Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc Chương 77

Chương 77
V08.1Hắn không cứng nổi, ôm nhau ngủ

“Ùng ục!”

Hầu kết khêu gợi chuyển động lên xuống, nghiền qua cánh môi của Già Lam, cảm giác tê dại truyền qua cánh môi Già Lam, đồng thời truyền qua hầu kết của Phượng Thiên Sách, cả hai đồng loạt chấn động.

Thật là vừa khéo, không ngờ môi Già Lam hôn vào hầu kết của Phượng Thiên Sách. (Tô Ngữ: Có ai nghĩ lệch như ta không???? T^T)

Vị trí nam tính đặc biệt, vị trí vô cùng nhạy cảm, cánh môi mềm mại của Già Lam dán lên, thân thể Phượng Thiên Sách cứng đờ rất rõ rệt, sau đó nuốt xuống theo bản năng, hầu kết cũng lăn lên xuống.

Vốn là đụng nhẹ, lúc này, khiến môi Già Lam hoàn toàn hôn xuống.

Thân thể Già Lam cứng đờ, bỗng nhiên lúc lơ đãng, mấy sợi tóc của hắn rũ lên gò má nàng, nhẹ nhàng chọc ngứa, nàng không nhịn được đưa tay ra, vén tóc hắn…

Chỗ nhạy cảm trên vị trí người Phượng Thiên Sách bị hôn nhẹ lên một cái, cả người như bị điện giật, hắn cúi đầu nhìn hơi thất thần, ánh mắt của hắn tối xuống, hiện lên sắc thái khó nhận ra.

Một lúc sau, môi của hắn vểnh lên, đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng: “Tiểu Lam Lam, mấy ngày không gặp, không những phẩm vị thay đổi, tính tình cũng biến thành nhiệt tình như vậy.”

Hắn nói chuyện, hầu kết phát ra âm thanh rung nhẹ, từng đợt tê dại truyền khắp người nàng, Già Lam phản xạ có điều kiện bật phắt dậy. Vùng lên trong chớp mắt, quên mắt ngón tay của mình còn đang quấn quanh tóc đen của hắn, đem tóc túm lên luôn.

“Đau!” Phượng Thiên Sách nhướng mày, phát ra âm thanh khẽ rên mềm nhũn đến tận xương, mờ ám chết tiệt!

Già Lam liền thả mấy sợi tóc trong tay ra, đồng thời cũng tỏ ra áy náy, nàng thầm ảo não, mình đang làm cái gì vậy? Đặc biệt là khi nhìn thấy khóe môi cười xấu xa của hắn, nàng càng ảo não nhiều hơn.

“Tiểu Lam Lam, tuy rằng ta biết nàng rất nhớ sư phụ, nhưng dù sao chúng ta cũng có quan hệ thầy trò, nàng đón tiếp niềm nở như vậy, sẽ làm ta rất khốn hoặc.” Người nào đó được tiên nghi còn khoe khoang, nói như hắn có nhiều uất ức lắm í, muốn bao nhiều uất ức thì có bấy nhiêu.

Già Lam dùng sức trừng hắn: “Nếu thầy trò khác biệt, sao ngươi còn leo cửa sổ, bò vào phòng ta?”

Phượng Thiên Sách vô tội chớp mắt vài cái, đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên đào hoa, trời giết nó! Mê hoặc đến cực điểm: “Vi sư tới đây là để giúp con chữa bệnh, nếu con nói không cần, vậy ta đi.”

Nói là muốn đi, nhưng động tác lại hết sức chậm chạp, tốn nửa ngày trời, mới từ trên giường đứng lên, chờ nàng nói không cần đi chứ gì?

Già Lam cắn môi, chính là không để mình thỏa hiẹp trước, không nói ra ba chữ ‘không cần đi.’

“Ai, tổ mẫu nói, qua một thời gian muốn dẫn ta đến Triều Âm Tự xem mắt, có lẽ ta sẽ rời đi mấy ngày. Tiểu Lam Lam, nàng phải nhớ bảo trọng nha, phải chờ ta trở về, dung mạo và giọng nói của nàng vẫn còn nha.” Phượng Thiên Sách thở dài, chắp hai tay ở sau lưng, làm bộ cất bước ra khỏi cửa.

Già dùng sức nghiến răng: Cái tên này… có phải hắn nguyền rủa nàng chết không? Cuối cùng, nàng vẫn vươn tay túm lấy vạt áo hắn: “Chờ một chút!”

"Ủa? Tiểu Lam Lam, nàng kêu ta à?” Phượng Thiên Sách giả vờ ngạc nhiên nhìn về phía nàng, đáy mắt lộ ra ý cười hài hước.

Cả phòng này, trừ hai người bọn họ ra, không gọi hắn chănge lẽ gọi quỷ sao?

Già Lam mặt đen lại, không tình nguyện kéo lấy hắn, gật đầu, rầu rĩ nói: “Phải. Là ngươi, ta muốn ngươi ở lại!”

“Nếu Tiểu Lam Lam yêu thương ta nồng hậu như vậy, nếu ta từ chối, chẳng pải sẽ làm nàng mất mặt lắm sao? Thôi, ta miễn cưỡng ở lại đây ha!” Vỗ vỗ vai nàng, chờ hắn nói xong, hắn đã tự mình cởi giày, chiếm hữu giường của nàng, giống như hắn chưa từng muốn đi ra ngoài.

Già Lam bĩu môi, nhìn chòng chọc vào hắn: “Ngươi muốn đi xem mắt? Người như ngươi, cũng có cô nương chịu xem mắt sao?”

“Tiểu Lam Lam, nàng nói như vậy cũng không đúng. Ta là người như thế nào? Dù sao, ở bên ngoài ta cũng có quan hệ với nhóm Hạo Thiên bát công tử, có gương mặt đẹp cùng trí tuệ của Phượng gia, toàn bộ Phượng thành này, có ai hấp dẫn hơn ta? Càng được con gái yêu thích? Sao lại có người không tình nguyện xem mắt với ta?” Phượng Thiên Sách tùy ý lật xem hai quyển sách máu chó, tự biên tự diễn thốt ra, ngay cả ý nghĩ cũng giản lược.

“Ngươi không sợ chọc thủng da trâu à?” Khuôn mặt cùng trí tuệ gì đó, ngươi đang tự kỷ à?

Già Lam vô cùng khinh bỉ, nhưng, trong lòng vẫn tràn ngập tò mò, rốt cuộc hắn xem mắt người nào?

“Ngươi thân cận với cô nương nào? Nhất định là đời trước nàng ta mắc nợ ngươi chưa trả hết, nên đời này phải trả tiếp!”

“Có lẽ, gặp phải nhau chính là may mắn?” Đột ngột, Phượng Thiên Sách nâng mắt lên, dùng gương mặt quỷ dị nhìn nàng cười cười, đột nhiên chuyển giọng, chớp mắt nhìn nàng: “Tiểu Lam Lam, nàng quan tâm chuyện ta xe mắt như vậy, chẳng lẽ là… Ghen tỵ?”

“Ai ghen tỵ? Ngươi ít dát vàng lên mặt đi! Phẩm vị của ta cao như vậy, ta mới không có hứng thú với loại người vô lại, lưu manh như ngươi.” Già Lam giận dữ gầm nhẹ với hắn, nàng chỉ cảm thấy thương hại cho cô nương kia thôi, đâu phải thật lòng quan tâm hắn xem mắt ai? Mới không phải! Nàng mới không nhàm chán như vậy!

Ánh mắt Phượng Thiên Sách hiện lên kinh diễm, đem tất cả biểu tình thu vào đáy mắt, nụ cười trôi môi càng sâu: “Tiểu Lam Lam, nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta muốn nói, nàng rất nhanh sẽ có sư mẫu, có lẽ ta không thể chăm sóc nàng như trước kia…”

Gò má Già Lam không nhịn được đỏ lên, môi run run, ác độc nới với hắn: “Ta không cần ngươi chăm sóc, ngươi cút được bao xa thì cứ chút đi!” (Tô Ngữ: Anh mà dám cưới con mắm nào khác thì em bỏ truyện này ngay và liền đấy >”

Cũng không biết đứng bên cửa sổ bao lâu, nghe ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, nghĩ rằng hắn đã đi rồi ư?

Mặc dù, nàng rất muốn hắn ở lại, giúp nàng chữa trị độc yêu liên trên người nàng, nhưng không hiểu sao vẫn tức giận, lại không rõ nguyên nhân.

“Đi thì đi! Ta không tin, trừ ngươi ra, ta không tìm được người thứ hai có thân thể thuần dương giúp ta!!!”

Nàng tức giận đá vào góc nhà, cất bước đi về phía giường ngủ.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện: “Ủa? Chỗ này không phải nơi ở của nữ sinh sao? Tại sao lại có người đàn ông ngồi ở ngoài này?”

“Đúng, hơn nữa người đàn ông này ăn mặc xốc xếch, giày cũng không mang… Rốt cuộc, hắn là ai? Vào bằng cách nào?”

“Có chuyện gì vậy? Ơ, sao lại có người đàn ông ở đây?”

“Mọi người mau ra đây xem nè, ở đây có người đàn ông!”

“…”

Ngoài tiếng bước chân tất tất tác tác càng ngày càng nhiều, Già Lam nghe thấy tiếng mở cửa của không ít người ở gần đây, bọn họ cứ như mấy đời chưa được thấy đàn ông vậy đó, người vây xem càng lúc càng nhiều.

Già Lam nhếch môi cười xấu xa, chờ xem Phượng Thiên Sách bị mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, ai kêu ngươi đáng ghét như vậy, thường trêu ghẹo nàng, lần này cho hắn nếm thử mùi vị cay đắng đi.

Trong lòng dấy lên chút hưng phấn, hận không thể tự mình đi ra cửa, cao giọng kêu toàn bộ người trong học viện Thiên Dực đến nhìn một chút, đường đường Phượng Đại Thiếu gia, lại bị người ta đuổi ra khỏi phòng, dáng vẻ hết sức chật vật như thế kia.

Trong lòng đang đắc ý, nhưng rất nhanh, nàng liền không nghĩ như vậy.

Nguồn: truyen8.mobi/t136912-su-phu-vo-luong-ma-nu-phuc-hac-chuong-77.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận