Bà Du Cẩm vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ bé đáng yêu của đứa con gái nhỏ thì sắc mặc tươi cười. Vì thường xuyên bị bệnh nên bà không thể tự tay chăm sóc cô con gái nhỏ của mình, bà luôn tự dằn vặt mình vì điều này.
Bà ôm Hiểu Đường vào lòng cho thỏa nhớ mong, vuốt ve mái tóc nhỏ nhắn của con, rồi hôn lấy hôn để. Rồi bà nhìn cô bé yêu thương hỏi:
- Bé Đường có nhớ mẹ không.
- Con nhớ mẹ lắm, sao lâu rồi mà mẹ không về nhà ngủ với con.
- Con gái của mẹ ngoan, đợi bệnh của mẹ bớt rồi, mẹ sẽ xin bác sĩ về ngủ với con chịu không?
- Dạ chịu.
Hiểu Đồng thấy mẹ và bé Đường quấn quýt với nhau thật vui vẻ, cô cũng cảm thấy rất vui. Ước gì gia đình cô lúc nào cũng được bên nhau.
Một giọng trầm ấm vang lên sau lưng ba mẹ con.
- Hôm nay trông sắc mặt bác hình như tôt hơn rất nhiều.
Ba mẹ con quay mặt ra sau nhìn thì thấy một chàng thanh niên dáng người cao phong nhã, khoát lên người chiếc áo blouse trắng trông như một thiên thần.
- Hữu Thiên cháu đến rồi à.
- Dạ, cháu đến từ nãy giờ nhưng thấy mẹ con bác đang vui vẻ nên không dám quấy rầy.
Hữu Thiên vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hiểu Đồng, cô mĩm cười gật đầu chào anh. Rồi đưa mắt nhìn xuống dưới.
Hữu thiên đến bên cạnh giường đưa tay cầm lấy tờ giấy bệnh án xem xét cẩn thậnn rồi hỏi thăm bà Cẩm Du vài câu, nhưng thỉnh thoảng mắt cậu nhìn về phía Hiểu Đồng.
Bà Du Cẩm tinh ý nhìn thấy, bà mĩm cười nói với Hiểu Đồng.
- Mấy ngày qua nhờ bác sĩ Thiên chăm sóc cho mẹ, nói chuyện giúp mẹ đỡ buồn.
Hiểu Đồng ngẩng đầu lên nhìn Hữu Thiên, đôi mắt long lanh trong suốt cuốn hút làm cho trái tim Hữu Thiên đập mạnh.
- Cám ơn anh.
Hữu Thiên nhẹ nhàng nói:
- Có gì đâu, đó là chức trách của một bác sĩ như anh phải làm mà.
Hiểu Đồng nhìn Hữu Thiên đầy cảm kích. Đôi mắt Hữu Thiên đầy phấn khởi khi Hiểu Đồng chú ý đến mình.
Hiểu Đồng và bé Đường ra về, Hữu Thiên lấy cớ nói về bệnh tình của bà Du Cẩm để tiếp tục trò chuyện với Hiểu Đồng. Cuối cùng, cậu phải luyến tiếc nói lời từ biệt.
Hiểu Đồng dắt bé Đường đi đến bên cạnh chiếc ferrari màu đỏ óng ánh, chiếc xe quá nổi bật. Vĩnh Phong vẫn tư thế ngã người dựa lưng vào xe đầy quyến rũ. Cậu nhìn đăm đăm về hướng Hiểu Đồng từ khi cô bước ra khỏi cửa bệnh viện. Đứng dậy mở cửa cho hai chị em vào trong, cậu nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
- Anh chàng đó là ai vậy.
Biết Vĩnh Phong hỏi ai nhưng Hiểu Đồng giả vờ hỏi lại:
- Anh hỏi ai.
- Cái anh chàng mặc áo blouse đó.
- Anh ấy là bác sĩ chữa trị cho mẹ em.
- Một bác sĩ còn khá trẻ, tốt bụng đến nỗi tiễn em đến tận cửa bệnh biện, còn nhìn em với vẻ luyến tiếc. Xem ra anh chàng bác sĩ này vẫn chưa có bạn gái.
Hiểu Đồng hừ mũi cười:
- Nói nãy giờ thì ra có người đang ghen.
- Em có biết ghen là sao không vậy.
Vĩnh Phong vừa nói chồm đến sát mặt Hiểu Đồng định hôn cô, nhưng cô đã đưa tay chặn môi anh lại. Cô lí nhí nói:
- Đồ sói háo sắc này, trước mặt bé Đường mà anh lại định giở trò.
Vĩnh Phong liếc nhìn bé Đường một cái rồi thở dài luyến tiếc, trở về ghế của mình, lái xe chạy đi.
Cả ba đi đến một siêu thị lớn của thành phố.
Siêu thị khá đông người.
Đã lâu lắm rồi, Hiểu Đồng không dẫn bé Đường đi chơi, vừa đến siêu thị, bé Đường liền chạy nhảy khắp nơi, thích thú nhìn nhìn ngắm ngắm mọi thứ ở đây.
Vĩnh Phong và Hiểu Đồng chậm rãi đi đến, cả hai cùng cảm thấy vui khi nhìn bé Đường tung tăng chạy nhảy. Tay Vĩnh Phong nắm chặt lấy ta Hiểu Đồng.
Chọn một chiếc xe đẩy, Vĩnh Phong đặt bé Đường vào trong xe, Hiểu Đồng đi bên cạnh, trong họ như một gia đình hạnh phúc, khiến người xung quanh phải ghen tỵ.
Vĩnh Phong để cho bé Đường tùy ý lấy món mình thích nhưng Hiểu Đồng đã đưa mắt cảnh cáo cậu không được chiều chuộng bé Đường quá nhiều dễ khiến con bé sinh hư.
Mặc dù Hiểu Đồng đã trả lại hết những thứ không cần thiết nhưng Vĩnh Phong và bé Đường vẫn bỏ đầy một xe. Vĩnh Phong đùng đình bé Đường trên cổ, còn Hiểu Đồng thì đẩy xe , làm cho những đứa trẻ cũng bắt đầu làm loạn đòi ba chúng phải đùng đình.
Tới quầy tính tiền, chờ mãi mới tới lượt mình nhưng thấy phía sau là hai cụ già, Hiểu Đồng liền nhường cho họ tính trước.
Hai vợ chồng già trông mặt phúc hậu nhìn Hiểu Đồng và Vĩnh Phong cùng bé Đường thật hạnh phúc thì mĩm cười nói:
- Nhìn vợ chồng hai cháu có con lớn thế này mà cứ như còn son. Hai vợ chồng cháu trẻ quá.
Hiểu Đồng biết hai vợ chồng ông bà lão hiểu lầm thì ngượng ngùng chẳng biết nói gì, nhưng Vĩnh Phong một tay bế bé Đường, một tay vòng sang eo của Hiểu Đồng kéo cô sát về phía mình cười nói:
- Dạ vâng. Hai vợ chồng cháu cưới nhau sớm vì ba mẹ cháu muốn sớm có cháu nội để bồng.
- Ừ! Người già rồi chỉ mong được bồng cháu. Chẳng bù với mấy đứa con của bác, đứa thì chưa lập gia đình, đứa thì chẳng chịu sanh con. Làm vợ chồng bác thấy người ta ẵm cháu mà thèm.
Hiểu Đồng ngượng cả người khi Vĩnh Phong nói họ là vợ chồng. cậu ta nói dối mà không thèm chớp mắt. Hiểu Đồng giơ tay ngắt eo Vĩnh Phong một cái, báo hại anh chàng phải trân mình chịu trận.
- Thôi! Chúc hai vợ chồng cháu hạnh phúc nha. Hai bác đi đây.
Nói rồi hai vợ chồng già cùng nhau đẩy xe đi. Trông họ cũng thật hạnh phúc. Hiểu Đồng cứ mãi nhìn theo bóng hai vợ chồng già.
Vĩnh Phong nắm chặt tay hiểu Đồng, kề sát tai cô nói nhỏ:
- Ngưỡng mộ à. Yên tâm đi, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc đến già như họ.
Hiểu Đồng cảm thấy trái tim ấm áp lạ kỳ.
Về đến nhà, chờ Hiểu Đồng sắp xếp đồ xong xuôi, Vĩnh Phong liền nói:
- Đến đây, anh cho em xem cái này.
- Cái gì vậy – Hiểu Đồng tò mò hỏi khi thấy bộ dạng thần bí của Vĩnh Phong.
Nhưng Vĩnh Phong không nói gì chỉ đưa tay bịt mắt Hiểu Đồng lại rồi từ từ dẫn cô đi.
Chẳng biết Vĩnh Phong dẫn Hiểu Đồng đi đâu nhưbg cô cảm giác được hương vị của gió, hương thơm của hoa….
Vĩnh Phong từ từ bỏ tay ra, trước mặt Hiểu Đồng là chiếc xích đu đực treo trên cây cổ thụ có khắc hàng chữ con yêu ba mẹ của Hiểu Đồng. Bé Đường đang chơi đánh đu trên đó.
Chiếc xích đu mà mỗi chiều Hiểu Đồng thường chơi đùa với ba mẹ, nơi mà hạnh phuc của cô vẫn tròn vẹn.
Hiểu Đồng xúc động nghẹn ngào hỏi:
- Làm sao anh biết.
- Anh đoán.
Hiểu Đồng ôm chầm lấy Vĩnh Phong hạnh phúc. Cảm ơn anh vì đã đem ký ức ngọt ngào về với em. Ký ức có người cha mà cô mãi mãi không bao giờ quên.