Sát Thần Chương 148 - Cao thủ?

Sát Thần
Tác giả:Nghịch Thương Thiên

Chương 148 - Cao thủ?

Dịch: Chất Độc
Biên tập: Pink Panther
Nguồn: TTV



Thanh lân thú là một loại yêu thú trong biển thông thường của Viên La hải vực, loại trên người yêu thú này phủ đầy lân giáp màu xanh, miệng có răng nanh, có thể nhanh chóng từ trong biển trồi lên, như mũi tên nhọn công kích người khác.

Thanh lân thú cũng không phải yêu thú cấp cao trong biển, bình thường đều chỉ là cấp hai, cấp ba, cấp bốn, rất ít có Thanh lân thú có thể đạt tới cấp năm, thân thể loại yêu thú này cũng không có yêu tinh, lân giáp màu xanh trên người cũng không có bao nhiêu giá trị, chỉ có một loại Thanh nguyệt thạch trong đầu là sẽ phát ra thanh quang mờ, có một chút hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần.



Thanh nguyệt thạch hiệu quả trong việc tĩnh tâm thượng, nhưng cũng không phải quá đặc biệt, bởi vì có thể phát ra thanh quang, hình dạng óng ánh trong suốt, cho nên được dùng để làm thành vật trang sức.

Bởi vì cấp bậc Thanh lân thú thường không cao, khu vực quần đảo Thiên Toa này, cũng có một ít Võ Giả cấp thấp lịch lãm, thông qua liệp sát Thanh lân thú thu hoạch Thanh nguyệt thạch, đổi một ít thù lao của một số thương nhân ham cất chứa bảo thạch.

Thanh lân thú bị săn giết nhiều, đã có cừu hận sâu đậm với Võ Giả nhân loại, ban đầu Thanh lân thú không có hung tàn, cũng dần dần trở nên bắt đầu sôi nổi, chỉ cần có được cơ hội sẽ công kích thương thuyền qua lại, giống như nên vì những đồng bạn chết đi đòi lại chút lợi tức. Từng con Thanh lân thú nhanh chóng tiến lên bên cạnh thuyền, gợn nước dập dờn, có thể nhìn thấy rõ lân giáp của Thanh lân thú ở trong biển, một ít Thanh lân thú cách mặt nước khá gần, thậm chí màu xanh của lân giáp trên người còn lộ ra, ở dưới ánh trăng phát ra thanh quang mờ nhạt.

"Vèo vèo!"

Thanh lân thú đang tiến lên rất nhanh, thân thể đột nhiên như mũi tên từ mặt nước bắn lên, mang theo theo lực lượng đánh tới, quả nhiên như là mũi tên đâm mạnh đến Võ Giả trên boong tàu.

"Giết!"

Lâm Đạt khẽ quát một tiếng. Từng luồng kiếm quang sáng màu lam, ở trên không trung đan lại thành võng kiếm, hai tay Lâm Đạt cầm hai thanh đoản kiếm, thân thể ở trên boong tàu nhẹ nhàng múa kiếm.

"Song xà giảo!"

Hai cánh tay Lâm Đạt nhanh chóng đan chéo, đoản kiếm kia ở trong hư không liên tục biến đổi, đã đưa kiếm quang ngưng luyện thành song đầu linh xà, kiếm mang trong kiếm quang không ngừng phóng ra thu vào giống như lưỡi của song đầu linh xà, rất là kỳ diệu.

Hai con Thanh lân thú cấp ba, bắn về phía Lâm Đạt lại bị võ kỹ "Song xà giảo" của nàng quấn lấy. Lân giáp màu xanh của Thanh lân thú phát ra tiếng vang két két, đầu của Thanh lân thú phóng tới bị kiếm mang của đoản kiếm xuyên qua, trên ngư đầu có thêm nhiều lỗ máu.

Thân thể hai con Thanh lân thú cấp ba phóng tới bị Lâm Đạt giây sát, thế phóng tới cũng bị Lâm Đạt chặn lại rơi thẳng xuống boong tàu.

"Vù vù vù!"

Càng nhiều Thanh lân thú từ mặt biển trồi lên như lợi kiếm đâm về hướng Võ Giả trên boong tàu. Trên boong tàu ngoài trừ Lâm Đạt và Tạp Mông, còn có chín tên Võ Giả đều là tu vi cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị, thực lực cũng không thua kém Thanh lân thú. Những Võ Giả đó tuy là đệ tử ngoại vi của Tam Thần Giáo nhưng đều đến từ một ít thế lực nhỏ quy thuận Tam Thần Giáo, bởi vậy những người này không thiếu thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lúc đối mặt Thanh lân thú thì thần sắc chín tên Võ Giả khác bình tĩnh, không có một người biểu hiện ra sợ hãi.

Võ Giả trên boong tàu đều thi triển ra võ kỹ của mình, trong nhất thời trên boong tàu hào quang đan xen, đủ loại võ kỹ phóng ra tia sáng kỳ dị, chan chéo quấn lấy nhau tạo thành quang võng dày đặc trên boong tàu.

Từng con Thanh lân thú phóng tới đều không chiếm được tiện nghi, hoặc là bị chém giết giữa không trung hoặc là bị đánh trọng thương rơi xuống biển.

Không bao lâu, sau khi Thanh lân thú trả giá bằng bảy con chết đi mới chìm xuống đáy biển.

Thanh lân thú vẫn chưa phát động công kích tiếp, nhưng cũng không rời khỏi còn thuyền nhỏ, mà là ở đằng xa đi theo, thường xuyên ngoi lên mặt nước.

Đoàn người Tạp Mông, bình tĩnh giải thể Thanh lân thú trên boong tàu, không khách khí lấy ra Thanh nguyệt thạch trên người Thanh lân thú, rồi một cước đá thi thể Thanh lân thú xuống biển.

Thanh lân thú ở đằng xa, nhìn thấy thi thể đồng bạn trong nước, trong con mắt dưới ánh trăng biểu hiện ra cừu hận. Thanh nguyệt thạch chỉ to cỡ quả hạch đào, phát ra thanh quang mờ, dưới ánh trăng thì sáng rực cực kỳ chói mắt, quả nhiên là khá đẹp.

"Lâm Đạt, ngươi thích những viên đá này không?"

Tạp Mông cầm ba viên Thanh nguyệt thạch, cười ha ha tiêu sái đến bên cạnh Lâm Đạt, "Nếu ngươi thích, toàn bộ Thanh nguyệt thạch này cho ngươi."

Dưới ánh trăng, mái tóc dài của Lâm Đạt phất phơ, mày ngài mắt đẹp, đáng yêu rung động lòng người, vừa rồi ra tay giảo sát công kích của Thanh lân thú gọn gàng lưu loát, quả nhiên là khiến Thạch Nham thay đổi cách nhìn. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

"Không thích."

Lâm Đạt lắc lắc đầu, bĩu môi nói: "Mấy thứ không có giá trị, ta không thích thu thập, cũng chỉ có những nữ nhân tầm thường, mới thích những viên đá chỉ có phát sáng này."

Dừng một chút. Lâm Đạt lại ôn hoà nói: "Ngươi cầm mấy viên Thanh nguyệt thạch đó, đi lấy lòng những mỹ phụ không tu luyện võ đạo, nói không chừng có thể âu yếm, ngươi hãy giữ lại đi."

Tạp Mông cười gượng hai tiếng, nói: "Ngươi không thích thì thôi, làm gì nói móc ta chứ, nữ nhân bình thường ta lại chướng mắt..."

Lâm Đạt chẳng cho ý kiến, xoay người đi đến vị trí phía sau Thạch Nham, nhíu mày nhìn Thanh lân thú đằng sau đuổi theo sát, có chút hơi chút lo lắng buồn bã nói, "Hy vọng sẽ không có Thanh lân thú cấp bốn thành đàn xuất hiện, ài... "

Ánh mắt Thạch Nham hơi nheo lại, hắn đứng bên cạnh Lâm Đạt không xa, nhưng không trả lời. Những con Thanh lân thú vây công lần này, đều chỉ làcấp cấp ba, không có xuất hiện một con cấp bốn.

Thanh lân thú cấp ba, tương đương với Võ Giả nhân loại cảnh giới Nhân Vị, nhưng bởi vì công kích của Thanh lân thú đều bay lên trời, cho nên thực lực thật sự có lẽ cỡ Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên.

Những đệ tử ngoại vi kia của Tam Thần Giáo, phần lớn đều có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị, trong đó Lâm Đạt có cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên, ở trên thuyền lại chiếm ưu thế, bọn họ có thể quét sạch những con Thanh lân thú đó, Thạch Nham cũng không bất ngờ.

Nhưng Thanh lân thú cấp bốn sẽ khó đối phó hơn.

Thanh lân thú một khi đến cấp bốn, lân giáp màu xanh trên mình sẽ cứng chắc hơn nhiều. Công kích bình thường rất khó xuyên qua những lân giáp màu xanh đó.

Ngoài ra, Thanh lân thú cấp bốn có răng nanh cực kỳ lợi hại, thậm chí có thể bằng vào răng nanh cắn nát boong tàu con thuyền.

Nếu như Thanh lân thú cấp bốn, trước tiên phá vỡ con thuyền, kéo bọn họ vào trong biển giao chiến. Sợ là những người này sẽ lành ít dữ nhiều. Công kích của thanh lân thú ở trong biển mạnh mẽ hơn trồi lên mặt nước nhiều, nếu như thật sự bị Thanh lân thú hủy thuyền, lại bị Thanh lân thú ở trong biển công kích, những người này khẳng định khó thoát khỏi cái chết.

Những tên Võ Giả trên boong tàu, còn đang vì đánh lui Thanh lân thú mà hưng phấn không ngớt, chỉ có Lâm Đạt nhẹ giọng thở dài, duyên dáng đứng bên cạnh Thạch Nham, vẻ mặt lo lắng ngưng trọng.

"Thạch Nham, ngươi nói có thể có Thanh lân thú cấp bốn đuổi theo không?" Lâm Đạt thở dài một hơi, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên nhìn phía Thạch Nham, tỏ ra hơi chút lo lắng hỏi.

Lâm Đạt ở bên trong đáy biển, tận mắt nhìn thấy Thạch Nham bị phong ấn ở bên trong một tảng băng lớn nhất, tuy rằng bây giờ toàn bộ lực lượng của Thạch Nham đã mất hết, nhưng nàng vẫn cảm thấy Thạch Nham không tầm thường, trầm ổn hơn Tạp Mông những người trên thuyền rất nhiều.

Bởi vậy, lúc gặp phải nan đề, nàng nhịn không được muốn nghe ý kiến của Thạch Nham.

"Không biết." Thạch Nham lắc lắc đầu, "Ta không hiểu rõ Thanh lân thú."

"Sao?" Lâm Đạt kinh ngạc, "Ngươi không phải ngư dân ở quần đảo Thiên Toa này sao?"

Thạch Nham có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Ta chỉ là ngư dân bình thường, bắt toàn là những loại cá bình thường, cũng không phải là loại yêu thú lợi hại này. Ha ha, loại yêu thú này ta muốn ăn cũng không tiêu được, cũng chỉ có cường giả Tam Thần Giáo các ngươi, mới dám giao chiến với Thanh lân thú, ta lại không được."

Lâm Đạt trợn mắt, cúi đầu hừ hừ, buồn bực nói: "Không muốn giúp cứ việc nói thẳng, cần gì kéo ngư dân hay không phải ngư dân vào, ta cũng không biết có ngư dân nào lúc đối mặt với Thanh lân thú, có thể bình tĩnh như vậy."

Vừa rồi lúc một con Thanh lân thú từ trên mặt nước phóng lên. Khí thế khá mạnh mẽ, lúc Lâm Đạt đang đối phó Thanh lân thú đã cẩn thận quan sát biểu hiện của Thạch Nham, nàng phát hiện Thạch Nham ở trên boong tàu liên tục di chuyển, vẫn luôn tìm khu vực an toàn, nhưng từ đầu tới cuối không có lộ ra một tí hoảng hốt lo sợ. Đây cũng không phải biểu hiện của một ngư dân nên có.

Thạch Nham cười cười, "Không phải không nghĩ giúp, là thật sự không giúp được các ngươi. Nhưng mà, ta nghĩ Thanh lân thú chắc sẽ lại đến đây. Thanh lân thú lần sau đến, rất có thể sẽ có mấy con cấp bốn, bằng không đám Thanh lân thú cấp ba kia sẽ không theo sát chúng ta."

"Nói thừa, ta đương nhiên biết lần sau lúc Thanh lân thú công kích nữa, khẳng định sẽ có cấp bốn." Lâm Đạt nhìn khinh thường. Hừ hừ nói: "Ta hỏi ngươi là có biện pháp đối phó Thanh lân thú cấp bốn này không? Ngươi cũng ở trên thuyền, con thuyền bị hủy bất luận ngươi có mục đích gì thì đều không thể thực hiện được. Ngươi không phải nói muốn đi Vân Hà đảo tham quan sao? Không có thuyền, chẳng lẽ ngươi bay đến đó?"

Thạch Nham cười khổ, trầm ngâm một chút, nói: "Còn có thời gian, chúng ta chậm rãi nghĩ biện pháp."

"Nếu ngươi thật sự là cao thủ, lúc mấu chốt xin giúp chúng ta một lần." Lâm Đạt nhìn hắn, thành khẩn thỉnh cầu: "Dù sao, ta đã cứu ngươi một lần, thuyền viên của ta tuy rằng không thích ngươi, nhưng ta không muốn bọn họ có việc. Chỉ cần bọn họ ở trên thuyền của ta thì ta sẽ cố gắng bảo vệ bọn họ không bị thương."

Thạch Nham ngạc nhiên, thật sự có chút kính nể nữ nhân này. Sau khi đám người Tạp Mông nghi ngờ năng lực lãnh đạo của nàng, mà nàng còn một lòng suy nghĩ cho thuyền viên, khó trách có thể có được đến nhiều thuyền viên tin cậy như vậy, những người đó một khi phát hiện nàng và Tạp Mông thật sự có xung đột, lập tức không chút do dự ngả về phía nàng. Xem ra địa vị của nàng ở trong đám thuyền viên là từng chút tạo nên như thế này, có thể có một người lãnh đội như thế này, cũng là may mắn của những người đó.

"Ta cũng không phải là cao thủ gì." Thạch Nham lạnh nhạt lắc đầu, tự giễu nói: "Chỉ là một tên xui xẻo chìm xuống biển mà thôi, ngươi cũng không nên có hy vọng gì về ta."

Quả thật hắn không phải khiêm tốn. Trước khi đủ loại lực lượng trong thân thể chưa khôi phục, hắn giao chiến với Lâm Đạt sợ là đều rất khó thủ thắng, càng miễn bàn đến trợ giúp Lâm Đạt vượt qua cửa ải khó khăn.

Đương nhiên, nếu hắn có thể trong thời gian ngắn khôi phục lực lượng, bất luận là Tinh Nguyên, hay là lực lượng tiêu cực trong cơ thể tràn đầy, vậy là chuyện khác.

"Quên đi. Ngươi không giúp thì thôi", thái độ của Lâm Đạt hơi lãnh đạm, "Dù sao thuyền bị hủy, ngươi cũng không thoát được! Đến lúc đó cho dù ngươi lợi hại cỡ nào, trừ phi có thể bay bằng không vẫn sẽ giống như chúng ta! Ngươi tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong, khuôn mặt Lâm Đạt bình tĩnh, từ bên cạnh Thạch Nham rời đi. Đi về phía thuyền viên của nàng để thông báo đề phòng.

Nguồn: tunghoanh.com/sat-than/chuong-148-Bqgaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận