Sư Sĩ Truyền Thuyết Chương 237 : Chỉnh đốn (3)

Sư sĩ truyền thuyết

Chương 237: Chỉnh đốn (3)

Tác giả: Phương Tưởng

Dịch giả và biên tập: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện


Động cơ, khi Diệp Trùng vừa nhìn thấy thứ này liền đưa ra phán đoán. Mạch quang nhược ẩn nhược hiện trên phần thân chính màu xám bạc, đường cong thanh thoát, kết cấu chặt chẽ làm Diệp Trùng hoa mắt, si mê. Đối với động cơ, tuy hắn không hề tinh thông lắm, nhưng điều này không hề cản trở hắn yêu thích cái động cơ này. Gần như chỉ từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã có thể cảm nhận được mạch đập của sức mạnh to lớn hàm chứa bên trong nó.

- Thương, cái này từ đâu ra thế? Diệp Trùng khá kỳ quái. Đột nhiên chui ra 1 tên to lớn thế này, ít nhiều sẽ làm người ta có chút kỳ quái. Cái này không phải động cơ quang giáp dùng, mà là động cơ tàu vũ trụ dùng.



Liên Nguyệt vẻ mặt nịnh hót sấn qua: “Diệp tử, đây chính là kiệt tác của ta, thích không, thích thì ta cho ngươi… Ta đối với ngươi…” Trong mắt hắn lấp lánh vẻ khác lạ.

- Ta thông thường chỉ thích cướp. Diệp Trùng lạnh nhạt nói, vẻ mặt tuấn mỹ đó của Liên Nguyệt lập tức biến thành ngạc nhiên. Liền đó, trong mắt Liên Nguyệt bạo phát ra quang mang nóng bỏng trước giờ chưa từng có, vẻ mặt si mê nhìn Diệp Trùng. Nếu như cẩn thận, có thể nhìn thấy bên khóe miệng hơi mở ra của Liên Nguyệt hình như có vết tích của nước miếng, Diệp Trùng kỳ quái phát hiện ánh mắt nhìn mình của tên rất không bình thường này, phảng phất như sinh vật biến dị ăn thịt nhìn con mồi của mình vậy.

Loại cảm giác này làm lông tóc trên lưng của Diệp Trùng bất giác đều dựng đứng lên, điều này cũng làm hắn càng thêm khẳng định tên này rất không bình thường.

Tập trung lại tinh thần, ánh mắt Diệp Trùng lại trở về cái động cơ trước mặt.

Thương ở bên cạnh giới thiệu: “Diệp tử, đây là 1 loại động cơ mới mà Liên Nguyệt chế tạo ra dựa theo sơ đồ thiết kế động cơ trong kho tư liệu của ta, tuy so với động cơ của chiến hạm chủ lực của Hiệp hội sư sĩ, công suất thấp hơn 10%, nhưng yêu cầu đối với tài liệu của động của Liên Nguyệt này thì lại linh hoạt hơn, đây là thành phẩm đầu tiên chúng ta thử chế tạo, hiệu quả cụ thể thế nào, vẫn cần kiểm tra.”

Diệp Trùng không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Liên Nguyệt 1 cái, không ngờ tên quái quái này lại thật sự lợi hại như vậy! Sơ đồ thiết kế động cơ mà Mục Thương cung cấp, bản thân Diệp Trùng cũng từng xem qua, nhưng sơ đồ thiết kế hoa mắt váng đầu, phức tạp dị thường đó trong mắt Diệp Trùng gần như hoàn toàn giống như sách trời vậy.

Diệp Trùng ở phương diện kỹ thuật cũng có thực lực và thiên phú cực tốt. Tự nhiên có thể hiểu được thông tin bao hàm trong đó. Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà hiểu rõ tất cả sơ đồ thiết kế, người đi sau so với người đi trước, trong mắt Diệp Trùng càng thêm quan trọng và vô cùng đáng quý. Nhất thời, địa vị của Liên Nguyệt trong lòng Diệp Trùng tăng mạnh. Diệp Trùng là 1 người tôn thờ dùng thực lực để nói chuyện, thực lực Liên Nguyệt biểu hiện ra đủ để có được sự tôn trọng của Diệp Trùng.

Liên Nguyệt vẻ mặt đắc ý, đứng ở đó.

Trên mặt Trúc Linh không có chút dao động nào, trong lòng lại sóng ngầm sục sôi. Tuy nàng không hề quen thuộc với động cơ chiến hạm, nhưng nàng vẫn có thể có được lượng lớn thông tin từ trong lời nói của cái quang giáp cụt tay đó. Kỹ thuật của Hiệp hội sư sĩ? Bọn họ từ đâu mà có được? Hơn nữa, cái tên xem ra bất nam bất nữ này lại lợi hại như vậy. Nếu như là ở Tông sở, vậy hắn nhất định có thể có được xưng hiệu đại sư rồi, Trúc Linh thầm nghĩ như vậy.

Nếu như không phải gương mặt của Diệp Trùng trong hình ảnh chị gái đã cho mình xem được mình nhớ kỹ, Trúc Linh sẽ vô cùng hoài nghi đây rốt cuộc có phải là đệ tử của chị gái mình không. Bọn họ quá thần bí. Sư sĩ trong cái quang quang cụt tay đó tới hiện giờ lại vẫn chưa từng đi ra ngoài, Trúc Linh vô cùng kỳ quái 1 điểm này. Nàng thật sự không sao tưởng tượng được 1 sư sĩ lại có thể sống trong 1 cái quang giáp trong thời gian dài như vậy, hơn nữa trước giờ chưa từng thấy hắn bổ sung bất cứ thức ăn và nước gì.

Sự cường đại của Diệp Trùng cũng vượt xa mô tả của chị gái.

Nhưng từng trải nhiều năm như vậy đã làm nàng hiểu lúc nào nên giữ im lặng. Tò mò quá mức sẽ làm cho mình chết nhanh hơn, nàng giống Diệp Trùng, lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

Vô luận là đối với Diệp Trùng hay là Trúc Linh, Liên Nguyệt đều giữ sự nhiệt tình cực lớn, chỉ có nhìn thấy Mục, thì lại giống như chuột thấy mèo vậy, lập tức ngoan ngoãn. Điều này làm Diệp Trùng hơi tò mò Thương đã từng làm gì với Liên Nguyệt, nhưng Diệp Trùng vừa hỏi tới Thương, Thương liền hì hì phát ra 1 loại cười vô cùng quái dị.

Động cơ này Liên Nguyệt đặt tên là Phi Thiên, nghe nói đây là 1 vị nữ thần của 1 bộ tộc cổ xưa, nàng tướng mạo như tiên, xinh đẹp động lòng người. Khi bay qua bầu trời, trên không sẽ rơi xuống vô số hoa tươi, vang lên khúc nhạc tiên cực kỳ êm tai. Thương rõ ràng cũng vô cùng vừa ý với cái tên này, không có bất cứ sửa đổi nào.

Phòng sửa chữa lớn nhất của căn cứ hải tặc, vô số quang giáp công trình bay qua bay lại, ánh sáng chói mắt của tia laser hàn xì liên tục lóe lên, cảnh tượng tất bật trước mắt nếu như bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng đây là 1 tập đoàn lớn nào đó đang thực hiện công trình vô cùng gấp rút. Mỗi 1 hải tặc, ai nấy đều tận tụy, liều mạng làm việc, đối với hầu hết bọn họ mà nói, khoảng thời gian này chỉ sợ là thời gian cần cù nhất từ khi sinh ra đời của bọn họ. Nhưng mấy người này hiện giờ ngay cả lời kêu than cũng không dám có, không ai không tiếc mạng sống, so với sinh mạng đáng quý của mình, loại cường độ lao động này căn bản không là gì.

Tiến độ công trình nhanh vượt xa ý liệu của Diệp Trùng, đến mức khi chiến hạm hoàn công, Diệp Trùng cũng có chút kinh ngạc.

Trước 1 chiến hạm to lớn, đông nghịt vô số hải tặc đứng chỉnh tề, giống như đang kiểm duyệt vậy, chẳng qua vẻ mặt bọn họ không hề là vẻ tràn đầy tinh thần khi kiểm duyệt, mà ái nấy như lâm đại địch, trong mắt ai nấy đều lộ ra sự lo lắng sâu sắc.

Thương đang mau chóng tiến hành kiểm tra cả chiến hạm này, cả công trình đã hoàn công rồi. Do cân nhắc về bảo mật, cả công trình cải tạo bị Thương chia thành vô số công trình cỡ nhỏ, mỗi 1 hải tặc được giao phụ trách 1 hạng mục công trình trong đó, Thương hiện giờ chính là đang tiến hành kiểm tra công trình của mỗi 1 người bọn họ, nếu như không đạt chuẩn thì sẽ có trừng phạt.

Quang giáp tên hề lạnh lùng đứng ở hàng trên cùng của đội ngũ, ánh mắt tất cả hải tặc đều không dám liếc nhìn quang giáp tên hề, giống như đó không phải là 1 cái quang giáp, mà là 1 tử thần đến từ địa ngục.

Dũng khí của con người một khi mất đi thì chỉ còn lại sự yếu ớt.

Đối với cái quang giáp có cánh bên cạnh quang giáp tên hề đó, tuy việc chẳng ra ngô khoai gì của nó cũng là đề tài vô cùng phổ biến trong thời gian sinh sống như địa ngục này của hải tặc, nhưng không ai dám xem thường uy lực của nó, quang giáp có thể đứng cùng với Tên hề hắc ắm, Tia sáng lam chết chóc đỉnh đỉnh đại danh, nếu như nói nó vô hại, vậy thì ai cũng tin.

- Ừ, toàn bộ đạt chuẩn. Lời của Thương lúc này ở trong tai của tất cả hải tặc không khác gì là giọng nói êm tai nhất. Cả gian phòng sửa chữa đột nhiên cùng vang lên tiếng thở phào.

Diệp Trùng cũng rất muốn xem thử Hoa hoa công tử rốt cuộc biến thành như thế nào, cả công trình cải tạo, Diệp Trùng không hề tham dự, đều là 1 tay Thương bao hết.

Dưới sự ra lệnh của Thương, toàn bộ tất cả quang giáp công trình của hải tặc bay lên, giống như 1 bầy ong dày đặc, bay về phía giá đỡ to lớn đó.

Rất mau, cả giàn giá đỡ lập tức bị dỡ thành vô số phần, bị đám hải tặc dọn sang 1 bên.

Cả chiến hạm cuối cùng lộ ra toàn bộ tướng mạo của nó! truyện copy từ tunghoanh.com


Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=55451

Nguồn: tunghoanh.com/su-si-truyen-thuyet/chuong-237-2uiaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận