– Nó nhìn hai mình trân trối, tình hình là Minh đang bàn với nó về việc anh sẽ đưa Bu ra nước ngoài.
- Vì tới đầy sẽ có nhiều việc mà chúng ta sẽk hông thể bảo vệ cho Bu được, bây giờ hai chỉ là đưa Bu ra nước ngoài cho tới khi xong việc sẽ lại đón Bu về thôi, em bình tĩnh lại nào – Anh từ tốn nói với Nó.
- Việc gì mà lại không thể để Bu ở đây chứ??? – Bây giờ thì mắt nó đã rưng rưng nước, từ lúc Bu sinh ra thì đã mất mẹ, sau đó ba nó cũng bỏ ra đi, giờ lại đưa nhóc ra nước ngoài làm sao Nó chịu được.
- Châu nghe hai nói, chỉ còn 1 tháng nữa là em đã sang tuổi 19 rồi, và việc gì đến cũng sẽ đến, nghe hai lần này đi, lần này sẽ là lần cuối cùng, sau khi việc này kết thúc chúng ta sẽ không bao giờ phải chia cách nhau nữa – anh ôm nó vào lòng vỗ về nó, anh sợ sẽ thấy những giọt nước mắt của Nó lắm.
- Nhưng mà….- Nó đang định nói gì nữa thì anh đã cắt lời Nó.
- Em không cần lo, ở Mỹ anh có người sẽ lo cho Bu an toàn, bào đảm xong việc này Bu sẽ được trở về bình an không bị gì đâu – Anh nhẹ nhàn nói với Nó, anh hiểu rất rõ Nó đang nghĩ gì.
- Thôi được, nhưng hai phải cho em biết lí do tại sao – Nó cương quyết.
- Đó vẫn còn là 1 bí mật, chờ em 19 tuồi anh sẽ nói – Anh nháy mắt tinh nghịch nói với Nó.
- Gì chứ, em lớn rồi mà – Nó chu mỏ trề môi nhăn nhó làm anh phì cười, đã lâu lắm rồi anh không còn được thấy Nó như thế này, bây giờ anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Nghe lời anh đi, không anh đá em ra ngoài không cho em bước vào phòng này nữa đâu đấy – Anh không còn cách nào đành lấy chiêu cuối cùng ra doạ nó.
- Hix, hai chơi gian quá, lần nào cũng vậy hết – Nó 2 mắt rưng rưng nhìn anh mình trân trối.
- Thôi đi cô ơi, giả vờ thì làm ơn cho giống vào 1 tí chứ có đâu mà chã giống tí nào cả – Anh khõ nhẹ lên đầu nó mắn yêu làm nó chưng hửng.
- Ack, vậy là không giống à?? – Nó tỉnh bơ hỏi, nhìn mặt cứ đần ra. (hơhơ, chị này s thường ngày diễn kịch hay lắm mà sao giờ…. Kyo: cái con tg này nó múnk chếk sớm mà *mặt đằng đằng sát khí* T/g lại bốc hơi mất rồi )
- Thôi đi cô, quyết định vậy nhé, sau khi Sinh Nhật em thì anh sẽ đưa nhóc Bu sang Mỹ, không bàn cãi nữa, đi ngủ thôi – Anh nói rồi kéo nó lại giường.
- Hix, tội nghiệp nhóc Bu sao có người cha vô tình như hai – Nó nhăn nhó nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo anh mình nếu không muốn bị đá ra ngoài. Thế đấy, tuy là người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trước mặt anh lúc nào Nó cũng là chính Nó, một đứa tinh nghịch nhưng rất sợ anh. Từ khi anh trở lại thì những giất ngủ của nó cũng được thoải mái hơn và không còn những cơn ác mộng nữa, mà chỉ toàn nhựng giấc mơ đẹp mà thôi.
Mới đó thấm thoát đã hơn 2 tuần rồi, và những người anh em của Kyo cũng đã được hơn 2 tuần rồi và hôm nay nó quyết định sẽ cùng những người bạn của mình đi thăm họ.
- Hey Kyo, hey Rika, chào mấy đứa – vừa vào tới lớp là Jes đã hét ầm lên.
- Chào chị Jes – 5 thằng nhóc mỉm cười tươi chào Jes.
- Hello, sao hôm nay đến sớm thế??? – Rika cũng cười tươi quay sang hỏi.
- Hôm nay định rủ các người cúp học đi chơi ý mà – Jes tinh nghịch nháy mắt nói với Rika.
- Thế thì hôm nay đi chơi đi, nhưng mà là sau giờ học cơ – Nó lên tiếng.
- Đi chơi phải đi nguyên ngày chứ – Jes thắc mắc nói với Nó.
- Ừh thì biết là vậy, nhưng hôm nay Kyo muốn rủ mọi người đi đến chỗ của mấy mươi người anh em của Kyo để xem xét việc tập tành của họ ra sao ấy mà – Kyo nói.
- Oh, hehe, vậy cũng được, vậy quyết định sau giờ học nhé – Jes cười cười nói.
- Uhm, mà mấy người kia đâu?? – Rika tò mò hỏi.
- Uhm hôm nay họ sẽ đến trễ một tí vì có việc – Jes trả lời.
- Ack, thế mà lại rủ cúp học đi chơi – Rika chào thua cô bạn yêu quái của mình.
- Hehehe, vì họ không có ở đây cho nên tui mới rủ 2 người cúp cua, chứ nếu có mấy người kia thì làm gì có chuyện đó – Jes nhe răng cười nham nhở.
- Bótay với mi lunz rồi – Rika lắc đầu bó tay với Jes luôn. Tụi nó ngồi nói chuyện với nhau thêm 1 tí nữa thì chuông cũng reo báo giờ vào lớp và vẫn như ngày thường đứa nào lam việc nấy, Rika và Jes thì đang bàn xem nên đem gì đến cho mấy người anh em của Nó,5 thằng nhóc thì Rei và Ren và Rey đang ngồi chí choé bấm game, Ran và Ray thì to nhỏ gì đó chẵng ai biết được, còn Nó thì cũng tươi tỉnh hơn hàng ngày và đang ngồi nghe nhạc tỉnh bơ chẵng thèm đoái hoài gì đến bà cô giáo đang trân trối nhìn tụi nó mà không làm gì được. Đến giờ ăn trưa cũng chưa thấy bọn Liz vào và thế là tụi nó đành kéo xuống căn-tin tìm thứ gì bỏ bụng rồi ngồi chơi với Minh cho tới giờ vào lớp.
Bây giờ thì anh Minnh đã có thể ung dung ngồi chơi với tụi nó rồi vì Nó đã tuyên bố thẳng thừng 1 câu là anh là bạn trai của nó, đứa nào mà đụng vào thì nó cho làm nhỏ Quyên Anh thứ 2, thế là dù ức lắm nhưng bọn con gái cũng đành ngậm ngùi tiếc rẻ, mấy thằng con trai đang định cua nó thì đã thất vọng nảo nề vì anh Minh quá hoàn hảo thì còn ai mà sánh bằng nữa. Bọn Liz thì được một phen ngạc nhiên tột độ khi nghe nó tuyên bố như thế mà anh Minh chẵng nói gì còn cười tươi như ủng hộ nó mới chết chứ, “đúng là hai anh em nhà này định làm cho người khác chết vì ngạc nhiên mà” Bọn Liz cùng nghĩ trừ Hắn.
Tới khi mà chuông báo hiệu vào học sau giờ giải lai, đã vào tiết được hơn 15′ thì mới thấy 5 anh chị kia vào, người nào cũng mặt hầm hầm đầy sát khí làm bà giáo đang tức muốn nổ đom đóm mắt cũng khong giám làm gì bọn nó cả.
- Hơhơ, làm gì mà người nào người nấy như muốn giết người thế??? – Jes méo mặt nhìn mấy tên đó hỏi.
- Bọn thằng Jim kiếm chuyện dám đánh úp 5 đứa tui khi đang đi làm việc, nhém chút nữa là vào việc cà đám rồi – Joe mặt hầm hầm nói, nhìn anh này ngày thường tươi cười là thế mà giờ nhìn vào còn phải làm người khác lạnh sống lưng ý chứ.
- Không lẽ tự dưng bọn chúng lai đánh úp các nguười không lí do à? – Không để cho Jes kịp phản ứng Nó nhướng mày hỏi.
- Thế mới có chuyện mà nói chứ – Jay cũng lạnh lùng nói.
- Hehehe, thế thì sao các người còn mạng mà trở về thế? – Jes hỏi, mặt gian hết biết.
- Thì gọi cứu viện chứ sao – Liz phán.
- Èo, thế không lẽ các người đĩnh bỏ qua cho chúng sao?? – Rika chen ngang.
- Đương nhiên là không – Hắn bây giờ mới lên tiếng, mặt lạnh như tiền.
- Thế cho bọn này xử tiếp được không??? – Rika lại hào hứng hỏi.
- Bọn lần này không dễ gì mà thu thập được đâu, không giống lần trước đâu cô hai à – Jay trả lời Rika.
- Thế thì càng hay chứ sao – Nó Phán cho một câu làm bọn này té ngữa.
- Ý cô là sao?? – Hắn hơi ngạc nhiên hỏi.
- Tưởng ai chứ bọn thằng Jim thì ta biết mà, bọn chúng đã từng đụng chạm đến người của ta khi họ sang đây làm việc, và nhém chút nữa là đã giết người của ta, lần này ta sẽ trả thù chọ mấy người anh em đó – Nó nói một cách tức tối, không còn vẻ thản nhiên của ngày thường nữa.
- Àh àh, nhớ rồi, chính là thằng Jim Sẹo chứ gì, tưởng gì chứ mấy thằng đó thì chả nhầm nhò gì, lần đó chỉ là vì bị đánh úp cho nên nhém chút mà anh Tiến, anh Hoà với chị Linh mới bị như vậy thôi, chứ mấy thằng chơi bẩn như bọn chúng thì cũng chẵng được cái tích sự gì cả – Rey sau một lúc ngẫm nghĩ thì đã nhớ ra tên Jem này mà phan 1 lèo làm tụi Liz đần mặt luôn.
- Hơhơ, sao các người cái gì cũng biết thế??? – Joe nhìn mấy đứa tụi nó như muốn nổ mắt luôn.
- Có gì đâu, đơn giản là bọn này là thế thôi – Rika cười tinh nghịch.
- Thôi được rồi, tuỳ các người, nhưng các người có biết là bọn chúng có bao nhiêu người không?? – Đến lượt Tim lên tiếng.
- Băng của bọn chúng là băng đông thứ 3 của cái đất Sài Thành này, đóng ở một bãi đất trống ngoại thành có khoảng hơn 5000 tên, bọn chúng được đứng thứ 3 vì một lí do rất đơn giản là chuyên gia đánh úp nhưng lại chỉ được thế ỷ đông hiếp yếu chứ thực lực thì chẵng được là bao, tên cầm đầu là Đoàn Doãn Anh Hùng cũng chính là tên Jim, vì trên mặt có 1 vết sẹo từ má phải chéo lên tới trán cho nên người ta gọi hắn là Jim Sẹo, chỉ được cái tên chứ làm ăn chẵng được gì, lại không có đầu óc, quân sư của hắn là tên dấu mặt không ai biết là ai nhưng với tụi em thì biết tên đó là Trương Nguyễn Anh Vũ, là tên luôn đi bên cạnh hắn, tên đó rất đáng lườn vì những thứ hắn nghĩ ra rất biến thái và rất độc ác, hết! – Ray làm 1 tràn không vấp hay vướng chỗ nào cả làm bọn Liz lại được một phen mắt chữ A mồm chữ O trông hài kinh khủng.
- Sao…sao mà các người rõ thế?? – Jes lắp bắp hỏi, đến cha nó là ông trùm mafia của Việt Nam mà điều tra còn không rõ bằng Kyo thì chỉ là một băng không nhỏ nhưng cũng chẵng lớn lắm ở mãi bên Nhật ý, làm sao mà cô không ngạc nhiên cho được.
- Không cần phải ngạc nhiên như thế đâu, cha nuôi của ta là ông Atsushi Hisashi chắc các người cũng biết ông ấy chứ? – Nó giải thích.
- Ông Atsushi Hisashi…..Hisashi…không lẽ là ông trùm mafia đứng đầu thế giới??? – Sau khi một hồi vặn óc suy nghĩ bỗng Jay tái mét mặt hét ầm lên làm bà giáo đang giảng bài trên bảng ném cho anh chàng 1 cái nhìn đầy “yêu thương”.
- Có chuyện gì thế Jay?? – bà cô hỏi.
- Dạ không có gì, em xin lỗi cô – Jay cười trừ nhìn bà cô.
- Nếu muốn hét hò gì thì mời em ra ngoài mà hét, còn ở đây là lớp học nhé – bà giáo nghiêm khắc nói.
- Dạ – Jay cuối mặt giả bộ biết lỗi.
- Thôi em ngồi xuống đi – bà nói rồi lại quay lên bảng tiếp tục giàng bài, ra oai vậy thôi chứ Jay mà có muốn mở một vũ trường trong này bã cũng không giám ho he gì đâu.
- Làm gì mà hét ầm lên như thế chứ – Rika nhăn nhó nhìn Jay.
- Chỉ là hơi bất ngờ thôi – Jay cười giả lả.
- Thế thì quyết định thế đi nhé, lát nữa đi thăm mấy người anh em của ta, sẵng đó rủ anh Tiến, anh Hoà với chị Linh đi theo luôn để trả thù nhá – Nó phán 1 câu rồi không chờ ai nói thêm lời nào Nó lại ngã lưng ra ghế đeo tai nghe lên và không thèm quan tâm gì nữa, tụi kia cũng đành ngậm hột lị luôn cho đến hết giờ.
- Kyo, dậy đi về nào – Rika lay lay gọi Nó đứa đang yên giấc nồng.
- Umm…. – Nó từ từ mở mắt ra, – Hơ, bà cô gì đâu mà còn hơn bác sĩ gây mê nữa, đã đeo tai nghe rồi mà vẫn có thể nhờ tiếng của bả để ngủ nữa – Nó đưa tay dụi dụi mắt rồi ngồi dậy vươn vai, đang ngồi nghe nhạc mà tiếng của bà giáo cứ như là tiếng ong bay vo ve vo ve làm nó không thể nào chống được mà lăn quay ra ngủ luôn cho đến giờ.
- Hơhơ, thôi nhanh đi còn đi tới chỗ mấy người kia nữa – Rika kéo nó dậy.
- Ủa mà 5 thằng nhóc với mấy người kia đâu? – Nó hỏi khi nhìn quanh chẵng còn ai cả.
- 5 thằng nhóc được hai gọi đi đâu rồi, còn mấy người kia thì đã về hết rồi, hẹn mình 2h sẽ có mặt tại nhà mình à – Rika trả lời rồi kéo Nó đi.
- Vậy giờ tao qua nhà mày luôn à? – Nó cứ để cho Rika kéo đi hỏi.
- Uhm, chứ giờ mà còn về nhà mày thì đến bao giờ – Rika nói, rồi đẩy nó lên xe.
- Uhm – Nó chui vào xe rồi đóng cửa lại.
- Hế lô – Rika nhất máy.
_ Hey Rika, chắc khoảng 5h tụi này mới tới được, đột xuất có việc phải đi gấp rồi _ tiếng Jes bên đầu dây bên kia rất vội.
- Uhm, cứ từ từ đi, nếu không được thì 2 tụi tui đi cũng được – Rika từ tốn trả lời.
_ Không không, tụi này sẽ tới, làm xng việc là tới ngay mà _ Jes quả quyết.
- Ok, vậy thì tụi này chờ típ – Rika phì cười vì giọng điệu của Jes ở đầu dây bên kia.
_ Ok, nhớ chờ bọn này nhé _ Jes nói.
- Ok, quyết định vậy đi, để Rika nói lại với Jes, mấy người làm gì nhớ cẩn thận nhé, bái bai – Rika nói.
_ Ok, thôi Jes đi đấy, béo beo _ Jes nói rồi cúp phone, Rika chỉ còn biết lắc đầu với cô bạn của mình, quay qua định thông báo cho Kyo biết thì Nó đã ngủ mất đất rồi, kéo mền lên đắp cho đứa bạn, Rika bỏ ra ngoài.
_______
- Kyo, Kyo dậy đi, tới giờ đi rồi – Rika lay lay người Nó.
- Uhm… – Nó đưa tay dụi dụi mắt, – Mấy giờ rồi? – Nó hỏi.
- 4:50 rồi, còn 15′ nữa là mấy người kia tới rồi, dậy đi – Rika nhỏ nhẹ nói.
- Huh??? tưởng đâu đi lúc 3h mà – Kyo giật mình hỏi.
- Uhm, nhưng lúc nãy Jes gọi nói là phải đi có việc cho nên 5h mới tới được, còn bây giờ thì mày vào WC mà rửa mặt đi rồi còn chuẩn bị đi nữa – Rika đẩy nó vào nhà vệ sinh.
____________
- Srr nha bọn này tới trễ – Jes rối rít xin lỗi.
- Thôi không sao, bây giờ đi cũng còn sớm mà – Rika khoát tay nói.
- Thôi đi nào – Nó đã ngồi trên xe từ khi nào rồi.
- Uhm – tụi nó cùng nhau bước ra rồi mỗi người 1 chiếc xe chạy đi.
- Ủa mà mấy người kia tập luyện ở đâu thế? – Jay tò mò hỏi.
- Ở ngoại ô thành phố, trong một ngôi nhà của anh Vương – Nó trả lời, mắt vẫn hướng nhìn về phía trước.
- Ờ – Jay chỉ biết gật đầu thôi rồi lại tập trung lái xe. (nói cho có v thôi chứ mấy a chị này chạy xe có nhìn đườg đâu, toàn ngắm cảnh thôi àk)
- Ủa mà làm gì mấy người chạy môtô mà còn phải mang theo ôtô làm gì thế?? – Rika thắc mắc hỏi,
- Thì đem chút gì đó cho họ bồi dưỡng thôi à – Jes cười cười trả lời.
- Èo, tụi tui có bỏ đói họ đâu mà các người – Rika cũng cười cười đáp lại.
- Nói chứ tới thăm họ mà đi tay không thì cũng kì kì thôi – lần này là Liz nói à.
- Uhm, sao cũng được – Rika gật đầu, suốt trên đoạn đường bọn nó cười nói vui vẻ. (nói cho đúng là chỉ có Jes, Joe, Jay với Rika thôi, còn mấy đứa kia thì cứ câm như hến)
- Tới rồi – đang chạy ngon trớn bỗng nó ngoặc tay lái làm mấy tên kia nhém chút là cả lũ vào viện thăm mấy ông bác sĩ rồi. (hehe, cái này mình nói quá chứ mấy anh chi này toàn pro ko àk, hơn cả tay đua chuyên nghịp ý chứ)
Trước mắt bọn nó là một cánh đồng rộng lớn, nhìn giống một nông trại mà nhìn cũng giống một trại đua ngựa, nói chung là rất rất lớn, chính giữa có một ngôi nhà cũng không to lắm, còn chung quanh chẵng còn gì ngoài những cái nhà cho ngựa hay gà vịt gì đó ở thôi.
- Ở đây sao?? – Jes ngạc nhiên hỏi, cô không thể nào tin được trên 80 mạng lại có thể chen chút trong một ngôi nhà như thế, không lẽ lại để cho họ sống trong mấy cái nhà cho súc vật sao??
- Ừh thì ở đây chứ đâu, Jes nhìn xung quanh xem còn chỗ nào có thể ở được nữa không – Nó cười khảy nói, bây giờ thì tất cả đã đứng trước cổng rồi. Nó nhảy phốc xuống xe lại bấm bấm gõ gõ gì đó trên cổng rồi thì cánh cổng bật mở cho bọn nó.
- Wow, nông trại như này mà cũng cài cửa tự động, ghê nhỉ – Joe cười cười nói.
- Hơhơ, đương nhiên – Nó đáp một cách tỉnh bơ.
- Thôi vào thôi nào, đứng đó mà bàn với chả tán – Liz nói rồi cho xe chạy vào trong, mấy đứa kia cũng từ từ cho xe chạy vào.
- Chào Rika, chào Minh Châu – Tụi nó đi tới đâu thì mấy người làm vườn với mấy người chăn nuôi súc vật đều chào tụi nó tới đó.
- Ủa có ai ngoài mấy người này đâu??? – Jay tò mò không chịu được lên tiếng.
- Thì có ai nói họ ở đây đâu – Nó phán một câu xanh rờn làm Joe với Jay cùng ngã cái RẦM!.
- Ý của nhỏ này là mấy người kia không sống ở trên này mà sống ở dưới này này – Liz cười cười giãi thích rồi chỉ xuống dưới chân mình.
- LÀ SAO?? – Jes, Joe, Jay cùng hỏi làm mấy người làm cũng phải ngoái đầu lại nhìn bọn nó.
- Ý của Liz là bọn người kia sống ở dưới mật thất ở dưới lòng đất chứ không ở trên này, trên này chỉ là một thứ để trá hình thôi – Tim từ tốn giải thích.
- Ohhhhhhhhhhh – tụi kia như hiểu ra gật đầu lia lịa.
- Hơhơ, không hổ danh là mấy nhà thông thái, có nhiêu đó thì làm sao dấu được hai người nhỉ – Rika cười cười nhìn Liz với Tim.
- Thôi đi nào – Nó nói rồi đi vào trong nhà, tới ngay một cái kệ sách ở trong phòng làm viêc thì nó lại giở mấy quyển sách to đùng ra rồi bấm liên tục vào mấy dãy số.
“bíp bíp ROAẠT!!!” tiếng của những dãy số nhận tính hiệu kêu bíp bíp rồi thì cái kệ sách to đùng di chuyển sang một bên mở ra một lối đi.
- Wow, hiện đại ghê nhỉ, ở ngoài nhìn vào ai nói trong này có đường hầm nhỉ – Joe cười cười nói.
- Bớt nhảm đi nhóc, chỉ có nhóc là không nghĩ thế thôi – Rika châm biếm.
- Con nhỏ kia ai làm gì cô đâu mà sao cứ… – Joe tức muốn ói máu.
- Thôi thôi cho tôi xin đi hai anh chị – Liz can trước khi hai đứa nó lại choảng nhau ngay tại đây nữa.
- Ta mà nghe thêm 1 tiếng cãi nhau từ 2 đứa mi là ta đá hết ra ngoài đó cho biết trước – Nó phán cho 1 câu làm cho dù ấm ức tới mức nào Joe cũng đành im thinh thích, Rika thì cứ che miệng cười khúc khích như chọc tức cậu nhóc thêm thôi.
- A chị Kyo với mấy anh chị tới thăm mình kìa – Nhóc Tuấn vừa thấy dáng tụi nó thì đang tập võ cậu cũng buột miệng hét ầm lên, ngoái đầu nhìn theo tay chỉ của nhóc bao nhiêu cái miêng cùng reo hò chào đón tụi nó.
- Thôi thôi đừng có mà hò hét như thế, sập hầm bây giờ này – Nó cũng cười cười chọc bọn họ. – Bọn họ tập tành chăm chỉ chứ anh?? – Nó quay sang hỏi anh Vương
- Uhm, theo anh thì chừng 6 tháng là họ sẽ hoàng thành xong chương trình rồi, họ tập rất chăm chỉ và rất cố gắng, mới có 2 tuần mà 40 đứa kia đã có thể tập đọc tâp viết được hết rồi, còn về phần phép tắt thì họ cũng rất có tiến bộ, võ thì đã vào nề nếp rồi – Anh Vương tự hào về những người kia mà má. (hơhơ, pro ghê v, mới có hơn 2 tuần mà…)
- Tốt, vậy tối nay có muốn theo em đi thử sức không??? – Nó không chần chừ gì hỏi luôn.
- Tốt thôi, nhưng mà phải biết được thực lực của bên kia như nào đã, vì họ vẫn còn rất lũng cũng – Anh hơi bất ngờ nhưng cũng thành thật trả lời.
- Uhm thì tối nay định rủ anh Tiến, anh Hoà với chị Linh đi trả thù vụ 3 năm trước với tên Jim Sẹo ý mà, với lại thử sức mấy chục anh em luôn – Nó nói, giọng không có chút gì là đùa cợt.
- Chị cho bọn em đi thật sao chị?? – Nhóc Hoàng không dấu vẻ vui mừng hỏi Nó, muốn chắc chắn ý mà.
- Chỉ có những người nào trên 18 tuổi mới được đi thôi, còn mấy nhóc thì ở nhà nhé – Nó thật sự không muốn làm mấy thằng nhóc thất vọng nhưng bọn Jim là chuyên gia chơi bẩn, cho nên nó sợ mấy thằng nhóc sẽ không chống nổi.
- Chị, cho bọn em đi với, chị Kyo!!!! – Mấy thằng nhóc dưới 18 tuổi chạy lại bu quanh Nó. mặt đứa nào đứa nấy chảy dài nhìn mà tội nghịp hết biết, Nó thì đã xiu lòng nhưng nghĩ tới nếu như có sơ xuất nào thì biết làm sao.
- Thôi không vang xin gì hết, nếu như các cậu muốn đi thì tôi sẽ cho các cậu đi làm việc khác, nhưng còn chuyện của bọn Jim thì không được – Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạnh tanh. Vừa nghe thấy tiếng Hắn thì mấy cậu nhóc đã im ru, nhìn mặt đứa nào đứa nấy nhăn như khỉ ăn ớt trân trối nhìn Kyo.
- Thôi các em nghe theo hắn một lần đi, ráng tập thêm nếu trong vòng 3 tháng mà có thể hạ gục anh Vương thì chị sẽ cho tất cả tham gia một việc rất lớn – Nó không biết làm sao đành nói đại với mấy thằng nhóc, chứ đâu ngờ chuyện đó lại xảy ra thật,
- Vậy cũng được, mấy anh chị nhớ cẩn thận, tên Jim đó không phải thường đâu, bọn chúng chơi bẩn lắm – Nhóc Hoàng lại nói với Nó.
- Cái đó chị biết rồi, thế giờ mấy đứa có muốn làm việc cho hắn không – chỉ sang phía Ken hỏi mấy tên nhóc.
- Dạ thôi tụi em sẽ ở lại đây tập thật tốt – Tụi nhóc đồng thanh nói, chã đứa nào dám nhìn đến hắn cả. (Ken ơi là Ken, cùng tên vs nhau s mi làm j mà aj cũg sợ mi hết v, ta thấy thất vọng dùm mi đấy ná, hôhôhô)
- Uhm, vậy thì mấy anh chị có đem tới cho mấy đứa chút đồ này, ra đây cùng ăn nào – Jes ngoắc tụi nhóc lại chỗ mình lúc này đã chất hết khoảng 4 bàn đầy óc ách toàn đồ ăn.
Tụi nó ngồi đó chơi, cười nói vui vẻ tới khoảng hơn 8h thì có phone của anh Minh thì chào mấy thằng nhóc rồi kéo nhau đi, tuy muốn đi theo lắm nhưng nhìn thấy mặt Hắn thì tụi nhóc đành ngậm ngùi ở lại mà tập luyện thêm để chứng minh mình.