Năm nay âm lịch đến sớm, mới tháng một đã là năm mới rồi, vì vậy trường học được nghỉ sớm hơn.
Năm nay Hàn Dẫn Tố càng nhẹ nhõm hơn nữa, trước kia khi mẹ còn sống rất coi trọng lễ mừng năm mới, từ lúc mới bắt đầu tháng chạp đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Khi đó Hàn Dẫn Tố như cái đuôi nhỏ đi theo mẹ, giúp mẹ chọn món ăn, từ lâu cô đã theo mẹ học nấu ăn rồi.
Người khác nói cô nấu ăn ngon nhưng đó là vì họ chưa từng được ăn đồ mẹ cô nấu, mùi vị của món ăn vẫn in sâu trong trí nhớ khiến cô không thể nào quên được.
Mộ Phong nói, thật ra cái cô nhớ không phải là món ăn mẹ nấu mà đó chính là tình thương của mẹ. Tình thương của mẹ vĩ đại như vậy còn cô lại nỡ tự tay bóp chết con mình, nghĩ lại chuyện cũ, cô không thể kìm nén được nỗi bi thương trào dâng lên trong lòng mình.
Hàn Dẫn Tố lắc đầu một cái, bắt đầu thu dọn giá vẽ, chuẩn bị ra ngoài mua vài thứ về nấu ăn và trang trí. Dù sao cô sống một mình nhưng cũng cần có lễ đón năm mới, giống như lời mẹ cô, mẹ luôn nói, năm mới thì phải náo nhiệt mới vui.
Năm nay rảnh rỗi, cô quyết theo ký ức ngày xưa, làm những món ăn mẹ cô thường nấu đón lễ năm mới. Hai năm trước, sau khi trường học nghỉ Tết, bà mẹ chồng cô sẽ gọi cô đến, sai cô làm mọi việc.
Thật ra thì nghe lời trưởng bối cũng phải lẽ, nhưng mẹ Trịnh Vĩ lại cố tình bới móc khiến cô không thoải mái. Cô nấu ăn thì cố mà moi ra lỗi, không phải chê mặn thì là chê nhạt, không còn cớ nào nữa thì than thở vì sao con mình lại lấy con gái Miền Nam, ngay cả nấu ăn cũng không ra hồn.
Ngay cả khi hàng xóm tới, trước mặt người khác cũng không cho cô chút thể diện, khiến cho cô không thể chịu nổi nữa, mà Trịnh Vĩ đứng một bên không mở mồm nói câu nào.
Từ người thích năm mới đến khi cùng Trịnh Vĩ kết hôn cô đâm ra sợ năm mới. Giờ nhớ lại cô mới thấy mình thật khờ, đang cầm ví tiền trên tay thì tiếng chuông cửa vang lên.
Hàn Dẫn Tố ngẩn người một chút, nghi ngờ bước ra cửa nhìn qua màn hình thấy người đàn ông kia không khỏi ngơ ngẩn nửa ngày. Suy nghĩ một lát rồi mở của, dù sao thì đại ân lần trước người ta giúp đỡ mình giờ mà để người ta đứng ngoài cửa thì không hay lắm.
Đây là lần nghỉ phép cuối cùng của Phương Chấn Đông trong năm nay, theo truyền thống của quân nhân, lãnh đạo nhất định phải ở lại để liên hoan với anh em, mà anh là Thủ trưởng càng phải làm gương tốt, nếu là bình thường thì anh sẽ vẫn vậy nhưng năm nay không biết vì sao nữa. Có cái gì đó không biết tên, ở trong lòng anh mọc lan tràn như cỏ dại.
Mà cỏ này càng ngày càng mọc tốt, mấy ngày liền lấp kín lòng anh khiến anh không thể nào ngừng nghỉ được, trong đầu vẫn chỉ có gương mặt trắng trẻo với đôi mắt long lanh như nước kia.
Sau đó anh mới suy nghĩ, cái loại cỏ dại lan tràn không thể kiềm chế được này chính là nhớ nhung, mà bình sinh đây là lần đầu tiên anh nhớ đến một người, mà người đó lại là một cô gái, còn là tiểu nha đầu. Mặc kệ cô đã kết hôn nay chưa thì trong mắt anh cô chính là một tiểu nha đầu không hơn không kém.
Thật ra thì Phương Chấn Đông không biết vì tình trạng xưa nay chưa từng có của anh mà cả trung đoàn rơi vào khủng hoảng. Dù sao thì tác phong của Phương Đoàn Trưởng đã lừng lẫy mấy quân khu, cứng rắn lạnh như băng là biệt hiệu, quanh năm vẫn cứng nhắc như vậy như tuyết trên núi ngàn năm không chịu tan chảy. Trên khuôn mặt kia trừ nghiêm túc ra thì chẳng có vẻ mặt nào khác, hơn nữa trong mắt không bao giờ chứa hạt cát nào.
Dường như tất cả mọi người đều biết, nếu mà là binh lính đi cửa sau thì biết điều chớ đưa đến làm cấp dưới của anh ta. Không bị luyện cho đến chết thì cũng đừng mong được nghỉ ngơi, anh không thèm để ý xem kẻ đứng sau là ai, chỉ biết làm lính thì phải làm cho đúng là lính.
Mà người như vậy dường như đang trúng tà, thỉnh thoảng đứng ở trong viện nhìn cây mai trắng kia. Nếu ai có lá gan lớn có thể đến gần để nhìn kỹ thì sẽ thấy gương mặt của Đoàn Trưởng đang mỉm cười, bộ dạng thật là dọa người.
Người đầu tiên nhìn thấy là cảnh vệ viên Tiểu Lưu, hắn nhìn thấy một cái liền sợ quá mà quay đầu bỏ chạy, trở lại báo cáo cho Phùng Chính Ủy biết. Không giống như người khác, Phương Chấn Đông ngày càng khác thường, Lão Phùng biết được trong lòng càng sung sướng, đây là ý gì? Không cần đoán cũng biết. Là đang tương tư chứ sao!
Thật ra thì trong lòng Lão Phùng cũng buồn bực, người ta nhớ người yêu thì tìm nơi vắng người mà móc ảnh người ta trong ngực mà ngắm, nhớ nhớ thương thương mới là bình thường. Còn Phương Chấn Đông đúng là cá biệt, cứ nhìn chằm chằm vào gốc mai trắng kia, mà cây mai hồng bên cạnh đang nở hoa rất đẹp cũng không thèm liếc. Chỉ có ngắm mỗi cây mai trắng này, từ đầu đã như vậy, thật khiến người ta sửng sốt.
Trong lòng Lão Phùng suy nghĩ, không khéo cây mai này có linh khí mới khiến Lão Phương sợ không dám nói ra, dĩ nhiên đây là chuyện cười rồi. Trong lúc Phương Chấn Đông không ở đây, lão đã sai cấp dưới đưa đến không ít mai nhưng không hiểu cây mai này có liên quan gì với cô gái trong lòng Phương Chấn Đông?
Cũng thử dò xét qua mấy lần, ai ngờ miệng Phương Chấn Đông còn ngậm chặt hơn cả vỏ hến, trừ lần đầu tiên anh ta chủ động nói ra, còn lần sau Lão Phùng chủ động hỏi đến gãy lưỡi khô môi mà vẫn không tra ra tin tức gì. Ngoài tin có cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp, là cô giáo đã chui vào trái tim và trong đầu Phương Chấn Đông ra thì chẳng biết gì thêm.
Mà điều này thì không làm khó được người xuất thân là điều tra viên như Lão Phùng, Phương Chấn Đông nghỉ phép bước ra khỏi doanh trại thì theo sao, Lão Phùng cho Đại đội trưởng Vương Đại Bưu và hai trinh sát đi theo. Đã trôi qua ngày tháng ủ rũ đến thế, lão muốn xem rốt cuộc là tiên nữ nơi nào mà giấu kín như vậy?
Vương Đại Bưu nhận lệnh xui xẻo này mừng chết đi được, đây chính là tư liệu trực tiếp, là chị dâu tương lai, hắn muốn là người đầu tiên trong Trung Đoàn được nhìn thấy đầu tiên. Để sau này còn khoác lác với anh em, cho mấy tên kia thèm chết đi, ha ha!
Vốn là phán đoán thế nào Đoàn Trưởng cũng sẽ về nhà trước nào ngờ Đoàn Trưởng nhà mình lái xe không phải về nhà mà là trực tiếp đến khu nhà này.
Bên này xe Jeep của Phương Chấn Đông vừa vào khu nhà của Hàn Dẫn Tố thì Vương Đại Bưu liền hỏi hai lính cấp dưới:
"Lý Chí Bảo, đây không phải là nhà Đoàn Trưởng của chúng ta đúng không? Cũng không phải là nhà họ hàng thân thích.”
Lý Chí Bảo nghiêm túc gật đầu một cái:
"Theo tình huống tôi suy đoán, nơi này nhất định là nhà chị dâu tương lai.”
Vậy còn chờ gì nữa, mấy người len lén lái xe đi vào theo sau, nhìn tận mắt thấy Phương Chấn Đông trong nhà, vội vàng lấy điện thoại ra báo cáo cho Lão Phùng nghe. Lão Phùng trực tiếp ra lệnh:
"Mấy người các cậu đứng cắm chốt đó cho tôi, xem khi nào cậu ta ra ngoài, đi cùng ai, nhìn thấy thì lập tức báo lại.”
"Rõ"
Sau khi nghe Vương Đại Bưu dứt tiếng, Lão Phùng để điện thoại xuống, miệng cười cũng đến rách cả quai hàm rồi. Thủ trưởng cấp trên giao cho lão là mau giải quyết việc cá nhân của Phương Chấn Đông. Lão đang lo sốt vó thì biết được tên tiểu tử kia đã mở lòng rồi. Mà trong lòng lão thật sự tò mò, cô gái có thể khiến Phương Chấn Đông động lòng phàm, hành động nghiêm trọng thất thường rốt cuộc là người như thế nào.
Cái này không riêng gì lão mà ngay cả Trung Đoàn, từ trưởng ban cho đến lính, thậm chí cả ban cấp dưỡng bên cạnh đều muốn biết.
Phải nói Phương Chấn Đông cũng là xuất thân từ trinh sát, năng lực trinh sát thì cả quân khu không có ai là đối thủ, nhưng có lúc người sẩy tay, ngựa có lúc mất móng, sẽ có lúc sơ sót.
Phương Chấn Đông hoàn toàn là không thấy hành động của mình, anh không còn cảm giác như bình thường nữa, đây chính là điển hình của hiện tượng người trong u mê, người ngoài tỉnh táo. Vì vậy khi bị Lão Phùng và cấp dưới của anh theo dõi anh cũng không biết, trong lòng chỉ mong thấy tiểu nha đầu.
Phương Chấn Đông hoàn toàn không hề nghĩ tới việc anh tìm đến Hàn Dẫn Tố là điều vô cùng không thích hợp, thật vất vả mới nghỉ phép được, vào thành phố, điều đầu tiên chính là muốn gặp cô.
Hàn Dẫn Tố mở cửa ra, cứ đứng trơ mắt nhìn Phương Chấn Đông tự nhiên đi vào nhà mình. Nói thật mà chính Hàn Dẫn Tố cũng không biết nên nói gì với anh. Quan hệ của bọn họ thật ra cũng chẳng là gì cả, nghiêm túc mà nói cũng chỉ là một lần gặp gỡ của hai người xa lạ, khách sáo cũng không tiện, mà thân thiện lại càng không, vô cùng lúng túng.
Hàn Dẫn Tố vốn đang cho là anh tìm cô có chuyện gì, hoặc là bởi vì đứa bé Tiểu Phong kia. Cô đứng nhìn mỏi mắt trông chờ, ai ngờ Phương Chấn Đông vào phòng bỏ mũ và cởi quân trang bên ngoài ra, tiện tay đưa cho cô. Cô theo bản năng nhận lấy mới tỉnh ngộ nhận ra vấn đề hai người cực kỳ nghiêm trọng, nhưng đã nhận lấy thì không thể trả lại, chỉ có thể xoay người treo y phục và mũ lên giá treo.
Phương Chấn Đông ngồi lên ghế sofa, khẽ nhìn xung quanh một cái, lại thêm ít đồ, trong góc nhỏ của phòng khách có thêm chiếc bình gốm bên trong còn cắm mấy cành trúc xanh biếc, phong cách tao nhã, thật đúng là phong cách của cô gái này.
Trong nhà rất sạch sẽ, bên cạnh cửa sổ treo giá vẽ, bên cạnh bảng màu vẽ và các hộp màu được xếp rất gọn gàng, bức tranh mởi vẽ được một nửa, có thể thấy được ý định hình như là vẽ một góc nhỏ của Giang Nam có bàn đá xanh, bức tường quét vôi trắng.
Cô gái này hẳn là đang nhớ nhà, mỗi nét vẽ của cô đều mang điều đó.
"Năm mới cô không về nhà?”
Hàn Dẫn Tố đang cắn móng tay, trong đầu suy nghĩ làm như thế nào ứng phó với vị khách không mời này, nghe câu hỏi của anh, sau khi sửng sốt thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại u ám:
"A! Không trở về"
Cô đã không còn nhà, mặc dù đó là nơi cô ra đời và lớn lên, nhưng mẹ mất như mang đi tất cả, dù bà ngoại còn ở đó thì cũng chỉ là quá khứ, cậu xem như là hiếu thuận, dù sao thì cô về cũng giống như người ngoài, cũng không tốt.
Phương Chấn Đông khẽ cau mày:
"Một mình cô ở thành phố B đón năm mới?”
Ánh mắt hơi thấp xuống, quét qua ví tiền trong tay cô:
"Cô phải đi ra ngoài?"
Phương Chấn Đông vừa thốt lên xong, đáy mắt Hàn Dẫn Tố chợt sáng lên, có thể viện cớ được rồi, đầu nhỏ liền tính toán:
"Đúng rồi, đúng rồi! Anh tới thật không khéo, tôi vốn định ra ngoài mua vài thứ cho năm mới, anh….”
Hàn Dẫn Tố chưa nói nói xong thì Phương Chấn Đông đã đứng lên bước tới giá treo đội mũ lại, mặc áo và thuận tay đưa chiếc áo khoác màu trắng cho cô:
"Đi thôi, tôi cùng đi cô "
Mắt Hàn Dẫn Tố trợn tròn, miệng há ra quên ngậm lại, anh nghĩ đây là đâu hả?
"Ngậm miệng lại, thật khó coi"
Phương Chấn Đông mở cửa quay đầu lại nhìn cô một cái, chân mày lại nhíu lại:
"Đi thôi, chớ mè nheo"