cuộc có ý gì, ta cũng không muốn tìm hiểu kĩ.