Sư Sĩ Truyền Thuyết Chương 362 : Hẻm núi (1)

Sư sĩ truyền thuyết

Chương 362: Hẻm núi (1)

Tác giả: Phương Tưởng

Biên dịch: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện


Diệp Trùng có lẽ không sao ngờ được điểm cuối của khu rừng rậm này lại là vách núi cao vút tới tận mây. Vách núi này cũng không giống địa phương khác, giống như bị người ta mạnh mẽ chém mất đi một miếng, từ trên xuống dưới, lõm vào trong, nói như vậy, Diệp Trùng muốn vịn leo lên cũng không có khả năng. Diệp Trùng không khỏi cực kỳ hoài niệm khi có quang giáp, hiện giờ cho dù cho hắn một cái quang giáp thô sơ nhất, hắn cũng không cần bị động, cực khổ thế này.

Đi men theo đáy vách, nham thạch dư ra hướng lên trời ở phía trên ngăn che ánh sáng mặt trời, râm mát vô cùng. Thỉnh thoảng có nước từ thấm ra lớp nham thạch, rơi trên mặt hắn, mát lạnh.



Nơi này không có chút dấu vết có người hoạt động qua. Thật ra chính là ở trong khu rừng rậm cũng tuyệt khó nhìn thấy dấu vết con người hoạt động. Vị tiền bối phái Yên Lưu đó, nghĩ chắc cũng là tiến vào khu rừng rậm mấy trăm năm trước. Độ cao chỉ số nguy hiểm của khu rừng rậm đó hoàn toàn có thể gọi là vùng đất tử vong. Dù thân thể của ngươi có mạnh mẽ hơn, nếu như không biết điều bồi, ở trong khu rừng rậm này cũng tuyệt khó thoát chết. Điều bồi sư tuy có khả năng phân biệt ra mấy thực vật nguy hiểm đó, nhưng với thân thể yếu ớt của bọn họ, muốn tránh Thù võng tông, Khí nang xuy tiễn đằng, loại tỉ lệ đó, nhỏ tới mức gần như có thể không tính tới. Ngay cả lão phái Yên lưu có Yên châu, không phải cũng chết ở chỗ này sao?

Đối với việc mình hiện giờ vẫn còn sống, Diệp Trùng cảm thấy may mắn vạn phần. Trong lòng hắn không khỏi cảm kích Quản phong tử vô cùng, nếu như không phải là nàng ta, vậy hiện giờ mình chỉ e đã thành một đống xương trắng rồi.

Rong rêu trơn ẩm ở vách núi trên đỉnh đầu tỏa ra mùi vị ẩm mốc.

Đi men theo đáy vách tuy là một phương pháp ngu ngốc, nhưng vô nghi là phương pháp an toàn nhất. Mấy ngày này, làm thế nào phân biệt phương hướng ở trong khu rừng rậm vẫn luôn là vấn đề làm Diệp Trùng đau đầu nhất.

Đi một mạch ba ngày, không cần suy nghĩ vấn đề phương hướng, tốc độ tiến tới của Diệp Trùng bỗng nhanh hơn. Chạy hết toàn lực, hắn giống như một con báo săn nhanh nhẹn, vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Vác cái mâu gỗ, hai đầu cái mâu gỗ treo hai cái túi lưới khá lớn, đáng thương cho cây hung khí không hơn không kém này, lúc này lại chẳng qua chỉ là một cái đòn gánh. Túi lưới tự nhiên không phải là thứ mà loại người có thủ nghệ thô lậu tới mức không có giới hạn như Diệp Trùng có thể dệt được. Nó là một loại thực vật dây leo gọi là Địa thanh la, chúng mọc trên mặt đất, lan rộng ra xung quanh có dạng lưới, Diệp Trùng dùng nó làm túi lưới. Trong túi lưới tự nhiên là chiến lợi phẩm mấy hôm nay của Diệp Trùng, các loại đồ điều bồi, không chỉ nhiều chủng loại, hơn nữa phân lượng nhiều. Thu hoạch của Diệp Trùng vẫn không chỉ có thế, hắn còn phát hiện bốn loại thực vật không có trong con chip của Quản phong tử, hắn đã thu thập vật mẫu, lưu giữ để phân tích sau này.

Trong xương tủy, Diệp Trùng vẫn có đủ tinh thần nghiên cứu.

Ngày thứ ba, hắn cuối cùng đã có phát hiện. Nhìn vết nứt trước mặt, Diệp Trùng dừng bước.

Một vết nứt men theo vách núi ngoằn nghoèo đi xuống, lối vào của vết nứt cực kỳ hẹp, chỉ không tới năm mét. Vết nứt này thông tới chỗ nào? Ai cũng không biết. Đương nhiên, điều Diệp Trùng hy vọng nhất là nó có thể làm hắn rời khỏi khu rừng rầm này.

Khu rừng rậm này là thiên đường của điều bồi sư, nhưng đối với Diệp Trùng thiếu công cụ mà nói, vô nghi là tương đương với một người đẹp toàn thân trần trụi, lẳng lơ vô bì đứng trước mặt mà cười mê hoặc với mình nhưng mình lại không thể đánh ngã được. Với lại, mỗi ngày lo ngay ngáy, cẩn thận từng li, cho dù là thần kinh dẻo dai như hắn cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu. Đối với mấy quả tươi ở trong này, vừa bắt đầu ăn cũng cảm thấy dư vị bất tận, nhưng ăn nhiều, trong miệng lại nhạt nhách. Đáng tiếc, khu rừng rậm này trừ mình ra, ngay cả kiến cũng không thấy một con.

Chỉ do dự ba giây, Diệp Trùng đã định tiến vào.

Tiến vào khe hở, bên trong rộng mở trong sáng. Trong này nào là khe hở gì đó, đây hoàn toàn là một hẻm núi lớn. Lối vào hẻm núi có hình một cái phễu ngược, vừa đúng là chỗ hẹp nhất của lối vào.

Diệp Trùng giống như đi vào một thế giới hoàn toàn bất đồng.

Xích nham màu đỏ sẫm, quái thạch lởm chởm, trong hẻm núi chỗ nào cũng thấy, màu đỏ sẫm hoặc đậm hoặc lợt giống như nhiễm máu vậy. Hoang vắng không có chút sinh cơ nào. Không có bất cứ cây cối nào, vắng lặng như tờ. Không giống với khu rừng rậm ẩm ướt vừa rồi, nơi này khô ráo dị thường, không khí cũng có chút nóng bức, cảm nhận không được bất cứ hơi nước nào.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Trùng chính là sờ Thủy trúc treo trên lưng, xác nhận lượng mang theo đủ mới thở phào một hơi.

Sắc mặt trở nên ngưng trọng, nơi này tại sao đều lộ ra vẻ bất đồng dị thường. Diệp Trùng bỏ hai cái túi lưới ở hai đầu mâu gỗ xuống, quấn trên người mình.

Sự chú ý tập trung ở trên không, mâu gỗ bị hắn cầm trên tay, bước đi tới trước chậm, nhẹ có sức. Nham thạch cứng rắn dưới chân ngược lại làm cho cảm giác không tồi, thích hợp cho phát lực, ứng biến. Mấy ngày này, lớp lá mục mềm mại trong khu rừng rậm làm bước chân Diệp Trùng vẫn luôn nhẹ thênh, lần này rốt cuộc có cảm giác chân đạp lên đất thật rồi.

Theo sự tiến tới không ngừng, Diệp Trùng mới phát hiện nơi này còn có sự tồn tại của cây cối, ở bóng râm của một số nham thạch, thường sẽ mọc rêu. Mà nước rỉ ra từ lớp đá cũng có thể bổ sung lượng nước tiêu hao cho hắn, tuy mùi vị của nó so với nước của Trúc thủy thì tệ hơn nhiều.

Năm km, Diệp Trùng ước đoán khoảng cách hiện giờ cách lối vào hẻm núi một cái. Xuất phát từ sự cẩn thận, năm km này tốn của Diệp Trùng cả năm giờ đồng hồ.

Sắc trời dần dần tối lại, bóng đêm đã tới.

Đêm tối không hề mang lại khó khăn quá lớn cho Diệp Trùng, ánh mắt nhạy cảm của hắn chỉ cần một điểm sáng nhẹ thì có thể nhìn rõ ràng. Diệp Trùng không hề vì nguyên nhân bóng đêm tới mà dừng lại, hắn vẫn tiếp tục tiến tới trước.

Dường như nơi này không hề có động vật nguy hiểm gì, trong lòng Diệp Trùng không khỏi thầm thở phào, đối với hắn mà nói, là một tin tức khá tốt.

Vách đá màu đỏ sẫm trong sắc đêm đen thui giống như một con quái thú đang ngủ. Bầu trời hẻm núi sao tím lấp lánh, đây là một đêm trong sáng.

Đột nhiên, Diệp Trùng sinh ra vài phần cảm giác như đã qua mấy đời. Những ngôi sao xem ra giống như kim cương hiện giờ lại càng thêm sáng hơn trong vũ trụ. Nhưng không có sự quấy nhiễu của tầng khí quyển, chúng cũng mất đi sự linh động. Không lâu trước đây, mình vẫn còn điều khiển tàu vũ trụ tiên tiến, còn bây giờ, lại giống như người hoang dã, ở trong khu rừng rậm này tìm phương hướng.

Trong lòng cười khổ một tiếng, Diệp Trùng tiếp tục tiến tới trước. Phía trước là một góc rẽ, trên không, một khối nham thạch giống như bình phong đột nhiên nhô ra.

Chính ngay lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra!

Đột nhiên, trên khối nham thạch nhô ra ở trên không đó, sáng lên từng đốm sáng màu tím kỳ dị, giống như từng ngọn đèn màu tím được đốt sáng!

Đốm sáng màu tím to cỡ cổ tay liên tục sáng lên không ngừng. Chỉ trong chốc lát, trên khối nham thạch này liền bị dày đặc những đốm sáng màu tím bao lấy.

Ánh sáng tím yếu ớt không hề chói mắt, nhưng trong bóng tối lại rõ ràng như thế, làm người ta không sao bỏ qua sự tồn tại của chúng.

Ánh mắt của Diệp Trùng cực kỳ sắc bén, tuy việc đột nhiên xảy ra, nhưng hắn vẫn nhìn rõ ràng. Trên khối nham thạch đó giăng đầy một loại sinh vật hình sao năm sừng giống như sao biển, mấy sinh vật đó hút dính trên nham thạch. Ánh sáng tím đó chính là do chúng phát ra, thật ra phải là từng ngôi sao năm cánh màu tím, nhưng do khoảng cách quá xa, trông giống như từng đốm sáng.

Không trù trừ chút nào, Diệp Trùng co cẳng cúi đầu bỏ chạy.

Ở trước mặt nguy hiểm không biết, cách làm an toàn nhất không phải đi tìm chỗ nguy hiểm của chúng, mà là cách xa chúng ra.

Diệp Trùng không nhìn thấy một màn kỳ dị sau lưng hắn, vô số đốm sáng màu tím trôi nổi bay lên không. Nếu như nhìn kỹ thì sẽ ngạc nhiên phát hiện, mấy sinh vật toàn thân phát ra ánh sáng tím này thông qua tự xoay chuyển tốc độ cao của bản thân mà thu được động lực, năm cái xúc tu mềm của chúng giống như năm cái cánh quạt. Dưới sự tự xoay với tốc độ cao, thân thể của chúng xòe ra, giống như một đĩa ánh sáng màu tím hình tròn, lại giống như lưỡi dao ánh sáng hình tròn màu tím trôi nổi trên không trung.

Một màn này, Diệp Trùng tự nhiên là không nhìn thấy, nhưng hắn lúc này đã dùng hết sức lực để chạy.

Viu viu viu.

Sau lưng truyền tới một tiếng xé gió inh tai. Diệp Trùng quay đầu nhìn, lập tức suýt nữa thì hồn phi phách tán. Trời! Vô số lưỡi đao ánh sáng màu tím hình tròn dẹt lao tới đuổi theo mình giống như mưa. Số lượng mấy lưỡi đao ánh sáng màu tím này cực nhiều, tuyệt đối không dưới mấy trăm cái.

Tốc độ thật nhanh! Diệp Trùng vốn dĩ cho rằng tốc độ của mình đã đủ nhanh, nhưng hiện giờ mới biết cái gì gọi là chú sãi gặp thầy tu. Hắn chạy đi vẫn chưa tới năm trăm mét thì đã bị đám sinh vật năm sừng này đuổi kịp.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã ướt toàn thân Diệp Trùng.

Sau đầu truyền tới một trận tiếng gió, dưới sự kinh hoảng, Diệp Trùng vội vàng lăn một vòng.

Bụp bụp bụp!

Khối nham thạch phía trước Diệp Trùng đã chịu tai ương! Không dưới mấy mươi lưỡi đao ánh sáng màu tím đánh trúng khối nham thạch này. Nham thạch cứng rắn ở trước mặt lưỡi đao ánh sáng màu tím này không có bất cứ năng lực chống chọi nào. Lưỡi đao ánh sáng màu tím không có ngoại lệ nào, dễ dàng chui vào trong khối nham thạch này, giống như đây không phải nham thạch mà chỉ là đậu hũ.

Nhìn thấy uy lực của những lưỡi đao ánh sáng màu tím này, mồ hôi lạnh của Diệp Trùng lại một lần nữa tuôn ra ào ạt. Không kìm chế được run một cái. Hắn rất rõ ràng, thân thể của mình có cường hãn thế nào cũng tuyệt không hơn được nham thạch, nếu như mấy lưỡi đao ánh sáng màu tím này đánh trúng mình, vậy hậu quả, chỉ nghĩ thôi thì đã làm người ta không lạnh mà run.

Ứng biến của Diệp Trùng cực nhanh, thắt lưng dùng sức, bỗng từ trên đất bật lên.

Lại là mấy mươi lưỡi đao ánh sáng màu tím đánh trúng mặt đất chỗ Diệp Trùng vừa ở, chui sao vào trong lòng đất.

Giữa lúc sinh tử tồn vong, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên chậm lại. Tâm tình Diệp Trùng bình tĩnh lại, sự trấn định do trải qua vô số lần sống chết mang lại phát huy tới mức cực độ trong giờ phút này.

Mâu gỗ trượt vào trong bàn tay hắn, lưỡi đao ánh sáng đầy trời biến mất không thấy, trong mắt Diệp Trùng chỉ có vô số điểm sáng màu lam vận động với tốc độ cao. Diệp Trùng lại một lần nữa tiến vào tầm nhìn hình học đơn giản này.

Tuy hoàn cảnh hình học trong tầm mắt không coi là phức tạp, nhưng đây tuyệt đối là hoàn cảnh hình học có độ khó lớn nhất từ trước tới giờ của hắn. Điểm sáng vận động tốc độ cao, hắn không hề có thể xác định mình có thể đánh chính xác hay không. Mà mấy đoạn ngắn màu lam nhạt nhỏ bé đó càng không ngừng biến ảo phương vị, lúc hiện lúc mất, mang lại cho hắn phiền phức cực lớn trong việc nắm bắt mấy điểm sáng đó.

Thong thả mà bình tĩnh, trong giờ phút này, bộ não Diệp Trùng điên cuồng tính toán. Năng lực tính toán kinh người của hắn trong giờ phút này đạt tới đỉnh điểm, sự bình tĩnh cực độ và sự điên cuồng cực độ xen lẫn vào nhau, Diệp Trùng hoàn toàn vong ngã.

Ánh mắt lạnh lẽo, không thấy chút cảm tình nào, không có bất cứ âm thanh nào, Diệp Trùng giống như cỗ máy không có sinh mạng, thần tình trên mặt thờ ơ, không chút dao động.

Bước chân không ngừng đổi chỗ, mâu gỗ trên tay chính xác đến đáng sợ.

Một màn này, vô luận võ thuật gia nào nhìn thấy đều sẽ kinh ngạc không thôi.

Mỗi một võ thuật gia đã trưởng thành đều có phong cách chiến đấu của mình, hoặc mạnh mẽ, điên cuồng, hoặc kín kẽ bền bỉ, hoặc dồn dập, mênh mông, hoặc ngụy dị khó đoán. Mà phong cách rõ ràng nhất của Diệp Trùng, cũng là sở trường của hắn chính là tính toán. Bình tĩnh, chính xác, hiệu suất vẫn luôn là thể hiện lớn nhất trong phong cách chiến đấu của Diệp Trùng.

Diệp Trùng hiện giờ chính là đang dùng biểu hiện hoàn mỹ nhất thuyết minh cho phong cách của mình.

Mâu gỗ thường là đi theo đường ngắn nhất, chính xác vô cùng đánh trúng từng lưỡi đao ánh sáng màu tím sắc bén vô bì đó.

Lưỡi đao ánh sáng trôi nổi trên không trút xuống như mưa, lưỡi đao ánh sáng màu tím do vận động tốc độ cao, vạch thành một chùm ánh sáng màu tím trong bóng tối. Bầu trời hẻm núi trong giờ phút này đón lấy một trận mưa sao băng màu tím. Mà hạch tâm trận mưa sao băng màu tím này bao phủ chính là thiếu niên cầm mâu này.

Lá cây ở đầu mâu gỗ đã sớm bị phá nát, mũi mâu đen như mực ở trong bóng tối ẩn đi không thấy. Chỉ có trong khoảnh khắc va chạm với lưỡi đao ánh sáng màu tím thì mới hiện hình. Dưới ánh sáng tím u ám, mũi mâu đen như mực càng thêm ngụy dị.

Động tác đôi tay đã đạt tới nhanh nhất, đột nhiên công kích mãnh liệt thế này, Diệp Trùng giống như một cái lò xo trong khoảng khắc bị ép tới cực điểm. Con đường công kích ngắn gọn, tính toán bình tĩnh, lần này đã cứu Diệp Trùng một mạng.

Tiếng kêu rít chít chit vang lên khắp nơi, mâu gỗ của Diệp Trùng cũng gây ra thương hại khổng lồ cho mấy sinh vật kỳ dị này. Trên mặt đất xung quanh hắn, khắp nơi rơi vãi những thi thể của sinh vật thân mềm năm sừng này, ánh sáng tím trên người chúng đang từ từ ảm đạm. Sự mãnh liệt của độc tố trên mũi mâu của cây mâu Thiết trầm mộc này, cho dù loại sinh vật Diệp Trùng chưa từng thấy này cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Hô hấp của Diệp Trùng trở nên gấp rút, thể lực của hắn đang mau chóng giảm xuống với tốc độ kinh người.

Một trăm ba mươi ba con! Đây là số lượng điểm sáng ngọn mâu trên tay hắn đánh trúng. Điểm sáng trên không đã giảm rất nhiều, nhưng năng lực học tập của loại sinh vật này cũng rất kinh người. Chúng lập tức thay đổi phương hướng tấn công, phương thức tấn công đường thẳng đơn thuần ban đầu bị bọn chúng bỏ qua. Chúng xoay chuyển vèo vèo xung quanh Diệp Trùng, nhưng không dễ dàng tấn công Diệp Trùng.

Sự thay đổi này làm áp lực của Diệp Trùng bỗng nặng nề thêm. Áp lực công kích luôn đạt tới cao nhất trước khi công kích, hắn cũng không biết mấy lưỡi đao ánh sáng màu tím này lúc nào sẽ rơi xuống. Hắn chỉ có tập trung sự chú ý, để phòng bị công kích có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Tiếng vèo vèo không ngừng bên tai, tiếng xoay chuyển tốc độ cao cắt xé kim loại gây nên áp lực to lớn với người khác.

Trong một lượt công kích vừa rồi, tốc độ tay của Diệp Trùng phát huy tới cực điểm. Tốc độ tay vượt quá 20Hz! Nếu như tốc độ tay này công bố ra, vô luận là năm thiên hà lớn, hay là thiên hà Hà Việt, đều ắt sẽ dẫn tới một loạt tiếng xuýt xoa.

Đáng tiếc Diệp Trùng không hề biết, tốc độ tay này là khái niệm gì.

Tới tận bây giờ, vô luận là võ thuật hay là điều bồi, hắn đều có kinh nghiệm giao lưu với người khác. Chỉ có phương diện điều khiển quang giáp, sau khi trải qua sự chỉ dẫn lúc đầu của Mục Thương, hắn gần như hoàn toàn dựa vào bản thân mà mày mò ra từ trong thực chiến.

Mấy sinh vật năm sừng này lại hiểu phối hợp chiến thuật!

Diệp Trùng không khỏi đau đầu vô cùng. Trên không ít nhất còn có hơn hai trăm con sinh vật loại này. Điều làm hắn cảm thấy bất ổn là gần một trăm con sinh vật năm sừng chui vào trong nham thạch và mặt đất lúc đầu giờ đây loạng choạng bò ra. Chúng giống như uống rượu say vậy, động tác non nớt ngây thơ nói không ra lời. Thêm vào thể hình nhỏ nhắn, chúng có vốn liếng làm vô số cô gái nghiêng ngả. Nhưng cảnh tượng này chỉ làm sắc mặt của Diệp Trùng chỉ càng thêm khó xem vài phần.

Mười mấy giây sau, mấy sinh vật năm sừng này nhao nhao bay lên, chỉ là dáng vẻ loạng choạng đó làm người ta hoài nghi chúng có rơi xuống hay không.

Đột nhiên, dư quang khóe mắt của Diệp Trùng quét thấy một thứ, bỗng nhiên tinh phần phấn chấn, một phương án tuyệt hảo trong thời gian cực ngắn xuất hiện trong đầu hắn.

Trên mặt đất, rơi vãi rất nhiều túi lá. Một cái lăn người khi nguy hiểm tới của Diệp Trùng vừa rồi trực tiếp làm cho hai cái túi lưới trên lưng rách ra, túi lá bên trong rơi ra đầy đất. Nhưng mỗi cái túi lá hắn đều gói cực kỳ kỹ càng, lại không có cái nào bị rách.

Ý Diệp Trùng chính là nhắm tới mấy túi lá này. Trong mấy túi lá này có ít nhất hơn ba mươi loại thuốc mê, thuốc ảo giác.

Cặp mắt nhìn chằm chằm khu vực trên không, lưỡi đao ánh sáng màu tím không ngừng vèo vèo xoay chuyển xung quanh hắn, bước chân Diệp Trùng im hơi lặng tiếng dịch chuyển.

Sinh vật năm sừng tuy thông minh, nhưng bọn chúng vẫn không cách nào hiểu được ý nghĩa những động tác Diệp Trùng đang làm.

Túi lá cách mình chỉ có ba bước, Diệp Trùng thầm mừng trong lòng, lại càng không dám sơ suất. Càng là tới gần khoảng cách thắng lợi, thường càng dễ đối mặt với thất bại, hắn không muốn mình chỉ thiếu một nắm đất mà đắp không nên núi cao.

Cảnh giác của hắn quả nhiên có tác dụng.

Viu!

Mười lăm cái lưỡi đao ánh sáng từ bốn phương tám hướng nhắm Diệp Trùng xông tới. Nếu như đứng ở phía trên thì sẽ phát hiện sự phối hợp của mười lăm lưỡi đao ánh sáng này tuy vẫn còn hơi thô, nhưng đã có chút bóng dáng của phối hợp chiến thuật.

Tuy chỉ có mười lăm lưỡi đao ánh sáng, nhưng uy lực của công kích lần này lại lớn kinh người.

Dùng hết toàn lực, mâu gỗ trên tay Diệp Trùng vẫn linh động như cũ, nhưng hắn lúc này đã ra khỏi trạng thái hoàn toàn vong ngã lúc đầu, vô luận là động tác hay là tính toán đều chậm đi một phần. Hắn chỉ đánh trúng bảy cái đĩa ánh sáng, né tránh được năm cái.

Ba vệt máu xuất hiện trên người hắn, giống như lưỡi đao sắc lướt qua với tốc độ cao, chính bản thân hắn thể hội được sự sắc bén của năm cái xúc tu mềm mại khi sinh vật năm sừng xoay chuyển với tốc độ cao.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Mùi máu tanh nhàn nhạt lan tỏa trong không khí làm gần ba trăm cái lưỡi đao ánh sáng tự xoay chuyển với tốc độ cao đang trôi nổi lập tức trở nên có chút nhao nhao muốn động. Đây là lần đầu tiên công kích của chúng có hiệu quả, mấy sinh vật thông minh này trở nên nhốn nháo.

Nhưng lần tạm ngừng này của chúng lại cho Diệp Trùng cơ hội.

Không dám có chút trù trừ, Diệp Trùng lăn một cái về phía mấy túi lá đó.

Bộp bộp bộp.

Túi lá dẻo dai không sao chống được sự đè nén hết sức mình của Diệp Trùng, lập tức vỡ bung ra. Trong bóng đêm, bột phấn, khói sương vốn dĩ đủ màu hoặc xanh hoặc đỏ lúc này đây khó mà phân biệt được.

Các loại mùi vị trăm kỳ ngàn quái như ngọt, thơm, đắng, cay, v.v… lan trong không khí. Tất cả thuốc mê, thuốc ảo giác vì tăng mạnh uy lực, lúc thiết kế đều cho chút thành phần có thể làm cho tốc độ phát tán của chúng tăng lên.

Trong chớp mắt, lấy Diệp Trùng làm trung tâm, trong phạm vi bán kính năm mươi mét, khói sương bao phủ, nồng độ thuốc mê, thuốc ảo giác quý giá đạt tới mức thò tay không thấy năm ngón. Loại nồng độ này, mức độ xa xỉ này, tuyệt đối làm cho trái tim của bất cứ vị điều bồi sư nào, trừ Diệp Trùng ra, điên cuồng chảy máu.

Hơn ba mươi loại thuốc mê, thuốc ảo giác cực mạnh, ta xem các người có thể chống được mấy loại? Thở ra một hơi, Diệp Trùng lạnh lùng thầm đoán trong lòng.



Phản hồi và góp ý:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=55451

Nguồn: tunghoanh.com/su-si-truyen-thuyet/chuong-362-3wiaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận