Sư Sĩ Truyền Thuyết Chương 51 : Mục thức tỉnh

Sư sĩ truyền thuyết

Chương 51: Mục thức tỉnh

Tác giả: Phương Tưởng

Dịch giả và biên tập: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện (http://tangthuvien.com)


Đây đã là tháng thứ 3 Diệp Trùng ở tại Hắc giác, nhiệm vụ hôm nay của hắn chính là thu thập quặng vàng đen. Quặng vàng đen là đặc sản của Hắc giác, nó phân bố ở vành đai toái thạch xung quanh Hắc giác, thu thập cực kỳ khó khăn. Tàu khai thác quặng căn bản không thể vào vành đai toái thạch, chỉ có thể nhờ quang giáp mới có thể đi vào. Trong vành đai toái thạch, máy dò tìm vốn không cách nào sử dụng, chỉ có dựa vào tin tức ống kính chụp được, sau đó dùng mắt thường để phân biệt. Đây thật ra cũng là một mục huấn luyện tổng hợp, không chỉ kiểm tra kỹ xảo điều khiển quang giáp của sư sĩ, mà còn kiểm tra nhãn lực của sư sĩ, hơn nữa việc đưa khoáng thạch trở về cũng là một việc vô cùng không dễ dàng gì.



Sản lượng của quặng vàng đen cực nhỏ, nó được dùng chủ yếu để chế tạo loại mặt nạ màu đen mà Diệp Trùng và bọn họ đang mang.

Quang giáp F-58 của Diệp Trùng giống với của mấy người khác trong Hắc giác, đều là quang giáp hình người màu đen, nhưng dựa vào đặc điểm tốc độ cực nhanh của đôi tay Diệp Trùng, cái quang giáp này đã làm qua một chút thay đổi, thêm vào không ít công năng.

Nói thật ra, mấy tháng này, thực lực của Diệp Trùng đã được nâng lên rất nhiều, quan trọng là hắn bắt đầu hiểu được kỹ xảo cận chiến, mà không phải giống như lúc trước, chỉ biết dựa vào trực giác và kinh nghiệm bản thân đã mày mò ra. Hơn nữa, hắn phát hiện huấn luyện cơ bản mà lúc trước Mục cho mình không hề kém cỏi giống như Huck nói, ngược lại khá hữu ích. Diệp Trùng đối với võ thuật cổ không rõ ràng lắm, cũng không hề cảm thấy hứng thú, thí dụ như Huck cách hô hấp mà Huck dạy mình, Diệp Trùng không phát hiện có tác dụng gì. Ngược lại, không bằng huấn luyện cơ sở và huấn luyện bi thép mà Mục dạy mình lúc trước, qua một khoảng thời gian ngắn cố gắng, bản thân cuối cùng đã đột phá mức mười viên bi thép mà mình đã đình trệ rất lâu. Nhưng tác dụng của chất lỏng màu bạc thì lại cực kỳ rõ ràng, hơn nữa cảm giác mỹ diệu đó thật là làm người ta mê hoặc.

Diệp Trùng đã thấy Huck ra tay, tuy rằng rất lợi hại, nhưng vẫn ngấm ngầm làm Diệp Trùng rất thất vọng, nếu như Huck và Mục giao chiến, Diệp Trùng tin chắc rằng Huck không thể cản được cú đâm kinh tâm động phách đó của Mục!

Mục a, ngươi lúc nào mới tỉnh lại đây? Ta rất nhớ ngươi! Diệp Trùng thầm mặc niệm trong lòng.

Trước mắt chợt tối, Diệp Trùng bỗng hoàn hồn trở lại, nhìn nham thạch không ngừng phóng lớn trước mắt, Diệp Trùng kinh hãi, vội vàng điều khiển quang giáp nguy hiểm tránh ra.

Quặng vàng đen gần đây dường như đã bị khai thác cạn kiệt rồi, xem ra phải đi vào sâu nữa mới được!

Diệp Trùng điều khiển quang giáp cẩn thận tiến sâu vào vành đai toái thạch.
Càng bay càng sâu, trên đường Diệp Trùng không hề tìm thấy bóng dáng nào của quặng vàng đen, xem ra hôm nay hình như không được may mắt rồi.

Ngay khi Diệp Trùng chán nản đang tính trở về, một khối quặng vàng đen to lớn, đường kính khoảng 2 mét lạc vào tầm mắt của hắn, bay vào sâu thật nhanh.

Tinh thần Diệp Trùng phấn chấn, không chút lưỡng lự, quang giáp tăng tốc, hăng hái rượt theo khối quặng vàng đen to lớn đó.

Đột nhiên, quang giáp lắc lư kịch liệt, Diệp Trùng cảm giác được quang giáp dường như không chịu điều khiển, giống như có một lực hút cực lớn ra sức lôi kéo quang giáp của Diệp Trùng, quang giáp không kiềm chế được, bay về phía trước.

Diệp Trùng bỗng cảm thấy không ổn. Vội vàng đảo ngược động cơ, bay hướng về sau, muốn thoát khỏi lực hút đó.

Nhưng trời không chìu lòng người, Diệp Trùng phát hiện quang giáp của mình vẫn cứ lừ đừ tiến lên, mà động cơ của quang giáp đã mở tối đa rồi!

Khi Diệp Trùng nhìn rõ tình hình trước mắt, không kiềm được hồn phi phách tán! Vô số toái thạch xung quanh đều đang tụ tập về phía 1 điểm không xa nào đó, khi nhìn thấy những toái thạch này tạo nên vòng xoáy, Diệp Trùng cuối cùng cũng hiểu mình gặp phải cái gì!

Dòng xoáy toái thạch! Đây nhất định là dòng xoáy toái thạch! Là điểm làm người ta khủng bố nhất của khu vực Elma, chính vì sự tồn tại của nó, hiếm ai dám đi sâu vào nơi sâu thẳm của khu vực Elma.

Không phải chứ! Mình tại sao lại xui xẻo như vậy? Diệp Trùng than thở trong lòng!

Diệp Trùng nỗ lực muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của dòng xoáy toái thạch, nhưng vô luận hắn nghĩ ra cách gì, đều không hề có chút tác dụng nào!

Nhìn dòng xoáy toái thạch càng lúc càng lớn trước mặt, càng lúc càng rõ nét, Diệp Trùng mới phát hiện dòng xoáy toái thạch này lại to lớn dường nào, Diệp Trùng đứng trước nó thực sự là nhỏ bé đến đáng thương!

Sự bất lực sâu sắc nảy sinh từ tận đáy lòng của Diệp Trùng.

Chờ đợi số mệnh của mình là bị xé nát thành từng mảnh vụn thôi! Không ngờ mình và số mệnh tranh đấu bao nhiêu năm nay, cuối cùng vẫn là không thoát khỏi vòng tay của nó! Sự bi thương vô cùng tận dâng lên trong lòng Diệp Trùng!

- Ngu ngốc! Đang suy nghĩ vẩn vơ gì thế! Chờ chết à? Đột nhiên một giọng nói xuất hiện trong đầu Diệp Trùng.

Diệp Trùng ngây người, sau đó liền mừng rỡ: “Mục, là ngươi sao?”

- Tốt rồi, không có thời gian nói với ngươi, bây giờ ngươi quay về phía 9 độ bán kính vec-tơ, thực hiện đổi hướng trong góc hẹp về 2 phía mà tiến lên!

Không sai! Chính là Mục! Giọng nói này, Diệp Trùng cả đời cũng không quên!

Diệp Trùng đè nén sự mừng rỡ trong lòng xuống, hai tay nhanh chóng thực hiện thao tác, đối với gợi ý của Mục, Diệp Trùng không chút hoài nghi! Nếu như nói thứ Diệp Trùng tin tưởng nhất trên thế giới này, đó nhất định là Mục!

Hai tay Diệp Trùng với tốc độ cao nhất thực hiện thao tác, tác dụng của việc huấn luyện bi thép đột phá bình cảnh 10 viên lập tức hiện ra, hư ảnh của 2 tay Diệp Trùng đã không phải là loại sương khói mờ mờ như trước, mà là giống như ảnh thật.

Chỉ thấy quang giáp số F-58 của Diệp Trùng đột nhiên điều khiển phương hướng, sau đó cấp tốc lay động qua trái, phải trong phạm vi nhỏ. F-58 giống như một con cá đen cố gắng hết sức muốn thoát ra khỏi dây câu, không ngừng lay động qua trái, phải. Giống như kỳ tích, F-58 vậy mà từ từ, từng chút một rời xa dòng xoáy toái thạch.

Diệp Trùng không khỏi có thêm lòng tin.

- Bây giờ bán kính vec-tơ chuyển sang 8 độ, làm lại động tác vừa rồi! Giọng của Mục lại một lần nữa vang lên.

-----------------------------

Phù, phù, Diệp Trùng hổn hển thở, thao tác vừa rồi hao phái phần lớn thể lực của Diệp Trùng, nhưng may mắn đáng giá là cuối cùng chạy thoát khỏi dòng xoáy toái thạch!

- Xem ra trình độ của ngươi dạo này có tiến bộ! Mục lãnh đạm nói.

Diệp Trùng vẫn đắm chìm trong niềm vui thoát chết và được gặp lại Mục nói: “Đúng vậy, thời gian này đều huấn luyện trong Hắc giác, học được không ít thứ!”

- Hắc giác? Giọng nói của Mục dường như có chút không đúng.

Diệp Trùng liền bắt đầu kể lại những việc từng trải qua sau khi mình tỉnh lại, còn Mục thì chăm chú lắng nghe, hơn nữa đôi lúc lại hỏi han vài câu.

Sau khi Diệp Trùng nói xong, Mục trầm ngâm hồi lâu.

- Có vấn đề sao? Diệp Trùng kỳ quái hỏi.

Mục trầm mặc một lúc mới nói: “Hắc giác mà ngươi nói đó có thể là có vấn đề!”

- Có vấn đề? Diệp Trùng không khỏi nghi hoặc hỏi.

Mục không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi: “Diệp tử, cái quang giáp này có phải là bọn họ cho ngươi!”

Diệp Trùng gật gật đầu: “Đúng vậy, tính năng của quang giáp này vô cùng không tệ, vừa rồi trong dòng xoáy toái thạch vậy mà có thể đối phó được, thật làm ta có chút kinh ngạc!”

- Ngươi lấy tấm năng lượng thứ 7 dưới bàn điều khiển trong quang giáp ra, cẩn thận kiểm tra! Giọng nói của Mục vĩnh viễn không nhanh không chậm như thế.

Diệp Trùng theo lời lấy ra tấm năng lượng thứ 7 ra, cẩn thẩn kiểm tra, hắn tin rằng Mục tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô ích. Ý, quả nhiên có chút không đúng, trong cái này hình như có một đoạn mạch có thể phát ra tín hiệu, theo lý mà nói, chỗ này căn bản không thể xuất hiện đoạn mạch như vậy.

Diệp Trùng tuy rằng không hiểu chuyện đời, nhưng không có nghĩa là hắn ngốc, ngược lại hắn rất thông minh. Mấy việc này, chỉ nghĩ một chút là hắn hiểu rồi! Không chút do dự, Diệp Trùng liền lấy công cụ chùi sạch đoạn mạch này, hắn không muốn bị người khác theo dõi.

- Yên tâm đi, chính là ở đó, ta đã giúp ngươi kiểm tra qua rồi! Mục ung dung nói.

Diệp Trùng chỉ ừ một tiếng, đối với trò nhỏ này của Hắc giác, Diệp Trùng ngược lại không hề giận, dù sao mình cũng học được không ít thứ từ bọn họ, trên đời không có bữa ăn không, nhưng mùi vị của món ăn trong nhà ăn đó quả thật không tồi, Diệp Trùng nhớ lại liếm liếm môi.

- Diệp tử, ngươi nói ngươi còn ngâm mình trong một loại chất lỏng màu bạc.”

- Ừm, không phải nó cũng có vấn đề chứ? Diệp Trùng rõ ràng giật mình một cái.

- Rất có khả năng! Mục hoàn toàn không để ý tới tâm tình của Diệp Trùng, nói không chút che đậy.

- Cái lũ Hắc giác đáng chết này… Diệp Trùng vừa muốn giận dữ nhìn về phía Hắc giác một cái để thể hiện sự tức giận, liền lập tức hoảng lên nói: “Mục, chúng ta hình như bị lạc đường rồi!”

- Ta phát hiện lâu rồi! Mục lười biếng nói.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Vậy làm sao giờ?

- Theo kinh nghiệm thông thường mà nói, việc xảy ra bên người ngươi căn bản có thể kết luận rằng không thể tính toán! Mục kết luận như đinh đóng cột.



Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53212

Nguồn: tunghoanh.com/su-si-truyen-thuyet/chuong-51-voiaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận