"Người trẻ tuổi. Tôi lấy thân phận của con trai một nông dân tới hỏi cậu. Cậu có thể nói thật cho chúng ta biết hay không . "Hà Trấn
" này giả?" Lý bí thư đi tới trước mặt Lục Minh, dừng ở trược mắt Lục Minh, tựa hồ giốn như muốn nhìn thấu thế giới nội tâm của hắn.
Đáng tiếc, hắn thấy, chỉ là con mắt trong như mặt hồ, sâu không thể lường.
Lục Minh mỉm cười, cũng không trả lời.
Hắn phất tay về phía sau. Nam tử mặc tây trang nhanh chóng đem các thứ chuẩn bị cho tốt để lên trên mặt bàn.
Đó là một bình thủy tinh trong suốt, trong làn nước trong suốt, hơn mười khối đá màu đen kích cỡ không giống nhau lẳng lặng nằm đó.Mặt ngoài nhìn qua, rất bình thường, cùng tảng đá bình thường không hề khác nhau. Có điều là Lý bí thư tin rằng. Người thanh niên trước mặt này khẳng định sẽ không làm động tác vô dụng . Hắn sở dĩ làm như vậy. Khẳng định có đạo lý của hắn .
"Mời chuyên gia của các ngươi tới kiểm tra đo lường. Mời danh y của các ngươi tới đánh giá. Chờ bọn hắn kiểm tra đo lường xong, lại bình luận.Rồi hãy nói!" Lục Minh nói xong, cũng không nhìn Lý bí thư, được các thôn dân vây quanh đi về thôn.
"Lý bí thư. Tôi cảm thấy hẳn là đem hắn bắt lại trước đã. Ít nhất cũng phải quản chế . . ." Lâm Quả bắt đầu hiến kế nói.
"Chuyện duy nhất ngươi phải làm chính là mời chuyên gia tới kiểm tra đo lường. Ngay lập tức!" Lý bí thư bỗng nhiên trợn mắt nhìn Lâm Quả. Dùng thanh âm phi thường trầm thấp lại nghiêm khắc cảnh cáo nói: "Lâm phó huyện trưởng, sau này nói phải cẩn thận. Nghìn vạn lần biệt làm trò trước mặt giới truyền thông cùng dân chúng . Nói ra không muốn đầu tư cho anh em nông dân thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu. Lần này đây ta có thể tha cho ngươi nói không chọn lời,khi đó ngươi vô ý nói sai, nhưng sau này mà lại làm cho ta nghe được nữa thì ngươi tự động từ chức đi! Chúng ta lãnh đạo đảng viên phải là lúc nào cũng đem việc anh em nông dân đệ thoát khỏi nghèo khó làm giàu đặt ở vị trí thứ nhất. Đặc biệt ngươi làm một phó huyện trưởng của một huyện vô cùng nghèo khó lại nói lời này càng làm cho người ta thất vọng đau khổ. . . Lập tức đi tìm chuyên gia tới. Dùng tốc độ nhanh nhất đem những Hà Trấn này kiểm tra đo lường ra. Thật hay giả. Chúng ta phải biết rõ ràng!"
"Dạ dạ. Tôi nói lỡ . Tôi sai rồi tôi xin lỗi Đảng cùng nhân dân. Tôi xin kiểm điểm. Tôi ăn năn!" Lâm Quả bị Lý bí thư nói dọa cho run rẩy.
"Đừng nói lời vô ích. Nhanh làm việc ngươi nên làm đi!" Lửa giận trong lòng Lý bí thư đang cực thịnh.
Thành thật mà nói, nếu như không phải có truyền thông cùng quần chúng đang vây xem ở chỗ này, vậy hắn đã sớm đập bàn mắng chửi Lâm Quả một hồi rồi.
Thậm chí có thể cho Lâm Quả một cái bạt tai. Làm lãnh đạo của một huyện cực kỳ nghèo khó, lại có thể nói ra cái loại lời này . Tố chất ở đâu? Bất luận thôn dân Thanh Khê là sai là đúng. Lâm Quả làm một phó huyện trưởng. Tuyệt đối không thể đứng ở vị trí của người dân nói với quần chúng như thế. Này tính là lãnh đạo gì nữa!
Lão nhân tóc trắng được thư ký nâng đỡ đi vào trong làng mua sắm mỗi nơi đều đi một chút.
Nhân vì Lý bí thư cấm cảnh sát vào trong thôn. Lâm Quả cùng toàn thể nhân viên của chính phủ ở bên ngoài quần chúng trái lại có chút chuồn êm đi vào trong thôn. Ngoại trừ chào hỏi cùng người quen ra, cũng có một ít người nghĩ đến Thanh Khê đục nước béo cò trộm chút Hà Trấn. Bất luận những thứ này có phải bảo bối hay không. Cuối cùng thì đều là vật hiếm lạ . Thanh Khê sau khi chảy qua thôn Thanh Khê, còn chảy về mấy cái thôn hoà thuận vui vẻ hưng thịnh ở phía dưới . Nhưng nơi khác cũng không có loại hắc thạch này. Chỉ có thôn Thanh Khê gần Thanh Khê Nguyên Khẩu có một đoạn ngắn mới có.
Thôn Thanh Khê vốn nổi danh nhất không phải
"Thỉ Thạch", cũng không phải Hà Trấn, mà là bạch ngư.
Ở dưới vách núi của Thanh Nguyên Khẩu, có một con suối trong động, tuyền động phát ra nước chỉ to hơn cái bát một chút. Cả suối nước đều là ở nơi này chảy ra, rồi chảy xuống núi, sau đó mới hình thành Thanh Khê.
Tại đây trong một cái đàm nông của Thanh Khê Nguyên, hàng năm chỗ tuyền động đều có một ngày đặc biệt. Sẽ có rất nhiều bạch ngư điên cuồng chui ra, khoảng một ngàn con, không nhiều cũng không ít. Ngày thứ hai toàn bộ đều biến mất.Người dân gần đó gọi là
"Bạch Ngư Triều", thường thường cầm thùng tới kiếm một ít bạch ngư cực kỳ thơm ngon này.
Càng thần kỳ chính là, tại trong thời kỳ bởi vì bài trừ mê tín phong kiến,Hồng Quânc đem cái tuyền động này làm nổ tung, hình thành một cái hầm lớn.
Mọi người vốn tưởng rằng có rất nhiều bạch ngư. Ai cũng không ngời bên trong tuyền động cũng không lớn. Hơn nữa một con bạch ngư cũng không có. . .
Tuyền động còn bị khô cạn hơn mấy năm. Bạch ngư cũng đã biến mất.
Thẳng đến sau khi mọi người lại đem tuyền động phong bế một lần nữa. Dựa theo chỉ điểm của người già, tới phục hồi tuyền động về dáng vẻ như cũ. Một tháng sau, có nước tuôn ra. Hai năm sau, bạch ngư cũng xuất hiện lại.
Trước đây nếu là muốn kiếm loại
"Ngưu Thỉ Thạch" này thì rất dễ. Căn bản không ai để ý tới.
Bây giờ? Không có hi vọng !
Bên cạnh suối chẳng lúc nào mà không có một ít nam tử đằng đằng sát khí qua lại tuần tra. Đám các nàng Hoắc mụ mụ những phụ nữ trong thôn, đang dùng sàng lấy Hà Trấn dựa theo phân phó của Lục Minh . Không ngừng chuyển tới hướng cái đầm nhỏ Thanh Khê Nguyên kia. Bọn nam tử lại tới bên dòng suối tìm kiếm xem có quên hay không. Cũng có người lấy ra Hà Trấn trong nhà tới nữa. Giao cho Lục Minh tới kiểm tra. Ngoại trừ cực ít cá biệt ra. Đại đa số đều nhìn vào một trăm mét phía dưới trong Thanh Khê Nguyên.
Người ngoài thôn hoặc là trong trấn tuy rằng ước ao nhìn người của thôn Thanh Khê đang bận rộn. Nhưng bọn hắn không có cách nào nhúng tay.
Trộm? Cũng không dễ dàng!
Có người nhanh tay, len lén giấu một khối, liền bị nam tử đằng đằng sát khí cảnh cáo giao ra đây. Cái gì cũng không tránh được con mắt sắc như dao của bọn họ.
Có một tên quỷ tây dương tới du ngoạn . Xem thấy ngứa tay. Lén lấy một khối trong ruộng lúa. Sau khi bị cảnh cáo vẫn giả ngu, giả vờ nghe không hiểu Hán ngữ. Trong miệng thầm thì nói nhiều thứ tiếng. Nam tử tây trang dùng một loại ngôn ngữ quốc tế tới nói cho người này biết làm thế nào. Hắn móc súng lục ra. Răng rắc một tiếng cầm đạn lên đạn chỉ vào tên quỷ tây dương. Quỷ tây dương vội vàng dùng tiếng phổ thông không được tự nhiên cầu xin tha thứ:
"OK. Ta lập tức bỏ xuống. Đừng nổ súng. . . Ta chỉ là. Muốn làm một cái đồ lưu niệm." Sau khi nam tử tây trang thu hồi lại Hà Trấn. Còn tự mình kiểm tra balo của quỷ tây dương một lần rồi mới thả hắn đi.
Mọi người thôn bên cạnh bị dọa đến nhũn cả chân, suýt nữa tiểu ra quần.
May là mình không cầm. Quỷ tây dương cầm cũng dùng súng. Mình cầm. Phỏng chừng não sẽ bị trực tiếp đục một lỗ!
Một giờ sau, các chuyên gia chạy tới. Đồng thời có ba người rất nổi tiếng.
Nhận lấy, cùng nhau liên thủ kiểm tra đo lường giám định những viên đá màu đen này rốt cuộc có là Hà Trấn trong truyền thuyết hay không . Hay chỉ là đá cuội màu đen!
Các chuyên gia lấy ra các loại dụng cụ, làm việc trước mặt Lý bí thư. Bọn họ bắt đầu giám định khoa học.
Lão trung y cũng lấy ra kính lúp xem trái xem phải. Lại tụ cùng một chỗ thương nghị. Thậm chí cầm cả sách thuốc cũ kỹ lật ra xem. Cuối cùng đều là lắc đầu.
Bọn họ bận rộn khoảng một giờ . Ra được kết quả cùng một dạng với lúc trước. Các chuyên gia đối mặt với camera. Lời thề son sắt nói những thứ này tuyệt đối là tảng đá. Cùng tảng đá bình thường không hề khác nhau. Không hề có giá trị dược vật đáng nói. Căn bản không chứa có một chút nguyên tố vi lượng ABCDEGF có hữu ích với cơ thể người, chỉ là một loại đá cuội bình thường không thể phổ biến mà thôi. . . Chỗ duy nhất hơi có chút đặc thù, chính là chúng nó đều là màu đen!
Nhưng cái này không thể minh chứng cho bất luận cái thứ gì!
Lý bí thư nghe xong, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Hắn không phải đối với giám định Hà Trấn là giả mà thất vọng. Mà là đối với năng lực của những chuyên gia này cảm thấy thất vọng.
Lòng hắn thẳng đến sau khi có kết quả kiểm tra đo lường đi ra, vẫn thấy người tuổi trẻ kia vẫn như cũ có chút tươi cười kiêu ngạo. Nếu như người trẻ tuổi kia không có nắm chắc mà nói. Dáng tươi cười của hắn sẽ không tự tin như vậy!
Tỉ mỉ ngẫm lại, trong tự tin còn có chút châm biếm. Dường như người tuổi còn trẻ kia sớm đã người khác cho dù kiểm tra đo lường thế nào, cũng kiểm tra không ra được!
"Các ngươi cũng cho rằng là giả . Đúng không?" Lý bí thư lại hỏi ba trung y sinh kia.
"Đúng. Vật này. Trên sách thuốc cũng không có ghi chép loại dược vật này, chúng ta cũng chưa bao giờ nghe nói cho nên hơn phân nửa là giả dối hư ảo." Có một lão trung y gật đầu nói.
"Đem tất cả bọn họ bắt lại. . ." Lâm Quả cảm thấy giờ chính là lúc động thủ.Giới truyền thông ở hiện trường quay chụp. Các chuyên gia chứng minh Hà Trấn là giả. Cái này làm rõ tiểu tử thối kia lừa dối. Chắc là không có sai đi?
"Bây giờ còn chưa đến phiên ngươi ra lệnh!" Lý bí thư căm tức hừ một chút. Phân phó Trương Chính Đông Tạ Dũng nói:
"Đi mời người tuổi trẻ kia tới đây!""Kết quả của kiểm tra đo lường là cái gì?" Lục Minh ở trong vòng vây của các thôn dân xuống tới, cười ha ha hỏi.
"Ngươi lừa dối mọi người. Thứ này căn bản không phải là dược vật. Ngươi rõ ràng là lừa dối!" Lâm Quả vừa nhìn Lục Minh rất muốn phát điên. Rõ ràng là một tên lừa đảo. Hắn còn dám cười thỏa mãn như vậy. Hắn còn dám cười chói lóa như vậy! Nếu như tiểu tử này rơi vào trong tay mình. Mình không đem hắn dằn vặt lột một tầng da thì sẽ không gọi là Lâm Quả!
"Ta không muốn nói chuyên với tên não hỏng. Đổi lại một người có thể nói chuyện đi!" Lục Minh khua tay, giốnh như đuổi con ruồi.
"Người tuổi trẻ. Các chuyên gia làm ra kết luận đó. Tôi muốn nghe cậu nói một chút." Lý bí thư đi tới. Hắn mang chút hy vọng tha thiết nhìn Lục Minh. Mong muốn hắn nói ra những lời Hà Trấn này là thật.
Thôn Thanh Khê có Hà Trấn. Như vậy thoát khỏi nghèo khó là khẳng định . Cho dù là mấy cái làng gần đó cũng sẽ được kéo lên theo.
Cái vùng này đặc biệt nghèo khổ, đặc sản gì cũng không có. Nông dân rất khổ.
Hắn cần một loại thứ tới thay đổi cuộc sống ở đây. Cái
"Hà Trấn"này, có thể nói là xuất hiện rất đúng lúc. Bây giờ có truyền thông quan tâm tới việc này. Chỉ cần tin tức đưa lên. Như vậy các hãng thuốc trong nước sẽ nghe thấy mà đến. Đặc biệt là cái việc chụp mũ gây rối này cũng có thể tháo xuống . Nếu như
"Hà Trấn" là giả . Như vậy tất cả đều xong. Thôn dân Thanh Khê không hề biến hóa, sẽ vẫn nghèo rớt như trước, trái lại sẽ oán hận chính phủ. . .
"Như vậy. Chúng ta cùng làm một thực nghiệm đi! Đương nhiên. Chúng ta không phải chuyên gia. Sẽ không làm thí nghiệm chân chính. Liền làm hai cái thang thuốc. Cùng một quá trình, cùng một tài liệu. Một cái thêm vào Hà Trấn. Một cái không thêm. Cũng tùy tiện cho các ngươi thêm bất luận cái thứ gì vào. . . Sau đó, xin mời người dũng cảm không sợ chết thử xem!"Lục Minh vung tay lên. Các phụ nữ của thôn Thanh Khê dưới sự dẫn đầu của mẹ con họ Hoắc, đem các loại tài liệu đều bê ra.
Nam tử lại mang đến cái bếp lò . Dùng dầu ma-dút dẫn củi gỗ, nổi lửa lên tới.
Hoắc mụ mụ dựa theo phân phó của Lục Minh. Dùng thống nhất một thùng gỗ. Dùng thống nhất một cái gáo múc ra nước suối. Cất vào trong hai cái nồi đất. Sau đó, Hoắc phụ lại lấy ra đầu khớp xương. Dùng dao giết lợn chém thành hai nửa. Phân nửa ra mỗi bên ; Hoắc Đại Lăng chặt cây ngô, cũng là một bên phân nửa; sau đó là đầu cá của Chung Tứ Cẩu . Cũng đồng dạng là phân ra mỗi bên một nửa.Dù là tăng thêm bất cứ thứ tài liệu gì vào nồi. Đều là giống nhau như đúc.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Lục Minh thò tay ra. Tùy ý tại trong bình kính lấy ra một khối đá màu đen tiến đến. Một bên hướng về phía chuyên gia trước mặt nói:
"Chuyên gia. Có muốn kiểm tra tay của ta hay không? Lại hoặc là ngươi giúp ta chọn một khối? Ta ở một bên bỏ vào Hà Trấn. Ngươi có thể không bỏ. Cũng có thể thả cái gì khác cũng được.""Chúng ta cái gì cũng không bỏ!" Trong lòng chuyên gia kiag âm thầm cười nhạt. Thêm khối đá có thể nấu ra vị đạo trưởng nào đó sao? Thực sự là đáng chê cười!
"Không hổ là chuyên gia. Nói cũng đặc biệt có tính ưu việt!" Lục Minh cười cười tiện tay cầm Hà Trấn trong tay đưa cho Lý bí thư ở bên kia. Hắn ý bảo đem Hà Trấn thêm vào trong một cái nồi đất.
Lý bí thư nghe theo, tùy ý bỏ vào một bên.
Lại mười phút sau. Lục Minh ra hiệu ý bảo có thể đem tất cả thang thuốc đều lấy đi ra. . . Lý bí thư vẫn là tự mình nghe theo. Đem thang thuốc đổ vào hai cái bồn. Hai cái thang thuốc bất luận ánh sáng màu thang, số lượng tài liệu, đều là giống nhau như đúc .
Bác sĩ Lý Hoa cùng bác sĩ Phương Trác qua tới, trong tay đều bưng thang thuốc nóng hầm hập.
"Bây giờ là lúc uối cùng chúng ta muốn đem ba loại thang thuốc hợp cùng một chỗ. Đương nhiên, chúng ta không tự mình động thủ. Không bằng làm cho chuyên gia động thủ đi. Tránh cho bọn họ nói chúng ta giở trò!" Bác sĩ Lý Hoa đem thang của của nàng bưng tớ, đưa cho một chuyên gia, bác sĩ Phương Trác cũng đem thang của hắn giao cho một chuyên gia khác .
Hai người chuyên gia cầm thang trong tay đều dùng cốc đong đo . . .
Trong toàn bộ quá trình, Lục Minh ngoại trừ tiện tay chọn một khối
"Hà Trấn"ra thì không làm bất luận cái việc gì nữa. Toàn bộ quá trình đều là do người khác hoàn thành, cuối cùng thậm chí do hai vị chuyên gia tự mình hoàn thành.
Sau một phút đồng hồ, thang thuốc có bỏ vào Hà Trấn kia bắt đầu biến sắc. Biến thành đen kịt như mực.
Mà thang còn lại, vẫn như lúc đầu.
Tất cả mọi người kinh ngạc không hiểu, bao gồm cả chuyên gia đều nghĩ mãi không thông.
"Ai không sợ chết thì bắt đầu thử xem. . ." Cho dù Lục Minh không nói, Lý bí thư cũng muốn chính mồm mình thử một lần. Các chuyên gia lại nghị luận, hoài nghi Lục Minh sử dụng vật phẩm hóa học, làm nước thang biến sắc.
Có điều là Lục Minh vẫn đứng xa xa chọn một khối Hà Trấn chính dotay họ bỏ vào nồi, vậy vật phẩm hóa học là thế nào đi vào chứ? Các chuyên gia còn muốn nghiên cứu kẽ hở!
"Để ta !" Lão nhân tóc bạc tại dưới sự nâng đỡ của thư ký, đi ra khỏi đoàn người mang chút kích động nói:
"Ta đã hơn trăm tuổi rồi. Sống cũng đủ . Ta không sợ chết. Cho ta uống một bát thang thuốc đi!""Lão gia gia. Ngài phải cẩn thận. Chậm rãi uống." Giai Giai đưa tới. Lão nhân tóc bạc uống ngay một ngụm.
"Ta tới thử cái này trước. . ." Lý bí thư thấy lão nhân tóc trắng uống bát thuốc có Hà Trấn . Hắn đương nhiên chọn một loại không có Hà Trấn . Giai Giai cũng cho hắn một chén nhỏ, nhẹ giọng nhắc nhở nói:
"Cái này có thể sẽ rất khó uống. Ngài uống ít chút đi!""Phốc!" Lý bí thư tuy rằng nghe xong nhắc nhở của Giai Giai đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới thế gian này lại có thứ khó uống như vậy.
Hắn nuốt một ngụm thang tiến vào mồm. Phát hiện chưa tới một giây đồng hồ cũng không nhịn được, lập tức phun tới.
Trên khuôn mặt méo mó vặn vẹo. Hắn bình thường là loại người nghiêm túc đứng đắn không thích làm trò. Nhưng bây giờ đầu lưỡi hắn vươn tới cực dài, nhe răng há miệng, một bộ dáng muốn chết . Trương Chính Đông cùng Tạ Dũng cũng cùng hắn uống thang thuốc không có Hà Trấn này, đều nhất tề phun ra. Khuôn mặt so với ăn thuốc độc còn muốn thống khổ hơn. Có một phóng viên to gan cũng thử một ngụm. Lập tức oa oa hét to lên. Dùng nước khoáng rửa sạch miệng hồi lâu vẫn còn không chịu được, gào lên :
"Thứ này cũng là cho người ăn sao? Thứ này ăn vào sẽ thủng bụng hỏng dạ dày. Ta cũng có cha mẹ sinh ra. Đừng bảo một chút tiền thưởng, chính là cho ta đi làm chủ trì. Ta cũng không ăn! Muốn ăn gọi đạo diễn cùng tổng thanh tra tới ăn. Ta tuyệt đối không thử nữa!"Mọi người không tin, đều tới thử. Bao gồm cả bác sĩ trong nhà cùng mấy người bọn Lâm Quả hoài nghi nhất.
Thế nhưng thử một lần, mỗi người đều không ngừng nôn mửa.
Các phóng viên lại đem ống kính nhắm ngay lão nhân tóc bạc uống thang thuốc đen như mực kia. Lão nhân này vừa quát lên liền không lên tiếng nữa. Cả người ngơ ngác ngồi. Không tiếng cũng không kêu.
Rất nhiều người phi thường lo lắng, lão nhân này không phải bởi vì quá khó khăn ăn mà làm cho cơ tim tắc nghẽn chứ?
"Kiều lão. Thang này rốt cuộc làm sao?" Liền ngay cả bí thư đứng đầu cũng có chút lo lắng. Thang thuốc bỏ thêm viên đá kia, nghìn vạn lần đừng có ăn vào thì phá hủy dạ dày mới tốt!
"Phi thường khó nuốt. Thang thuốc khó uống như vậy. Ta quyết định một mình đem uống hết!" Lão nhân tóc trắng bỗng nhiên hét lớn một tiếng,giống như sư tử lao tới chỉ vào bồn thang thuốc nói:
"Ai cũng khong được động tới thang thuốc của ta. Ta đem gói hết. ""Ngươi cho là ngươi là ai chứ?" Lục Minh ngồi xuống, múc cho mình một chén, ừng ực uống một ngụm, Lại nói với các nàng Hoắc mẫu nói:
"Các ngươi đem phân chia cho người mình uống. Không thể cho người khác ăn sạch ." Các nàng Hoắc mẫu đại hỉ, bưng đi, chia ra mỗi người một chút. Chờ khi chia xong thì trong bồn còn sót lại một chút thang thuốc thấy đáy.
"Ông trời ơi. Này thật muốn mạng của ta! Thang của ta. . ." Lão đầu tóc trắng một dáng dấp muốn khóc chết.
"Kiều lão. Mùi vị ra làm sao?" Lý bí thư không dám đụng vào mạng của lão đầu tóc bạc. Lão gia hỏa này phi thường bá đạo. Không chỉ đem thuốc còn lại trong chậu chiếm lấy, còn bảo thư ký đem mẩu vụn thang trong nồi phải bảo vệ tốt không được cho bất luận kẻ nào chạm một chút.
"Đây là thang thuốc tốt nhất mà cả đời ta đã uống qua. So với cây cỏ ta uống năm đó của lão tiểu đội trưởng cho ta thì hoàn hảo hơn nhiều . . Tiểu Lý. Chuyện này, ta biết ngươi cần cho mọi người một chút. Ta nói với ngươi . Đời này ta chưa bao giờ đau lòng như vậy qua. . . Cầm đi!" Lão đầu râu trắng hai ngụm lớn. Mực thang đều hầu như đã không còn, mới nuối tiếc đưa cho Lý bí thư, trong mắt còn lộ vẻ đau lòng.
"Chuyên gia. Muốn xét nghiệm. Là muốn uống chút, thử đi. Phải uống. Không có cách nào khác. Chỉ có thêm chút nước khoáng vào." Lý bí thư làm cho chuyên gia dùng ống nghiệm hút một chút mực thang kiểm tra đo lường. Lại cho thêm nước khoáng vào tiếp nữa. Cùng mấy người bọn Trương Chính Đông, một người phân một chút.
"Mẹ nó. Mùi vị này thật. . ." Người nghiêm túc đứng đắn như Chính Đông vậy mà uống một ngụm nước khoáng thang, cũng không nhịn được bạo ra một lời thô tục.
"Rất khó uống sao?" Tất cả phóng viên đều dùng camera quay khuôn mặt của hắn.
"Uống tốt!" Trương Chính Đông là người thứ nhất phản ứng, lập tức đem nước khoáng thang một ngụm uống sạch. Ngay cả một giọt đều không buông tha.Mấy người kia cũng lập tức làm theo.
"Ngươi không thể nào, ngươi?" Đám người kia đều muốn hôn mê. Mấy người cảnh sát giống như sắt thép này lại làm ra loại cử động lưu manh này. Thật làm cho người ta toát mồ hôi! Cuối cùng vẫn là ý chí lực của Lý bí thư cứng cỏi hơn một ít, đem gần phân nửa nước thang còn thừa đưa cho các phóng viên, nuốt nước bọt nói:
"Các ngươi là người truyền thông. Có quyền lợi thử nghiệm cùng đưa tin chân chính. Đều thử đi!""Mẹ kiếp . . Mùi vị này" . Phóng viên vừa khóc kia uống vào, khiếp sợ nói:
"Ta không phải đang nằm mơ chứ? Ta thế nào lại cảm thấy có loại cảm giác bay trên trời chứ!""Dùng cốc đong đo. Tất cả mọi người công bình chia nhau. Ai cũng đừng nghĩ phần nhiều hơn. Ngươi là phó đạo diễn cũng rất giỏi sao? Ngày hôm nay nói gì cũng không cho ngươi!" Các phóng viên giống như linh cẩu Châu Phi đầu dài ghé cùng một chỗ. Thương lượng làm sao làm mới có thể phân chia cong bằng chút nước khoáng thang này!
"Có cần khoa trương như vậy hay không a?" Lâm Quả không được uống, trong lòng chua xót hừ lạnh.
"Thực sự uống tốt! Thật khó tin tưởng!" Các chuyên gia cũng được chia một chút nhỏ, trở về chỗ cũ hồi lâu, mới thở dài nói:
"Chúng ta tới bây giờ còn chưa hiểu rõ. Đây là có chuyện gì?""Hà Trấn này là giả? Chuyên gia!" Hoắc Vân Dung cười lạnh một tiếng. Khuôn mặt của mấy người chuyên gia nhất thời như trái táo hồng lên.
Bên kia, lão nhân tóc trắng quấn quít lấy Lục Minh:
"Tiểu tử kia. Lại làm một thang đi. Làm nhiều một chút. Hay nhất dùng thùng to tới đun. Ta còn muốn. Uống chưa đủ!"Lục Minh rất không khách khí cự tuyệt:
"Muốn ăn canh. Tìm chuyên gia làm cho ngươi! Chuyên gia nói Hà Trấn này đều là giả. Ta còn ở tại chỗ này làm gì. Ở đây cũng không chào đón ta. Ta đi trở về. Bọn họ thích làm như nào thì làm thế đi!"Lão nhân tóc trắng vừa nghe, cười ha hả nói:
"Chuyên gia. Chính là thằng đóng gạch. Ngươi còn nhỏ nên rộng lượng. Đừng cùng bọn họ tức khí làm gì!"