Tiểu Đạo vội đến mức suýt nữa thì đái cả ra quần, hoang mang muốn đi tìm Trần Băng, nhưng lại bị đám người chen chúc vây quanh, không thể rời khỏi một bước, lúc này cho dù hắn có biền thành một con chim nhỏ thì cũng không thể bay ra khỏi thiên la địa võng này.
Hắn nhìn đám người vây quanh chật lấy hắn, chân thực cảm nhận được sự nhiệt tình và vĩ đại của quần chúng nhân dân. không còn cách nào khác, hắn lại tiếp tục trải qua một canh giờ cổ họng khát khô, nói này nói nọ, thì những người dáng vẻ cung kính này mới có chút không cam lòng rời đi.
Hắn tuyệt vọng ngồi bệt mông xuống đất, vẻ mặt uể oải, hành nghề bao nhiêu năm nay rồi, hôm nay như bị nhạn mổ mù mắt, sao lại không nghĩ ra được cái thằng tiểu tử đó lại xấu xa đến vậy. Nếu sớm biết thế này, sẽ đem cây gậy rách này tặng cho hắn, sẽ không đến mức thê thảm như thế này.
Thực ra, mất chút ngân lượng thì cũng không sao, số ngân lượng đó đều là ăn trộm, cho dù bị mất, thì cũng là vật về tay chủ mà thôi.
Còn cái cây gậy thần gì đó thì cũng chỉ là một cây gậy rách mà thôi, ném ra đường thì chắc chắn là không có ai thèm nhặt.
Nhưng, quan trọng nhất là trong túi của hắn lại có một cuốn bí kíp võ thuật, hơn nữa lại là độc nhất.
Đó là đồ gia truyền của sư môn, ngộ nhất bị lộ ra ngoài, hậu quả thật không tưởng tượng nổi, sự phụ chắc chắn sẽ không tha cho cái mạng chó của hắn.
Tiểu Đạo vừa hối hận vừa hận, vốn dĩ định lừa lọc kiếm một vố to rồi sẽ cao chạy xa bay, không ngờ lại thành ra thế này, đành phải ở lại, từ từ nghĩ cách, trong lòng vô cùng hận Trần Băng, thằng mất dạy, sau khi tìm được mày sẽ đánh cho mày nát người.
Có khóc đương nhiên có cười, Trần Băng có được những bảo bối này, trong lòng vui mừng, mông dường như cũng không đau nữa, chạy nhanh qua quãng đường 100m, một hơi chạy vào đại viện của Chu gia, xa xa nhìn thấy Song Nhi đang chạy tới.
Song Nhi, chạy nhanh thế làm gì? Xem em này, ra bao nhiêu là mồ hôi, nào, để Tiểu Cửu anh lau cho nào!
Trần Băng nói đã nhanh, nhưng ra tay lại càng nhanh hơn, lấy ra một chiếc khăn mùi xoa đang định lau, Song Nhi sớm đã quen kiểu đùa giỡn này của Trần Băng, oán trách lé tránh sang một bên, giẫm chân nói:
- Anh Tiểu Cửu, sao anh lại không nghe lời em thế, không phải em bảo anh không được ra khỏi giường rồi mà! Anh xem anh kìa, nếu như vết thương của anh lại tái phát, làm Song Nhi phải làm thế nào?
- Yên tâm đi Song Nhi, Tiểu Cửu ca ta là một người vô cùng rắn chắc không dễ gì bị chút đớn đau này làm tổn thương gì đâu.
Trần Băng nói.
Song Nhi u oán nhìn hắn một cái, ánh mắt đó tràn đầy vẻ thùy mị và quan tâm.
Ngất. Cô nàng này không biết học cái kiểu liếc mắt kia từ đâu, chỉ nhẹ nhàng liếc một cái, cũng đã khiến anh Tiểu Cửu ta đây phải giơ tay đầu hàng rồi.
Trần Băng gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Song Nhi, là anh Tiểu Cửu ta sai rồi, không nên vụng trộm chạy ra ngoài chơi, lần sau sẽ không dám nữa.
- Lần này tha thứ cho anh đấy, lần sau nếu anh muốn đi ra ngoài, em sẽ đi cùng anh, chứ đừng lén đi ra ngoài đấy.
Song Nhi chu miệng nói.
- Biết rồi, Song Nhi.
Trần Băng không muốn tiếp tục giằng co ở vấn đề, liền hỏi:
- Tuy nhiên, em vội vàng chạy ra làm gì thế?
- Đi tìm anh chứ sao nữa!
Song Nhi lau mồ hôi nói:
- Lão phu nhân cho người đến tìm anh đến nghị sự đường bàn việc, cụ thể là việc gì thì em chỉ là một nha đầu nói cũng không rõ được, nhưng nghe nói là đại chủ quản Mai ở cơ sở tây thành đến.
Đại chủ quản Mai? Trần Băng nghe mà sửng sốt, lập tức hắn cũng định thần lại, ý thức được Chu lão phu nhân bắt đầu sắp xếp lại nhân sự rồi.
Trần Băng vừa mới bước vào cửa của nghị sự đường thì liền nhìn thấy một nụ cười khiêm tốn lộ ra từ bộ mặt béo ị của Đầu to, nụ cười đó bao hàm sự thân thiết, chân thành và cởi mở.
Đầu to không để cho Trần Băng nói, tiến lên trước kéo đôi tay của Trần Băng nịnh bợ nói:
- Trần lão đệ, đệ cuối cùng cũng về rồi, huynh đợi đệ lâu lắm rồi đấy, cũng nghe danh của huynh từ lâu, hôm nay được gặp, chậc chậc, trông đệ quả là có tài, hơn nữa đệ lại là ân sư của đại thiếu gia, tài hoa đương nhiên là không tầm thường, khiến huynh vô cùng ngưỡng mộ à!
Trần Băng lại bị liên tiếp những lời nịnh hót khiến rối mù cả lên, khuôn mặt trắng mịn lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng, hoàn toàn không biết kẻ đầu to làm như quen biết lắm đang ở trước mặt rốt cục là ai? Lẽ nào là Cự Linh Thần chuyển thế?
To con không chút thẹn thùng, trong phút chốc đã biết được suy nghĩ của Trần Băng, lại ha hả nói:
- Người anh em à, ta là nhị chủ quản Cao của cơ sở tây thành.
Trần Băng cuối cùng cũng định lại thần, quả nhiên người giống như tên vậy, chỉ thấy một người rất cao lớn sừng sững đứng trước mặt mình, đôi mắt thì cứ nhìn sâu thẳm khắp người hắn, dù những câu nịnh hót của hắn đã kết thúc, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên nụ cười vẻ rất hèn mọn.
Trần Băng cùng hắn trò chuyện một lúc, rồi cùng đi vào, chỉ thấy Chu lão phu nhân, Chu công tử, còn có một vị trông mộc mạc đang ngồi đó.
Chu công tử tiến lên vội hỏi:
- Trần huynh, anh cuối cùng cũng đã về, đệ giới thiệu cho huynh nhé, vị này là đại chủ quản tiếng tăm lừng lẫy ở cơ sở tây thành của Chu gia, Mai Văn Hoa!
Trần Băng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy vị ăn mặc mộc mạc Mai Văn Hoa này đang ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt nghiêm túc lộ ra vẻ uy nghiêm, ngồi thẳng đứng lưng như đường bút chì kẻ, cả người toát lên một vẻ nghiêm trang.
Tuy rằng Chu công tử giới thiệu thân phận của hắn, vị đại chủ quản này chỉ hơi mỉm cười, trong nụ cười lại không hề che giấu vẻ miễn cưỡng.
Chu công tử có vẻ hơi xấu hổ, nhưng hắn đầu óc bã đậu, da mặt dày như tường thành thì cục diện xấu hổ đối với hắn chỉ là chuyện vặt mà thôi, chỉ cười ha hả một lúc là lại quên ngay.
Thằng nhãi này thật vênh váo, không ngờ cũng dám trước mặt làm khó xử Chu công tử. Thật sự có chút kiêu ngạo.
Đại chủ quản và nhị chủ quản thì một người vô cùng lạnh lùng, một người thì lại nhiệt tình như lửa cháy. Quả nhiên là hai vị diệu nhân à!
Trần Băng thấy vị đại gia này cũng không coi Chu Ngộ Năng ra gì, thì bản thân chỉ là một con tép càng không được để mắt tới, liền tiến lên trước cười nói:
- Đã nghe danh tiếng Mai chủ quản từ lâu, hôm nay được gặp mặt, thật là vinh hạnh quá!
- Sao có thể dám là nghe tiếng đã lâu, cái thằng đầy tớ nhà ngươi mới đến Chu gia có mấy ngày mà thôi, sao là có thể biết được danh tiếng của ta!
Mai Văn Hoa cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, nhẹ nhàng phủi bụi ở quần áo, cứng nhắc nói.
Thằng nhãi này thật đúng không nể mặt, Trần Băng trong lòng thầm nói, kiểu trả lời cứng nhắc này Trần Băng cũng đã sớm đoán trước được, chỉ là không ngờ thái độ cứng nhắc của thằng nhãi này lại đến mức độ này.
Chu Lão phu nhân đứng ở trên cao nhìn xuống những mạch ngầm đang chuyển động giữa bốn người họ, lão tính toán càng sâu xa hơn, tất cả đều nằm trong sự khống chế của lão, điều lão muốn chính là hiệu quả của long tranh hổ đấu, lão hừ hừ giọng rồi nói:
- Trần Tiểu Cửu là người của Chu gia, không chỉ trung thành đáng tin cậy, hơn nữa tài hoa hơn người, là một nhân tài hiếm có. Phân việc phía thành tây do Mai đại chưởng quỹ xử lý rất gọn gàng ngăn nắp rồi, đó là một mảnh đất phòn hoa, ta rất yên tâm, Mai đại chưởng quỹ có cách kinh doanh của ông ấy, lập được rất nhiều công trạng. Nhưng do những chi nhánh ở thành tây đang được mở rất nhiều, nhân sự thì có vẻ thiếu thốn.
Nói tới đây đột nhiên chỉ vào Trần Băng ôn hòa cười nói:
- Tiểu Cửu trở về thật đúng lúc, cũng là đầy tớ trong nhà, lại là ân sư của Ngộ Năng, kiến thức rộng lớn, trước hết để cho Tiểu Cửu làm tam chủ quản, đi theo Mai chủ quản học việc, rèn luyện kinh nghiệm. Sau này tất thành tài.
Mai Văn Hoa tuy rằng rất có vai vế, nhưng Chu lão phu nhân là người có địa vị, những lời bà nói hắn không dám không trả lời, giọng điệu hắn bình thản, lời nói không hề mang một chút tình cảm nào nói:
- Trần Tiểu Cửu tôi không biết hắn thế nào, nếu mà Chu lão phu nhân nói là tài hoa hơn người thì chắc là hoa hơn người, nhưng, tôi có một vấn đề muốn xin ý kiến lão phu nhân.
- Có việc gì cứ nói ra!
Chu lão phu nhân nhấp nháy mắt nói.
- Chu gia từ lúc lập nghiệp cho đến nay, cũng đã ba đời rồi, nhưng cho tới bây giờ chỉ lập đại chủ quản, nhị chủ quản, làm gì có nghe nói đến có tam chủ quản.? Chẳng phải là àm điều ngược đời sao? Hơn nữa, các cơ sở khác đều không lập tam chủ quản, chỉ độc có cơ sở tây thành chỗ tôi lập tam chủ quản, lẽ nào chê Mai Văn Hoa tôi không thể đảm nhiệm được công việc? Hay là bắt nạt cơ sở tây thành chỗ tôi không người? Nguồn: http://truyenyy.com
Mai Văn Hoa nheo mắt, đột nhiên vặn hỏi.