Sư Sĩ Truyền Thuyết Chương 372 : Bích Thối Vũ

Sư sĩ truyền thuyết

Chương 372: Bích Thối Vũ

Tác giả: Phương Tưởng

Biên dịch: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện


Chất lỏng xanh biếc trong veo, yên tĩnh nằm trong bình điều bồi, giống như một cô nương dịu dàng. Đây là tác phẩm vừa hoàn thành của Diệp Trùng, tuy tốn mấy loại tài liệu quý giá, nhưng hắn vẫn khá vừa ý. Loại điều bồi phẩm này hắn phối chế lần đầu, ở trong Hắc sâm lâm hắn đã sớm có suy nghĩ này, nhưng công cụ điều bồi trên tay quả thật quá đơn sơ. Công cụ điều bồi hắn sử dụng lần này là mượn từ tay Bỉ Bỉ Á. Công cụ điều bồi mấy người Bỉ Bỉ Á mang theo đều là công cụ điều bồi tiên tiến nhất, đương nhiên đây chỉ là ở hành tinh Thoát Mộc.

Màu xanh biếc xa thẳm, tỏa ra sự hấp dẫn mãnh liệt, đặc biệt là đối với mấy người vừa mới trải qua một phen khổ chiến đó mà nói, mỗi người đều không khỏi sinh ra suy nghĩ nó sẽ thơm ngọt, mát lạnh, thấm vào lòng người thế nào.



Trong số mọi người, chỉ có Bỉ Bỉ Á sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm bình điều bồi được dán kín trên tay Diệp Trùng đó, cặp mắt linh động lộ ra sự khủng bố vô hạn. Hàn Việt rất mau liền phát hiện ra dị dạng của Bỉ Bỉ Á.

- Sao thế? Hàn Việt nhẹ nhàng hỏi.

Bỉ Bỉ Á giống như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm bình điều bồi chỉ lớn cỡ ngón tay cái trên tay Diệp Trùng. Đồng tử vì hoảng sợ quá độ mà mở to, giống như không có tiêu cự. Hàn Việt thậm chí có thể cảm nhận được thân hình của Bỉ Bỉ Á hiện đang không ngừng run rẩy.

Chẳng lẽ… Hàn Việt dời ánh mắt rơi trên bình điều bồi nhỏ bé trên tay Diệp Trùng đó.

- Xin hỏi, đây là Bích Thối Vũ phải không? Bỉ Bỉ Á run giọng hỏi, hắn hoàn toàn không biết mình đang run rẩy, nhưng rất nhiều người có thể nghe ra được tiếng hàm răng trên dưới của hắn va chạm. Mọi người kỳ quái nhìn Bỉ Bỉ Á, bọn họ không biết Bỉ Bỉ Á tại sao lại thế này.

Soạt, gần như lời nói của Bỉ Bỉ Á vừa dứt, sắc mặt tất cả điều bồi sư đồng loạt trở nên trắng bệch, không còn chút máu, hoảng sợ nhìn cái bình điều bồi nhỏ nhắn đáng yêu trên tay Diệp Trùng đó. Giống như Diệp Trùng là ôn thần vậy, bọn họ không tự chủ được lùi ra sau vài bước, cách xa Diệp Trùng.

Người còn lại ai nấy đều kinh ngạc nhìn mấy điều bồi sư này. Không biết bọn họ tại sao lại biểu hiện tới mức thất lễ như vậy. Phần lớn điều bồi sư là người có tính tình ôn hòa, cực ít xuất hiện tình huống thế này.

Lập tức, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Diệp Trùng.

- Đúng, đây chính là Bích Thối Vũ. Diệp Trùng kỳ quái nhìn mấy người này. Hắn không hiểu bọn họ tại sao lại thất thố thế này. Giống như đã hẹn trước, tất cả điều bồi sư lập tức lùi ra sau vài bước. Vẻ hoảng sợ trong mắt càng đậm hơn, giống như người đứng trước mặt bọn họ không phải là người, mà là một tên ma quỷ.

Hàn Việt không khỏi hỏi: “Bích Thối Vũ là cái gì?” Lúc này lại không có ai để ý tới hắn.

Diệp Trùng tuy hiểu biết đôi chút một vài tri thức của giới điều bồi, nhưng đối với lịch sử của điều bồi lại biết cực kỳ ít. Hắn không hề biết Bích Thối Vũ có hung danh hiển hách trong lịch sử điều bồi của cả tinh khu tự do, nếu không, hắn nhất định sẽ không sử dụng Bích Thối Vũ.

Trong lịch sử, từng có khoảng thời gian, điều bồi sư trong mắt người bình thường là danh từ đại diện cho tà ác. Mà trong đó, Bích Thối Vũ chiếm hầu hết công lao. Trong ghi chép, tên họ của điều bồi sư phát minh ra Bích Thối Vũ đã không thể tra được nữa, nhưng vô luận trong văn kiện nào cũng đều dùng cùng một từ để hình dung hắn, đó chính là điên cuồng mất trí! Trong ba năm ngắn ngủi, người chết trên tay hắn đã đạt tới hai mươi vạn người, mà hai mươi vạn người này, gần như toàn bộ đều là chết bởi Bích Thối Vũ.

Lần khủng bố nhất là toàn bộ cư dân của cả một trấn chết đi một cách im hơi lặng tiếng trong giấc mộng. Chỉ một đêm, cả một trấn nhỏ phồn hoa liền trở thành một tòa thành chết. Thời đó điều bồi sư không hề được hoan nghênh giống như hiện giờ, ảnh hưởng của việc này cực kỳ tệ hại. Rất nhiều địa phương lúc đó đều liệt điều bồi sư vào loại người không được hoan nghênh. Còn điều bồi sư này cũng chịu sự truy bắt của gần như của cả hành tinh, ngay cả rất nhiều điều bồi sư cũng tham gia trong đó. Điều bồi sư này cuối cùng bị giết chết, nhưng đội ngũ truy bắt cũng chịu tổn thất nặng nề, giảm mất bảy mươi phần trăm.

Sự cường đại của điều bồi sư cũng chính trong lần đó được người ta nhìn nhận. Nhưng việc này đối với giới điều bồi sư đương thời mà nói, có thể nói là tổn thương lớn nhất trong lịch sử trước giờ.

Việc này xảy ra ở hành tinh Thoát Mộc, cho nên tuy là việc rất lâu trước đây nhưng chỉ cần là trường phái điều bồi của hành tinh Thoát Mộc thì đều sẽ có ghi chép lại việc này. Cái danh từ Bích Thối Vũ này cũng từng đại biểu cho sức mạnh cao nhất của điều bồi sư. Cũng khó trách bọn họ biến sắc đối với cái tên Bích Thối Vũ này.

Khi hung vật trong truyền thuyết xuất hiện ở trước mặt mình, mấy điều bồi sư này ai nấy đều lúng túng, ngơ ngác.

Diệp Trùng lại không khỏi nhíu mày nói: “Có vấn đề sao?” Hắn không hề biết tí gì về đoạn lịch sử này, cho nên biểu tình của mấy người này làm hắn hơi lấy làm kỳ quái.

- Không vấn đề, không vấn đề! Mấy điều bồi sư này chỉnh tề vạch nên một cái lắc đầu như trống bỏi, luýnh quýnh phủ nhận. Đùa à, tính khí của người phát minh ra Bích Thối Vũ trong lịch sử đó chính là dùng vui buồn thất thường mà nổi tiếng, ai biết tính khí kẻ có Bích Thối Vũ ở trước mắt này sẽ thế nào. Đối mặt cao thủ tiền bối của giới điều bồi thế này, ai mà không kinh hồn táng đởm?

Phải biết rằng, tiền bối rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Không tin? Này, người trong lịch sử đó không phải chính là tiền lệ sao?

Lần này vô luận là ai cũng nhìn ra vấn đề. Tuy bọn họ không hề biết Bích Thối Vũ, nhưng cũng biết tiền bối quái lạ này là một nhân vật không trêu vào được.

Nếu như Diệp Trùng biết suy nghĩ trong lòng mấy điều bồi sư này, nhất định sẽ không cho là đúng. Trong mắt hắn, Bích Thối Vũ tuy mạnh mẽ, nhưng cũng tuyệt không thể coi là thuốc thử điều bồi có lực sát thương nhất. Hơn nữa, điều kiện sử dụng nó cực kỳ hà khắc, cần phải dưới điều kiện trời trong lại có gió nhẹ, hơn nữa chỉ tạo ra sát thương đối với sinh vật không trang bị bảo hộ. Nếu như ở năm thiên hà lớn, nó gần như hoàn toàn không có bất cứ tác dụng nào, đừng nói là xuyên qua quang giáp, nó ngay cả tàu vũ trụ loại phổ thông nhất cũng không cách nào thẩm thấu được. Nhưng nếu như là “mỹ nhân tín”, vậy thì hễ gặp là tiêu, sự khủng bố của “Thương thủy” ngay cả bản thân Diệp Trùng cũng cảm thấy không biết có cách nào giải quyết.

Nhưng ở tinh khu tự do, lực sát thương của Bích Thối Vũ lại không cần phải nghi ngờ.

Hiện giờ Diệp Trùng đang biểu diễn một màn kinh người này. Sau lưng hắn, mỗi người đều tò mò nhìn vị tiền bối quái lạ này làm sao sử dụng một ống Bích Thối Vũ nho nhỏ này. Toàn thân bọn họ đều đã ướt sũng, bởi vì Diệp Trùng nói chỉ có như vậy mới có thể tránh được ngộ thương. Còn trong lòng mấy điều bồi sư đó lại quyết định nhất định phải mang phương pháp này chuyển lại cho sư phụ của mình.

Tay trái Diệp Trùng mở bình điều bồi, trong khoảnh khắc mở nắp bình, sương màu lục nhàn nhạt bay lên. Một viên Hoàng khải thạch màu vàng nhạt đã sớm chuẩn bị sẵn trên tay còn lại nhẹ nhàng bỏ vào trong bình điều bồi, sau đó lập tức đóng nắp bình lại.

Bích Thối Vũ yên lặng lập tức xảy ra biến hóa dữ dội. Bích Thối Vũ dùng tốc độ kinh người hóa khí, gần như trong nháy mắt, trong bình điều bồi đã đầy chất khí màu xanh ngọc.

Nhắc tay trái lên thử xem hướng gió, Diệp Trùng vừa ý gật đầu. Tay phải lập tức nâng bình điều bồi lên cao trên đỉnh đầu, mở nắp bình.

Bụp. Vang nhẹ một tiếng. Một đám mây màu lục dày đặc bay lên trên không. Đám mây màu lục này không hề tản ra, nhưng dưới tác dụng của sức gió, từ từ di động tới phía trước.

Chẳng bao lâu, đám mây màu lục này liền cách xa mọi người. Trên bầu trời màu lam, một đám mây màu lục đậm đặc, xem ra thật là ngụy dị. Mấy điều bồi sư đó ai nấy đều tập trung tinh thần, chỉ sợ bỏ qua chi tiết nhỏ nào đó. Thấy được Bích Thối Vũ trong truyền thuyết, cơ hội thế này không phải ai cũng có thể gặp được.

Chính ngay lúc này, đám mây màu lục này xảy ra biến hóa. Đám mây màu lúc vốn dĩ bao chặt thành một đám dùng tốc độ kinh người phát tán ra xung quanh. Rất mau, phạm vi của nó liền gần như bao phủ toàn bộ Thích nha lang, nhưng màu sắc của nó cũng trở nên nhạt đi, không đậm như ban đầu. Ai cũng không ngờ, đám mây màu lục khổng lồ thế này lại là được thả ra từ trong cái bình điều bồi nhỏ như thế.

Đột nhiên, trên trời rớt xuống một sợi nước mưa màu lục.

Cái này giống như một tín hiệu, đám mây màu lục vốn dĩ yên tĩnh ở trên không lập tức trở nên sôi sục, điên cuồng trào lên dữ dội. Sợi nước mưa màu xanh ngọc ào ào trút xuống.

Sợi nước mưa màu xanh ngọc nhỏ mảnh vô bì, giống như sợi tóc, tung bay phấp phới, tầm nhìn mọi người giống như lập tức đeo lên một lớp sa mỏng, trở nên lờ mờ. Bức tranh này đẹp đẽ vô cùng, thị nữ áo trắng bên cạnh lão bà đó vẻ mặt say đắm.

Tiếng sói kêu gào thảm thiết mạnh mẽ xé rách bức tranh xinh đẹp này, lay tỉnh mọi người đang ngập chìm trong cảnh mưa màu lục tung bay.

Dáng vẻ mấy con Thích nha lang này thật đáng sợ, máu chảy ra ta từ mắt miệng, cuồn cuộn như suối, trông dáng vẻ giống như không chảy cạn giọt máu cuối cùng thì sẽ không dừng lại. Bọn chúng đang giãy giụa, muốn giữ tư thế đứng, nhưng sinh mạng từ từ chảy đi làm chúng mất đi sức mạnh chống đỡ, đổ sụp xuống. Chúng ngã ra trên đất, cặp mắt trống rỗng đã mất đi hơi thở cuộc sống vẫn không ngừng chảy, máu rơi vào trong đám cây cỏ, cuối cùng thấm vào trong đất.

Thích nha lang từng con, từng con một ngã xuống, trong màn mưa màu lục xinh đẹp mà trí mạng này, chúng không có bất cứ chỗ có thể né tránh nào, từng lớp, từng lớp Thích nha lang đổ ầm xuống. Tiếng kêu thảm vang lên khắp nơi từ lúc bắt đầu không hề dừng lại, nhưng sau năm phút, không có bất cứ một tiếng sói hú cho dù là yếu ớt nào.

Trên không lan tràn mùi máu tanh cực kỳ nồng, làm người ta buồn nôn. Mỗi một con Thích nha lang, trừ vết máu ở ba chỗ mắt miệng ra, không tìm thấy thêm bất cứ vết thương nào. Nhưng thi thể vốn dĩ mạnh khỏe của chúng theo máu không ngừng chảy cuồn cuộn ra ngoại mà từ từ co rút lại.

Trận mưa màu lục này chẳng qua chỉ có năm phút, nhưng trong phạm vi bao phủ của nó lại không có một con Thích nha lang nào có thể đứng dậy.

Ọe, tiếng nôn mửa phá tan sự tĩnh mịch như chết này. Tiếp đó tiếng nôn mửa không ngừng truyền lại, đám chiến sĩ mặt không đổi sắc trong chiến đấu sinh tử đối mặt một cảnh tượng thế này lại không cách nào khống chế mình. Ngay cả sắc mặt vẫn luôn trấn tĩnh của Hàn Việt cũng trắng bệch vô cùng, lão bà ngược lại nhìn không ra bất cứ dị thường gì, nhưng người thị nữ bên cạnh bà ta lại nôn thốc nôn tháo, gần như ngay cả mật cũng nôn ra luôn.

Ánh mắt nhìn Diệp Trùng của mỗi người đã không thể dùng khủng bố để hình dung. Trong phạm vi mười mét quanh hắn, tuyệt không có một ai dám đứng. Ngay cả Hàn Việt cũng theo bản năng tránh xa hắn.
truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Nhưng chịu chấn kinh lớn nhất lại là mấy điều bồi sư đó, mỗi người bọn họ đều có dáng vẻ hốt hoảng, thất hồn lạc phách.

Bầy sói rất mau liền rút lui, chúng không hề ngu ngốc, ngược lại, có lúc chúng thậm chí còn thông minh hơn một số con người. Đả kích trận mưa màu lục này gây ra cho chúng có thể nói là trí mạng, cả bầy sói hiện giờ chỉ còn lại hơn hai vạn con, tuy số lượng vẫn khá kinh người, nhưng đã không còn không bờ không bến, che kín trời đất như vừa rồi nữa rồi.

Tốc độ rời khỏi chỗ này của mấy người Hàn Việt so với bầy sói cũng không chậm hơn bao nhiêu. Không có ai nguyện ý ở chỗ xác sói đầy đất thế này thêm một giây nào nữa, đó rõ ràng là làm người ta phát điên.

Cả quá trình tiến tới trước yên lặng như tờ, không ai nói tiếng nào, không khí của cả đội ngũ đè nén dị thường.



Phản hồi và góp ý:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=55451

Nguồn: tunghoanh.com/su-si-truyen-thuyet/chuong-372-Dwiaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận