Sống Cùng Vạn Tuế Chương 377: Nước mắt người mẹ.

Vừa nghe Niếp Thanh Lam hỏi Ảnh có phải là một "bạch hổ" hay không, chúng nữ lập tức đỏ mặt, Cảnh Hàn quay đầu rời đi, Giai Giai chạy hướng phòng bếp, Nhan Mộng Ly không biết làm sao ngẩn ngơ, vội vàng theo sát Giai Giai tiến vào phòng bếp.
Nếu như Lục Minh không ở đây, như vậy vấn đề này căn bản không có gì, nhưng hắn lại ở đây, thì ngay cả Chúc Tiểu Diệp luôn luôn tình cảm tỉnh táo không dao động , cũng đi lên lầu.
Niếp Thanh Lam tự biết nói lỡ lời, nhưng nàng đem lỗi chuyển dời đến trên người Lục Minh, cho hắn một cái phấn quyền: "Đều tại anh!"
"Ặc, điều này, này không liên quan tới anh thì phải?" Lục Minh toát mồ hôi, có điều là, trong lòng hắn cũng sinh ra lòng hiếu kỳ, Ảnh nàng có thể thật sự là một bạch hổ hay không ?
"Huynh đệ a, anh cầu xin chú chuyện này. . ." Vương Đổng gọi điện thoại tới, đi thẳng vào vấn đề nói: "Sắp đến sinh nhật vợ anh, nàng nói nếu như anh không muốn mỗi ngày phải quỳ dưới giường, ngay ngày sinh nhật nàng phải chuẩn bị phần hảo lễ vật. Anh biết nàng nghĩ muốn cái gì, nàng chính là nghe nói có mỹ vị cực phẩm "Ngũ Hành Ngưng Mặc Thang" cùng "Tuyết Long Bạch Ngọc Thang", cho nên mới muốn. . . Huynh đệ, anh cũng biết, này yêu cầu quá phận, nhưng chú cũng không muốn nhìn anh mỗi ngày quỳ dưới chân giường đáng thương như thế chứ?"

Vương Đổng thiếu chút nữa khóc thành tiếng, phỏng chừng hắn bị hắn lão bà xử lý không nhẹ.
Lục Minh lại toát mồ hôi một hồi, có nhiều người sợ lão bà, nhưng mà sợ thành hình dáng này, e rằng không có vài người đi?
Phỏng chừng kiếp trước người này cùng Diệp Nhất Phi là huynh đệ. . . Trong lòng âm thầm buồn cười, hắn trả lời: "Vương ca yên tâm, này cũng là việc nhỏ, mấy ngày hôm trước máy bay chuyển vận tới hơn mười con bạch ngư cùng một ít Hà Trấn, trở thành bảo vật trấn quán của Phương Phỉ Uyển, khi sinh nhật chị dâu thì, em cùng các nàng Giai Giai làm hai bát canh thử xem trước đi!"
"Huynh đệ. Chú thực sự là đại cứu tinh của anh!" Vương Đổng cảm động so với nông dân chuyển mình năm đó còn lợi hại hơn, thiếu chút nữa hướng về phía Lục Minh mà hô muôn năm!
"Nếu như lúc nào Vương lão rảnh rỗi, đến lúc đó mời Vương lão cũng tới ngồi đi!" Lục Minh thuận tiện cho Vương Đổng một cơ hội tỏ lòng hiếu thảo. Làm chồng tốt không dễ dàng, làm con hiếu thảo càng khó. Đặc biệt là Vương Đổng, có một anh trai lòng dạ hẹp hòi. Nếu như bình thường không chuyện gì mà xum xoe, vậy khẳng định là không an tâm. Bây giờ sinh nhật vợ mời cha ăn bữa cơm. Vậy anh trai hắn có keo kiệt cũng nói không được cái gì.
"Ừ. Ừ!" Vương Đổng cảm động đến nỗi không nói ra lời, chỉ là một tràng liên tục đồng ý.
Mới vừa gác điện thoại, thì nó đã lại vang.
Là Hoắc yêu tinh gọi tới, lúc đầu Lục Minh cho rằng nàng muốn mình . Không ngờ, nàng nhỏ giọng nói: "Mẹ ruột kia của Giai Giai tới. Anh xem làm sao bây giờ?"
Lục Minh kinh ngạc, có điều là lập tức lại mỉm cười nói: "Nàng tới cũng không có vấn đề gì. Đem rượu ngon đò ăn ngon tiếp chuyện nàng đi! Anh cũng không làm cho Giai Giai tận lực lảng tránh. Giai Giai muốn đi Phương Phỉ Uyển, cho nàng nhìn thấy liền thấy . Chỉ cần nàng không mở miệng nhận con, không làm loạn địn ước mọi người bình tĩnh sinh hoạt qua lại. Như vậy cho dù có tới cũng không có gì."
Hoắc Vấn Dung mang chút ghen tỵ hắc một tiếng: "Rốt cuộc cũng là mẫu thân đại nhân của người vợ nhỏ bé, đối đãi đúng là khác nhau a."
Vừa nghe không đúng, Lục Minh vội vàng ha hả cười nói: "Anh cũng muốn gọi mẹ em một tiếng là mẹ, nhưng mà em lại không cho, hơn nữa, anh đối với me em không tốt sao?"
"Chưa nói anh không tốt, con rể anh rất được rồi!" Hoắc Vấn Dung ghen cũng chỉ là ba giây đồng hồ đã vượt qua, nàng ngẫm lại Lục Minh đối với người nhà mình đương nhiên càng thêm hảo, nhưng lại không chỉ như vậy, đối với toàn bộ mọi người quê mình gọi là "cô gia", trong lòng ngọt lịm, làm nũng nói: "Bại hoại, lần sau lại bồi người ta quay về thăm mẹ, được không?"
"Vậy phải xem Tiểu Mật có biểu hiện tốt hay không . . ." Lục Minh hư hỏng cười rộ lên, bởi vì chuyện của Nhan Mộng Ly, hắn vẫn chưa có cơ hội cùng Hoắc yêu nữ thân thiết, trong lòng thật là có chút lửa nóng muốn xyz nàng ^^.
"Phì, ban ngày ban mặt, lại muốn cái này." Hoắc Vấn Dung nghe được trong lòng giật mình, hai chân mềm ra, thiếu chút nữa đứng không vững, vội vàng khẽ gắt một câu.
"Anh thực sự nhớ em!" Lục Minh ha hả cười nói.
"Bại hoại, em không nhớ anh, tìm người vợ nhỏ Giai Giai của anh đi!" Hoắc Vấn Dung nghe được lời đó, tâm thần nhộn nhạo, trong lòng mạnh mẽ nhớ tới các loại cảm giác khi cùng Lục Minh hoan hảo, đóa hoa nhỏ ê ẩm , cảm giác trống rỗng sinh ra cực mạnh, hơn nữa nhanh chóng ẩm ướt , vội vàng nói: "Gác máy, em phải vào ca, đừng gọi nữa, em không rảnh hầu hạ đại thiếu gia anh!"
"Vậy chờ lúc em rảnh rỗi lại hầu hạ đi!" Lục Minh tại trước khi nàng dập máy thêm vào một câu.
"Ai để ý anh, bại hoại!" Sau khi Hoắc Vấn Dung cúp điện thoại di động, không nhịn được hờn dỗi khẽ gắt, đương nhiên trong lòng là cực kỳ vui mừng, đã lâu không hầu hạ đại phôi đản kia. . .
Buổi tối, có nên tìm hắn hay không, có đúng nên dùng điện thoại di động hẹn không? Nếu như hắn không bận gì, buổi tối len lén đến tìm mình thì tốt rồi. . .
Hoắc Vấn Dung không nhịn được miên man suy nghĩ, thẳng đến khi Cam Điềm khẽ gọi nàng, mới giựt mình cảm thấy mình thất thần hồi lâu.
Trong bệnh viện Thành Tể, Trương Viện Viện ngồi ở trên giường bệnh, chờ Lục Minh.
Nàng bây giờ đã nói phi thường trắc trở, bước đi cũng cần người dìu mới có thể miễn cưỡng đi được. Bệnh của nàng nhanh chóng chuyển biến xấu, nếu không mổ , như vậy tính mạng của nàng sẽ hệt như dự đoán của Chúc Tiểu Diệp, nhanh chóng héo tàn. Thời gian còn sót lại chỉ một tháng , hy vọng duy nhất của nàng bây giờ trông cậy vào, chính là phương pháp của Lục Minh có thể có hiệu quả.
Lúc Lục Minh chạy tới, Trương phụ Trương mẫu thậm chí anh trai của Trương Viện Viện đều ở đây.
Lúc đầu kế hoạch giải phẫu là vào hai ngày trước, nhưng bởi vì chuyện của Nhan Mộng Ly, chậm lại hai ngày, Lục Minh cũng lợi dụng mấy ngày này , một mực hoàn thiện phương án trị liệu.
Dưới sự dịu dàng xoa bóp của Nhan Mộng Ly, sau khi cảm xúc tinh thần đột phá cùng thăng hoa, Lục Minh phát hiện mình có nhận thức mới.
s
Hắn mơ hồ cảm thấy có một loại biện pháp, có thể trị liệu thành công, nhưng tạm thời còn chưa có bắt được phần linh cảm kia.
"Lục, Minh, em, hôm, nay, , ăn, , một, một, . . ." Trương Viện Viện bây giờ ăn cơm cũng đều có khó khăn nhất định, ăn một quả cây táo, đó là dễ dàng, có điều là đối với nàng mà nói, đã là rất biểu hiện rất khó. Nghe Trương Viện Viện tự hào hướng Lục Minh khoe, hán tử lòng cứng như sắt thép như Trương phụ, cũng không nhịn được vành mắt ửng đỏ lên.
Hắn quay đầu xoay mặt, không muốn cho mọi người nhìn thấy nước mắt của hắn.
Trong tất cả người thân, hắn chính là người áy náy nhất, hắn cho rằng là nghiệp chướng của mình nhiều lắm, vì tiền tài, làm nhiều chuyện xấu lắm, nên trời cao mới có thể báo ứng tại trên người Trương Viện Viện. Bởi vì cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm cho trong lòng hắn thừa nhận thống khổ lớn nhất.
Để có thể vãn hồi tính mạng của con gái bảo bối, Trương phụ sửa lại tác phong kiêu hùng trước đây, hơn nữa rất nhiều chuyện đã làm sai trước đây , cũng tận lực đi bồi thường.
"Thật ngoan!" Lục Minh sờ sờ đỉnh đầu của Trương Viện Viện, biểu dương một câu, lại hướng về phía đám Trương phụ Trương mẫu nói: "Đừng lo lắng, bây giờ cháu nghĩ tới một cái biện pháp rất tốt, là một loại là liệu tái sinh "Thoát thai hoán cốt" , cháu vẫn còn đang hoàn thiện, khi mổ, cháu sẽ từ từ dùng tới, tin tưởng Viện Viện sẽ rất nhanh tốt lên. Ngày mai, cháu sẽ phẫu thuật cho Viện Viện, mọi người buổi tối bồi tiếp nàng nhiều một chút, bây giờ, cháu cõng nàng đi ra ngoài một chút. . ."
Mỗi lần Lục Minh tới, đều sẽ mang Trương Viện Viện ra ngoài trại an dưỡng đi một chút, cùng nàng trò chuyện, làm cho nàng sẽ không cô độc như vậy.
Vài ngày trước, Trương Viện Viện còn có thể cùng Lục Minh cùng nhau tản bộ.
Bây giờ, nàng suy yếu đến mức ghé sát vào trên lưng Lục Minh cũng phải phí lực thật lớn.
"Cõng em, cõng!" Trương Viện Viện khẩn cấp muốn cõng, nàng thích nhất chính là hai ngày này có thể ghé vào trên lưng hắn, theo hắn đi lại chung quanh , cái loại cảm giác này thật sự là quá tốt.
"Ô ô ô!" Thấy con gái vui vẻ rời đi, Trương mẫu cũng không nhịn được nước mắt nữa, nhào vào trong lòng chồng khẽ khóc nấc lên!
Bởi vì ngày hôm nay tinh thần của Trương Viện Viện không sai tôgi, Lục Minh thẳng thắn mang nàng đi Phương Phỉ Uyển, nơi này náo nhiệt, không giống không khí trầm lặng của bệnh viện, hơn nữa cũng có thể cho Trương Viện Viện làm một ít thuốc cơm, mấy ngày nay Trương Viện Viện ăn rất ít, cả người đều gầy đi một vòng. Kỳ dị hơn là, Trương Viện Viện tuy rằng gầy, nhưng vẫn đang tràn đầy một loại kiều diễm kinh người, giống như hoa quỳnh đang bày ra vẻ chói lọi cuối cùng.
Nam tử lãnh khốc số 2 cũng có chút động dung, bệnh nhân hắn đã thấy nhiều, nhưng giống như Trương Viện Viện vậy, hắn chưa từng thấy quá.
Một tính mạng khỏe mạnh , tại trong khoảng thời gian ngắn, giống như hoa tươi nở rộ, lại chuyển hướng héo rũ.
Cuộc đời của cô gái này, không có trung niên cùng lão niên, ở lúc thanh xuân tươi sáng nhất, trực tiếp nhảy đến tử vong. . . Loại tình huống này, cùng các chiến sĩ bị đạn bắn trúng, tính mạng biến mất giống nhau như đúc, chỉ là "đạn" cướp đoạt tính mạng của nàng, là vô hình, là "đạn số phận" mà khoa học hiện đại vẫn còn chưa có cách nào dò xét .
"Lên, lên, kia. . ." Trương Viện Viện trong lòng muốn nói, một lần kia nàng tới làm người chủ trì, chính là ngày đàu tiên nàng gặp Lục Minh .
"Phương Phỉ Uyển của anh đang lắp đặt thiết bị, chờ lắp đặt thiết bị xong rồi, Viện Viện trở lại làm người chủ trì khai trương có được hay không?" Lục Minh ha hả cười.
"Ân!"
Sự lạc quan của Lục Minh lây nhiễm lên Trương Viện Viện, nàng nguyện ý tin tưởng hắn, từ đáy lòng, không hề bảo lưu tin tưởng hắn.
Hắn nói bệnh có thể tốt, vậy nhất định có thể tốt!
"Viện Viện tỷ tỷ tới, chị đi tới ngồi đi, để em lập tức bưng cháo lên cho chị." Quỷ tinh linh Cam Điềm này lanh mắt nhất, vừa nhìn thấy Lục Minh cõng Trương Viện Viện tới, lập tức vui mừng chạy đến.
"Điềm Điềm, cảm ơn. . ." Trương Viện Viện ngay cả cảm tạ người cũng không có cách nào nói rõ, cuối cùng chỉ có hướng Cam Điềm lộ ra mỉm cười.
Chờ khi Lục Minh đem Trương Viện Viện trên lưng lên lầu ba, mẫu thân Lăng Tuệ của Giai Giai đang cùng Trang tỷ nói chuyện, nàng nhìn thấy Lục Minh cõng Trương Viện Viện đi tới, biểu tình hơi kinh ngạc, chờ khi Lục Minh cẩn thận mà đem Trương Viện Viện thả xuống, lại tìm gối đệm cho nàng chỗ tựa lưng, so với bạn trai còn cẩn thận tỉ mỉ hơn, nàng không kìm được hiếu kỳ, nhẹ giọng hỏi Trang tỷ nói: "Tiểu Trang, đây, cô gái này là ai?"
Trang tỷ biết nàng hiểu lầm , xua xua tay nói: "Lăng di, đây là Viện Viện, bệnh nhân của Lục Minh, nàng vốn là người tốt, bây giờ, ai. . ."
Lăng Tuệ lúc trước còn hiểu lầm, suýt nữa cho rằng Trương Viện Viện chính là Giai Giai, vừa nghe nàng chỉ là bệnh nhân của Lục Minh , lại bệnh đến đáng thương như vậy, không nhịn được trong lòng thương hại phát sinh, đi tới ngồi đối diện với Trương Viện Viện , cầm bàn tay nhỏ bé của nàng: "Con gái, con gầy, lúc này mới vài ngày, lại gầy đi một vòng."
"Sẽ, tốt, !" Trương Viện Viện mỉm cười, thần sắc có bệnh dần dần hiện ra kiều diễm kinh người, Lăng Tuệ cho rằng nàng đây là hồi quang phản chiếu, trong lòng than thở một hồi.
Mệnh của cô gái này, chính là khổ a!
Con gái của mình có nhiều mẹ nhưng không ai thương yêu, tiểu cô nương này có người thương yêu, lại bị trời ghét hồng nhan, nhiều nạn bạc mệnh.
"Lục Minh, anh đem Viện Viện cũng cõng tới à? Dung tỷ còn chuẩn bị gọi điện thoại cho em, Phương Phỉ Uyển chúng ta khai trương lâu như vậy, chính là lần đầu tiên có người tới cửa khiêu chiến tài nấu ăn đó! Anh đến đúng lúc đó, vừa vặn giúp Dung tỷ cùng Tiểu Hoa tỷ đánh bại cao thủ nấu ăn kia, đề thăng sự nổi tiếng của Phương Phỉ Uyển chúng ta đi!" Giai Giai có lẽ là nghe được quỷ tinh linh Cam Điềm kia báo cáo, vui mừng xăng xái chạy tới, lại hướng Trương Viện Viện xua tay nói: "Viện Viện không cần phải nói, em nghỉ ngơi nhiều đi, chờ khi Lục Minh thắng thi đấu, chúng ta cùng chúc mừng!"
"A nha!" Lăng Tuệ vừa nhìn Giai Giai, môi run lên, muốn kêu một tiếng con gái, cũng không dám kêu.
Nước mắt, sớm đã rào rào lăn xuống.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của con gái, Lăng Tuệ rơi lệ đầy mặt. . .
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/song-cung-van-tue/chuong-377/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận