Sủng Mị Chương 1272 (2) : Một đêm đi ngang qua Tân Nguyệt Chi Địa

Chương 1272 (2) : Một đêm đi ngang qua Tân Nguyệt Chi Địa

Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
 


Lưu tinh cực nhanh, nó xuyên thẳng qua trong bóng tối.

Từng tòa thành thị vượt qua bên cạnh mình, Sở Mộ nhìn thấy nhà nhà đốt đèn, nhưng mà cũng không lâu lắm thì một tòa thành thị khác xuất hiện trước mặt, càng ngày càng gần, cuối cùng là bị Dạ bỏ lại phía sau.

Tốc độ cực hạn của chúa tể đỉnh phong, loại cảm giác này làm Sở Mộ trước đó chưa bao giờ trải qua, có thể dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía chân trời, có thể trong vài giây ngắn ngủi vượt qua bình nguyên bao la, có thể trực tiếp bay qua một hồ nước dài ngàn dặm chỉ trong nháy mắt...

Quả nhiêm thời điểm ánh trăng không còn ở giữa bầu trời thì Sở Mộ đã nhìn thấy thành Thiên Hạ xuất hiện trong tầm mắt của mình.



Từ tây giới đi tới nơi này Dạ không cần bao lâu cả.

Một đạo quang mang cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới cửa thành Thiên Hạ.

Thủ vệ cửa thành căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Dạ đâu, Dạ trực tiếp xuyên qua cửa thành chạy vội trong đường phô thành Thiên Hạ.

Thành Thiên Hạ trong đêm vẫn có đông người lui tới trên đường, nhưng mà không ai cảm giác được sự tồn tại của Dạ, cảm giác không thấy có yêu linh vượt qua bên người.

Dạ vẫn chạy tới dưới pho tượng thành Thiên Hạ cực lớn kia, trong nháy mắt dừng lại thì có cuồng phong làm cho không gian hỗn loạn.

Sức chịu đựng của Dạ trong số các yêu linh là cao nhất, liên tục chạy nửa đêm như vậy, lúc Dạ ngừng lại thì căn bản không cần thở gấp, hình như đang tập thể dục làm nóng người.

- Xích. . .

Dạ đứng dưới điêu khắc thành Thiên Hạ và đưa mắt nhìn chằm chằm vào điêu khắc.

- Ngươi không nhìn lầm. Điêu khắc này chính là ta đấy.

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua điêu khắc màu vàng này!

Rời khỏi thành Thiên Hạ đã nhiều năm, chẳng bao lâu trước kia hắn đưa mắt ngưỡng mộ nhìn lên điêu khắc của Lê Hồng lúc trước, trong nội tâm âm thầm tự nói mình phải đạt tới trình độ này.

Nhưng bản thân mình không ngờ được ngày hôm nay đã tới, đã vượt ra khỏi rất nhiều phạm trù trước kia, mà pho tượng đã biến thành bản thân mình nhưng không phải là truy cầu cuối cùng của bản thân.

- Này, ngươi có phải là Sở Mộ hay không?

Bỗng nhiên âm thanh thiếu nữ từ bên cạnh vang lên.

Sở Mộ không ngừng suy nghĩ, thật không ngờ có người nhận ra bản thân mình.

Trong nội tâm Sở Mộ kỳ quái. Chẳng lẽ điêu khắc kia rất thật hay sao? Làm sao bị người ta nhận ra nhanh chóng như vậy.

Sở Mộ nghiêng đầu, phát hiện bên cạnh có một nữ tử nóng bỏng đang đứng.

Cô gái này mặc bộ áo da màu tím bó sát người, bộ ngực no đủ cơ hồ muốn tung ra khỏi áo da. Nữ tử xuất chúng này vốn phải mập mạp mới đúng, nhưng mà nữ nhân này lại có vòng eo tinh tế nhỏ nhắn, nó càng tô điểm cho dáng người ngạo nhân này xinh đẹp hơn.

Dáng người của nữ tử này xuất chúng như thế, cho nên Sở Mộ từ dáng người nhìn qua mặt của nàng.

- Ah, là ngươi.

Sở Mộ cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bản thân mình rời thành Thiên Hạ nhiều năm vẫn gặp được người quen.

Nữ nhân này nói quen thuộc thì quen thuộc, lúc trước bị nhốt trong thành Bất Hủ thì con ghẻ ký sinh này vẫn làm cho Sở Mộ nhớ mãi.

- Thật là ngươi?

Nữ tử kia dò xét nhìn qua Sở Mộ, thật lâu sau trên mặt nàng hiện ra thần sắc kinh ngạc.

"Ân, đã lâu không gặp. San tiểu thư." Sở Mộ hiện lên một cái dáng tươi cười.

San tiểu thư cái miệng nhỏ nhắn đã có thể nhét hạ một quả trứng gà rồi, nàng cặp mắt kia chăm chú nhìn chằm chằm Sở Mộ.

San tiểu thư vốn chỉ là tùy ý hỏi một chút, cảm thấy này vóc người xác thực rất giống Sở Mộ, không nghĩ tới tên này thật sự là Sở Mộ.

Hiện tại Tân Nguyệt Chi Địa có ai không biết Sở Mộ chứ?

Địa vị hiện tại của Sở Mộ ở Tân Nguyệt Chi Địa không thể nghi ngờ là đã vượt qua tất cả vương giả trước đó, San tiểu thư vốn tưởng rằng đời này không còn cơ hội gì gặp lại, ở thành Bất Hủ đi lại gần với Sở Mộ như vậy. Không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp được nhân vật truyền thuyết ở nơi này!

- Tại sao ngươi lại ở thành Thiên Hạ này, không phải ngươi đi tới địa cảnh lớn hơn sao?

San tiểu thư kinh ngạc hơn nửa ngày mới nói ra lời.

- Đi ngang qua, sẽ trở lại nhìn xem. Hiện tại ta nghe nói thành Bất Hủ là do ngươi quản lý?

Sở Mộ hỏi.

Thành Bất Hủ là tồn tại đặc thù, Sở Mộ hơi có chú ý.

- Ân.

San tiểu thư vội vàng gật đầu, nàng cũng không ngờ Sở Mộ còn lưu ý tới nàng, trên mặt lộ ra một tia đỏ ửng.

Sở Mộ âm thầm buồn bực. Nữ nhân này cũng biết xấu hổ?

Đương nhiên Sở Mộ không biết mình bây giờ là tồn tại như thần linh ở Tân Nguyệt Chi Địa này, San tiểu thư nói như thế nào cũng từng chung hoạn nạn với Sở Mộ một lần, chuyện này nói cho người khác nghe chắc chắn là vinh diệu vô hạn.

- Ngươi đi ngang qua đây, muốn từ đây trở về thành Vạn Tượng sao?

San tiểu thư dò hỏi.

- Ân.

Sở Mộ nhẹ gật đầu.

- Sáng mai ta sẽ xuất phát đi thành Vạn Tượng, thành Bất Hủ này trên cơ bản đã ổn định lại rồi, nguyên lão bảo ta đi thành Vạn Tượng quản lý phong ấn tháp.

San tiểu thư nói ra.

- Sáng mai? Ta có ý định xuất phát ngay hiện giờ.

Sở Mộ nói ra.

- Hiện tại? Hiện giờ là nửa đêm đấy.

San tiểu thư nói ra.

Ở bên kia Dạ thở phì phì trong mũi vài cái, trong đêm thì tính toán là cái gì, chỉ sợ trước mặt trời mọc ngày mai đã tới thành Vạn Tượng rồi đấy.

- Ta tiễn ngươi một đoạn đường a, ngươi có chuẩn bị đồ vật gì chưa?

Sở Mộ dò hỏi.

- Đều trong không gian giới chỉ.

San tiểu thư nói ra.

- Vậy thì lên đây.


Sở Mộ nhìn San tiểu thư nói ra.

San tiểu thư nghi hoặc khó hiểu nhìn qua Sở Mộ, có thể nghĩ đến chính mình có cơ hội cưỡi hồn sủng của Sở Mộ thì chính là cơ hội khó được, vì vậy không có nghĩ nhiều liền nhảy lên lưng Dạ.

- Ngồi vững đấy.

Sở Mộ tươi cười giảo hoạt.

San tiểu thư nhẹ gật đầu, hai tay khoác lên vai của Sở Mộ.

- Dạ, chúng ta đi!

Sở Mộ nhìn Dạ nói ra.

Bốn vó của Dạ hòa vào trong đêm tối, chỉ cần đem tối vẫn còn thì tốc độ thêm vào trước đó của Dạ sẽ không biến mât.

Nói cách khác tốc độ bộc phát lập tức của Dạ hiện tại còn nhanh hơn yêu linh chúa tể đỉnh phong hai ba lần, loại tốc độ này một khi chạy sẽ nhanh như sao băng.

- Ah. . .

Một tiếng thét chói tai vang lên, San tiểu thư sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Vội vàng ôm eo của Sở Mộ!

San tiểu thư hiện tại dù gì cũng là cấp chúa tể, tốc độ hồn sủng của nàng cũng thật nhanh, nhưng so tốc độ với Dạ thì chẳng khác gì ốc sên cả.

Thành Thiên Hạ to như vậy biến mất trong chốc lát, sau đó lại qua mấy hô hấp đã tới đường chân trời!

Cảnh sắc trước mặt lạ lẫm, mặc dù là núi cao cũng trở nên mơ hồ, loại tốc độ này làm cho San tiểu thư sợ tới mức thét lên trong suốt hành trình, đến cuối cùng sắp bất tỉnh.

Sở Mộ sớm đoán nàng sắp ngất đi thì bật cười.

- Sở Mộ! ! Ngươi mau thả ta xuống đi!

- Ah. . .

San tiểu thư thét lên không dứt bên tai, Sở Mộ làm như không nghe thấy. Lại cho Dạ tiếp tục chạy nhanh, tốc độ của Dạ phát huy tới mức tận cùng.

Nửa đêm từ tây giới tới thành Thiên Hạ, cho dù thành Thiên Hạ đến thành Vạn Tượng Thành khoảng cách xa hơn, nhưng tôc độ của Dạ nhận được điệp gia, nửa đêm là tới thành Vạn Tượng rồi.

Suốt cả đêm bôn tập, loại tốc độ cực hạn này làm Sở Mộ cảm thấy vô cùng thoải mái, đương nhiên còn có tiếng thét của nữ nhân phụ trợ cũng là chuyện phi thường thú vị.

Rốt cục trước lúc bình minh một lúc thì ngọn đèn dầu ở thành Vạn Tượng xuất hiện trước mặt của Sở Mộ.

Đã đến thành Vạn Tượng và trước cổng chính cửa thành, Sở Mộ bảo Dạ dừng lại.

- Là Sở Vương!

- Là Sở Vương quay về!

Thủ vệ thành vào buổi sáng đã nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện nhao nhao nửa quỳ hành lễ với Sở Mộ.

Tướng quân phòng vệ là Tiêu Hợi nhìn thấy Sở Mộ thì con mắt sáng ngời. Bước nhanh đi lên hành lễ với Sở Mộ.

- Cho mọi người đứng lên đi.

Sở Mộ xoay người nhảy xuống đất, sau đó thuận tiện mang San tiểu tử xuống.

San tiểu thư đã sớm sợ đến hồn phi phách tán, từ trên người Dạ nhảy xuống thì toàn thân xụi lơ.

Tiêu Hợi trông thấy Sở Mộ mang theo một nữ nhân dang người nóng bỏng, sau đó nữ nhân này đầu tóc rối bời, thân thể mềm mại vô lực. Không suy nghĩ lệch lạc cũng không được.

Sở Mộ nhìn ra ánh mắt quái dị của Tiêu Hợi thì ho khan một tiếng nói:

- Đừng nghĩ lung tung, nàng bị tốc độ hồn sủng của ta hù sợ đấy.

- Vị này không phải San tiểu thư sao? Ta nghe Bàng nguyên lão nói muốn nàng quản lý phong ấn tháp, chuyện này hôm qua mới thông báo tới thành Thiên Hạ, sao hôm nay San tiểu thư đã tới rồi?

Tiêu Hợi nhìn kỹ thì nhận ra là San tiểu thư của thành Thiên Hạ.

- Đêm qua ta đi ngang qua thành Thiên Hạ, tiện đường mang nàng tới đây.

Sở Mộ nói ra.

- Đêm nay?

Tiêu Hợi ngẩn người, xác định mình không có nghe lầm.

Sở Mộ cũng không giải thích quá nhiều, nhìn Tiêu Hợi nói ra:

- Ngươi chiêu đãi San tiểu thư đi, ta quay lại cung điện.

- Ân.

Tiêu Hợi nhẹ gật đầu, gọi hai vệ binh đỡ San tiểu thư lên.

San tiểu thư hiện tại không có khí lực mắng Sở Mộ, đi theo hai nữ vệ binh nghỉ ngơi.

Sở Mộ nhảy lên lưng Dạ, sau đó biến mất trước mặt thủ vệ trong một giây.

Tiêu Hợi ngẩn người, quay đầu lại nhìn qua đường phố cũng không thấy tàn ảnh nào.

- Tốc độ thật nhanh!

Tiêu Hợi ngây dại!

Tiêu Hợi hiện tại cũng là cấp chúa tể, nhưng mà tốc độ rời đi của Sở Mộ vừa rồi quá nhanh, cũng khó trách San tiểu thư bị hù hai chân mềm nhũn ra, loại tốc độ này không có mấy người thừa nhận được.

...

Đi tới trước cung điện, Sở Mộ vỗ vỗ mộng giác của Dạ, niệm chú ngữ thu hồi Dạ vào trong không gian hồn sủng, trong nội tâm vẫn còn dư vị loại kích thích chạy như bay đêm qua.

Vừa đi lên thì có hai thủ vệ quỳ xuống hành lễ với Sở Mộ.

Sở Mộ khoát tay áo bảo bọn họ đứng lên, sau đó theo cầu thang đi lên trên.

Nhìn ra được thủ vệ hai bên nhìn thấy Sở Mộ thì ánh mắt lập lòe, rất muốn tiến lên nói với Sở Mộ một câu, nhưng mà vì chức trách của bọn họ không thể rời khỏi vị trí nửa bước được.

- Hừ, loại tư vị được mỹ nhân ôm sát người rất kích thích đúng không?

Bỗng nhiên một âm thanh từ trong không gian giới chỉ truyền tới.

Một đám hồn phách bay ra, dang người xinh đẹp của Cẩn Nhu công chúa hiện ra trước mặt Sở Mộ, đôi mắt xinh đẹp có chút mất hứng nhìn qua Sở Mộ.

Sở Mộ xấu hổ cười cười, kỳ thật Sở Mộ nổi tâm chơi đùa, muốn chọc San tiểu thư mà thôi.

- Sắc lang.

Cẩn Nhu Công Chúa lầu bầu một câu.

Cẩn Nhu công chúa xoay người bay tới Yểm Ma Cung, không muốn nói chuyện với người này.

Nguồn: tunghoanh.com/sung-mi/quyen-2-chuong-1272-2-kIdbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận