Sất Trá Phong Vân Chương 1 : Càn Kình! Tiến lên!

Sất Trá Phong Vân
Tác giả: Cao Lâu Đại Hạ

Chương 1: Càn Kình! Tiến lên!

Dịch: Bựa Thập Ngũ
Sưu tầm: tunghoanh.com



Sau khi trở về từ Lạc Nhật Sơn Mạch cách đây ba ngày Càn Kình vẫn tự giam mình trong phòng, mặc cho bạn cùng phòng khuyên nhủ thế nào hắn cũng nhất định không chịu ra ngoài gặp người.

- Quá mất mặt, điều này thật sự là quá mất mặt!

Ba ngày trước, học viện Áo Khắc Lan tổ chức một cuộc thi cho lớp sơ cấp tân sinh, địa điểm tổ chức chính là tại Lạc Nhật Sơn Mạch.

Vừa mới nhập học không đến một năm hắn đã đạt được chiến sĩ tam cấp tiêu chuẩn, ngay cả La Đức Lý Cách Tư - huấn luyện viên chiến sĩ sơ cấp nhị ban cũng đã từng khen tặng Càn Kình là người có tiền đồ nhất trong số nhóm tân sinh.



La Đức Lý Cách Tư đánh giá Càn Kình rất cao: "Hắn không chỉ có thiên phú mà lại còn rất chịu khổ, nói không chừng qua vài năm nữa tiểu tử này có thể vượt qua được lão già khọm này."

Ai biết được lời của huấn luyện viên đại nhân vừa thốt ra chưa được mấy ngày thì Càn Kình lại gặp chuyện không may ở Lạc Nhật sơn mạch.

Không ai có thể ngờ được Càn Kình - người có tiền đồ nhất trong nhóm tân sinh lớp chiến sĩ sơ cấp nhị ban lại bị một đồ vật nện vào đầu đến hôn mê.

Mà điều đáng nói là "đồ vật" đó chính là một chiếc mũ từ trên trời giáng xuống.

Chuyện này rất nhanh trở thành trò cười trong toàn bộ học viện Áo Khắc Lan.

Hiện tại sợ rằng toàn bộ học viện Áo Khắc Lan không ai là không biết chuyện về một tên gia hỏa có tướng mạo phạm tội ở lớp tân sinh sơ cấp đã đạt tới trình độ bị người người oán trách, đến nỗi khi tham gia một cuộc thi thôi mà cũng bị một cái mũ từ trên trời giáng xuống làm cho hôn mê!

Nghĩ tới mấy năm sau này chính mình phải đeo theo cái danh "gia hoả có tướng mạo phạm tội" này, Càn Kình thật sự là ngay cả tâm muốn bỏ học cũng đã có.

- Thời gian này thật sự là không cách nào qua được ...

Lúc này Càn Kình đang cầm trên tay đúng là cái thứ đầu sỏ tạo nên cái danh tiếng kia của hắn.

Đây là một cái mũ màu xanh da trời, vành nón rất rộng, trên đỉnh đầu nhọn lên, đúng là tiêu chuẩn một cái mũ của pháp sư, ở Áo Khắc Lan học viện, cơ hồ mỗi đệ tử hệ ma pháp đều có một cái mũ như thế này.

Cũng chính bởi vì vậy nên Càn Kình mới nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao một cái mũ của ma pháp sư khi rơi trúng đầu lại có thể khiến cho hắn bị hôn mê?

Đang lúc hắn đang suy tư thì cửa phòng bị đẩy ra.

Người vừa vào cửa là La Lâm, là một người bạn tốt nhất trong Áo Khắc Lan học viện này của Càn Kình. nguồn tunghoanh.com

- Ha ha, nghe nói trong học viện chúng ta có một nhân vật có tướng mạo phạm tội ... Ồ! Càn Kình, sắc mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy?

- Kháo!

- Càn Kình, sắc mặt ngươi khó coi như vậy, có phải là bị bệnh không? Nếu không thì ta sẽ giúp ngươi đi tìm giáo sư La Tư để lấy chút dược tề? Đúng rồi, ta nghe nói cuộc thi ngày đó chính là do giáo sư La Tư dẫn đi, không biết giáo sư có biết tên kia hay không?

- Tên kia ngươi cũng biết đó!

- Ta cũng biết?

- Lão tử chính là tên gia hoả tướng mạo phạm tội kia!

- ...

Đuổi La Lâm đi, Càn Kình càng nghĩ càng nóng máu, nên dứt khoát đem cái mũ che lên mặt nằm ngủ một giấc.

...

Càn Kình phát ngốc đứng bên ngoài tiệm rèn đã rất lâu.

- Cuối cùng đây là nơi quỷ quái gì vậy?

Câu hỏi dạng thế này trong hơn hai giờ qua, Càn Kình đã hỏi qua hơn ba mươi lần.

Mà cái thanh âm của của cái hệ thống quỷ quái kia cũng đã không sợ phiền phức giải thích cho hắn đúng bấy nhiêu lần rồi.

- Nơi này là Vô Tận Thế Giới, một trò chơi không gian dựa trên kỹ thuật cấu trúc giả thuyết đời thứ ba.

Có thể Càn Kình vẫn không rõ được trò chơi không gian dựa trên kỹ thuật cấu trúc giả thuyết đời thứ ba là cái gì. Nhưng từ giả thuyết hắn ngược lại thì biết rõ, bởi vì đây là một trong những từ thường dùng trong huyễn thuật ma pháp.

Trò chơi hắn cũng biết, cũng dạng như mấy trận bóng mỗi năm tổ chức một lần ở học viện Áo Khắc Lan.

Nhưng ngoài trừ hai từ này thì những từ còn lại Càn Kình không hiểu gì cả!

- Trận bóng giống như huyễn thuật ma pháp ...? Ta Kháo! Cái rắm gì vậy?

Vì vậy hệ thống quỷ quái kia không thể không tiếp tục giải thích, cái gọi là trò chơi giả thuyết kỳ thật do những con số cấu thành một thế giới, thế giới này nhìn như vô cùng chân thật nhưng trên thực tế nó chỉ là không gian do những con số tạo thành mà thôi. Vì để giải thích rõ ràng hơn một chút, hệ thống quỉ quái còn cho ra một dãy số để giải thích cái gọi là con số không gian:

- Tên: Càn Kình!

- Chức nghiệp: Chiến sĩ

- Đẳng cấp: 1

- Lực lượng: 18

- Nhanh nhẹn: 15

- Sức chịu đựng: 18


- Trí lực: 15

- Tinh thần: 1

- Giá trị tính mạng: 180/180

- Lượng MP: 110/110

- Giá trị tinh lực: 180/180.

Càn Kình biết những con số này là thực, tiên thiên tinh thần lực của hắn không trọn vẹn chỉ có người thân cận nhất mới biết được, nếu không phải vì vậy thì hắn là người của ma đấu song tu thế gia như hắn cần gì phải chạy tới cái trường học xa xôi thế này lựa chọn chức nghiệp chiến sĩ chứ?

Càn Kình đứng bên bên ngoài cửa tiệm rèn mà cài đầu to như cái đấu!

Từ sau khi từ cuộc khảo thí ở Lạc Nhật Sơn Mạch trở về, những việc lạ trên người hắn liên tiếp xảy ra.

Vốn là bị cái mũ từ trên trời giáng xuống làm cho ngất xỉu khiến cho việc khảo thí của hắn bị ngâm nước không nói, tiếp đó còn phải mang cái danh tướng mạo phạm tội, muốn trốn ở trong phòng ngủ một giấc thì lại bị kéo vào một cái thế giới lạ hoắc thế này, hơn nữa đây còn là một cái thế giới giả tưởng gì đó mà do các con số tạo thành, thật sự là mẹ nó thấy quỷ mà!

Nếu không phải cái thanh âm quỉ quải của cái hệ thống cũng quỷ quái kia đã nói là qua thời gian tám giờ đồng hồ ở thế giới thực người chơi sẽ tự động phản hồi về thế giới thực thì Càn Kình thật sự là hết hy vọng a!

Hệ thống quỷ quái kia nói nhiều như vậy nhưng cũng chỉ có mấy lời này mới khiến cho Càn Kình có thể an tâm một chút.

Dù sao cũng chỉ có tám giờ đồng hồ, coi như chỉ ngủ một giấc là xong!

Ôm suy nghĩ này, Càn Kình cuối cùng cũng triệt để an tâm hơn một chút.

Càn Kình vừa thầm tính toán làm sao để trải qua đoạn thời gian này vừa liếc nhìn cái tiệm rèn trước mặt hỏi:

- Chúng ta tại sao lại tới đây?

- Bởi vì trước khi trò chơi bắt đầu, người cần phải lựa chọn kỹ năng sinh hoạt!

Thanh âm của cái hệ thống quỷ quái rất êm tai vang lên, à không, phải gọi nó là hệ thống thông minh như nó tự xưng mới đúng. Nhưng Càn Kình lúc này thật sự là không có chút tâm tư nào để thưởng thức cái thanh âm dễ nghe này.

- Kỹ năng sinh hoạt?

- Đúng vậy!

Không đợi cho Càn Kình kịp nghĩ gì, Hệ thống thông minh đã vì hắn truyền tới tư liệu về kỹ năng sinh hoạt.

Nhìn phần tư liệu này, Càn Kình đã có chút minh bạch ý nghĩa của cái gọi là thế giới số (thế giới do các con số tạo thành) này.

Từ dã luyện đến đoán tạo, từ thảo dược tới dược tề ... có tới mấy chục loại kỹ năng sinh hoạt, mỗi một cái đều tồn tại độc lập và có ảnh hưởng tới nhau thông qua tổ hợp của Hệ thống thông minh, Càn Kình rất dễ dàng tổ hợp ra vô số loại chức nghiệp sinh hoạt. Dã luyện và đoán tạo tự nhiên là để trở thành một đoán tạo sư (thợ rèn), nhưng nếu dựa trên cơ sở đoán tạo sư kết hợp với tri thức ma pháp thì cái chức nghiệp trông rất bình thường này sẽ lập tức biến hoá thành một vị Ma chú sư chuyên chú tạo trang bị ma pháp!

Mà kỹ năng sinh hoạt tổ hợp tầm đó cũng không phải tuỳ tuỳ tiện tiện có thể tổ hợp với nhau, trừ những kỹ năng phải có thể hỗ trợ nhau ra thì còn có những điều kiện rất hà khắc.

Muốn tiến hành tổ hợp kỹ năng sinh hoạt thì cần phải đạt tới ít nhất là cấp bậc Tông Sư mới được!

Đối với điểm hạn chế này Càn Kình không biết mới là kỳ quái, điều này so với ở trong hiện thực không khác gì nhau, chỉ có khi ở chính lĩnh vực am hiểu của bản thân đạt tới đỉnh phong thì mới cso tư cách đem những đặc điểm của lĩnh vực khác dung hợp vào để tạo ra một con đường hoàn toàn mới mà tiền nhân chưa bao giờ đi qua.

Những khả năng tổ hợp gần như vô hạn này khiến cho Càn Kình có chút động tâm.

Càn Kình thậm chí đã bắt đầu cảm thấy, cái trò chơi khó hiểu thấu này kỳ thật cũng không tệ.

Chỉ là ở đây có gần trăm loại kỹ năng sinh hoạt, mỗi loại đều có đặc điểm riêng, Càn Kình vừa nhìn đã cảm thấy hoa mắt, trong lúc nhất thời không biết quyết định chọn cái nào.

Ngay lúc này thì Hệ thống thông minh một lần nữa lên tiếng:

- Ta đề nghị trước tiên tiến hành dã luyện (tinh luyện kim loại) và đoán tạo (rèn).

- Tại sao?

- Căn cứ theo quan sát của hệ thống, dựa trên lực lượng và sức chịu đựng của ngươi thì rất có tiềm lực phát triển, mà dã luyện và đoán tạo chính là cách tốt nhất để tăng lên hai thuộc tính này. Thông qua chúng, ngươi có thể ở trong thời gian ngắn đem hai thuộc tính này đề cao tới trên 40, đến lúc đó, ngươi có lẽ là đã có thể tiến hành trò chơi chính thức được rồi.

- Đợi chút, ý của ngươi là ta hiện tại vẫn không thể tham gia vào trò chơi chính thức sao?

- Đúng, căn cứ theo hệ thống quan sát thì cường độ thân thể của ngươi xa xa thấp hơn tiểu chuẩn bình thường, phải trải qua rèn luỵen mới thích hợp tiến hành trò chơi.

- Cường độ thân thể xa xa thấp hơn tiêu chuẩn bình thường ...

Câu này nghe có chút không được tự nhiên nên Càn Kình phải nhẫm lại nhiều lần mới đột nhiên hiểu ra, cái này chẳng phải là ý nói hắn tàn phế sao?

Càn Kình thật sự là vừa bực vừa buồn cười, cho dù hắn trời sinh tinh thần lực không trọn vẹn, không thích hợp trở thành một Ma pháp sư nhưng hắn vẫn có thể dựa vào thiên phú chiến đấu của mình thuận lợi thi vào Chiến Sĩ hệ của Áo Khắc Lan học viện, sau khi nhập học chỉ gần một tháng ngay của huấn luyện viên cho tân sinh là Rogrigues cũng phải khẳng định hắn là một tân sinh rất có tiền đồ.

Nhưng không ngờ ở trong cái thế giới trò chơi giả tưởng này hắn lại bị coi là tàn phế!

- Không biết nếu huấn luyện viên La Đức Lý Cách Tư tới đây có phải cũng bị xem là tàn phế không nhỉ?

Càn Kình vừa nói vừa thò tay đẩy cánh cửa của tiệm rèn ra.

Bên trong có chút quạnh quẽ, cũng không có cảnh tượng lò lửa hừng hực, hoả tinh bắn khắp nơi như Càn Kình tưởng tượng mà chỉ có một lão thợ rèn đang ngồi hút thuốc, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng ho khan, thanh âm không khác gì kéo ống bễ (ống thổi gió) khiến cho Càn Kình cũng không khỏi cảm thấy khó chịu giùm lão.

Khi Càn Kình đẩy cánh cửa vào thì lão nhân mới giương đôi mắt đục ngầu lên nói:

- Hôm nay không khai lò, muốn rèn cái gì thì ngày mai lại đến.

Vừa vào cửa đã bị đuổi ra, nếu là trước Càn Kình chắc sớm đã xoay người rời đi lập tức. Nhưng từ sau khi mang cái danh tướng mạo phạm tội, Càn Kình cái gì không tiến bộ chứ da mặt thì dày lên rất nhiều. Thấy lão thợ rèn hờ hững như vậy nhưng hắn vẫn đeo cái vẻ mặt tươi cười, nói:

- Ta vốn không rèn cái gì, ta tới là muốn học nghề rèn của ngài.

Nguồn: tunghoanh.com/sat-tra-phong-van/chuong-1-uYCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận