Sư Sĩ Truyền Thuyết Chương 42

Sư sĩ truyền thuyết

Tác giả: Phương Tưởng

Dịch giả và biên tập: quocvuong

Nguồn: Tàng Thư Viện



Bách Lý Nam cuối cùng cũng nắm được một chút tính khí của vị chủ mới này, vị chủ nhân mới trẻ tuổi trước mặt này không thích nói cười, cả ngày lạnh lùng, thích ngẩn người, thích làm việc dứt khoát, nhanh chóng, thích làm việc thiết thực, đối với mấy thứ nịnh hót, tâng bốc hoàn toàn miễn nhiễm, hắn trước giờ chưa từng tỏ ra rất chán ghét mấy thứ này, nhưng Bách Lý Nam rõ ràng thấy được hắn đối với mấy lời này không hề kiên nhẫn! Đúng, chính là không kiên nhẫn! Đối với sự phân biệt cao thấp gì đó, vị chủ nhân này cũng không hề xem trọng, nhưng, Bách Lý Nam không dám có bất cứ biểu hiện bất kính nào.


Thật là một người kỳ quái a!

Nhưng Bách Lý Nam tinh minh cỡ nào, thấy Diệp Trùng không thích như vậy, liền thay đổi tác phong thường ngày, làm việc sạch sẽ, gọn gàng, thận trọng, thỏa đáng. Diệp Trùng cuối cùng mềm mỏng hơn một chút, từ từ cũng phát hiện tên gia hỏa này tính ra cũng không tồi! Nếu như lão đại 1 mắt bây giờ còn sống, thấy được dáng vẻ chính thức của Bách Lý Nam lúc này, e rằng ngay cả con mắt duy nhất cũng muốn rớt xuống đất!

Bách Lý Nam cung kính nói: "Đại nhân, bọn chúng chắc là đuổi về phía bãi Xích tinh (1), bọn chúng chắc chắn không nghĩ rằng chúng ta sẽ đi xuyên qua vành đai toái thạch (toái thạch là đá vụn), rồi rẽ sang Renault." Bách Lý Nam bây giờ đối với Diệp Trùng có thể nói là vô cùng khâm phục, Diệp Trùng mấy ngày này để quen thuộc với các kỹ xảo điều khiển tàu vũ trụ, vẫn luôn luyện tập rất cực khổ, vượt xa tưởng tượng của Bách Lý Nam, với hắn mà nói, đây tuyệt đối chẳng có khác biệt gì với việc tự ngược đãi bản thân.

(1)NV: 赤星滩, trong đó滩 có nghĩa là bãi, là miếng đất lộ ra khi trủy triều xuống, như bãi sông chằng hạn. Trong truyện này chắc để chỉ các trạm tiếp tế, giống như ốc đảo giữa sa mạc, bổ sung nước cho các đoàn người đi trong sa mạc.

Huấn luyện mức độ này đối với Diệp Trùng mà nói là làm riết rồi quen, bởi vì không có người hướng dẫn nên chỉ có thể tự mình lần dò thôi, trong lúc hết cách liền mang các thao tác của quang giáp qua xài đỡ, không ngờ hiệu quả lại vô cùng rõ ràng, kỹ xảo điều khiển tàu vũ trụ của Diệp Trùng tăng tiến chóng mặt!

Sau khi chính mắt nhìn thấy kỹ xảo điều khiển vô cùng thành thạo của Diệp Trùng, Bách Lý Nam mới có đề nghị to gan như vậy, Diệp Trùng cũng cảm thấy đề nghị này không tồi. Đám hải tặc truy đuổi không bỏ phía sau phát hiện bọn Diệp Trùng đi về phía bãi Xích tinh, đoán rằng bọn họ chắc là muốn ở bãi Xích tinh để bổ sung năng lượng, thực hiện việc tiếp tế. Đám hải tặc sau khi đã xác định phương hướng, một mặt điên cuồng đuổi theo, mặt khác cầu viện sự giúp đỡ của mấy đoàn hải tặc có quan hệ không tồi ở gần bãi Xích tinh.

Đầu lĩnh đoàn hải tặc Hồng Kỳ Ưng bị giết giữa tầng tầng bảo vệ, thuyền chính bị cướp, tin tức này giống như mọc cánh trong thời gian ngắn đã lan truyền khắp trong giới hải tặc! Nhất thời, rất nhiều người đều kéo tới bãi Xích tinh, muốn nhìn thấy một lần cao thủ thần bí một thân một mình có thể ám sát đầu lĩnh hải tặc trứ danh như Hồng Kỳ Ưng, mà còn có thể điều khiển tàu chạy thoát.

Hơn nữa theo như nhân vật thứ 3 của Hồng Kỳ Ưng, Thiết tử nói, hắn chính mắt nhìn thấy lão đại 1 mắt chỉ qua được 2 chiêu của người đó, tới chiêu thứ 3 thì đã bị giết rồi! Nhất thời, tiếng tăm của vị thích khách thần bí đó lên như diều gặp gió, tính tò mò của mọi người đều bị khơi gợi lên, lão đại 1 mắt cũng là một cao thủ, vô luận là điều khiển quang giáp hay là chiến đấu tay đôi, lão đại 1 mắt đều có tiếng tăm khá lớn trong giới hải tặc. Bây giờ hắn lại bị một người giết ở chiêu thứ 3, thế nào lại không làm người khác chấn kinh?

Giả sử, trong đoàn của mình có một thích khách tuyệt đỉnh như vậy, vậy gần như có thể khẳng định, mọi người tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc đoàn hải tặc của mình. Đây là ý nghĩ tính toán trong đầu của đầu lĩnh vô số đoàn hải tặc. Bọn họ ngay lập tức chạy tới bãi Xích tinh, xem có thể thừa cơ nước đục bắt cá, mò bắt còn cá lớn này!

Chính khi mọi người đều vì Diệp Trùng mà phát cuồng, Diệp Trùng nghe theo đề nghị của Bách Lý Nam, giữa đường liền chui vào vành đai toái thạch.

Bách Lý Nam dám chắc rằng, từ nay về sau, hắn sẽ tuyệt không tới gần vành đai toái thạch trong vòng mười dặm. Trời ơi, đây tuyệt đối là một cơn ác mộng! Khi ngươi nhìn thấy toái thạch với đủ loại hình dáng không ngừng phóng lớn trong mắt ngươi, giống như ào ào lao vào ngươi, loại cảm giác áp bức đó nếu không tự mình cảm nhận tuyệt sẽ không nghĩ ra được. Thần kinh yếu ớt và tim gan của Bách Lý Nam chịu đủ sự hành hạ, mà khi hắn nhìn thấy sự hưng phấn đong đầy hai mắt đỏ rực của Diệp Trùng, trong lòng hắn chỉ còn một ý nghĩ, mình hết chuyện sao lại nghĩ ra cái ý kiến chết tiệt này vậy chứ?

Con tàu hải tặc cầm đầu Hồng Kỳ Ưng đỉnh đỉnh đại danh ngày trước vốn hoa lệ, uy vũ, sau khi trải qua sự “rửa tội” của vô số cơn mưa toái thạch, thân tàu đã sớm bị chà đạp đến loang lổ không chịu nổi, bề mặt méo mó, xấu xí cùng cực! Chỉ sợ Thiết tử tự mình đi tới trước đống rách nát này cũng nhận không ra đây chính là con tàu vũ trụ mà hắn đã từng nhận lệnh cải tiến của lão đại.

Tính năng của tàu vũ trụ này tuyệt vời vượt xa suy nghĩ của Diệp Trùng, nếu như là một tàu vũ trụ thông thường, trải qua lần đi “rửa tội” này, ước chừng đã sớm vứt đi rồi! Mà tàu hải tặc này tuy rằng bề ngoài bị va đập đến nỗi lõm vào tùm lum, nhưng cấu tạo bên trong lại không bị hư hại chút nào.

Khi tàu vũ trụ an toàn ra khỏi vành đai toái thạch, Bách Lý Nam cũng không nhịn thêm được nữa, đặt mông ngồi lên trên thảm trải nền, cả người đều đã ướt sũng! Còn Diệp Trùng sắc mặt vẫn như thường, hơn nữa còn có chút lưu luyến không nỡ rời, quay đầu nhìn lại vành đai toái thạch bị bỏ lại sau lưng, vẻ mặt này vừa đúng lúc bị Bách Lý Nam đang ngồi trên đất thở hổn hển bắt được, Bách Lý Nam suýt tí nữa có luôn ý muốn mau chóng nhảy ra khỏi tàu vũ trụ.

Cũng may Diệp Trùng không có ý quay tàu vũ trụ trở lại, mà theo lộ trình được ghi dấu trên bản đồ thiên hà bay về phía điểm bổ sung gần nhất, Renault, làm cho Bách Lý Nam đang đánh lô tô trong lòng thở phào một hơi.

- Đại nhân, chúng ta tới Renault rồi, sau đó đi đâu?” Bách Lý Nam hỏi.

Diệp Trùng lắc lắc đầu, trực tiếp đem vấn đề đó đưa cho Bách Lý Nam: “Ta đối với mấy thứ này không rành lắm, ngươi xem chúng ta đi đâu thì tốt?”

Bách Lý Nam trầm ngâm một lát rồi nói: “Đại nhân, tin tức người giết Độc nhãn long bây giờ nhất định đang được truyền đi, e rằng không ít người đang chờ đại nhân người lộ diện đó!”

Diệp Trùng ngạc nhiên nói: “Chờ ta lộ diện? Chờ ta lộ diện làm gì?”

Bách Lý Nam cười khổ nói: “Loại cao thủ như đại nhân, thế lực nào mà không muốn chiêu mộ? Ta nghĩ chỉ cần đại nhân vừa ló mặt ra, bọn họ sẽ chen nhau mà tới, tới lúc đó e rằng thủ đoạn nào cũng sẽ dùng hết!”

Diệp Trùng hừ lạnh một tiếng, hai mắt đột nhiên ngưng trọng, cũng không nói gì, chỉ rút ra trủy thủ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao.

Bách Lý Nam trong lòng run rẩy, chỉ hy vọng đám kia biết điều một chút, nếu không, e rằng… Bách Lý Nam cũng không dám suy nghĩ nhiều!

Diệp Trùng suy nghĩ một lát, cởi áo ra, rồi cởi cái áo màu vàng có đường vân màu đen đã lột được từ người Bách Lý Nam đang mặc bên trong ra, đưa cho Bách Lý Nam: “Ngươi tự mình phải cẩn thận hơn!” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Trong lòng Bách Lý Nam ấm áp, nước mắt suýt nữa rơi xuống, sự quan tâm trong giọng nói lạnh nhạt của Diệp Trùng làm Bách Lý Nam kích động vô cùng. Ngay cả người quan tâm mình nhất là lão đại 1 mắt cũng chưa từng để ý đến sự sống chết của mình, nếu như lão đại 1 mắt biết mình có áo lưới, e rằng dù thế nào cũng sẽ cướp lấy, chứ đừng nói tới việc cởi trên người ra đưa cho mình! Nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quen mình là một nhân vật nhỏ, không có ai quan tâm đến sống chết của mình, nếu không phải hắn có thể bày mưu tính kế cho lão đại 1 mắt, chỉ sợ hắn sớm bị vứt bỏ tới một nơi không người nào đó chết đói rồi! Mà mấy năm này, dựa vào cố gắng của bản thân, cuối cùng trở thành nhân vật số 2 của của Hồng Kỳ Ưng, bề ngoài huy hoàng, thật ra ngày tháng cũng không dễ chịu, ở trên lão đại áp bức hắn, ở dưới anh em coi thường hắn, Thiết tử coi hắn như kẻ thù. Hắn trước giờ chưa từng gặp được người thật sự quan tâm đến sống chết của hắn.

Bách Lý Nam tình cảm phức tạp nhìn áo lưới trên tay, đột nhiên hai mắt sáng rỡ, không khỏi vui mừng nói: “Đại nhân, ta biết chúng ta phải đi đâu rồi!”



Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53212

Nguồn: tunghoanh.com/su-si-truyen-thuyet/chuong-42-sniaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận