Sư sĩ truyền thuyết
Chương 120: Ra tay
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch giả và biên tập: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Diệp Trùng cẩn thận đánh giá địa hình, mấy cái quang giáp này xem ra tới không có ý tốt, nói không chừng lát nữa có thể sẽ xảy ra chiến đấu. Phảng phất là bất cứ lúc nào, sự mẫn cảm của Diệp Trùng đối với chiến đấu đều vĩnh viễn không giảm sút.
Loại hình của 5 cái quang giáp, Diệp Trùng đều rất xa lạ, từ khi tới Quỹ hình khuyên, Diệp Trùng phát hiện, phong cách quang giáp trong Quỹ hình khuyên và quang giáp của 5 thiên hà lớn hoàn toàn khác nhau, thậm chí 2 bên khác biệt rất xa, rõ ràng là 2 hệ thống bất đồng.
Hình dáng 5 cái quang giáp khác lạ, nhưng toàn bộ đều là quang giáp mô phỏng hình dáng động vật. Điều này ở nơi khác khá hiếm thấy, tuy rằng ở 5 thiên hà lớn cũng có không ít quang giáp hình thú, nhưng tuyệt đại đa số đều lấy hình người làm chủ, con người tự khoe là vạn vật chi linh, thường cho rằng chỉ có con người mới là chúa tể của thế giới này, kiêu ngạo vì làm con người. Điểm này, thông qua sự yêu thích của con người đối với quang giáp hình người có thể thấy được. Vô luận ở chỗ nào, cho dù là Hắc giác và Hiệp hội sư sĩ, quang giáp hình người cũng tuyệt đối chiếm vị trí chủ yếu nhất.
Nhưng ở chỗ này, gần như toàn bộ đều là quang giáp hình dáng động vật, sâu, chim, thú, gần như tất cả hình dạng động vật đều có thể nhìn thấy ở đây, rất nhiều con thậm chí Diệp Trùng cũng không biết.
Năm cái quang giáp này, hình sói, nhện, chim, vượn biến dị, sa giông, đây là Diệp Trùng cực lực phân biệt mới miễn cưỡng phân biệt ra được, còn chắc chắn bao nhiêu, Diệp Trùng cũng không dám khẳng định!
Sức chiến đấu của mấy cái quang giáp xa lạ như thế nào, Diệp Trùng cũng không dám khẳng định, nhưng vị trí đứng ngấm ngầm bao vây của 5 cái quang giáp này trong mắt Diệp Trùng lại vô cùng hợp lý, như vậy có thể triệt để phong tỏa cả căn nhà, người ở trong có gắn thêm cánh cũng khó bay.
Diệp Trùng nhẹ nhàng nhấc Niếp Niếp trên vai xuống, sau đó đặt lên vai của Hắc tử bên cạnh. Hắc tử ngạc nhiên nhìn Diệp Trùng, Diệp Trùng thấp giọng nói với Hắc tử: “Các người về trước đi!”
Niếp Niếp trề cái miệng xinh xắn ra, đầu lắc như cái trống lắc tay: “Không trở về, không trở về, em muốn ở cùng đại ca ca!”
Hắc tử mở to mắt: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Trùng không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng Hắc tử. Hắc tử không làm chủ được cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt đầy hàn ý của Diệp Trùng, hồi lâu không lên tiếng, chân lại không xê dịch nửa bước.
Diệp Trùng bình tĩnh nói: “Tình hình nơi này không ổn, Niếp Niếp ở chỗ này nguy hiểm!”
Một tay Niếp Niếp nắm chặt lấy Hắc tử, cố gắng ngẩng mặt, nũng nà nũng nịu nhưng lại rất nghiêm trang nói: “Sắp đánh nhau phải không? Niếp Niếp không sợ!”
Quả nhiên, Niếp Niếp đối với Hắc tử mà nói, quan trọng hơn bất cứ thứ gì, Hắc tử cúi đầu, dùng mũi chân giẫm nhẹ vài cái trên mặt đất, rồi ngẩng đầu: “Ừ, vậy ta đưa Niếp Niếp về! Ngươi phải tự mình cẩn thận!” Giống như biết Diệp Trùng sắp làm gì vậy.
Diệp Trùng chỉ lạnh nhạt ừ trả lời.
Hắc tử vác tiểu Niếp Niếp giãy nãy không nguyện ý ngồi quang giáp rời đi. Đưa tiễn 2 người xong, trong đầu Diệp Trùng lập tức không có bất cứ cố kỵ gì.
Đột nhiên, một tiếng giống như sư tử gầm rống bỗng từ trong nhà vang lên: “Ta cho các ngươi biết, đừng cho rằng lão tử ta đây dễ ăn hiếp. Con mẹ nó, dám tới chỗ này của lão tử làm loạn, hắc hắc, hôm nay ai tới nói giúp ngươi, lão tử cũng sẽ không nể mặt, thằng nhóc, ông mày bị người ta hù ma lớn lên đó?”
Giọng nói rất lớn, Diệp Trùng ở xa cũng có thể nghe thấy.
Lập tức, trong nhà trở nên yên lặng, cả 20 phút đã trôi qua, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Xem ra tiến triển không tệ a. Năm cái quang giáp vây ở bên ngoài không khỏi thoải mái một chút, 5 người thông qua tần số chung trong quang giáp trò chuyện sôi nổi.
Vẫn không rõ tình huống, Diệp Trùng cũng không dám tự tiện ra tay. Tuy rằng vị bác sĩ này không nhất định có thể trị bệnh cho mình, nhưng cũng đã tới mức này, Diệp Trùng cũng không muốn buông bỏ thứ mà ở trong mắt người khác xem ra có lẽ chỉ là một xác suất cực kỳ nhỏ. Nếu như tình hình vẫn không kết thúc, Diệp Trùng dự tính sẽ ra tay!
Cho dù là sử dụng vũ lực, Diệp Trùng cũng không có chút cố kỵ gì. Diệp Trùng cho rằng, mình và đối phương giống như 2 con mãnh thú, cùng tranh đoạt một con mồi, vậy vấn đề chẳng qua chỉ là thực lực giữa 2 bên mà thôi.
Bình, đột nhiên bên trong nhảy ra 1 cái quang giáp, xông ra ngoài với tốc độ cao. Chẳng qua sư sĩ trong quang giáp có khả năng không nghĩ tới bên ngoài lại bị vây bởi nhiều quang giáp như vậy, suýt nữa thì va chạm với cái quang giáp hình chim vẫn đang trôi nổi trên không. Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra, kỹ xảo của sư sĩ tên trong quang giáp rõ ràng là vô cùng vụng về, căn bản không kịp đổi hướng, mắt thấy sắp xảy ra va chạm.
Sư sĩ trong 5 cái quang giáp chính là đang vui vẻ nói chuyện, nào nghĩ tới sẽ đột nhiên xảy ra loại tình huống này, nhất thời, tạm thời sinh ra hỗn loạn. Sư sĩ bên trong quang giáp hình chim la lên một tiếng, dưới một loại bản năng tự bảo vệ, hắn gần như vô thức vội di động quang giáp, tránh ra khỏi cái quang giáp không biết tên sắp va vào mình.
Chẳng qua hắn vừa né tránh, cũng tức là rời khỏi vị trí, mắt thấy cái quang giáp này sắp xông ra khỏi vòng vây của 5 người, liền chỉ thấy cái quang giáp hình sói đột nhiên nhảy lên, ngăn cản đường đi của cái quang giáp này. Kỹ thuật của sư sĩ quang giáp này quả thật là quá tệ, liền hoảng loạn, mọi nugời vội vàng nhân cơ hội này một lần nữa bao vây lấy cái quang giáp suýt nữa xông ra khỏi vòng vây của 5 cái quang giáp này.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ hình dáng của cái quang giáp này. Cái quang giáp này toàn thân màu xanh lá, 4 cái cánh hông giống như 4 cái cánh, so với của quang giáp hình chim thông thường nhỏ hơn khoảng 1 nửa. Năm người lập tức có cảm giác khóc cười không xong, 5 người mình lại suýt bị một quang giáp Thanh điểu đột phá vòng vây.
Quang giáp Thanh điểu là loại quang giáp mà kẻ mới học mới sử dụng, giống như Hắc điểu của 5 thiên hà lớn vậy.
Sắc mặt sư sĩ trong quang giáp hình chim suýt nữa gây ra lỗi lớn đó lúc đỏ lúc trắng, mình lại phạm một sai lầm cấp thấp như vậy, đây quả là một sự sỉ nhục lớn! Xấu hổ thành ra giận, hắn lập tức mở tất cả khoang khoang xạ kích của quang giáp ra, tất cả hỏa lực trong chớp mắt khóa chặt cái quang giáp Thanh điểu đáng chết này, hắn phải làm cho tên làm hắn xấu hổ này trả giá! Chỉ cần mình khai hỏa, tên này sẽ ngay cả tro cũng không còn!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vừa chuẩn bị khai hỏa, liền nghe được có người hét trên tần số chung! “Chậm đã!” Chính là quang giáp hình sói vừa rồi. Tay của sư sĩ quang giáp hình chim không khỏi thu lại.
- Trước tiên đừng khai hỏa, đợi lão đại tới hãy nói, đừng giết người lão đại cần! Sư sĩ quang giáp hình sói lạnh nhạt nói.
Sư sĩ quang giáp hình sói chắc là đứng đầu 5 cái quang giáp, sư sĩ quang giáp hình chim tuy rằng nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn lý trí nghe theo mệnh lệnh của sư sĩ quang giáp hình sói!
truyện được lấy từ website tung hoanh
Sắc mặt sư sĩ quang giáp hình sói thay đổi: “Lão đại bọn họ ở bên trong, thế nào lại để người chạy ra ngoài? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện rồi?”
Bốn người còn lại không khỏi cùng thay đổi sắc mặt.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, trong ánh mắt khó tin của mọi người, quang giáp hình sói trong chớp mắt hóa thành vô số mảnh vỡ, bay đầy trời, lại không hề xảy ra bất cứ tiếng nổ nào! Bốn người nhìn thấy một màn làm cả đời bọn họ khó quên! Trong đám mảnh vỡ quang giáp bay đầy trời, 1 cái quang giáp 4 tay, 2 mặt từ từ tới gần mấy người!
- Đại ca! Bốn người đồng thời hét lên một tiếng bi thương! Bọn họ thế nào cũng không cách nào tin rằng, đại ca vừa rồi còn cùng họ nói cười vui vẻ lại trong nháy mắt bị người ta giết trước mặt họ!
Cái quang giáp quái dị này rốt cuộc là ai?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu họ, trong đầu 4 người họ chỉ còn lại 1 ý nghĩ, chính là xé xác tên này thành vạn đoạn, báo thù cho đại ca! Nhất thời, mắt 4 người đều đỏ ké lên!
Nhưng khi mắt bọn họ quét về phía màn hình, liền triệt để ngây ra! Đối phương rõ ràng đứng trước mặt họ, nhưng trên màn hình lại vẫn trống không như cũ!
Không thể nào! Bốn người khó mà tin được!
Đầu óc sư sĩ quang giáp hình chim lúc này lại tỉnh táo đến không ngờ, hắn hét lớn lên: “Đổi sang điều khiển bằng tay!” Rồi dùng tốc độ nhanh nhất chuyển phương thức bắn tự động và bán tự động sang dùng tay. Mấy người còn lại được hắn nhắc nhở, cũng nhao nhao chuyển phương thức bắn sang bằng tay.
Cuối cùng cũng chuyển sang bằng tay rồi, sư sĩ quang giáp hình chim thầm thở phào, hắn tin rằng, với trình độ của mình, cho dù là dùng tay cũng tuyệt đối có thể bắn trúng đối phương! Lúc trước đại ca thường khen hắn có tư chất xạ kích rất cao!
Nhất định phải báo thù cho đại ca! Trong lòng hắn vô cùng đau khổ! Hắn chưa từng cảm thấy trạng thái tốt thế này!
Nhất định có thể được!
Những thứ này chẳng qua chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, 2 tay điều khiển đường đi của hỏa lực, mắt lại tìm xung quanh cái quang giáp cổ quái vừa rồi. Nhưng điều ra ngoài ý liệu của hắn là cái quang giáp cố quái đó vừa nãy vẫn ở đó mà giờ lại biến mất tăm, chỉ để lại cái Thanh điểu đáng bị dọa ngẩn cả người đó.
- Lão tam, cẩn thận!
- Tam ca, cẩn thận!
Trong lòng sư sĩ quang giáp hình chim nhảy dựng lên, chẳng lẽ…
Bỗng, một trận đau đớn xuất hiện, hắn gần như bỗng mất đi ý thức, thế giới mơ hồ trong mắt hắn không ngừng xoay chuyển, cái quang giáp cổ quái đó, còn có rất nhiều mảnh vỡ, đều đang xoay chuyển! Trời đất bỗng tối sầm! Cái gì cũng không biết nữa!
Diệp Trùng nhìn một đống mảnh vỡ lớn dưới chân, không ngờ 5 cái quang giáp này so với tưởng tượng của mình lại không chịu được 1 kích! Với lại đối phương hình như không thể phát hiện ra sự tồn tại của mình! Chẳng lẽ Ngư còn có chức năng chống tìm kiếm?
Vì để không gây ra nổ làm người khác chú ý, thứ Diệp Trùng dùng đều là đao từ trường siêu tần!
Mảnh vỡ quang giáp đầy trên mặt đất, cùng với máu trộn lẫn với nhau, xem ra người ta nhìn thấy mà phát hoảng!
Cái Thanh điểu đó hình như bị dọa ngốc luôn rồi. Diệp Trùng nhíu mày, cái Thanh điểu này chạy từ trong ra, nói không chừng cũng có quan hệ với vị bác sĩ họ Lộ đó, Diệp Trùng điều khiển Ngư dùng một tay để nhấc Thanh Điểu này lên. Cái Thanh điểu này không có chút phản kháng nào.
Vũ khí trên Thanh điểu vô cùng thấp kém, căn bản không thể gây ra chút tổn hại nào cho Ngư. Đây cũng là tại sao Diệp Trùng yên tâm lớn gan nhấc cái quang giáp này lên.
Diệp Trùng cứ như thế điều khiển Ngư, một tay nhấc Thanh điểu, đi vào trong nhà của vị bác sĩ họ Lộ này.
Ở một góc không xa, một gã đàn ông tướng mạo bình thường chính mắt nhìn thấy một màn này! Hiện trong lòng hắn lúc này vừa hưng phấn vừa khủng bố, lập cà lập cập mở máy liên lạc trên cổ tay, với một giọng nói vô cùng cung kính: “…Ừ, ta chính mắt nhìn thấy, không sai, chính là cái quang giáp 4 tay, 2 mặt đó, ta nhìn thấy rất rõ ràng, tuyệt đối không sai! Giống y chang với hình ảnh cấp trên phát cho chúng ta! Ừ, hắn hiện đang ở đường Cổ Thạch, số 753, vừa mới đi vào, không biết là làm cái gì… Ta không nhìn thấy mặt của hắn, hắn điều khiển quang giáp đi ra… ừ, hắn còn giết 5 cái quang giáp, quá khủng bố!... Ừ, thật đó, quá kích thích! Ta đối với tổ chức trung thành cẩn cẩn, cám ơn sự đề bạt của ngài đối với tôi… ừ… vâng! Ta sẽ thủ ở chỗ này!... Vâng, vâng!”
Tắt máy liên lạc, gã này nhìn chằm chằm cửa ra của căn nhà này!