Sư sĩ truyền thuyết
Chương 601: Cứu viện Tuyết Lai
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch giả: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Đại nhân, chúng ta đã tới phụ cận cửa thông đạo. Người nói chính là A Hoa, hắn vẻ mặt cung kính nói với Diệp Trùng. Ở thiên hà Hà Việt, cường giả vi tôn, Diệp Trùng có đủ sức mạnh cường đại để nhận được sự tôn trọng của bọn họ. Với lại, bọn họ còn hy vọng ngồi chiến hạm của bọn họ để trở về cố hương.
Ra khỏi thiên hà Thiết Bối Tây Ni, dọc đường đều không yên bình. Gặp phải Xích vĩ thú cũng đã thành việc xảy ra thường, mà lòng tin của đám người A Hoa cũng phải chịu đả kích nghiêm trọng.
Đây đều là người bình thường gì chứ? Mấy người A Hoa đã không biết bao nhiêu lần đổ mồ hôi lạnh rồi. Đám người này có còn là con người không? Nhìn thấy bọn họ đồ sát Xích vĩ thú giống như chặt dưa, thái rau, tất cả từ ngữ vào giờ phút này đều là trống không. Còn có mấy tên trông yếu ớt không chịu nổi gió đó, trời, Phụng Ngôn đến từ bộ lạc Hy Phượng bị bọn họ dọa gần như cũng sắp thành ra trạng thái nửa ngây ngô rồi. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Theo lời cô ta nói, loại thuật thừa sư cấp bậc giống thế này, chính ngay ở bộ lạc bọn họ cũng đã là nhân tài hiếm có, nhưng ở chỗ này, lại có tròm trèm mấy trăm người. Lúc nào, thuật thừa sư cấp trưởng lão trở thành giống như củ cải trắng, có thể thấy ở khắp nơi chứ? Với lại, tuổi tác của mấy người này… Bọn họ ăn cái gì mà lớn vậy?
Theo tàu Darkness không ngừng tiến tới trước, số lượng Xích vĩ thú bọn họ gặp phải cũng càng lúc càng nhiều, mà mấy người A Hoa cũng từ sự chấn kinh lúc ban đầu, tới sự tê dại lúc sau, quen như là chuyện thường. Nếu như ngày nào đó xuất hiện thương vong nhân viên, bọn họ ngược lại sẽ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mấy người A Hoa không hề làm Diệp Trùng cảm thấy kinh ngạc, đối với một người đã từng gặp cao thủ đỉnh cao nhất của ba đại thế gia mà nói, mấy con em vòng ngoài này tự nhiên không đủ làm hắn kinh ngạc.
Một nguyên nhân cơ bản nhất Diệp Trùng đồng ý bọn họ đồng hành chính là, chỉ có bọn họ mới biết thông đạo thông tới thiên hà Hà Việt ở chỗ nào. Theo Diệp Trùng biết, từ năm thiên hà lớn tới thiên hà Hà Việt, tổng cộng có ba thông đạo, phân biệt nằm trên tay ba đại thế gia. Diệp Trùng tuy lúc trước từng ở Quỹ hình quyển và Hắc giác, nhưng con đường cụ thể thông tới thiên hà Hà Việt hắn không hề rõ ràng. Nhưng may mà trong mấy người này, ba đại thế gia lại đều đầy đủ. Điều này cũng tự nhiên không thành vấn đề.
Nhuế Băng vốn dĩ muốn đi thăm mẹ và ông tiền mấy người một chút, nhưng cuối cùng vẫn đè nén nỗi nhớ trong lòng. Lúc này đi gặp bọn họ, với bọn họ mà nói, không hề là việc tốt. Lão già Tây Đinh đó là một lão hồ ly.
Trải qua so sánh, Diêp Trùng đã lựa chọn Hiệp hội sư sĩ, cũng tức là thông đạo mà Tuyết Lai tộc nắm giữ, bởi vì nơi đó cách thiên hà Thiết Bối Tây Ni gần nhất.
- Đây chính là thông đạo thông tới Hà Việt, vốn dĩ vẫn luôn nằm trong tay của chúng tôi. Nhưng sau này lực lượng Xích vĩ thú quá mạnh, chúng tôi chỉ đành lùi về thiên hà Thiết Bối Tây Ni. Ngữ khí A Hoa rất phức tạp. Bất cứ lúc nào, chỗ sâu trong lòng hắn đều có một tia lo lắng. Đối với sức mạnh của tộc mình, hắn trước giờ chưa từng hoài nghi. Từ lúc thông đạo bị Xích vĩ thú xâm chiếm tới giờ, đã qua khoảng thời gian khá dài, trong tộc không thể nào không nhận được tin tức. Bọn họ lại không nhìn thấy bất cứ đội ngũ nào tới chi viện, loại tình huống này bọn họ họ không ngờ tới.
Hắn rất lo lắng, trong tộc có phải là cũng đã rơi vào khốn cảnh.
Trong thông đạo này, mấy người Diệp Trùng đã gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ. Mật độ Xích vĩ thú chỗ này so với chỗ khác cao hơn nhiều, do đó rất nhiều người đều tin rằng, thật ra Xích vĩ thú cũng là có trí tuệ. Chúng cũng hiểu trấn giữ con đường quan trọng thế nào.
Thương vong ngày nào cũng có, nhưng đều là trong phạm vi nhỏ. Tới tận trước mắt, chiến đấu vẫn trong phạm vi khống chế của Diệp Trùng. Mấy sư sĩ này trải qua tẩy luyện chiến đấu dày đặc, hiện giờ là bách chiến chi sư đúng như tên gọi. Bọn họ giống như một lưỡi đao sắc, càng mài càng sắc nhọn, càng tinh thuần.
Mà tiến bộ của mấy xạ thủ đó càng thêm nổi trội. Trước giờ không có một vị xạ thủ nào lại gặp phải chiến đấu dày đặc mà lại kéo dài thế này. Sự thật chứng minh, sự thôi thúc của chiến đấu đối với xạ thủ là cực kỳ rõ ràng. Một điểm này thể hiện ở trên người mấy xạ thủ cấp bảy, cấp tám đó càng thêm nổi trội, Diệp Trùng lúc này mới hiểu rõ, tại sao Mi Ngột lại vẫn luôn ở trong Darkness tối đen không ánh mặt trời.
Vì bảo trì sức chiến đấu, bản thân Diệp Trùng có lúc cũng điều khiển Thần xuất chiến. Mỗi lúc này, tất cả học viên không có nhiệm vụ chiến đấu đều vô cùng nồng nhiệt nhìn chằm chằm màn hình, chốc chốc lại còn phát ra vài câu đánh giá tuyệt vời, dáng vẻ làm như là thật vậy.
So với phối hợp chiến thuật của mấy sư sĩ này, sắc thái cá nhân xuất kích của Diệp Trùng càng thêm nồng nặc. Với lại phong cách cận chiến trộn lẫn giữa bình tĩnh và dữ dội, làm mấy học viên đó trông đã ghiền vô cùng. Giả dụ Darkness có tỉ lệ xem hình, Diệp Trùng nhất định là người giữ kỷ lục tỉ lệ xem hình.
Còn mấy con em nhà họ Diệp lại hoàn toàn nghệch mặt ra, nhà họ Diệp lấy cận chiến mà nổi danh, lại không bằng một thiếu niên trong không hề nổi bật thế này.
Cuối cùng đã thông qua thông đạo này!
Tâm tình mấy người A Hoa lập tức trở nên kích động.
Nhưng cảnh tượng hoang vắng trước mắt lại vượt xa ngoài ý liệu của bọn họ. Căn cứ đã thành một đống đổ nát, khắp nơi là kiến trúc hư hỏng, bụi đất dày cộm chất đống trên mặt hiển thị đã rất lâu không có người tới.
- Không thể nào! Trong giọng nói của A Hoa mang theo âm run, đả kích đối với hắn của cảnh tượng trước mắt quá lớn.
Quân đồn trú chỗ này có tới năm mươi ngàn người a! Trong tộc đối với thông đạo này coi trọng tới bực nào, hắn làm sao lại không rõ chứ? Nhưng thông đạo này hiện giờ đã bị trong tộc vứt bỏ rồi.
Hắn tin rằng, chỉ cần số ít người, trấn giữ cửa thông đạo này thì có thể ngăn cản sự tấn công của Xích vĩ thú. Hắn càng tin rằng, hắn có thể nhìn thấy, hắn tin rằng mấy trưởng bối trong tộc đó cũng nhất định có thể nhìn thấy.
Nhưng, tại sao trong tộc lại vứt bỏ chứ?
……
Chẳng lẽ, cục thế thật sự tệ tới mức độ đó rồi sao? Tim hắn trở nên run rẩy.
Cuối cùng đã tiến vào thiên hà Hà Việt rồi, vô luận là Diệp Trùng hay là Nhuế Băng, Tang Khảm, đồng loạt thở phào một hơi. Điều bọn họ hiện giờ cần làm, chính là mau chóng hết mức liên hệ Tang tộc.
Diệp Trùng không chú ý thấy dị dạng của A Hoa, điều hắn hiện giờ cần suy nghĩ là, làm sao mới có thể liên hệ được với Tang tộc. Muốn liện hệ được với Tang tộc rất đơn giản, chỉ cần bọn họ ở chỗ có mạng mô phỏng hoặc có tín hiệu xung mạch, vậy thì nhất định có thể liên hệ được với Tang tộc. Phải biết hành tinh Dật Cúc có hôi vực lĩnh giả siêu cấp như là tiểu Thạch đầu tọa trấn.
Nhưng nơi này lại không được, tất cả mọi thứ của khu vực phụ cận đều bị phá hoại sạch sẽ.
Tàu Darkness đang tiến về phía hành tinh Dật Cúc, giả dụ thời gian quay ngược lại, vậy thì vị trí bọn họ ở hiện giờ, rành rành là nội địa ngày xưa của Tuyết Lai tộc.
- Đại nhân, có tình huống. Mấy thuyền viên trải qua rèn luyện của chiến đấu nhiều như vậy, sớm đã không thấp thỏm bất an của ngày xưa, ai nấy ngữ khí cô đọng, ngắn gọn mà bình tĩnh.
- A! A Hoa bỗng thất thanh kêu lên, thân thể hắn đang run rẩy.
Trước mặt là hành tinh xinh đẹp phía trên toàn là màu lam nhạt, lúc này lại đang ở trong kịch chiến.
Trong vũ trụ phụ cận nó, chùm sáng đan xen ngang dọc. Quang giáp thành bầy, thành đội dựa vào chiến hạm, ngoan cường bắn tỉa Xích vĩ thú thành bầy. Mấy con Xích vĩ thú này, con nào cũng linh hoạt, sư sĩ cực khó hoàn thành khóa chặt chúng, chúng tuy không có tính kỷ luật nhưng lúc này lại chiếm thượng phong. Chiến đấu đang ở trong trạng thái nóng nhất, chốc chốc lại có chùm sáng đánh lên tàu Darkness, lóe lên từng đốm lửa một.
Mà chính ở chỗ không xa hành tinh này, trôi nổi một đám sương tím khổng lồ.
- Đại nhân! Cầu xin ngài! Ngài cứu tộc nhân của chúng tôi đi! A Hoa bỗng xoay người, bộp một tiếng quỳ xuống, nước mắt đầy mặt cầu xin. Hắn thế nào cũng không ngờ, trở về cố hương nằm mơ cũng mong thấy của hắn, thứ nhìn thấy đầu tiên lại là cảnh tượng này.
Mấy người Tuyết Lai tộc khác cũng nhao nhao quỳ xuống, thỉnh cầu Diệp Trùng chi viện.
Nhìn chùm sáng bay rối rắm, quang giáp, Xích vĩ thú bay loạn xạ trên màn hình, Diệp Trùng đã xuất hiện một sự thất thần cực ngắn.
An Bỉ Lạc Kỳ nghiêng đầu nhìn Diệp Trùng, hắn đang đợi mệnh lệnh của Diệp Trùng.
Diệp Trùng rất mau hoàn hồn lại, sự thất thần ngắn ngủi này thật ra chỉ có mấy giây. Hắn bỗng bị cái quang giáp nào đó trên màn hình hấp dẫn.
- Phạn Vẫn! Diệp Trùng buột miệng thốt.
Thân thể A Hoa bỗng chấn động, vui mừng ngẩng đầu: “Đại nhân, ngài biết đại nhân Phạn Vẫn?”
Phạn Vẫn tả đột hữu xung, không có con Xích vĩ thú nào có thể tạo được ảnh hưởng với nó. Nhưng sức lực một mình nó lại có hạn, đối với cả cục thế không hề có giúp đỡ quá lớn. Nhìn thấy Phạn Vẫn, Diệp Trùng không tự chủ được nghĩ tới đứa trẻ. Nhuế Băng cũng nghiêng mặt lại, Diệp Trùng từ trong mắt nàng nhìn thấy tâm tình tương tự.
Mấy người này, chính là tộc nhân của mẹ mình ư? Tâm tình Diệp Trùng có chút phứt tạp, Một mùi vị nói không ra là chua là chát bỗng im lặng lan tràn trong lòng hắn.
Rất mau, Diệp Trùng thu lại tâm tình, hắn bình tĩnh nhìn quét màn hình một cái, thu cả chiến trường vào đáy mắt. Quả quyết dứt khoát, hắn mau chóng gật đầu với An Bỉ Lạc Kỳ: “Chuẩn bị chiến đấu!”
An Bỉ Lạc Kỳ đã sớm đợi câu nói này của Diệp Trùng, trên thực tế, trước khi Diệp Trùng ra lệnh, tất cả nhân viên chiến đấu đều đã tiến vào vị trí chiến đấu của bọn họ. Chiến đấu dày đặc mấy ngày này, bọn họ đã sớm quen nghỉ ngơi, ăn uống ở vị trí chiến đấu.
Mấy người A Hoa vui mừng khôn xiết, bọn họ không ngờ Diệp Trùng lại đồng ý sảng khoái thế này. Trong mắt bọn họ, Diệp Trùng là một người lãnh khốc, vô tình.
Nhưng kế tiếp đó, mệnh lệnh của Diệp Trùng lại làm trái tim bọn họ lạnh đi một nửa: “Mục tiêu sương tím, tiến tới hết tốc lực!”
Hiểu biết của Diệp Trùng đối với Xích vĩ thú không như người người thứ hai nghĩ, ở một số phương diện nào đó, ngay cả Griffiths chuyên môn nghiên cứu Xích vĩ thú so với hắn cũng không bằng.
Ổ thân mềm, đây mới là chỗ cơ bản của Xích vĩ thú. Chỉ cần phá hư triệt để ổ thân mềm, thì mới có thể thật sự giải quyết vấn đề Xích vĩ thú. Nó không chỉ quan hệ tới sự sinh sôi của Xích vĩ thú, đồng dạng còn có liên hệ trực tiếp tới tiến hóa của Xích vĩ thú.
Đây là rút củi dưới đáy nồi, nhưng lại là một hành động nguy hiểm tột độ.
Diệp Trùng tin rằng, một khi hắn tấn công ổ thân mềm, mấy con Xích vĩ thú đó nhất định sẽ ùa về như ong. Nếu như bọn họ không thể triệt để phá hư ổ thân mềm trước khi mấy con Xích vĩ thú này trở về, lần sau không có cơ hội này. Bọn họ cần rời khỏi sương tím trước khi Xích vĩ thú trở về, như vậy sư sĩ trên tay mình mới có thể phát huy uy lực.
Tàu Darkness có phủ lớp sơn nấm chất keo không hề bị hai bên đang giao chiến chú ý, nó giống như một u linh, im hơi lặng tiếng bay về phía đám sương tím đó.
Mọi người đều thở mạnh cũng không dám bật ra một tiếng. Trừ Diệp Trùng, không ai biết bên trong sương tím rốt cuộc là cái gì.
Tất cả pháo hạm đều đã bắt đầu nạp đầy năng lượng, mà át chủ bài thật sự trên tay Diệp Trùng lại là sáu trăm xạ thủ cấp sáu đó.
Tiến vào sương tím, hệ thống quét hình sẽ bị tê liệt toàn diện, mà lúc này, thứ cần dựa vào chỉ có mấy xạ thủ có thể tỏa ra thần niệm này.
Loại sương tím này đối với bọn họ không có bất cứ ảnh hưởng nào.