Xe ngựa chạy một đoạn đường, đột nhiên dừng lại, phía trước có tiếng đánh nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Già Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hai nhóm người đang đánh nhau dữ dội.
Đủ loại thuộc tính linh thuật, nở rộ sáng rực trên bầu trời, còn tia sáng bạc của kiếm trong tay nhóm Kiếm sư, đánh nhau thật dữ dội.
Rất nhanh, Già Lam nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc, Triệu Nhã Nhi, Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn, còn có Tống Thiến Nhi... Tại sao Tống Thiến Nhi lại ở đây?
Lòng Già Lam khẽ động, từ lúc ở trên lôi đài chia tay nhau, nàng bị Phượng Thiên Sách dẫn đi khỏi thành Lạc Xuyên. Lúc đó, Tống Thiến Nhi ra sao, nàng cũng quên mất không hỏi, lần này nhìn thấy Thiến Nhi, tâm tình nàng rất vui sướng.
Thấy đồng bạn của mình gặp nguy hiểm, nàng không chút do dự bước xuống xe.
Mộc Tây Dao xoắn tóc trên đầu vai mình, nhìn nàng cười lạnh: “Ngươi muốn làm gì? Muốn tìm chết hả? Hai người kia là cao thủ linh tôn đó, chỉ dựa vào một chút võ mèo này của ngươi, hừ, chưa có đi qua đã bị bọn họ đập một phát chết tươi rồi.”
“Cám ơn Mộc công tử quan tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về.” Già Lam nhìn về phía hắn nở nụ cười.
“Ai quan tâm ngươi? Đừng có tự mình đa tình?” Mộc Tây Dao khinh thường trợn mắt liếc nàng.
Già Lam không có để ý tới hắn, bước nhanh về hướng đang đánh nhau kia. Nàng không tùy tiện xông vào, nàng tự biết thân biết phận, nàng không có tự tin đánh thắng hai cao thủ linh tôn.
Đợi tới khi nhìn lên, về số người đôi bên chênh lệch khá xa, một bên hai người, một bên gần mười người. Mười người này toàn bộ là học sinh của Học Viện Thiên Dực, mặc dù đông người nhưng thực lực kém xa đối phương rất nhiều. Đúng như Mộc Tây Dao nói, hai người kia chính là hai vị cao thủ linh tôn, thực lực không hề tầm thường.
Tuy rằng nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng của hai người kia, nhưng sức mạnh trong từng chiêu thức đánh ra đủ để gạt bỏ mười mấy người.
Vừa lúc, linh khí thuộc tính thủy ngưng tụ thành một thanh băng kiếm, xuyên qua không khí, đánh về phía Tống Thiến Nhi. Tống Thiến Nhi nhanh chóng tránh ra, phía sau nàng ta là một cây cổ thụ trăm năm, ngăn lại đường lui của nàng ta. Như vậy, thanh băng kiếm kia nhất định đâm vào tim nàng ta, kết quả chỉ có đường chết.
Con ngươi Già Lam thắt lại, lấy Thiên Cân Như Ý Chẩm ra: “Đi, phá nó!”
Trên bầu trời, gối ngọc bay vút tới, càng bay càng lớn, chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, băng kiếm lệch hướng bay vòng qua thân cây cổ thụ, bay vụt vào bụi cỏ.
Tống Thiến Nhi thấy cái gối ngọc to đùng dừng trước chân nàng ta, nàng ta sửng sờ, sau đó xoay người nhìn về phía chủ nhân của gối ngọc, ngạc nhiên kêu lên: “Già Lam, Thì ra ngươi cứu ta!”
Tống Thiến Nhi cười híp mắt, hai gò má ửng hồng, đáng yêu chết người.
Già Lam nhìn nàng ta nói: “Thiến Nhi, ngươi cũng được học viện Thiên Dực chọn hả?”
Tống Thiến Nhi gật đầu liên tục: “Phải, chúng ta giành được ngôi vị quán quân, có tư cách cùng nhau vào học viện Thiên Dực, cái này đều nhờ ngươi! Nếu không có ngươi, có lẽ ta bị cha ép thành thân rồi.”
Già Lam mỉm cười, rất nhanh dời lực chú ý sang cuộc chiến: “Bọn họ là ai? Sao các ngươi lại đánh nhau?”
Tống Thiến Nhi nói: “Phó viện trưởng dẫn bọn ta đi rèn luyện, ai ngờ, giữa đường lại đụng phải hai người này, bọn họ không cho bọn ta tiến vào vùng đất trước mặt, nên đánh nhau thôi.”
“Hai người này đúng là đạo quá rồi!” Già Lam nhìn hai gã cao thủ linh tôn, vừa lúc một trong số hai người quay đầu, nhìn thấy Già Lam, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đồng thời nhận ra đối phương, sắc mặt đều biến đổi.
“Là ngươi!”
“Là ngươi!”
Già Lam nhận ra, người này chính là một trong hai cao thủ linh tôn ám sát Nạp Lan Tiêu Bạch.
Tiêu rồi, lúc trước nàng dùng sư phụ hù dọa bọn họ, mới có thể chạy trốn được, lần này oan gia ngõ hẹp, đoán chừng bọn họ sẽ ra tay với nàng.
Cao thủ linh tôn nhận ra nàng, ánh mắt hắn u ám xuống, đáy mắt có vòng xoáy: “Đại ca, mau nhìn kìa, là con nhỏ xấu xí trong rừng trúc!”
Cao thủ linh tôn vẫn còn đang đánh nhau ác liệt với nhóm người Học viện Thiên Dực cũng nhanh chóng rút khỏi trận đánh, hai người tập trung nhìn vào Già Lam.
“Là ngươi! Lần trước may mắn để ngươi chạy thoát, bây giờ lại tự mình đưa lên tới cửa, ngươi đừng hòng chạy trốn.” Vị cao thủ linh tôn lớn tuổi nói.
Già Lam im lặng một hồi, đột nhiên quay đầu chỉ vào chiếc xe ngựa: “Không chỉ có ta, còn có Phượng Nhị Thiếu cùng bỏ trốn với ta cũng đến, các ngươi có muốn đem hai người bọn ta xử luôn một lần không hả?”
Phượng Thiên Dục ngồi trong xe ngựa giận run cả người, quá ghê tởm! Sao hắn luôn xui xẻo như vậy? Vì sao mỗi lần nàng gặp chuyện xúi quẩy, người bị lôi xuống nước luôn luôn là hắn?!
Thật ra, cái này cũng không thể trách Già Lam, hai cao thủ linh tôn này quá mức mạnh mẽ, Già Lam căn bản không có biện pháp đối phó, nàng làm như vậy cũng chỉ vì dụ dỗ hai cao thủ khác trên xe xuống mà thôi. Theo quan sát của nàng, anh em nhà Mộc Tây Dao có thực lực không tầm thường, hai người cùng ra tay đối phó với hai cao thủ linh tôn,, chắc là phần thắng nhiều hơn!
“Nhị đệ! Ngươi cùng Tiểu Lam Lam bỏ trốn khi nào vậy?” Phượng Thiên Sách nhàn nhạt cười, nhìn về phía Phượng Thiên Dục.
Trái tim nhỏ bé của Phượng Thiên Dục run lên, vì sao đại ca dùng ánh mắt sắc bén đó nhìn hắn? Giống như là đang nhìn tên gian phu đội mũ xanh cho huynh ấy thế? (*mũ xanh: bị vợ cắm sừng)
“Đại ca, đừng nghe nàng ấy nói tầm bậy, căn bản không có chuyện đó.” Hắn giải thích.
Mộc Tây Dao nghe Già Lam nói thế liền vô cùng hứng thú, hướng Phượng Thiên Dục đá lông nheo: “Nhị Thiếu, thì ra các ngươi là một đôi, ta hiểu rồi, ta sẽ tác hợp cho các ngươi.” Nói dứt lời, hắn liền bay ra khỏi xe ngựa.
Phượng Thiên Dục đột nhiên có cảm xúc nghẹn ngào: Hắn nhảy sông Hoàng Hà cũng không sạch!
Này là chuyện gì? Hắn biết cái gì? Căn bản là không thể nào, có được hay không?
Ai ngờ, Phượng Thiên Sách ngồi cạnh hắn đột nhiên nói: “Nhị đệ, nếu ngươi muốn bỏ trốn với Tiểu Lam Lam, ít nhất cũng phải nói cho đại ca biết một tiếng chứ, không hỏi mà làm, thật là không lễ phép.”
Phượng Thiên Sách nói chuyện rất đứng đắn, Phượng Thiên Dục ngổn ngang trong gió lạnh, âm thầm suy ngẫm: Đại ca thật sự tức giận hay cố tình trêu chọc hắn?
Trong cuộc chiến, học viện Thiên Dực và hai cao thủ linh tôn kéo giãn khoảng cách ra, bản thân ai về phe đó. Mộc Tây Dao phi thân bay vào giữa trận chiến, vẻ mặt cao ngạo nhìn hai cao thủ linh tôn nói: “Các ngươi biết ta không?”
Hai cao thủ linh tôn liếc nhìn nhau, vị cao thủ linh tôn lớn tuổi nhất nói: “Mộc nhị thiếu gia của Tuyết Mộng Quốc, một trong số tám công tử của Bát Hạo Thiên, Mộc Tây Dao. Ta đương nhiên nhận ra ngươi.”
Lúc này, Già Lam mới biết, thì ra anh em Mộc Tây Dao đến từ Tuyết Mộng QUốc, không biết thực lực của hắn ra sao, có thể lấy một địch hai, đánh thắng hai vị cao thủ linh tôn không?
Mộc Tây Dao cười cực kì tao nhã, lan hoa chỉ vểnh lên: “Biết là tốt, vậy các ngươi có thể chết rồi.”
Hai linh tôn cao thủ không khỏi nổi giận: “Ngông cuồng! Mộc Tây Dao, ngươi cho là dựa vào năng lực của một mình ngươi thì có thể chiến thắng bọn ta?”
“Đối phó với các ngươi, một mình ta là đủ rồi.” Mộc Tây Dao tao nhã vươn tay, căn bản không để hai người vào mắt.
Thái độ của hắn dĩ nhiên chọc giận hai vị linh tôn cao thủ rồi, lòng bàn tay họ ngưng tụ linh khí, muốn đánh về phía hắn.
Mộc Tây Dao vô cùng ung dung, không nhanh không chậm, thậm chí không có nhìn họ dù là nửa con mắt.
Cảm nhận được khí phách từ trên người hai cao thủ linh tôn phóng ra, Già Lam và học sinh Học Viện Thiên Dực nhanh chóng lùi ra phía sau.
Trong đám đông, Sở Chiêu Viêm liếc nhìn qua phía Già Lam, trong lòng không khỏi buồn bực. Ngày xưa, Già Lam vì muốn trở thành thư đồng của y, nàng không tiếc lên võ đài đấu võ. Bây giờ, ở trong mắt nàng, y giống như là không khí, bị nàng phớt lờ. Người ở bên cạnh nàng một người so với một người càng xuất sắc, bản thân y so với bọn họ càng so càng kém một mảng xa, loại tâm tình này khiến y rất ấm ức, có loại cảm giác từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục.
Già Lam cảm nhận được tầm mắt của y, thản nhiên liếc qua hắn một cái, rất nhanh liền thu hồi, đúng là hoa lệ bị coi thường.
Mục Tư Viễn thấy vẻ mặt âm tình bất định của Sở Chiêu Viêm, không khỏi an ủi: “Viêm Chiêu, nghĩ thông suốt một chút đi, không phải ngươi đã nói sao? Nàng ta đang cố giả vờ tha để bắt, muốn hấp dẫn sự chú ý của ngươi, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ dán lên người ngươi nữa thôi.” (Tịch Ngữ: ta thấy MTV vs SCV là 1 đôi tình nhân :v cái gì MTV cũng nghĩ cho SCV)
Hắn không khuyên thì thôi, vừa khuyên mặt Sở Chiêu Viêm càng thêm thúi, hung hăng lườm hắn. Đêm tầm nhìn dời sang giữa chiến trường.
Rừng cây bốn phía đột nhiên giống như có linh hồn, Khách khách Khách khách… Muôn vạn cây uốn lượn, đan xéo trước mặt hai vị cao thủ linh tôn, tạo thành một cái kết giới hình tổ chim!
“Nhị đệ, cẩn thận, đây là chiến kỹ thuộc tính mộc thừa truyền của Mộc gia.”
Hai người âm thầm kinh hãi, lúc này bản thân bọn ở bị vây trong chiến trường, xung quanh đều là rừng cây xum xuê, vừa vặn khiến Mộc Tây Dao chiếm ưu thế về linh thuật mộc, rừng cây bốn phía chịu sự thao túng của hắn bắt đầu công kích.
Hai người kia tu luyện thuộc tính thủy, thông thường thì trong ngũ hành , linh thuật thủy rất khan hiếm, bọn họ có thể tu luyện được, liền trở thành niềm kiêu ngạo của bọn họ. Thế mà bây giờ, bọn họ lại mất ưu thế, muốn phá giải linh thuật mộc, chỉ có cách tiến công!
“Chiến kĩ linh thuật mộc thuộc cấp cao đẳng… Không ngờ Mộc Tây Dao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.” Sở Chiêu Viêm bình luận một cách khách quan.
“Có thể được liệt vào danh sách Bát công tử Hạo Thiên, đương nhiên không phải nhân vật tầm thường rồi!” Già Lam nói.
Nàng nhìn kết giới tổ chim, càng ngày càng chặt chẽ, càng ngày càng chặt, gần như đem hai vị cao thủ linh tôn bao vây trong đó, đáy mắt nàng hiện lên ánh sáng cực nóng, càng ngày càng mãnh liệt.
Mộc Tây Dao ung dung điều khiển chiến kí linh thuật mộc, kết giới dần dần nhỏ lại, cành cây dày đặt vướn víu, đem hai vị cao thủ linh tôn nhốt trong đó.
Đột nhiên, có hai chỗ trên kết giới nhô ra, lộ ra hai băng kiếm. Hai cao thủ linh tôn dùng tay ngưng tụ linh thuật thủy thành băng kiếm, cực kì sắc bén, phá bỏ kết giới.