Sử Thượng Đệ Nhất Yêu Chương 72: Pháp bảo của Oa Oa

SỬ THƯỢNG ĐỆ NHẤT YÊU

Tác Giả: Thủy Thiện

Chương 72: Pháp bảo của Oa Oa

Dịch giả: aingoc85
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu

oOo

Trần Mặc cuối cùng cũng đáp xuống, sau đó vội quay xe chạy như bay lên sườn núi, bỏ lại nam trung niên đang kinh hồn chưa định lại ở phía sau, rất nhanh hướng về phía xa mau chóng đuổi theo.

Nặc Nặc vn chưa rõ cho nên quay đầu lại, nhìn thấy cảnh sát cùng đội viên đội cứu hỏa chen chúc đến:
- Lão đại, vì sao chúng ta phải chạy trốn? Có lẽ sẽ có mỹ nữtặng hoa hiến hôn hiến thân nữa!

- Ờ! Rồi họ còn miễn phí giúp mày tháo rời kiểm tra thân thểnữa đó!
Tức gin đáp trả, Trần Mặc gia tốc tránh khỏi theo đuổi, sau khi đi một vòng lại trở lại gần ngọn núi nhân tạo.



Cũng may mấy người cảnh sát kia cũng không có tâm tình chơi trò này, đuổi theo một chút liền quay về hiện trường sự cố, giờphút này tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong ánh lửa thế càng lúc càng mạnh, đu quay mất đi cân bằng đang không ngừng nghiêng tới trước, âm thanh của sắt thép bịbẻ cong va chạm nhau vang lên như khúc nhạc dạo đầu của tử vong.

Trong phút chốc, theo tiếng nổ kịch liệt, chiếc đu quay đột nhiên lần nữa chấn động, lại nghiêng về phía trước vài độ, có mấy du khách suýt nữa bịtrực tiếp quẳng bay ra.

Nam trung niên nam được cứu lúc nãy đang ôm con trai, trong lòng cảm xúc phức tạp rối bời không nói nên lời, không biết là thấy may mắn cho chính mình hay là đồng tình với những người khác.

Nhưng hắn biết một điều chính là, nếu không có hai nhân vt kinh kịch kia, có lẽ giờphút này đây chính mình đang cùng vài trăm người kia giống nhau, chờđợi cái chết đến trong vô vọng!

- Ta đi!
Thấy một màn này, Quan Tam lần nữa đao động thân, xem cái biểu tình nóng lòng muốn thử của hắn, hẳn là dự định một lần nữa làm người bay.

Trần Mặc ngẩn ra, vội vàng ngăn hắn lại: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Đợi đã! Trên kia có mấy trăm người, nếu bọn họ từng người một nhảy xuống... Ông xác định mình đều có thểđón được hết không, đây không phải là trò chơi hứng tiền đâu nhé!

Thực tế là, vấn đề không phải là xác xuất thành công, quan trọng là... Không đủ thời gian.

Không thểnghi ngờ, đu quay kia đã không thểchống đỡ nổi, có thểchừng năm phút nữa cũng không chịu được nữa, thì làm sao có đủ thời gian tổ chức cho du khách trt tự rút lui khỏi.

Nghĩđến đây, Quan Tam chỉcó thểbất đắc dĩdừng bước, ngược lại Bản Bản nhìn đu quay, đột nhiên không hiểu ra sao nói ra một câu:
- Lão đại, lần trướcem download cái phim “Ông bà Smith”, nữnhân vt chính đu dây cáp đểbay vọt qua cao ốc!

- Đu dây?
Trần Mặc nao nao, kìm lòng không đu ngẩn đầu nhìn lại.

- Ý kiến hay!
Vài giây sau, hắn đột nhiên thở nhẹ lên vỗ vỗ hai tay:
- Nếu chúng ta cho làm mấy cái dây cáp nối đu quay với sườn núi rồi đểdu khách trượt xuống... Nhưng ta kiếm đâu ra mấy đoạn dây cáp bây giờ?

- Cái này đi cướp là được rồi!
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau quay đầu, không hẹn mà cùng nhìn phía đội cứu hỏa.

Kết quảlà, đội trưởng đội cứu hỏa đang gấp đến sứt đầu mẻ trán lp tức rùng mình một cái, nhất thời cảm thấy sắc trời hôm nay tht lạnh lẽo.

Vài giây sau, Nặc Nặc đảo qua toàn trường, tức gin lắc đầu nói :
- Quỷ nghèo! Đều là quỷ nghèo, đi cứu hoảcũng không mang vài đoạn cáp!

- Lạy ngài, đó cũng không phải là thiết bịchuyên dụng của lính cứu hỏa mà!
Nếu đểđội trưởng đội cứu hỏa nghe nghe được loại khinh bỉnày, không chừng sẽ vừa hộc máu vừa trảlời như vy.

Bất quá hắn có giải thích cũng vô ích, đã xác định không chiếm được tiện nghi của đội cứu hỏa, mấy đồ điện liền thương lượng biện pháp khác.

Đương nhiên bạn phải thừa nhn rằng, những biện pháp này chỉlãng phí thời gian — thí dụ như, Oa Oa dũng mãnh đề xuất, chúng ta lấy vỏ cây bện thành dây thừng...

- Cút! Sao mày không nói nuôi tằm nhảtơ luôn đi?
Trần Mặc tức gin lắc đầu, trực tiếp đá bay nồi cơm điện.

Đang đám chìm trong kế hoạch vĩđại của mình, Oa Oa không chút phòng bịliền quay cuồng vài vòng làm rớt từ trong miệng một cái áo lót lộ ra ngoài.

Trong chớp mắt, mọi người đang buồn rầu nhất tề quay đầu lại nhìn, lộ ra biểu tình như vừa tỉnh ngộ.

Mắt Trần Mặc không khỏi tỏa sáng, đột nhiên lộ biểu cảm vô cùng ôn hòa, cười hì hì tiến lên vài bước.

- Không được!
Phản ứng của Oa Oa rất nhanh, rùng mình một cái rồi nhào ra giữchặt cái áo lót:
- Đánh chết cũng không được! Một ngàn một vạn lần cũng không được! Thế giới bạo tạc vũ trụ hủy diệt đều không được!

- Đệch, cũng quá keo kiệt đi!
Trần Mặc nhịn không được trợn mắt, thầm nghĩtao chưa mở miệng mày đã đoán được tao muốn làm gì rồi.

Oa Oa làm vẻ tội nghiệp nhìn hắn, thấp giọng than thở nói:
- Nhìn không ra mới là lạ! Mỗi lần anh cười gian như vy, khẳng định sẽ có người xui xẻo... Không cho mượn! Không cho mượn! Em cũng chỉcó vài món như vy, lão đại đừng đánh chủ ý lên em!

- Tht sự, chỉvài món?
Trần Mặc cười hì hì híp cảmắt, đột nhiên không hề báo trước bắt lấy Oa Oa rồi lắc mạnh. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Vài giây sau, chỉnghe rầm một tiếng, trên trăm loại áo lót rơi khắp sườn núi, gần như bao trùm non nửa đỉnh núi, tht giống như có người dùng áo lót thay rơm phơi ra đường vy.

Nặc Nặc rất sùng bái nhìn Oa Oa, nhịn không được than thở một câu:
- Ca phục mi rồi, ngay cảtiệm chuyên kinh doanh áo lót cũng không có thu thp được đầy đủ như vy...

Đừng nói là tiệm áo lót không thểthu thp đầy đủ như vy, chỉsợ ngay cảđi cướp siêu thịmột lần cũng không gom đủ các kiểu dáng như vy.

Trần Mặc liên tục lắc đầu, hắn nhìn thấy Oa Oa đang liều mạng giãy dụa về phía áo lót, nhịn không được cảm khái nói :
- Trời ơi! Nếu như vy không coi là nhiều, thì như thế nào mới tính là nhiều?

Lời còn chưa dứt, lp tức có đáp án cho câu hỏi này — không đợi mấy trăm cái áo lót kia bịgió thổi bay, Oa Oa đang bịnâng lên trong không trung đột nhiên ngẩn ra, lại một đống áo lót đổ xuống như cơn lũ.

Lúc này đây, hơn một ngàn cái áo lót bao trùm toàn bộ triền núi, dưới ánh trăng vàng nhạt chúng như tỏa ra sáng sáng lục sắc.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, Trần Mặc cùng mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, ngay cảQuan Tam cũng ngây người — Thiên địa ơi! Nhiều áo lót như vy phải thu thp hết bao nhiêu lâu, xem như mỗi tối đi trộm mười cái, thì ít nhất cũng phải...

Tính không ra, Trần Mặc tht sự tính không ra, nhưng hiện tại hắn rốt cục hiểu ra, vì sao ban ngày Oa Oa lại luôn mệt mỏi.

Oa Oa lúc này đã nước mắt lưng tròng khóc lóc kểlểnói :
- Ô ô ô! Các người đâu biết ca vất vảthế nào, ca bỏ sáu năm tròn, mỗi ngày trời tối đều phải dạo Nam thành, ngay cảtrại giam nữphạm nhân cũng không bỏ qua…

Vĩđại! Tht quá vĩđại! Chỉriêng lời tự sự chân tht mộc mạc này thôi cũng đủ khiến người nghe thương tâm rơi lên. :v

Nhưng vấn đề là, mấy người có mặt tại hiện trường này đều là hạng người có ý chí sắt đá!

Trong tiếng nức nở cực kỳ bi thương của Oa Oa, Bản Bản đã nhảy đến đống áo lót, rất nhanh ra kết lun:
- Lão đại, đống áo lót có thểbiến thành sáu đoạn cáp, đu quay có tất cả12 cabin chắc hẳn chỉcần hai lần là đủ!

Còn chờgì nữa? Trực tiếp ném Oa Oa đang khóc sướt mướt sang một bên, mọi người lp tức động thủ chế "dây cáp bện bằng áo lót".

Nhưng khi động thủ, Trần Mặc mới phát hiện sự tình so với tưởng tượng còn phức tạp hơn — nơi này có hơn một ngàn chiếc áo lót, tuy đều trải qua yêu lực của Oa Oa rèn luyện, trở nên rất cứng chắc... Nhưng vấn đề là phải đem chúng buộc cùng nhau như thế nào đây?

- Ca đã nói là không được rồi, các người cố tình không nghe lời của ca!
Thấy mọi người hết đường xoay sở, Oa Oa đang nguyên khí đại thương lp tức khôi phục vài phần ý chí chiến đấu.

Có điều không đợi nó nói xong, Nặc Nặc lại đột nhiên nói :
- Lão đại, có lẽ em có biện pháp... Nhưng mà anh phải kêu Oa Oa thảNa Na công chúa ra trước!

Tuy bịbuộc kết hôn, bịbuộc động phòng, nhưng đến nay Nặc Nặc vn không chịu thừa nhn chuyện hôn nhân này, lúc nói đến công chúa làm bằng kẹo đường này nó vn luôn cảm thấy xấu hổ.

Trần Mặc cũng không đểý nhiều như vy, trực tiếp cầm lấy Oa Oa dốc ngược lại rồi lắc, làm cho mấy trăm cái người giấy, tượng đất, tượng gỗ cùng người bằng đường đều rớt hết ra.

Không đợi đến khi đứng vững trên đất, Na Na công chúa liền trực tiếp lao về phía Nặc Nặc, ngọt ngào ôm hôn nồng nhiệt, lại nũng nịu hô lên "Tướng công" .

- Ân ái a! Tht ân ái a!
Trần Mặc tht hâm mộ lắc đầu thở dài, thầm nghĩsao bản thân mình lại không gặp cô nàng nào nữtính ngoan hiền thế này chứ.

Đáng tiếc là, Nặc Nặc thân trong phúc mà chẳng biết hưởng, nó một bên liều mạng thoát khỏi cái ôm của Na Na công chúa, một bên không ngừng liên tục hô:
- Dừng! Giờlo việc chính, muốn hôn cũng phải đợi... Giời ơiiiii, cô mà tiếp tục sờta nữa ta sẽ trở mặt đó!

Vì câu uy hiếp này, cuối cùng Na Na công chúa mới lưu luyến không nỡ mà buông tay, nghe Nặc Nặc kểlại đầu đuôi sự tình.

Sau một lúc, nàng đột nhiên hướng về Trần Mặc chân thành hành lễ, ôn nhu nói:
- Đại nhân! Nếu đây là mệnh lệnh của phu quân nhà ta, Na Na tất nhiên sẽ tuân mệnh! Xin ngài yên tâm, người làm bằng đường như chúng ta có thểtiết chất dịch sền sệt, cam đoan khiến đám áo lót này dính chặt vào nhau, chẳng qua sau đó thì sẽ không thểdùng lại chúng nó nữa!

- Không ...
Nghe thấy bộ sưu tp hơn một ngàn chiếc sắp bịhủy hoại trong chốc lát, Oa Oa nhất thời rơi lệ đầy mặt.

Nhưng không cần nó mở miệng, Trần Mặc liền như không có việc gì dm cái nắp nồi, cười hì hì nói :
- Không thành vấn đề! Dù sao cũng không phải là đồ của ta, hỏng thì hỏng... Kìa, Oa Oa, tao nhìn dáng vẻ của mày dường như có lời muốn nói?

Trong biểu tình bi phn của Oa Oa, Na Na công chúa chỉhuy mấy đồ chơi làm bằng đường nhanh chóng hoà tan, chất dịch sền sệt như có sinh mạng tự len lỏi vào đống, đem chúng nó nhanh chóng liên kết cùng nhau.

Trần Mặc tiện tay tìm hai sợi kéo kéo, phát hiện dùng sức cũng kéo không ra ... Nói cách khác, dù bỏ mấy trăm cân đu lên trên, cũng có thểbảo đảm bình yên vô sự!

- Tốt lắm! Giờcòn lại một vấn đề!
Nhìn đu quay đang nghiêng, Trần Mặc đột nhiên nhìn về phía bốn đồ điện, cười tà nói:
- Đó là, chúng ta cần một người đi lên đu quay, sau đó đem những đoạn dây này buộc vào cabin, ai nguyện ý gánh vác nhiệm vụ gian khổ này nào?

Chỉcó kẻ điên mới đi làm chuyện tử vì đạo, mấy đồ điện mắt đối mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau từng bước lui về phía sau.

Nặc Nặc do bịNa Na công chúa ôm, không kịp thoát thân, không đợi nó phục hồi tinh thần, Trần Mặc liền mặt đầy tán thưởng dựng thẳng ngón cái lên nói:
- Nặc Nặc, mày tht vĩđại, vy an tâm đi đi! Dù sao chỉhy sinh mình mày đểhạnh phúc ngàn vạn nhà!

- Cái gì? Hy sinh cái gì?
Nặc Nặc đang cố thoát khỏi cái ôm, vn còn chưa phục hồi tinh thần.

Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy Trần Mặc đang cầm "dây cáp áo lót" tiến gần tới phía mình, nó nhất thời kinh hoảng kêu thảm nói :
- Không cần! Emcòn không có đáp ứng, em có bệnh sợ độ cao... A! A! A!

Lời còn chưa dứt, di động đáng thương liền mang theo sáu sợi “cáp”, rất ngoạn mục vạch một đường tuyệt đẹp trên không.

Vì tiếng thét thê lương của nó, hơn một ngàn người vây xem không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, tiếp đó lại không hẹn mà cùng lâm vào hóa đá…

Cái gì kia? Cái thứbay lượn trên không mang đủ màu sắc kiểu dáng kia, sao càng nhìn càng thấy giống…

Nguồn: tunghoanh.com/su-thuong-de-nhat-yeu/chuong-72-jBnbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận