Săn Chồng Chương 2.4

Chương 2.4
Vào đến nhà tôi mới phát hiện ra là người giúp việc không đến, căn phòng vẫn bẩn thỉu như lúc tôi đi.

Chẳng phải đã nói là lập tức quét dọn sao? Mẹ kiếp, thật chẳng ra làm sao! Tôi gọi điện thoại đến công ty môi giới việc làm, ông chủ nói bằng giọng ấm ức:

- Nhân viên của tôi gõ cửa suốt cả buổi mà chẳng có ai ra mở cửa. Không vào được thì làm sao mà quét dọn?

- Anh không biết gọi điện thoại cho tôi à? - Tôi gần như hét lên trong điện thoại.

Vào nhà vệ sinh tôi mới nhớ ra là mình không đi siêu thị. Khăn bàn chải, xà phòng… chưa mua một cái gì hết. Tôi đứng ngây ra ở cửa mất mấy giây rồi tức tối đấm tay vào tường.

Tôi lấy nước sạch rửa mặt qua loa rồi nằm lăn ra giường.

Dưới lầu nhà là một quán mạt chược, rất ồn ào. Nằm trên giường, tôi đếm đến hơn bốn trăm con cừu rồi mà chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Nằm được một lúc thì người tôi đột nhiên ngưa ngứa, giống như có cái gì đó đang bò trên người. Điều này khiến tôi nhớ lại con nhện ở cửa sổ ban nãy. Nghe nói bị nhện cắn sẽ dẫn đến méo mặt hoặc hôn mê bất tỉnh.

Tôi thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy khỏi giường, e rằng tối nay tôi chẳng thể ngủ được rồi.

Tôi nhắn cho Tề Tề một cái tin: “Đang làm gì thế? Tối nay quên mất không đi siêu thị, trong nhà chẳng có cái gì cả.”

Tin nhắn của tôi như hòn đá ném xuống biển. Tôi liên tục nhìn điện thoại, cuối cùng không chờ được nữa liền nhấc máy lên gọi cho Tề Tề. Tắt máy.

Có khi hết pin rồi? Tôi ném điện thoại lên giường, cơn buồn ngủ đột nhiên tập kích, mấy lần nằm xuống định ngủ nhưng trước mắt lại hiện ra một con nhện với cái đầu rất to và tám cái chân dài ngoằng.

Con nhện chết tiệt, ngày mai tao sẽ mua lọ thuốc diệt côn trùng để đốt nhà mày, tiêu diệt cả họ hàng hang hốc nhà mày.

Tôi ở bên cửa sổ nhìn ra ánh đèn phía xa. Màn đêm tối tăm, che phủ tất cả tương lai của tôi.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là chuông báo tin nhắn.

Tôi chộp lấy cái điện thoại. Không phải là Tề Tề, là Lưu Minh Cương. Hắn ta hỏi tôi đã ngủ chưa, muốn mời tôi đi uống trà.

Đồ thần kinh! Tôi xóa cái tin nhắn đi, sau đó tắt máy. Với những cái tin nhắn tình tứ vào sau mười giờ đêm thế này, tôi có thể trực tiếp tố cáo hắn ta quấy rối.

Tắt máy xong trong lòng tôi lại không thấy thoải mái. Vừa bật điện thoại lên đã có điện thoại gọi tới. Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho căn phòng có thêm chút sức sống. Nhận hay không đây? Tôi do dự nhìn vào màn hình nhấp nháy.

Chỉ nhận điện thoại thôi, ngoài ra không còn gì khác. Tôi thầm nhủ: Chỉ là nghe điện thoại thôi mà, cần gì phải nhạy cảm quá như vậy?

- Em ở đâu thế? Anh đến đón em! - Hắn ta không hỏi tôi ngủ chưa, cũng chẳng quan tâm xem tôi có đi được hay không, giọng điệu ngang ngược khiến cho người khác khó có thể chối từ.

- Tối tăm thế này tôi không muốn ra ngoài!

- Ở chỗ em bị cắt

- Tôi ở khu ổ chuột, đối diện tòa nhà chung cư Đại Hạ Khang Viên, hôm nay mới chuyển đến.

- Anh biết rồi, em xuống nhà đi, anh đến ngay đấy! - Phổ Thành cứ như là của nhà hắn ta vậy, chỗ nào cũng thấy hắn biết. Chỉ có điểu lúc này tôi cần có người nói chuyện. Bụng thầm nhủ, ra ngoài đi lượn cho đỡ buồn, dù sao cũng không buồn ngủ.

Xuống lầu, có một luồng ánh sáng hắt ra từ chiếc xe BMW, tiếp đó là hai tiếng còi vang lên. Hắn ta thật biết tìm đường, đây có thể coi là một ưu điểm của Lưu Minh Cương. Những người đàn bà tầm thường thường thích những gã đàn ông không gì không thể làm được.

- Anh cũng giỏi tìm đường gớm! - Tôi lên xe hắn ta. - Không có ngõ ngách nào là không đến!

- Đúng thế! - Hắn nhìn tôi cười đểu cáng.

- Có gì đáng cười đâu? - Tôi lườm Lưu Minh Cương.

Lưu Minh Cương càng cười dữ hơn, khiến cho tôi nhớ lại hồi học tiểu học, đám con trai thường cười như vậy sau khi trêu chọc bọn con gái.

- Anh mà còn cười nữa tôi sẽ xuống xe đấy! - Tôi vừa nói vừa làm động tác mở cửa.

- Thôianh không cười nữa! - Hắn ta kéo tôi lại. - Em yêu, đi uống trà nhé!

- Anh gọi bậy bạ cái gì thế hả? - Tôi hất tay hắn ra. Xem ra tôi lên xe của Lưu Minh Cương là một sai lầm, càng ngày hắn ta càng quá quắt.

- Đâu có ai nghe thấy, em sợ cái gì chứ? - Hắn ta tắt đèn xe, nhìn tôi dưới ánh đèn đường. - Sao em lại thuê ở đây.

- Tôi không có tiền thuê chỗ tốt! - Tôi thẳng thừng nói, bụng thầm nghĩ: Anh có giỏi thì thuê hẳn biệt thự cho tôi đi!

- Biết ở đó là của ai không? - Hắn ta chỉ vào mấy tòa nhà chưa hoàn tất phía đối diện và hỏi.

- Không biết! - Tôi rất ghét những câu hỏi kiểu này của Lưu Minh Cương, lúc nào chả là của một ai đó mà hắn quen biết hoặc là của một người anh em thân tín nào đó của hắn. Tôi chẳng quan tâm đến những chuyện này, chỉ thấy trong lòng bực bội. Chính bởi mấy tòa nhà chết tiệt ấy suốt ngày thi công nên tôi chẳng thể yên tâm được khi sống trong căn nhà dột nát mình mới thuê, lúc nào cũng cảm thấy mình sắp bị đuổi ra ngoài đến nơi.

- Là của anh đấy! - Lưu Minh Cương thản nhiên nói rồi móc bao thuốc lá trong túi ra, châm một điếu. - Đấy là tòa nhà chung cư cao cấp nhát ở Phổ Thành này.

- Ừ! - Tôi thản nhiên đón ánh mắt có vẻ đắc chí của hắn ta, không để cho hắn nhìn ra sự dậy sóng trong lòng mình. Tôi có chút thiện cảm với hắn ta, có thể bản chất của đàn bà đều ham hư vinh và quyền lực. Nhưng có một điều không thể không thừa nhận, cái gã đàn ông ngoài bốn mươi, diện mạo tầm thường, học vấn không cao, tục tĩu thô thiển này chính người đàn ông thành đạt.

- Hay là đến nhà anh đi, dù sao cũng có mỗi anh ở nhà, vợ anh đi Hồng Kông du lịch rồi!

- Tùy anh! - Tôi giả vờ như chợt nghĩ ra điều gì đó liền nói. - À phải rồi, tòa nhà của anh có chỗ cho thuê không?

- Em thuê á?

- Cho tôi thuê bao nhiêu? Cái chỗ tôi thuê hiện giờ nát quá!

- Tùy em trả bao nhiêu thì trả! - Hắn ta cười, cứ như thế muốn nói với tôi rằng: Cho dù tặng cho em một căn cũng không thành vấn đề.

Xe lái đến khu đô thị, Lưu Minh Cương liền đưa cho tôi một chùm chìa khóa:

- Phòng 301 Ngũ Đơn Nguyên, em lên trước đi, anh lên ngay đây!

Nhà hắn ta không sang trọng như tôi tưởng tượng, chỉ có thể dùng hai từ “truyền thống” để miêu tả. Bài trí theo phong cách truyền thống, các đồ dùng và thiết bị truyền thống. Điều này khiến cho cái vòng hào quang ánh sáng bí ẩn ở Lưu Minh Cương trong mắt tôi đột nhiên tắt ngấm. Cái nơi gọi là nhà của hắn ta chỉ chứa toàn những thứ đồ giản dị và chẳng hề sang trọng.

Lưu Minh Cương đã về đến, vừa vào đến cửa đã ôm chầm lấy tôi. Tôi liếc thấy bóng của tôi và hắn ta ở trong gương, chợt cảm thấy buồn nôn kinh khủng, vội vàng đẩy hắn ra.

- Sao thế? - Hắn ta thất vọng nhìn tôi, sau đó móc túi áo ra, cười tinh quái. - Có biết anh đi đâu không?

Tôi mặc xác hắn ta, đi tham quan một lượt căn nhà, muốn xem xem vợ hắn ta trông như thế nào.

- Anh mua loại đắt nhất đấy, không nên lãng phí đâu! - Hắn ta lại ôm chầm lấy tôi từ phía sau, tay huơ huơ hộp bao cao su trước mặt tôi.

- Anh làm cái gì vậy? - Tôi đột nhiên thấy sợ hãi. Tôi đã liếc thấy một bức ảnh chụp cả gia đình hắn ta ở trên tủ. Vợ của Lưu Minh Cương không hề cao quý như tôi từng tưởng tượng. Mặc dù cũng xinh đẹp nhưng từ cách ăn mặc cho đến nụ cười đều rất tầm thường, không hề toát lên khí chất của một người có tiền.

Tôi đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Lâm Tiểu Vĩ và con đàn bà ấy. Hình ảnh ấy cứ hiện lên trong đầu tôi mà tôi không sao gạt đi được. Tôi lúc này trong mắt vợ của Lưu Minh Cương cũng chỉ là một con tiện nhân không hơn không kém.

- Hay là em tắm cái đi! - Hắn ta nói rồi lấy cho tôi một bộ quần áo ngủ. - Anh vừa mua trong siêu thị về, em thử đi.

Tôi đón lấy bộ quần áo, định nói: Anh cũng có kinh nghiệm gớm nhỉ, nhưng lại thấy nói ra như vậy chẳng khác gì tự sỉ nhục mình nên im lặng đi vào phòng tắm.

Lúc tắm xong đi ra, tôi thấy hắn ta đang thay ga trải giường, vừa thay vừa hát.

Tôi đột nhiên rùng mình. Tôi giả bộ thản nhiên như không có việc gì, nói:

- Anh mau đi tắm đi, để tôi!

Lưu Minh Cương vừa vào nhà vệ sinh là tôi lập tức lẻn ra phòng dành cho khách rồi khóa trái cửa lại.

- Sao em lại trêu anh hả? - Hai mươi phút sau, nắm cửa bị vặn mấy cái, tiếp theo đó là giọng nói đầy bất mãn của Lưu Minh Cương.

- Tôi trêu anh lúc nào hả? Tôi nói đến nhà anh nhưng có nói là lên giường với anh đâu? - Tôi đứng sát cửa, thản nhiên nói.

- Thế thì em mở cửa ra, anh phải vào lấy đồ! - Hắn ta bắt đầu giở trò.

- Anh đừng làm ầm nữa, tôi sẽ không mở đâu! Tôi chỉ muốn tìm một chỗ để ngủ một giấc thôi. Anh ngủ đi!

Hắn ta vẫn không nản lòng, nói là phải lấy đồ thật, lấy rồi sẽ đi ngay.

- Đừng có làm những việc có lỗi với vợ anh! - Tôi nói rồi liền trở lại giường, trùm chăn kín đầu.

Cửa bị đấm mạnh một hồi rồi im bặt không động tĩnh gì nữa.

Tôi dán mắt nhìn lên trần nhà, nằm ngửa trên giường, khẽ thở dài. Hôm nay đúng là không nên đến đây, vừa phải đấu trí lại phải đấu dũng với hắn ta. Giờ mà vợ Lưu Minh Cương đột nhiên trở về thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.

Tôi không nhịn được bật cười, cười xong lại thấy đau lòng. Điện thoại đổ chuông, là Tề Tề gọi. Tề Tề nói lúc nãy cô đến nhà Giang Hạo, điện thoại bị hết pin. Những ấm ức trong lòng tôi chợt trào ra:

- Tề Tề, giới thiệu cho tớ một anh chàng đi, ngay bây giờ, nhanh lên.

4

Tổng giám đốc Ngô phải đi tham dự buổi tuyên dương mười nhà doanh nghiệp trẻ kiệt xuất toàn thành phố do thị ủy tổ chức. Mới sáng ra anh ấy đã gọi điện thoại, bảo tôi đi cùng.

- Tối qua tôi ngủ không ngon giấc, nhiệm vụ của cô là nói chuyện với tôi để tôi đỡ buồn ngủ! - Tổng giám đốc Ngô nói.

- Hay là để tôi lái xe cho! - Tôi nói.

- Ừ nhỉ, quên mất là cô cũng biết lái xeTổng giám đốc Ngô cười cười rồi dừng xe lại. - Đến lúc cần kíp vẫn có tác dụng đấy.

- Đây là công việc của tôi mà! - Tôi xuống xe đổi vị trí cho anh. Lúc lướt qua nhau tôi mới phát hiện ra đôi mắt Tổng giám đốc Ngô thâm quầng, trong mắt hằn lên những tia máu. - Tối qua… anh làm đến khuya à?

- Vợ tôi khó chịu trong người… - Tổng giám đốc Ngô mỉm cười. - Nữa đêm bị sốt, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện!

- Vâng! - Tôi đáp lời, trong lòng thấy hụt hẫng khó tả.

- Chú ý an toàn đấy! - Tổng giám đốc Ngô mỉm cười với tôi rồi dựa đầu vào ghế, chuẩn bị ngủ.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi màu hồng phấn, chẳng thể nhận ra đây là một người đàn ông 35, 36 tuổi rồi. Nhân lúc anh còn chưa ngủ, tôi liền nói:

- Hôm nay nhìn anh rất trẻ trung!

- Tham gia hoạt động của Đoàn thanh niên mà, đương nhiên phải gần gũi với thanh niên rồi! - Anh cười ha ha. - Tôi mua lúc giảm giá đấy, có 120 tệ, thế nên đã chọn cái màu trẻ trung này. Thế nào, đẹp trai không? - Anh vui vẻ hỏi.

Tôi chỉ “Ừ” một tiếng đáp lời. Thực ra tôi định nói nhiều hơn nữa, ví dụ như: “Đẹp trai thật đấy”, ví dụ như: “Trông sáng sủa hơn bình thường nhiều…”. Nếu là Bao Tử, tôi nhất định sẽ nói: “Có thể ôm anh một cái được không?”. Nhưng mà tôi chỉ “Ừ” một tiếng đã thấy trong người đang cuộn trào. Đột nhiên tôi cảm thấy không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, mặt tôi nóng bừng như đang bị thêu đốt. Chết rồi, sao có thể đỏ mặt cơ chứ?

Không khí vốn dĩ rất nhẹ nhàng nay bỗng trở nên ngột ngạt. Tổng giám đốc Ngô dường như đã phát giác ra điều gì nên im lặng không nói chuyện nữa.

- Cái đó… ở chỗ nào thế? - Tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác, điềm tĩnh nhìn anh., muốn lấp liếm đi sự bất thường của mình.

- Ở quảng trường Du lịch. - Tổng giám đốc Ngô đằng hắng. - À phải rồi, chuyện biên lai lần trước là thế nào đấy?

Đột nhiên Tổng giám đốc Ngô lại hỏi đến chuyện này khiến cho tôi chột dạ, mặt lại đỏ bừng lên. Ôi trời ơi, cứu tôi với, tại sao đứng trước mặt người đàn ông này tôi thường mất kiểm soát thế nhỉ?

- Cái đó… Là ông ta quên không lấy biên lai, là… biên lai ở trong tay tôi. Hôm ấy tôi quên đưa cho ông ta!

Anh liếc tôi một cái rồi cười bảo:

- Là do kỹ năng lái xe của cô còn kém hay là do hôm nay tôi rất khó coi?

- Sao ạ? - Tôi ngoảnh đầu sang, nhìn thấy nắm tay anh đang đặt dưới mũi, giống như đang cố che miệng lại để khỏi bật cười thành tiếng.

- Mặt cô cứ như hòn than ấy, tôi ngồi đây mà cũng thấy nóng! - Anh bỏ tay ra và cười với tôi.

- Có đỏ đâu ạ? - Tôi lắp bắp, càng giải thích càng thấy tồi tệ.

Điện thoại đổ chuông, là Tề Tề gọi.

- Hết giờ làm nhớ về sớm, trang điểm tử tế một chút, tớ sắp xếp cho cậu đi xem mặt!

Tề Tề đã muốn giới thiệu bạn trai cho tôi từ lâu rồi, giờ thấy tôi chủ động yêu cầu, đương nhiên cô ấy phải háo hức làm ngay rồi.

- Nói khó nghe như vậy để làm gì? Còn xem… - Tôi quên mất Tổng giám đốc Ngô đang ngồi đây, suýt nữa thì buột miệng nói ra hai chữ “xem mặt”. - Biết rồi, hết giờ sẽ liên lạc với cậu sau, giờ đang bận. - Nói rồi tôi vội vàng cúp máy.

- Chồng à? - Tổng giám đốc Ngô dựa đầu vào ghế, nheo nheo mắt hỏi.

- Không phải! - Tôi liếc nhìn anh, không biết vì lý do gì mà đột nhiên tôi lại muốn nói với anh ấy sự thật: “Tôi ly hôn rồi”. Nói rồi tôi mới giật nảy mình, suýt chút nữa thì vượt đèn đỏ.

- Tại sao? - Đột nhiên anh ấy tỏ ra rất hứng thú, đôi mắt mở to, vẻ mặt nghiêm túc hỏi

- Là vì… Hầy, dù sao cũng là ly hôn rồi! - Tôi mỉm cười, không biết phải giải thích thế nào. Hoàn cảnh lúc này không thích hợp để giải thích.

Mấy phút sau, chúng tôi đã đến quảng trường Du lịch, Tổng giám đốc Ngô không tiếp tục chất vấn về vấn đề này nữa.

- Cô cứ về khách sạn trước, tôi họp xong sẽ về thẳng nhà luôn!

- Có cần tôi đón không ạ? - Tôi hỏi.

- Không cần đâu, chẳng phải tối nay cô còn phải đi xem mặt sao? - Anh chỉnh lại quần áo, vẻ mặt đắc chí như vừa khám phá ra một bí mật gì vĩ đại lắm.

Mặt tôi lại đỏ bừng lên, trợn tròn mắt nhìn theo bóng của anh. Cái bóng cao lớn của anh khuất dần, trong đầu tôi vẫn hiện lên nụ cười tươi tắn với cái má lún đồng tiền của anh, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Tôi xua xua tay để cho mình thoát ra khỏi giấc mơ, trở lại với hiện thực. Tôi lái xe về khách sạn. Có những tâm trạng không thể nói ra thành lời, tôi thà để nó mục ruỗng ra ở trong lòng, để cho nó thấm sâu vào cơ thể tôi như một liều thuốc độc.

Lúc chuẩn bị hết giờ làm, Tề Tề lại gọi điện cho tôi dặn dò:

- Người thì tớ có thể chọn cho cậu, nhưng nếu cậu để mất điểm với anh ta thì cậu tự đi mà gánh trách nhiệm nhé! Cậu nhất định phải trân trọng cơ hội lần này bằng một trái timơn, hiểu chưa hả?

- Cậu cho tớ chút tự tin có được không hả? Có nói thế nào thì tớ cũng là phụ nữ thế hệ 8X đấy. Tớ mới bao nhiêu tuổi? 25 tuổi, đang là đối tượng được tranh giành để kết hôn trên thị trường đấy. Anh ta không đổ chẳng nhẽ tớ không thể tìm được người khác hay sao? Xí!

Tôi cảm thấy Tề Tề thận trọng yêu cầu tôi như vậy là một sự sỉ nhục lớn đối với tuổi thanh xuân của tôi. Lúc nào cô ấy cũng chỉ biết nhấn mạnh rằng tôi là một phụ nữ đã ly hôn mà quên mất rằng tôi cũng là một “quốc sắc thiên hương”, một mỹ nhân với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Điều này khiến tôi vô cùng thất vọng. Có cần phải đề cao đàn ông quá như vậy không? Hơn nữa tôi lại rất hài lòng về vẻ bề ngoài của mình: làn da căng tràn sức sống, khuôn mặt thanh tú, thân hình cân đối.

Tề Tề thường nói điểm thu hút nhất của tôi chính là cái bóng, nói theo cách của cô ấy là: Tóc dài buông xõa bay trong gió, đôi chân thon dài miên man rất dễ khơi dậy dục vọng của đàn ông. Điều Tề Tề nói khiến cho tôi luôn cảm thấy tiếc nuối. Thông thường, khi nói chuyện người ta thường đứng đối mặt với nhau, ai lại đi quay lưng lại với đối phương? Đúng là lãng phí tài nguyên của tôi mà!

- Cậu 25 tuổi, không sai, nhưng cậu đã từng ly hôn, làm sao mang ra so sánh với những cô gái khác được? - Tề Tề chẳng chút nể mặt, thẳng thừng nói.

Cúp điện thoại, tôi nghĩ ngộ nhỡ cô ấy chọn một ông chủ buôn kim cương nào đó thật thì sao? Tôi giở ví tiền ra, nghiến răng nói: “Hầy, mẹ kiếp, đành xa xỉ một lần vậy!”

Địa điểm là sông Tang Can. Tề Tề nói, hẹn ở đây để chị Tịnh biết mặt luôn thể

Chị Tịnh có cái nhìn rất sắc sảo và tinh tường về đàn ông, khiến cho tôi và Tề Tề phục sát đất. Chẳng nói đâu xa, cứ nói ngay như ông xã của chị bây giờ, ban đầu chỉ là một giáo viên nghèo của một trường bổ túc, bố mẹ chị Tịnh một mực không đồng ý, nhốt chị ở trong nhà không cho ra ngoài. Nhưng chị kiên quyết đến cùng, leo qua cửa sổ bỏ nhà ra đi, quyết làm trái ý bố mẹ, lấy chồng chị bây giờ. Sự thật đã chứng minh, sự lựa chọn của chị là hoàn toàn chính xác. Chồng chị sau này thi vào làm giáo viên của một trường công lập, vì có tài viết lách nên lại được chuyển lên làm việc ở Ban Văn hóa của tỉnh, về sau nữa lại được chuyển đến làm nhân viên Văn phòng Chính phủ, cuối cùng leo lên chức Cục trưởng Cục Truyền thông thành phố.

Đây là chuyện đáng tự hào nhất của chị Tịnh. Mỗi lần uống vày ly rồi là chị lại bắt đầu quảng cáo:

- Tìm đàn ông không phải căn cứ vào cái vẻ bề ngoài mà phải nhìn vào tiềm năng! Nhìn tấm gương của chị thì biết! - Cuối cùng chị đi đến tổng kết. - Tiềm lực của đàn ông mới là quan trọng nhất, đây chính là “núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun” đấy!

Giờ nghĩ lại thấy hồi đầu tôi chọn Lâm Tiểu Vĩ đã bỏ qua mất điểm này. Tôi đã chọn “núi” nhưng tiếc là núi này chẳng có củi đun.

Vừa đến nơi tôi đã nghe thấy tiếng cười như phù thủy của Tề Tề vọng ra. Lẽ nào người đàn ông đó đã đến rồi? Có cần thiết phải cười to đến thế không?

Chắc là anh ta đến rồi. Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh trang điểm và kiểm tra lại lần nữa

Lúc đi vào, tôi mới giật nảy mình, trong phòng có mỗi mình cô ấy, trong tay không cầm điện thoại, vừa giở tạp chí vừa nói luôn miệng. Quan sát kỹ hóa ra cô ấy đang đeo tai nghe.

Thấy tôi đến Tề Tề liền cúp máy rồi bỏ tai nghe xuống.

- Cậu đúng là làm hổ danh cái áo sườn xám Trung Quốc! - Tôi nói. - Cậu có thể cười nhỏ đi một chút được không hả?

Hôm nay Tề Tề mặc một bộ sườn xám hoa nhỏ màu trắng ngà, tóc uốn xoăn lọn to.

- Giang Hạo nói vài hôm nữa dẫn tớ đi Quế Lâm! - Vừa nói xong Tề Tề lại định há miệng cười. Nhưng thấy tôi trợn trừng mắt, Tề Tề vội vàng ngậm miệng lại.

- Tại sao phải ăn mặc hiền lành thế này, thật khó chịu… Cậu trang điểm đôi chút vẫn rất quyến rũ mà!

- Này, không phải cậu đang trêu chọc tớ đấy chứ? - Tôi có chút hoài nghi nhìn Tề Tề. - Nói cho cậu biết, vừa làm tóc vừa spa ngốn mất của tớ 320 tệ đấy, nếu như không thành công, cậu phải thanh toán cho tớ!

Tề Tề lấy ra 1.000 tệ từ trong túi xách, nói:

- Không thành công, cậu ra siêu thị mua ít nồi niêu bát đũa. Còn công thì coi như là quà chúc mừng của tớ!

- Có tiền rồi, cậu tốt thật đấy! - Tôi cất tiền đi, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều vì trong túi tôi lúc này chỉ còn có hơn 100 tệ.

Đột nhiên Tề Tề đạp mạnh vào chân tôi rồi ra sức vẫy ai đó phía sau tôi:

- Này, ở đây, ở đây này! - Nói xong liền bảo tôi. - Anh ấy đến rồi!

Tôi nghoảnh đầu nhìn lại, đột nhiên cảm thấy mình như bị rơi xuống hố băng. Ôi mẹ ơi, e là lần này mình phải ra siêu thị mua nồi niêu bát đũa rồi!

Xét một cách tổng thể: Người đó không cao lắm, cái bụng lồi lên cho thấy anh ta là nột người đang phát tướng, bởi vì không cao lắm nên chân tay của anh ta có vẻ hơi ngắn, làn da đen sì khiến cho người ta có cảm giác tổ tiên của anh ta chắc chắn là Lý Quỳ 4.

Xét một cách cụ thể: Đôi lông mày và mái tóc lưa thưa của anh ta khiến cho tôi liên tưởng tới chức năng của thận. Điều đáng nói là mũi và miệng của anh ta rất to, có vẻ cực kỳ mất cân đối trên khuôn mặt đã chảy xệ vài phần. Cổ anh ta hơi thô, nối liền với cằm khiến cho phần cổ trông càng ngắn hơn.

Hu hu, tôi càng lúc càng khó chịu, đây chính là loại đàn ông mà tôi chúa ghét. Tôi thường nghĩ, đàn ông thấp một chút không quan trọng, nhưng không được quá béo. Nếu như đã béo rồi thì đừng có đen quá. Nếu bẩm sinh da đen rồi thì cổ đừng có ngắn quá. Thế mà anh ta thì sao, những thứ tôi ghét anh ta đều có đủ cả.

Béo phì và thô kệch là đặc điểm tượng trưng của người giàu, nhưng nó cũng là kẻ thù của đẹp trai.

Tề Tề đứng dậy, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống đối diện tôi, còn mình thì ngồi xuống cạnh tôi. Tề Tề vừa ngồi xuống, tôi đã nhằm chân cô mà bẹo cho một cái thật đau. Tề Tề không chịu được kêu ré lên rồi vội vàng gỡ tay tôi ra.

Sau khi trả thù Tề Tề, tôi bắt đầu kiểm điểm bản thân. Mấy con ranh trong khách sạn thường túm năm tụm ba tán phét. Bọn họ nói rằng, trong thế kỷ XXI, có hai hành vi lạc hậu nhất và đáng khinh thường nhất. Thứ nhất là lúc chụp ảnh giơ hai ngón tay lên và nói “yeah”. Thứ hai là đi xem mặt. Xem mặt cứ nghĩ đến là thấy mất mặt. Mạc Y Y tôi sao lại rơi vào tình cảnh này cơ chứ?

Sao tôi lại phải đi xem mặt cơ chứ?

- Vậy… hai người ăn đi, không phải đợi tôi đâu! - Tề Tề nói xong liền kéo lại cái vạt áo sườn xám. - Tôi phải đi trước đây!

Tề Tề đứng dậy, nói với hai chúng tôi:

- Thức ăn đã gọi xong rồi, hai người vừa ăn vừa nói chuyện nhé!

- Ok, cô cứ đi lo việc của cô đi! - Người đàn ông đó đứng dậy cúi người chào Tề Tề. Ông trời, thật là tệ hại! Anh ta còn thấp hơn cả Tề Tề, trong khi tôi lại cao hơn Tề Tề hẳn một phân.

Anh ta lại ngồi xuống ghế, không khí bỗng trở nên căng thẳng, nói một cách chính xác là ngột ngạt. Tôi thì chẳng sao, dù sao cũng chẳng có ý định gì, thế nên tôi chẳng cần phải thể hiện. Dù gì cũng là người khác mời cơm, tội gì bỏ đi vội vã, cứ ăn cho no bụng đã!

Đang nghĩ ngợi mông lung thì nhân viên phục vụ bê lên hai suất bít tết. Anh ta cười bảo:

- Ăn thôi!

Lúc này tôi mới phát hiện ra là mình đang cầm dao nĩa hướng về phía anh ta, vừa bất lịch sự lại rất đáng sợ, thế nên vội vàng đặt chúng xuống, ấp úng nói:

- Ừ, ăn đi!

Anh ta có vẻ rất thận trọng, chỉ có điều tôi chẳng quan tâm. Tôi nghiến răng cắt miếng bít tết, cảm giác rất sảng khoái. Thế là tôi liền tưởng tượng miếng bít tết ấy là gã đàn ông đối diện rồi ra sức mà cắt cho đã tay.

Vùi đầu ăn được mấy miếng, ngẩng đầu lên định bê cốc nước uống thì đột nhiên tôi nhận ra anh ta đang nhìn tôi không chớp mắt.

Thấy tôi nhìn nên anh ta ngại, vội vàng bê cốc nước lên nhấp một ngụm, đằng hắng giọng định nói gì đó nhưng vừa mở miệng, thấy tôi vẫn đang nhìn nên anh ta lại bê cốc nước lên uống

- Anh có gì muốn nói à? - Tôi nuốt miếng thịt bò trong miệng, dịu giọng nói. - Dù gì cũng chỉ có hai chúng ta, anh muốn nói gì thì cứ nói!

- Ok! - Anh ta ngồi thẳng người lên.

Nguồn: truyen8.mobi/t55176-san-chong-chuong-24.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận