Trong ấn tượng của Trần Tiểu Cửu, hễ người xưng là Ma vương đều là bộ dạng ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng, bộ dạng như muốn ăn thịt người. Giờ đột nhiên nghe được Ma vương là một đại mỹ nhân, trong lòng không khỏi kinh ngạc vạn phần!
Ma vương và mỹ nhân, hoàn toàn là một hình tượng đối lập, rốt cuộc là người như thế nào mới phù hợp với điều đặc biệt này?
Trần Tiểu Cửu nghi hoặc cười cười, nói:
- Ma vương đẹp bao nhiêu? So với Tuyết Tử tiểu thư thì ai đẹp hơn?
Y Đằng Tuyết Tử liếc mắt với hắn một cái, thần sắc không hài lòng, vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Trần Tiểu Cửu quay đầu đi, u oán nói:
- Nàng ta có đẹp hay không có quan hệ gì đến công tử? Cho dù có là mỹ nữ thì cũng chỉ là hồng phấn khô lâu giết người như ma thôi!
Nói rất hay! Nói rất hay nha!
Tuy nhiên nói gì thì nói, Tuyết Tử tỷ tỷ nàng cũng là một hồng phấn khô lâu giết người như mà đó chứ, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng ghét bỏ ai.
Trần Tiểu Cửu nghĩ vậy nhưng cũng không vạch trần nàng, giơ ngón tay cái lên, tán thưởng:
- Chỉ có điều không biết nàng hồng phấn khô lâu này hình dạng thế nào, nếu ta mà gặp nhất định phải cẩn thận chút mới được, miễn cho bị bộ xương khô ăn mất, chẳng phải là chết oan.
- Nói qua nói lại, không phải là công tử muốn biết Ma vương đẹp đến mức nào sao?
Y Đằng Tuyết Tử mỉm cười u oán, lo lắng nói:
- Ma vương là nữ vu, một trong Tam đại hộ pháp, thủ đoạn quỷ dị, tinh thông ảo thuật. Nếu như bị nàng thấy mặt một lần liền có thể bắt chước hình thái cụ thể, dung mạo thật của nàng như thế nào ta cũng nói không rõ được, tuy nhiên, nàng có một thói quen cực kỳ ngây thơ...
- Thói quen gì?
Trần Tiểu Cửu hỏi.
Y Đằng Tuyết Tử đau thương cười:
- Người mà nàng muốn giả dạng nhất, chính là ta!
Trần Tiểu Cửu hỏi tiếp:
- Giả dạng nàng! Vì sao?
Y Đằng Tuyết Tử lắc đầu nói:
- Về chuyện này ta không thể nói cho công tử nghe, tuy nhiên, nàng giả dạng dung mạo của ta cực giống, đến cả thị nữ Không Không, Lan Lan của ta cũng rất khó nhận.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Không ngờ đạt tới trình độ này, nàng thật xứng danh 'Ma vương'.
Hắn nói lời này, há miệng lùi về phía sau một chút, co đầu rút cổ nói:
- Ngươi không phải chính là Ma vương kia giả dạng chứ?
Y Đằng Tuyết Tử quyến rũ cười duyên một tiếng, hừ nói:
- Nếu ta mà là Ma vương, vừa rồi công tử dùng sức mạnh với ta như vậy thì không chỉ đau lòng thôi đâu, còn có thể sống đến giờ sao? Đã sớm thành cô hồn dã quỷ rồi.
Nàng nhẹ giọng dừng lại, nhíu mày, do dự nói:
- Tuy nhiên, công tử thật sự phải cẩn thận, sớm muộn gì Ma vương cũng sẽ lại tới tìm ta gây phiền toái! Nàng vốn còn có thù hận với Thôi lão tổ, hiện tại Thôi lão tổ không còn, nàng mà còn hận người hận cả nhà thì cũng có khả năng trút hận lên đầu của ngươi .
Trần Tiểu Cửu đương nhiên biết đoạn ân ân oán oán của vu nữ và Thôi lão tổ!
Lại nói, cho dù vu nữ không đến tìm mình, bản thân hắn cũng phải đi tìm vu nữ tính sổ. Sự tồn tại của đám người này chính là tai họa của dân chúng. Giết chúng chính là tạo phúc cho dân.
Tuy nhiên mình rất lười biếng , đến giờ thần công còn chưa có chút thành tựu, cũng thật mất mặt.
Hắn không thể để mất thể diện trước mặt Y Đằng Tuyết Tử, ưỡn ngực, khoác lác nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng không cần lo lắng, Ma vương dám tìm đến ta, ta vừa lúc cho nàng ta một kiếm, giải trừ buồn phiền của tiểu thư, làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
- Phì… cái miệng nói lời không sạch! Không sợ mất lưỡi.
Y Đằng Tuyết Tử làm mặt quỷ, gõ trán Trần Tiểu Cửu, hừ hừ nói:
- Ma vương thiên biến vạn hóa, đến cả hình dáng của nàng ta công tử còn không nhận ra thì giết nàng ta thế nào… không chừng nàng ta còn giả dạng thành ta mê hoặc công tử, dùng mọi cách khiêu khích công tử, sau đó thừa dịp công tử xuân tâm đại động mà lấy tính mạng công tử.
Cô nàng này rất đúng, nếu Ma vương thực sự giả dạng thành Tuyết Tử tỷ tỷ, lại thể hiện muôn vàn dáng vẻ, tất cả đều để câu dẫn ta, thì ta thực sự còn muốn gặp Ma vương ấy chứ!
Cứ tưởng tượng thế, Trần Tiểu Cửu dần đứng ngồi không yên, mắt hắn lóe ra ánh sáng dao động không ngừng, lẩm bẩm:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Ta phải phòng bị thế nào?
- Công tử không cần quá mức lo lắng, kỳ thật muốn nhìn thấu thuật giả dạng của Ma vương vẫn có thể.
Y Đằng Tuyết Tử cười khẽ, chủ động tiến đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, gần như dán vào khuôn mặt Trần Tiểu Cửu khoảng, dịu dàng quyến rũ nói:
- Công tử xem trong mắt ta có gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trần Tiểu Cửu hơi nóng người lên, muốn rút lui về phía sau.
Y Đằng Tuyết Tử ôm cổ hắn, kéo trở về. Trần Tiểu Cửu bị cánh tay mềm nhẵn của Y Đằng Tuyết Tử ôm đầu thì càng cảm thấy trong lòng phát hỏa, cũng không muốn trốn tránh nữa, nhìn đôi mắt Tuyết Tử, cười nói:
- Ở trong mắt nàng, thấy được bóng dáng của ta.
- Công tử thật đáng ghét, ý ta không phải thế!
Y Đằng Tuyết mặt ửng hồng, lại nói:
- Công tử ngửi thấy mùi vị nào?
Trần Tiểu Cửu ngửi một chút, liếm liếm đầu lưỡi, nhắm mắt lại nói:
- Ta ngửi thấy được mùi trên người Tuyết Tử tiểu thư.
- Khốn kiếp!
Y Đằng Tuyết Tử buông Trần Tiểu Cửu ra, đẩy hắn sang một bên, mới giải thích:
- Ma vương giả dạng bề ngoài gần như không khác ta lắm, nhưng cảm giác trong người thì không giống!
- Ánh mắt của ta, cảm giác ta nhìn công tử, hương vị trên người ta, còn có cảm giác kiều diễm khi công tử vuốt mũi ta nữa, Ma vương tuyệt đối không giả dạng được. Nếu có ngày Ma vương dùng sử thủ đoạn mị hoặc câu dẫn công tử, công tử chỉ cần thấy khác với cảm giác vừa rồi liền có thể nhận ra!
Thì ra là thế!
Tuyết Tử tiểu thư vẫn thông minh quá đi thôi…
Trần Tiểu Cửu liếm liếm đầu lưỡi, cười xấu xa nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, mới vừa rồi có cảm giác gì ta không nhớ kỹ, bằng không tỷ biểu diễn cho ta xem một lần nữa, cho ta hiểu sâu thêm chút.
Y Đằng Tuyết Tử u oán liếc mắt một cái, bĩu môi, hạ giọng nói:
- Nếu công tử có tâm, sao có thể quên? Lại nói, công tử chẳng phải nói nhiều điều đả thương ta như vậy, muốn xa lạ với ta, thành người dưng nước lã, ta còn để ý công tử như vậy làm gì?
- Ta sao bỏ được?
Trần Tiểu Cửu nhướn mày nói:
- Đó đều là ta nói đùa với nàng thôi, vậy mà Tuyết Tử tỷ tỷ còn tưởng thật. Đừng quên, hiện giờ nàng là cây hái ra tiền của ta, ta còn trông cậy vào nàng để chấn hưng Túy Hương lâu đây!
Y Đằng Tuyết Tử gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Nếu ta không nói ra chuyện liên quan đến mình, chỉ sợ ngươi sẽ thật sự rời xa ta. Ta cảm giác được, ngươi không cần gạt ta.
- Đó là đại nghĩa dân tộc! Tuyết Tử tiểu thư hẳn là có thể hiểu được !
Trần Tiểu Cửu nói:
- Đổi thành là nàng nàng cũng sẽ làm như vậy. Tuy nhiên bây giờ tốt rồi, nếu nàng không phải nữ vu, cũng không phải đám giặc ở Mộ Bình thành thì ta đây an tâm. Tuyết Tử tiểu thư vẫn là bằng hữu của Tiểu Cửu!
Hắn nói xong, nháy nháy mắt nói:
- Quan hệ rất tốt!
Y Đằng Tuyết Tử như bị điện giật một cái, tâm thần hoảng loạn, vội vàng đẩy Trần Tiểu Cửu ra xa một chút, cúi đầu không dám nhìn hắn, nũng nịu nói:
- Công tử cho rằng người là ai, ta không muốn làm bằng hữu của công tử.
- Không làm bằng hữu?
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa một chút:
- Chẳng lẽ nàng muốn cùng ta làm phu...
- Công tử nghĩ hay lắm!
Y Đằng Tuyết Tử ngắt lời hắn, hung hăng trừng mắt nhìn:
- Công tử đúng là không có ý tốt.
Ánh mắt u oán của Y Đằng Tuyết Tử khiến Trần Tiểu Cửu lòng gợn sóng. Hắn cười trêu nàng, kêu xa phu đang hóng gió dưới gốc cây, đưa nàng về Túy Hương lâu.
*********
Đưa Tuyết Tử về Túy Hương lâu xong, hắn một mình một xe đi, mày chau lại, dáng vẻ thực sự suy nghĩ.
Nếu Ma vương này quả thật là một trong Tam đại hộ pháp của nữ vu, thì nhất định sẽ không bỏ qua chính mình. Ân ân oán oán của Thôi lão tổ, Ma vương nhất định sẽ trút lên đầu mình.
Xem ra, mấy ngày nay phải chăm luyện Tử Vi Đạo công thôi!
Lúc này hắn thật hy vọng đám người Nguyệt Thần, Hoa muội muội có thể làm bạn bên cạnh hắn, như vậy dù là yêu ma quỷ quái cũng không đến gần được thân hắn. Đáng tiếc , Tiểu Cửu ta đến lúc thực sự có nguy hiểm thì các lão bà võ công cao cường lại không có một ai bên người, thật sự là buồn bực!
Tuy nhiên, các lão bà không hề có bên cạnh, nếu ta có thể nghĩ biện pháp, triệu tập tiểu đạo đồng lợi hại kia đến bên người, chẳng phải là càng thêm an toàn? Chiêu hồn phiên của tiểu tử kia cũng thật dũng mãnh, tuyệt không phải là bình thường.
**********
Thời gian qua nhanh như bóng ngựa loáng qua khe cửa, nhoáng lên một cái một tháng đã qua. Thời tiết tiến vào cuối mùa thu, giữa trưa tuy rằng vẫn nóng bức, nhưng sáng sớm cũng đã có cảm giác mát.
Ngành thuỷ vận của Trần Tiểu Cửu tiến triển khí thế hừng hực, với ưu thế giá cả và tuyến đường an toàn, lại thêm thái độ của thủy thủ đối đãi với khách, đều khiến nhóm thương nhân nhận được sự phục vụ vượt quá giá trị.
Kinh doanh càng ngày càng tốt, quân đoàn Anh Mộc vùng dậy cũng có khí thế, những kẻ khác cùng ngành không còn nhìn được chút hy vọng nào khác.
Hàng hóa thuỷ vận một năm gần như là cố định, Trần Tiểu Cửu làm thuỷ vận thật sự tốt, có nghĩa là Long Đại bị xoay thành vòng tròn, từ từ uể oải! Tuy rằng Long Đại nghĩ ra rất nhiều biện pháp nắm giữ thương khách, nhưng sau khi đe dọa dụ dỗ thấy hiệu quả rất thấp.
Luôn luôn một ít có thương gia mạo hiểm không sợ chết, vụng trộm tiếp xúc với Trần Tiểu Cửu, cuối cùng bị Trần Tiểu Cửu lưu loát rành mạch cướp đi.
Ngàn dặm đê điều, hủy chỉ vì một tổ kiến!
Có tấm gương trước đó, rất nhiều thương gia liền thiếu kiên nhẫn, từng chút một lén lút dựa vào Trần Tiểu Cửu. Một vài động tác nhỏ liền khiến cho Long Đại méo mặt, nhưng cũng không có cách nào khác.
Long Đại không có cách nào, đành giảm giá thủy vận còn một nửa, giống giá cả của Trần Tiểu Cửu, ý đồ xoay chuyển cục diện.
Nhưng khai trương đại lễ của Trần Tiểu Cửu rất mạnh, khí thế mạnh mẽ không thể cản trở. Hơn nữa còn tuyên truyền đúng chỗ, có ưu thế vào trước là chủ!
Chủ yếu là quân đoàn Anh Mộc và đám thương gia có tình cảm vô cùng tốt. Có chỗ khó xử nào đều có thể cùng nhau dàn xếp, thương lượng đối đãi khác nhau. Chỉ bằng vào điểm ấy so với phương pháp kinh doanh mãnh liệt của đám thổ phỉ thô lỗ chỗ Long Đại có bản chất hoàn toàn khác biệt.
Các nhân tố trộn vào nhau khiến đại cục suy sụp, dần dần đi về hướng đen tối không thể nghịch chuyển.
Long Đại biết, quan phủ thất thế, lòng người sợ hãi, đã tới nông nỗi không thể xoay chuyển rồi. Dựa vào thủ đoạn bình thường, y bất kể như thế nào cũng không thể giảo hoạt như Trần Tiểu Cửu .
Chỉ có dùng một ít cách khác , biện pháp không quang minh mới có thể đánh cho con hổ đoạt mất thịt của hắn là Trần Tiểu Cửu này chết khiếp.
Vì thế, một âm mưu dần dần nảy sinh trong lòng y.