Siêu Cấp Gia Đinh Chương 742: Lưu luyến chia ly!

Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội đều biết ở Mộ Bình có chiến tranh.

Ở đó loạn như ong vỡ tổ, khói lửa liên miên mấy ngày, khắp nơi đều là người chết, sao có thể yên tâm cho tình lang đi đến nơi hỗn loạn để thể nghiệm cuộc sống? Đương nhiên tất cả đồng thanh phản đối.

Đám người Chu Mỵ Nhi kinh ngạc nói:

- Tiểu Cửu, không cho chàng đi, chàng đi tới Mộ Bình, chúng ta phải làm sao đây? Nơi này còn cần chàng trấn thủ.

- Đúng vậy! Chính là như vậy! Cửu ca, không cho huynh đi !

Tiểu Đường muội muội lại không coi ai ra gì, ôm lấy cánh tay Tiểu Cửu làm nũng:

- Muội không cho huynh đi.

Trần Tiểu Cửu có thể cảm nhận được sự dịu dàng tỏa ra từ lục phủ ngũ tạng của đám nữ nhân quanh mình.

Hắn buông cái chén ở trong tay xuống, ánh mắt đảo một lượt qua các nữ nhân yêu kiều trước mặt, cười thật rạng rỡ nói:

- Hiện giờ đại cục ở Hàng Châu đã ổn định, thủy vận đã có tiểu Đường muội muội, Bành Thông xử lý gọn gàng ngăn nắp; Bốn đại gia tộc Hàng Châu, Thạch gia đã hoàn toàn diệt vong, Lý gia chỉ còn chút hơi tàn, làm việc phải trông vào sắc mặt của chúng ta, huynh đệ Phan thị là bằng hữu của ta, một lòng với chúng ta. Cho nên, Chu gia kinh doanh vải vóc, đồ sứ, đã không còn đối thủ.

- Tôn Khoa, Tôn Kiến đều đã chết, cũng không có người dám làm khó Chu gia, mà địch nhân lớn nhất, Tào công công cũng hồn phi phách tán, đại thù của Đan Nhi, Song Nhi cũng đã báo được, giải quyết được nỗi băn khoăn lớn nhất rồi…

- Mà hiện tại, việc cấp bách nhất, lo lắng nhất, chính là Hoa muội muội!

Đưa ánh mắt khác biệt nhìn Chu Mỵ Nhi, Trần Tiểu Cửu cất cao giọng nói:

- Hoa muội muội có một tấm lòng son sắt, lập tức muốn lên ngựa dẫn theo Hỗ gia trại thẳng tiến về Mộ Bình, bao vây tiễu trừ Oa Khẫu.

Toàn bộ đám nữ nhân hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hoa Như Ngọc, phần nhiều phát ra là những tia nể phục từ đáy lòng.

Y Đằng Tuyết Tử chau mày, trong mắt thật có phần lo lắng.

Trần Tiểu Cửu lại đảo mắt qua mọi người, động tình nói:

- Ta là kẻ tham lam, háo sắc, thậm chí có phần không biết xấu hổ.

- Nhưng ta đối với các nàng đều xuất phát từ đáy lòng, nói khó nghe một chút, các nàng đều là bảo bối trong lòng ta, ta sẽ không làm tổn thương bất kỳ người nào, sẽ nhất mực làm vệ sĩ trung thành của các nàng, không bởi vì các nàng loạn giận mà giữ khoảng cách, cũng không bởi các nàng dung nhan tàn phai mà bội tình bạc nghĩa. Ta sẽ vĩnh viễn đối đãi với các nàng thật lòng, mãi mãi, mãi mãi như vậy…

- Cửu ca…

- Tiểu Cửu…

Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, tiểu Đường muội muội đều nhào về phía trước, ôm cổ, ôm vai hắn không chịu rời tay.

Trên mỗi khuôn mặt xinh đẹp xúc động là chan hòa nước mắt…

Trần Tiểu Cửu an ủi các nàng một chút, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Hoa Như Ngọc.

Một đôi mắt thâm thúy bao hàm khoảng không vời vợi, kèm theo lời thề son sắt:

- Hoa muội muội là nữ nhân của ta, là thịt trong lòng ta, hiện tại nàng lấy thân phận là nữ nhân, không để ý sống chết, xâm nhập vào lòng địch, chính là hành động vĩ đại cỡ nào?

- Ta là nam nhân của nàng, sao có thể giống con rùa đen, chỉ biết co quắp ở nhà, lo uống rượu, ôm hôn nữ nhân, không quan tâm tới việc Hoa muội muội chiến đấu đẫm máu nơi xa trường cho được?

Hoa Như Ngọc đôi mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt, giọng nói run rẩy:

- Tiểu Cửu, thật ra…

Trần Tiểu Cửu khoát tay chặn lại, tiến lên ôm lấy bờ vai của nàng, nhấn mạnh từng chữ một:

- Ta không thể! Ta không thể để nàng một mình xông pha vào nguy hiểm, ta nhất định phải bảo vệ nàng, ta muốn làm nam nhân bí mật bên cạnh nàng.

Lời thổ lộ vốn rất cảm động, lại bị câu nói cuối cùng khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Trần Tiểu Cửu cười cười, mới thấy Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng ở phía sau đi qua, liền nói:

- Đương nhiên, còn có mẹ nuôi của ta, Độc Hoàng tỷ tỷ của ta, cũng phải đi Mộ Bình, bất kể là bạn bè, người thân, hay tình yêu, ta ddeuf muốn đi Mộ Bình một lần! Cho nên, Hoa muội muội, nàng sẽ… nàng sẽ cùng đi với ta chứ! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hoa Như Ngọc đã cảm động, lại bị sự nũng nịu của Tiểu Cửu làm cho lỗ chân lông dựng đứng lên.

Nàng dùng cơ thể mềm mại cọ xát vào thân mình Tiểu Cửu, tràn đầy xúc động nói:

- Chàng đó! Luôn khiến ta khó xử.

Chu Mỵ Nhi nghe xong nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được rõ dụng tâm lương khổ của Trần Tiểu Cửu.

Nàng kiến thức phi phàm, rót đầy một chén rượu, đi đến trước mặt Hoa Như Ngọc, trong mắt tràn đầy kính ý, dịu dàng nói:

- Ngọc Nhi muội muội, muội quả thật là một nữ kiệt, Mỵ Nhi không bằng.

- Vừa rồi là Mỵ Nhi không đúng, ta không nên nghiêm khắc, nói quá lời với muội. Một chén rượu này ta mời muội, xem như Mỵ Nhi bồi tội cùng muội.

Nói xong, ngẩng đầu, một hơi cạn sạch.

Đan Nhi, Song Nhi, tiểu Đường muội muội, Tuệ Nương cùng xúm lại góp vui.

Trần Tiểu Cửu trừng hai mắt, thấp giọng cả giận nói:

- Trở lại, tiến lên xem náo nhiệt cái gì?

Đám nữ nhân nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Tiểu Cửu, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

Hoa Như Ngọc vốn không phải người hẹp hòi, nhìn Chu Mỵ Nhi hướng mình tỏ thiện ý, ngược lại cũng hiểu được Chu Mỵ Nhi quang minh lỗi lạc, không giống như những cô gái yếu đuối khác, trong lòng nảy sinh lòng yêu thích.

Nàng cũng nâng chén rượu lên, hướng Chu Mỵ Nhi nói:

- Mỵ Nhi tỷ tỷ, muội là một cô gái giang hồ, cũng có chỗ lỗ mãng, hung hăng thành thói quen, có gì mạo phạm, mong Mỵ Nhi tỷ tỷ bỏ qua.

Nói rồi cũng giơ chén lên, ngửa cổ uống cạn!

Hai chén rượu thơm ngon tinh khiết, hóa giải được lúng túng giữa hai nàng.

Lúc này, Trần Tiểu Cửu thật sự yêu chết cái vị rượu ngon này.

Chu Mỵ Nhi hướng Hoa Như Ngọc nói:

- Ta là một cô gái yếu ớt, cũng không biết võ công, không thể ra trận giết địch, nhưng cũng không thể một chút việc, cũng không giúp đỡ.

- Hiện tại trời đông giá rét, áo bông của năm trăm dũng sĩ, Chu gia ta sẽ một mình lo liệu, đêm nay sẽ gửi cho Ngọc Nhi muội đưa đi, xin hãy nhận lấy tấm thành ý này, nhất định không được từ chối.

Hoa Như Ngọc không ngờ Chu Mỵ Nhi sẽ hào phóng như vậy, không thấy đâu là dáng vẻ nữ nhi sáng mắt vì tiền, trong lòng đối với nàng càng thêm phần yêu thích, chắp tay cất cao giọng nói:

- Mỵ nhi tỷ tỷ, tỷ tuy không biết võ công, nhưng ngược lại có một tấm lòng son, áo bông này muội xin tiếp nhận…

Ngoảnh đầu nhìn sang hướng Trần Tiểu Cửu sẵng giọng:

- Tiểu Cửu, chàng cũng thật có phúc khí, những nữ nhân của chàng ai cũng đều là tốt nhất…

Trần Tiểu Cửu nói đùa:

- Hoa muội muội nếu kiếp sau làm nam nhân, ta sẽ gả cho nàng một người.

- Ba hoa!

Hoa Như Ngọc mặt kiều hừ một tiếng, khuôn mặt diễm lệ rốt cuộc đã xán lạn tươi cười rạng rỡ.

Chu Mỵ Nhi hướng Trần Tiểu Cửu nói:

- Tiểu Cửu, chàng quyết tâm muốn đến Mộ Bình, vậy chàng cứ đi. Ta và các tỷ muội cũng không thể ngăn cản chàng. Tuy nhiên, chàng phải đồng ý với ta, không chỉ phải bảo vệ Ngọc Nhi muội muội, mẹ nuôi, Độc Hoàng bình yên vô sự, chính chàng cũng phải trở về lông tóc không thương tổn, bằng không, ta sẽ không tha thứ.

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Mỵ Nhi nước mắt trào ra đầy khổ tâm.

Trần Tiểu Cửu liền an ủi nàng:

- Yên tâm đi, Oa Khấu ở Mộ Bình, chính là tiểu tặc, ta còn không để bọn chúng ở trong lòng…

Y Đằng Tuyết Tử nghe vậy, trên gương mặt quyến rũ biểu lộ ra thần sắc phức tạp khó hiểu, cái miệng xinh xinh hơi cong lên, như muốn nói điều gì, thở dài một tiếng, lại nuốt ngược vào trong.

Nữ nhân trở về chỗ ngồi.

Tiệc tối lại êm ả trôi đi, đám nữ nhân thân thiện, không còn ngăn cách, khúc mắc.

Chỉ có điều, áp lực lại dấy lên, bởi vì Tiểu Cửu đi xa mà bọn họ trở nên vô cùng sầu não.

Đầy bàn than thở, trầm mặc không nói gì!

Bữa tiệc tối đa sầu đa cảm này, càng khiến Trần Tiểu Cửu hậm hực không vui.

Đan Nhi trợn tròn mắt, bĩu môi, lầm bầm:

- Tiểu Cửu, ta có võ công, ta muốn…

Trần Tiểu Cửu mặt lạnh, cả giận nói:

- Không cho nàng đi, võ công của nàng quá kém, đi có một chút sơ xuất, không phải muốn ta đau lòng chết sao?

Đan Nhi nghe Trần Tiểu Cửu quở mắng mình, liếc mắt, cuối cùng không phản bắc, bởi nàng biết hắn vì quan tâm mình, hơn nữa điều hắn nói cũng đúng với tình hình thực tế.

Mặc dù mình có võ công, nhưng so với Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương thì mình chỉ là gà mờ, đi cũng vướng chân, khiến người ta phiền não, chẳng bằng không đi.

Đêm đã đến, cũng là lúc nên dọn bàn rồi.

- Rầm rầm rầm…

Một trận dồn dập vang lên, cửa bị mở, Anh Mộc một đầu đỏ thẫm dẫn đầu xông vào, đi theo sau là năm thành viên quân đoàn Anh Mộc. Cao Cung lại rống lên:

- Rống rống! Cuối cùng vẫn chưa hết!

Trần Tiểu Cửu nhìn kỹ mới phát hiện, trong tay năm người nhóm Anh Mộc, đều cầm theo binh khí, có đao thép, có trường thương, có cương xoa, có lang nha bổng, có đại chùy!

- Các ngươi làm gì vậy?

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc hỏi.

Anh Mộc vừa lắc mái tóc đỏ, vừa nói rất khí thế:

- Ta muốn theo Cửu ca đi tới Mộ Bình, ra trận giết địch.

Trần Tiểu Cửu tiến lên đá cho gã một cước, hiếu kỳ nói:

- Ngươi làm sao mà biết được?

Anh Mộc cười ha hả vài tiếng, mới thì thầm nói với hắn:

- Vừa rồi ta đưa sư phụ La Đồng tới Túy Hương lầu, đổ cho ông ấy rất nhiều rượu, lại đưa tới cho ông rất nhiều nữ nhân, La sư phụ vô cùng cao hứng, liền nói với ta, ta mới vội vã tới đây!

Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi: thằng nhãi La Đồng này, cẩn thận như vậy, sao lại tiết lộ bí mất thế chứ?

Hừ… gã ắt là cố ý đây, muốn đám người Anh Mộc thân thủ tiến bộ, thể hiện ra đồ đệ của gã cũng có chút lợi hại đây mà!

Anh Mộc liếm mép nói:

- Cửu ca, ngươi không nghĩ, việc lớn như vậy, như thế nào lại thiếu quân đoàn Anh Mộc chúng ta được? Quân đoàn Anh Mộc chúng ta là quân đoàn anh hùng, từ từ quật khởi đứng lên, xưng hùng bá thiên hạ…

- Phì…

Trần Tiểu Cửu đi lên đạp một cước, sẵng giọng nói:

- Không được đảm nhiệm chức vụ gì thì không được đi, ngươi muốn đi, đám lão bà này của ta, ai tới bảo vệ?

Anh Mộc vò đầu nói:

- Tẩu tử (chị dâu) Đan Nhi cũng rất lợi hại, còn có đám người Bành Thông, cũng là công phu nhất đẳng, không thành vấn đề.

- Vậy cũng không được! Nhất định không được!

Trần Tiểu Cửu nhất quyết không nể mặt chút nào.

Tuệ Nương đứng dậy, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Chàng cũng thật hống hách, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao? Anh Mộc muốn đi thì đi, không cho chàng ngăn cản, làm chậm trễ tiền đồ của nó, vị tỷ phu như vậy, gánh vác được hay không?

Tuệ Nương càng phát uy, Trần Tiểu Cửu lập tức cuống…

Anh Mộc đắc ý quay sang Tiểu Cửu cười sằng sặc, rồi giơ ngón tay cái lên với Tuệ Nương, khen ngợi:

- Tỷ tỷ thật lợi hại!

- Bớt nịnh bợ ta đi.

Tuệ Nương sửa sang lại mái tóc cho Anh Mộc, dặn dò:

- Nhiệm vụ của quân đoàn Anh Mộc các ngươi không phải ra trận giết địch, không phải chiến đấu anh dũng, mà là bảo vệ thật tốt an toàn cho Tiểu Cửu và các vị nữ quyến, còn các ngươi, nếu ai có sơ xuất, có chút tâm tư khác ta sẽ lấy gậy đánh người đó…

Anh Mộc le lưỡi, liên tục gật đầu.

Cao Cung cười khùng khục, hướng Tuệ Nương cam đaon:

- Tỷ tỷ yên tâm, có Cao Cung đệ ở đây, quân đoàn Anh Mộc này, nhất định vô địch thiên hạ…

Một hồi tiệc tối dạt dào tình ý như vậy đã kết thúc!

Mặc dù rất lưu luyến, phía trước rất nhiều mối nguy, nhưng cũng chỉ có thể nghênh đón nó xuống.

Trần Tiểu Cửu khống chế tốt tâm tình của mình, sửa sang lại quần áo, cùng Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng tiến ra cửa chính.

Tên nhãi La Đồng sớm đã đứng chờ ở cửa.

Bộ dạng tỉnh táo kia, nào có nửa phần hơi men say?

Quân đoàn Anh Mộc cũng cưỡi ngựa lớn, nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.

Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội đứng ở cửa lớn đưa tiễn, trên mặt mỗi người đều là nước mắt biệt ly.

Trần Tiểu Cửu tiến tới hôn từng người từng người.

Khi hôn đến Chu Mỵ Nhi, lại không ngờ nàng ra sức, đem đầu lưỡi của hắn cắn cho chảy máu.

Trần Tiểu Cửu cười cười, vuốt mái tóc của nàng, an ủi nói:

- Ta sẽ nhớ kỹ nụ hôn này, ta sẽ bình yên vô sự trở về…

Mỵ Nhi nước mắt chan hòa, dán sát bên tai Tiểu Cửu, thấp giọng nói:

- Đợi chàng trở về, chúng ta sẽ bái đường…

Trần Tiểu Cửu lập tức chờ mong vô hạn, ôm lấy Mỵ Nhi lại hôn cuốn lấy, cho tới khi bóng roi của Hoa Như Ngọc lay động trước mắt, Trần Tiểu Cửu mới buông Mỵ Nhi, lưu luyến lên ngựa.

Mọi người giơ roi đánh ngựa, biến mất trong màn đêm!

Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Y Đằng Tuyết Tử không còn trong tầm mắt, trong lòng buồn bã, cảm thấy có chút mất mát, nghĩ nàng chung quy không phải thuộc về mình.

Hắn nhìn lại đám nữ nhân một lần cuối cùng, hạ quyết tâm, quay đầu đi, trong đôi mắt cũng rơi mấy hàng nước mắt.

Đánh ngựa tiến về phía trước, biến mất trong đêm đen…

Đám nữ nhân tuy rằng nhìn không rõ bóng tình lang, nhưng đều giống như hòn vọng phu, đứng thẳng ở đó, nghe nhịp điệu vó ngựa vang vọng trong trời đêm, rốt cuộc không kìm lòng nổi, nghẹn ngào bật khóc...

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/sieu-cap-gia-dinh/chuong-740/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận