Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 1: Nghê thường khúc
Chương 87: Vận số
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Bát vương gia thản nhiên nói:
- Ta chỉ thấy kì lạ một chút.
- Kì lạ cái gì?
Người kia hiếu kì nói
Bát vương gia nói:
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cũng không có người thứ ba, vì sao ngươi nhất định cứ phải ngồi sau bức bình phong nói chuyện với ta? Lẽ nào ngươi cảm thấy trà sau bức bình phong ngon và thơm hơn trà ta tự pha?
Người nọ cười ha ha từ phía sau bức bình phong bước ra. Sau bức bình phong không những có trà, mà còn có điểm tâm. Vừa rồi người kia còn ngồi phía sau bức bình phong, uống trà, ăn điểm tâm, xem ra còn thích thú hơn ngồi ở phủ của mình.
Người vừa bước ra này, mắt sáng mày xếch, tuấn tú lịch sự, khóe miệng còn kèm theo một nụ cười, trên mặt có vẻ mặt trang nghiêm. Người đó chính là Triệu Doãn Thăng! Bát vương gia vẫn đang uống trà, Triệu Doãn Vương bước gần lại, ngồi trước mặt Bát vương gia, rót đầy chén trà cho Bát vương gia nói:
- Hoàng thúc, chắc người biết vì sao Triệu Trinh lại đi lăng Vĩnh Định chứ?
Y và Triệu Trinh đều là đồng căn sinh, đều gọi Bát vương gia là hoàng thúc, cũng đều họ Triệu.
Bát vương gia lắc đầu
- Ta chưa hỏi, cũng không cần hỏi
- Tại sao vậy?
Triệu Doãn Thăng nhíu mày.
Bát vương gia lại thở dài nói:
- Bởi ta chỉ muốn sống, còn ngươi…
Ánh mắt của ông lướt qua mặt Bát vương gia một cái, cũng không nói gì thêm.
Triệu Doãn Thăng cười
- Hoàng thúc, ngươi thật sự thông minh đấy
- Người thông minh, sẽ không chịu sự chi phối của ai cả.
Trên mặt Bát vương gia đã biểu lộ sự khổ não.
- Người thông minh cũng sẽ không ngày ngày hoảng sợ bất an.
Tay ông cầm chén trà bỗng run lên, giống như dùng hết sức lực bản thân, mới có thể kìm hãm cơn sợ hãi.
- Doãn Thăng, lúc này ta chỉ có thể cầu xin ngươi.
Triệu Doãn Thăng hài lòng thở dài nói:
- Triệu Trinh cho rằng thúc và hắn cùng một phe, chứ không hề biết, thúc chỉ có một sự lựa chọn, là hợp tác với ta. Chỉ có ta mới có thể đảm bảo tính mạng cho thúc. Nếu không có lời nói của ta, Thái hậu sẽ nhanh chóng tìm cớ để ban cái chết cho thúc.
Bát vương gia không nói gì, nhưng tay không ngừng run rẩy. Triệu Doãn Thăng nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi:
- Nhưng ta không biết vì sao Thái hậu lại căm ghét thúc thế? Xem ra hận tới mức muốn thúc chết.
Bát vương gia bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, khan giọng nói:
- Ngươi đừng hỏi ta nữa, ta xin ngươi đấy…
Sắc mặt ông tái mét, thần sắc hoảng sợ, đột nhiên dùng tay bứt tóc, bóp cổ, trong mắt lại tràn ngập sự điên cuồng. Thời khắc này ông tựa như sắp phát điên rồi. . Dường như ông đang mang một nỗi sợ hãi tận trong sâu thẳm và giây phút này mọi thứ mới được giải phóng. Ông không chịu được sự sợ hãi khủng khiếp ấy, chỉ có thể phát điên.
Triệu Doãn Thăng giật mình kinh hãi, nhưng vẫn ngồi yên chỗ đó, không nhúc nhích. Đối diện với một người điên, vẻ mặt Triệu Doãn Thăng đột nhiên trở nên tỉnh táo vô cùng. Y không hề ôn hòa, không có vẻ khiêm tốn nữa, hai mắt sắc lạnh như chim ưng.
Bát vương gia đột nhiên chộp lấy chén trà trên bàn, ấm trà hãy còn nóng nhưng ông lại uống một hơi rồi vứt chén trà đó xuống mặt đất. Trong mắt Triệu Doãn Thăng đầy vẻ kinh ngạc, đứng vội lên. Bát vương gia uống trà xong, ngược lại lại tốt hơn một chút, ông thở dốc, nhìn Triệu Doãn Thăng, khàn giọng nói:
- Ngươi đi đi! Mau đi đi! Sau này đừng đến tìm ta nữa.
Triệu Doãn Thăng nhìn chằm chằm vào Bát vương gia một lát, bỗng nhiên xoay người định đi thì bên ngoài phòng có một ông lão vội vàng tới, là Triệu quản gia của vương phủ. Triệu quản gia nhìn thấy Triệu Doãn Thăng mà như không thấy, vội chạy đến trước mặt Bát vương gia.
Bát vương gia khàn giọng nói:
- Thuốc…thuốc…
Triệu quản gia vội vàng đưa tới một bình sứ, mở nắp bình ra, Bát vương gia nhận lấy chiếc bình sứ đó, một ngụm uống hết thuốc trong đó. Chiếc bình gốm tràn đầy chất lỏng màu đen, nắp bình vừa được nhấc ra, trong phòng nồng mùi hương kì lạ.
Mùi như xạ hương, Triệu Doãn Thăng không thể hít thở nổi, trên mặt lộ ra vẻ kì quái.
Bát vương gia uống xong thuốc, đột nhiên thở phào một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, ngã xuống. Trên mặt đất còn có mảnh gốm bị vỡ, ông ngã lên đó, trên mình có chỗ bị đứt chảy ra máu nhưng dường như không có cảm giác.
Không ngờ Bát vương gia đã ngủ rồi. Triệu quản gia nhìn Bát vương gia, sắc mặt trắng bệch, lộ ra nét đau thương khó nói, ánh mắt đục ngầu kia đã chan chứa nước mắt, lão nhẹ nhàng băng bó vết thương cho Bát vương gia, hết sức chăm chú, cứ như không hề có sự tồn tại của Triệu Doãn Thăng.
Cuối cùng Triệu Doãn Thăng cũng đi, y chẳng còn cách nào để ở đó thêm nữa, y tuy biết Bát vương gia chỉ bị điên trong tạm thời, nhưng không biết khi phát tác, lại kinh khủng đến thế. Màn đêm buông xuống, trong vương phủ cũng chìm vào bóng tối.
Bát vương gia nằm trên mặt đất, Triệu quản gia ngồi xổm bên cạnh, hai người cứ như âm hồn ở trong sảnh vậy. Bọn họ cũng không hề để ý, trong bóng đêm, còn có những âm hồn bay ra, ngồi ở trên cây bên ngoài tường lạnh lùng nhìn hai bọn họ. Hồi lâu, âm hồn kia mới lắc đầu, từ trên cây bay xuống, nhẹ như lá rơi, theo gió hòa vào với bóng đêm.
***
Địch Thanh nhìn lá rụng, trong lòng tràn ngập sự không đành lòng. Hắn phải rời xa kinh thành, tuy rằng hắn biết mình sẽ không đi quá lâu bởi vì Triệu Trinh sẽ không rời Biện Kinh quá lâu, nhưng sao hắn rời xa Dương Vũ Thường được?
Hắn thích sự dịu dàng của Dương Vũ Thường, thích nụ cười yếu ớt của nàng, thích đôi mắt ướt chăm chú của nàng…
Chỉ cần ở bên Dương Vũ Thường, hắn dù cả ngày không làm gì, trong lòng vẫn tràn đầy niềm vui. Dương Vũ Thường cũng như thế. Tình yêu cuồng nhiệt, ánh mắt đắm đuối còn hơn cả mật ngọt.
Nhưng Địch Thanh không thể không đi. Sáng sớm, mặt trời chưa ló hắn đã vội tới nhà của Dương Vũ Thường. Dường như Dương Vũ Thường cũng cả đêm không ngủ, nàng sớm đã đứng trước cửa như biết chắc Địch Thanh sẽ tới, đúng là người yêu nhau có thần giao cách cảm, rất nhiều điều không thể nói ra nhưng có thể tự hiểu.
Địch Thanh vốn có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng khi nhìn thấy nhìn thấy đôi mắt đen thẳm của Dương Vũ Thường thì lại không nói được gì. Người yêu nhau vốn không cần nói ra những lời mật ngọt. Tấm lòng tuy nhạt nhưng chống lại được sóng gió, tình yêu giả dối ngọt ngào hơn nhưng lại không thể hòa trộn được đau khổ và cay đắng.
Bàn tay mềm mại của Dương Vũ Thường kéo vạt áo của Địch Thanh, lại phủi bụi trên người hắn. Trên người Địch Thanh cơ bản không hề có bụi, Địch Thanh cũng không nhúc nhích, đợi Dương Vũ Thường nhìn lại, Địch Thanh mới phát hiện trong ánh mắt nàng cũng đầy vẻ không đành lòng. Nhưng Dương Vũ Thường không hề nói gì, người đàn ông nàng gửi gắm tình yêu chẳng phải nên vỗ cánh bay cao, có chí lớn, tung hoành khắp nơi sao?
- Ta phải đi rồi
- Vâng
- Ta sẽ nhanh chóng trở về.
- Vâng