Sống Riêng Không Đơn Giản Chương 10.1


Chương 10.1
“Nè, em uống đi! Ấm áp dạ dày đó.”

Thừa dịp Thi tuấn Vi đi tắm gội, Phùng Cương Diễm thay cô hâm nóng một cốc sữa tươi, cô vừa ra đến phòng khách đã nhìn thấy tâm ý săn sóc của anh.

“Cám ơn.” Cô bày ra bộ dạng con nhóc đáng thương, nâng cốc lên miệng uống.

Kỳ quái, hình như anh mới là người đuối lý, mà cô là người hưng sư vấn tội mới đúng, tại sao tình huống bây giờ lại đảo ngược rồi? Cô sợ hãi ngoan ngoãn, giống như đã làm sai chuyện gì?

“Anh. . . . . . Có phải nên giải thích chuyện buổi trưa ngày hôm qua một chút không?” Thi Tuấn Vi liếc về nhìn về phía anh, muốn bày ra tư thế truy cứu.



“Không phải em không muốn nghe sao?” Anh cũng liếc về phía cô, tư thế không chịu thua ai.

Cô cao giọng hỏi ngược lại: “Em nói em không muốn nghe hồi nào?”

“Di động không nhận, điện thoại không nhận, không phải đại biểu không muốn nghe anh giải thích sao?” Bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, trong lời phản bác của anh rõ ràng có sự oán trách.

” Không phải anh cũng không nhận điện thoại của em sao?!”Cô oán trách tố cáo, ngụ ý là cô làm như vậy cũng là học anh.

“Điện thoại di động anh để quên trên tắc xi, em xem, đây là điện thoại di động mới mua!” Anh lấy máy mới của mình ra chứng minh.

Bởi vì không thấy điện thoại di động, cho nên không thể nhận điện thoại của cô. . . . . . Nhìn máy mới không giống với cái cũ, Thi Tuấn Vi cứng họng.

Vậy anh nói đi, tại sao lại cho gia đình em leo cây?” Lời vừa ra miệng, liền không nhịn được oán trách liên hồi: “Anh có biết lúc đó em không biết nói sao với với ba mẹ không? Trong lòng em vừa nóng vừa giận, lại phải giúp anh kiếm cớ, sợ bọn họ chán ghét anh, ngay cả điện thoại cũng không gọi báo một tiếng, kết quả anh còn không tới, cũng liên lạc với anh không được, dĩ nhiên em sẽ tức giận a, cho nên cũng làm cho anh nếm thử tư vị không liên lạc được một chút.”

Cô thở dốc một hơi, tạm nghỉ ngơi, đầy bụng oán khí còn chưa phát tiết xong.

“Còn nữa, bây giờ điểm anh đã không đạt tiêu chuẩn rồi, mẹ em nói, chén cơm của nhà người có tiền không dễ ăn, anh không quan tâm không có thành ý với em như vậy, thà nhanh chóng chia tay còn hơn, nếu không chưa gả cho anh đã bị bỏ rơi thành như vậy, sau khi gả cho anh khẳng định sẽ bị coi như không khí.”

“Em biết rất rõ anh không phải là người như thế.” Anh cầm tay của cô, ngăn khuynh hướng càng nói càng tức giận lại, kiên nhẫn giải thích tất cả.” Anh vốn là đã đến trạm xe rồi, nhưng ba anh đột nhiên lại không thoải mái phải đưa đi khám gấp, anh đành phải vội vàng chuyển hướng chạy tới bệnh viện, trên đường cố gắng gọi điện thoại thông báo cho em, nhưng em lại không nhận, sau khi anh đến bệnh viện vẫn một mực bận rộn, đợi khi mọi chuyện ổn rồi muốn gọi lại cho em, mới phát hiện điện thoại di động của anh không thấy đâu nữa.”

“Thì ra là ba anh. . . . . .” Cô lầm bầm nói, quan tâm hỏi: “Hiện tại bác đã ổn rồi à?”

“Ừ, buổi trưa đã xuất viện, anh không liên lạc được với em, không thể làm gì khác nên chạy tới đây.” Ánh mắt anh chuyên chú nhìn cô, trong lòng muốn trách cô, nhưng không thể trách cô nổi.

Nghe anh kể xong, Thi Tuấn Vi chột dạ một hồi, bắt đầu lúng túng xoay xoay cái ly.

Hỏng bét, lý do của anh đầy đủ như vậy, hoàn toàn hợp tình hợp lý, xem xét lại, bởi vì anh thất hẹn, cô liên lạc với anh không được, ngay cả giải thích cũng không nghe liền cố ý không để ý tới anh, giống như hành động quá theo cảm tính . . . . . .

Nói vậy lúc ấy chắc hẳn anh ứng phó không kịp, vô cùng lo âu rồi?

Cái đó. . . . . . Hình như hết thảy đều là hiểu lầm a!” Cô cười khan hai tiếng. Nếu cô không ngang bướng từ chối không tiếp điện thoại, hiểu lầm kia đã sớm được cởi bỏ, cũng sẽ không kéo dài tới hiện tại.

“Chuyện anh là hiểu lầm, chuyện của em thì hình như không phải là hiểu lầm a?” Anh hợp lý chất vấn, ngữ điệu có chút cố ý.

“Ách? Anh có ý gì?” Cô chớp chớp mắt đẹp giả ngu.

Phùng Cương Diễm nheo mắt lại liếc nhìn cô, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi: “Không phải là vì em giận anh, cho nên đáp ứng cùng tên dê xồm đó đi ra ngoài sao?”

Không phải đâu!” Cô vội vã phủ nhận, cho dù là thật cũng phải nói là không a!”Hắn chính là nhà khoa học chủ của dự án lần này.”

Chính là hắn?” Phùng Cương Diễm kinh ngạc cất cao giọng, ngay sau đó trong cơn giận dữ cứng rắn ra lệnh: “Cái quái gì vậy! Em đừng làm tiếp dự án đó nữa!”

“Có ký hợp đồng rồi, hiện tại công trình làm một nửa làm sao bỏ ngang không làm được, sợ rằng hắn sẽ gây khó khăn.” Nói đến chuyện này liền đau đầu, hiện tại cô rất lo lắng sau này chạm mặt thì biết phải làm sao bây giờ?

“Nếu hắn dám gây khó khăn em liền kiện hắn tội quấy rối tình dục! Huống chi hắn không chiếm được tiện nghi của em, có tiếp tục làm, hắn cũng sẽ gây khó khăn cho em thôi.” Phong cách làm việc của loại lũ tiểu nhân này dùng đầu gối nghĩ cũng lường trước được, bất quá vừa mới nghĩ tới, Phùng Cương Diễm liền tức giận không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Anh đã tính kỹ giờ tan sở của cô, chạng vạng đã tới, ai ngờ chờ đã lâu vẫn không thấy cô về nhà, đói bụng đến ngực dán vào lưng, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài kiếm chút gì ăn, kết quả đồ còn chưa có ăn, đã nhìn thấy cô ngồi xe của người khác trở lại, vì vậy anh liền chạy qua len lén dò xét.

Vốn là thấy cô đến nhà còn lưu luyến không rời ngồi ở trong xe nói chuyện phiếm với tên kia, nhất thời đem tên đàn ông kia kia cùng chuyện mất liên lạc với cô liên tưởng lại một mối, cảm thấy nón xanh chụp lên đầu*, giận dữ ngút trời, không nghĩ tới sau khi nói chuyện, người nọ lại bắt đầu động tay động chân với cô? ! Phát hiện có cái gì không đúng, anh lập tức xông lên trước thay cô giải vây, cưỡng chế tên mặt người dạ thú máu dê che trời kia cút đi.
(*Đội nón xanh tương đương với bị cắm sừng ở Việt Nam)

“Bình thường hắn ta biểu hiện rất có phong độ, em không nghĩ tới lại đột nhiên biến thành như vậy.” Thi Tuấn Vi vẫn còn sợ hãi, vô tội ngập ngừng.

“Cái này gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, coi em sau này còn dám tùy tiện lén lút cùng người đàn ông khác đi ra ngoài sau lưng anh nữa không.” Đôi mắt liếc xéo, bàn tay đặt ở sau gáy cô trừng phạt ngắt một cái, hù dọa cô.

“Anh làm chi mà nói em lén lén lút lút như vậy?” Cô chép miệng, vì mình mà giải thích.”Cùng khách hàng ăn một bữa cơm, uống cà phê xã giao là việc khó tránh khỏi.”

“Anh không hy vọng để em bởi vì chuyện công việc mà phải chịu bất kỳ sự tủi thân gì.” Cương Diễm lặng lẽ thở dài,trong đôi mắt nhìn cô nàng tràn đầy tình yêu đau lòng, cưng chìu.

Cảm nhận được sự bảo vệ của anh, như dòng nước ấm ngọt ngào chảy qua tim, Tuấn Vi nghiêng đầu dựa vào bả vai anh làm nũng.

“Ngày mai em sẽ báo cáo chuyện này với ông chủ, xem có cần tìm nhà thiết kế khác tới phụ trách hay không.” Cô biết anh không tán thành để mình tiếp tục tiếp xúc với Tống tiên sinh, cho nên cũng không muốn khiến anh lo lắng.

“Ừ, nếu là ông chủ công ty em không bảo vệ nhận viên, vậy cũng không cần phải ra sức cho hắn nữa, em nhớ, vĩnh viễn có anh chăm lo cho em.” Anh nghiêm túc dặn dò.

Cô là người phụ nữ yêu quý anh nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên anh tuyệt đối không cho phép cô bị người khác khi dễ. Thay vì để cô chịu thiệt thòi, không bằng mang theo tôn nghiêm rời đi, dù sao chỉ cần có tài hoa có năng lực, không nhất định phải chôn chân ở nơi đó.

Anh yêu, anh đẹp trai muốn chết!” Cô khoác cánh tay anh, để cho anh cưng chìu đến trái tim thấm mật, nên lời cô nói ra cũng ngọt như mật.

“Bây giờ em mới biết sao?” Anh nghiêng đầu nhíu mày với cô, phụng phịu đáp lại.

“Hi hi!” Cô bật cười, ngay sau đó nhớ tới còn một chuyện quan trọng chưa giải quyết.“Đúng rồi, còn ba mẹ em thì phải làm sao bây giờ?

“Yên tâm, anh sẽ chịu đòn nhận tội.” Cương Diễm mỉm cười vỗ vỗ bên má cô, trả lời rất có trách nhiệm.

“Ai. . . . . .” Cô cúi đầu, tự trách vẽ vòng vòng trên đùi anh.“Chỉ tại em chưa nghe anh giải thích đã tức giận, thật xin lỗi.”Anh có thành ý như vậy, cô cũng phải có dũng khí nói xin lỗi.

Anh nhìn nhìn cô, nụ cười mỉm nhảy lên khóe miệng.

“Ừ. . . . . .” Anh cố ý do dự, muốn chấm mút.”Chỉ nói xin lỗi ngoài miệng, hình như không đủ thành ý.”

“Vậy phải làm thế nào mới có thành ý?” Cô lại nhảy vào hố anh đã đào sẵn.

Anh chu môi, chỉ chỉ mình.

Tuấn Vi nhìn khuôn mặt vốn tuấn tú đẹp trai lại làm ra vẻ mặt bạch tuộc tức cười như vậy, chết sững mấy giây, hiểu ý, không khỏi mỉm cười.

Cô cũng làm miệng bạch tuộc, dán lên miệng anh, mắt cười đến híp lại, cùng anh bốn mắt tương giao, hai người không hẹn mà cùng bật cười.

Phùng Cương Diễm theo bản năng nắm giữ quyền chủ động, chế trụ gáy cô, hôn sâu hơn, ôm lấy cô lửa nóng dây dưa mà hôn.

Theo nụ hôn vong tình, nhiệt độ trong phòng cũng càng lúc càng cao, nóng đến bọn họ rút đi từng món quần áo, dùng mỗi một tấc da thịt để cảm thụ lẫn nhau, căn bản không chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí rét lạnh của mùa đông bên ngoài phòng.

Hạnh phúc, thật ra là chuyện hoàn toàn không khó khăn, chỉ cần yêu thương lẫn nhau, thì mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn hạnh phúc!

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Dự án của Tống tiên sinh, sau khi Thi Tuấn Vi trình báo công ty, lấy phương thức thay đổi người thiết kế để giải quyết.

Phùng Cương Diễm suy đoán không sai, tên họ Tống kia vừa bắt đầu đúng là muốn ỷ vào thân phận khách hàng để gây khó khăn, nhưng ông chủ công ty thiết kế cũng không phải là nhân vật đơn giản, vốn là có ý lo liệu dàn xếp ổn thỏa , nhưng Tống tiên sinh lại ngang ngạnh, vì vậy ông chủ liền tỏ rõ lập trường ủng hộ nhân viên, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng, Tống tiên sinh chỉ biết bắt nạt kẻ yếu liền không dám phách lối, đập phá khắp nơi nữa.

Đoạn kinh nghiệm không vui này, đã làm cho bước chân của Thi Tuấn Vi hòa hoãn lại, không hề liều chết công tác nữa, cho nên thời gian rảnh rất nhiều, lấy chiếu cố sự nghiệp, thân tình, tình yêu làm mục tiêu.

Lại nói đến Phùng Cương Diễm chịu đòn nhận tội, thật sự rất dụng tâm muốn vãn hồi ấn tượng của cha mẹ vợ tương lại, sau khi hiểu lầm tiêu tan, đã xin Thi Tuấn Vi số điện thoại của hai bác, trước tiên dùng điện thoại chia ra giải thích nhận tội với ba và mẹ Tuấn Vi.

Khi hai vị trưởng bối biết được Cương Diễm là bởi vì khẩn cấp đưa cha đi cấp cứu, mới không thể không thất hẹn với bọn họ, thái độ lập tức biến chuyển, từ rất tức giận trở thành vui vẻ cho qua, từ không hài lòng trở thành rất hài lòng.

Mà cách nói năng khôi hài hào sảng của Cương Diễm trong điện thoại, thái độ thẳng thắn thành khẩn, cũng nhanh chóng chiếm được cảm tình của hai lão, liền thân thiện hẹn gặp lần nữa, muốn anh đến Cao Hùng gặp mặt bọn họ một lần.

Lần này, Phùng Cương Diễm không dám chậm trễ một chút nào, lợi dụng ngày nghỉ tết Nguyên Đán, sửa soạn ổn thỏa, chờ Thi Tuấn Vi từ Đài Bắc tới Đài Trung gặp mặt anh, sau đó hai người cùng nhau đi Cao Hùng, như vậy sẽ khó có tình huống đột ngột nào phát sinh làm hỏng chuyện.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/62334


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận