Trần Tiểu Cửu sớm đã biết nha đầu ngốc Đan Nhi này sẽ tìm roi quất mình, nàng ngang ngược và hẹp hòi, ngượng ngùng lại ghen tị, trừ Song Nhi ra, làm sao muốn cùng người phụ nữ khác hầu hạ mình chứ?
Chính là khi Đan Nhi và Song Nhi cùng hầu hạ mình, cũng là Song Nhi chủ động, Đan Nhi mở to đôi mắt nhìn, giống như là nữ vương, ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn chỉ huy Song Nhi.
Cho nên sau khi Trần Tiểu Cửu nói chuyện xong với Hoa Như Ngọc, liền phi như bay vào phòng ngủ của Hoa Như Ngọc, để Đan Nhi không bắt được mình, để lại gánh nặng cho Hoa Như Ngọc ----- nàng không phải muốn làm vợ cả của Tiểu Cửu ta sao? Ngay cả nha đầu Đan Nhi cũng không trị được, nàng còn là vợ cả gì chứ? Rõ ràng để Nguyệt Thần tỷ tỷ làm vợ cả được rồi.
- Tiểu Cửu thối, đừng có chạy, chàng đứng lại cho ta, ta quất chết chàng.
Thủ pháp của Đan Nhi rất nhanh, cái roi trên tay không hề run rẩy, quất về phía mông Tiểu Cửu, tuy võ công của Đan Nhi bình thường, công phu roi lại luyện rất thành thục, đây đều là nhờ bình thường đánh Tiểu Cửu mà luyện ra, đánh nhiều thành quen tay.
Hai má Hoa Như Ngọc đỏ ửng, tâm hoảng ý loạn, trong đôi mắt lạnh lùng diễm lệ có sự oan ức và giận dữ, nhưng không thể phát tác ra ngoài.
Thấy Đan Nhi rút roi ra không hề lưu tình, Hoa Như Ngọc thi triển Thiên Thủ Quan Âm (quan âm nghìn tay), siết chặt đầu roi trong tay, lấy lòng nói:
- Đan Nhi, bớt nóng đi, có gì từ từ nói chuyện.
- Muội sao có thể nói chuyện chứ?
Khuôn mặt xấu hổ và giận dữ của Đan Nhi đỏ lên như hoa hồng, đôi mắt tròn xoe ngập nước, rất mê người.
Cái roi bị Hoa Như Ngọc nắm chặt, Đan Nhi không rút ra được, tức đem bím tóc ném xuống, hung hăng dậm chân, nhìn khuôn mặt xấu hổ của Hoa Như Ngọc, ủy khuất nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Tiểu Cửu tâm địa không trong sáng, thích làm càn, ức hiếp muội, Hoa tỷ tỷ, tỷ sao lại vẽ đường cho hươu chạy như vậy? Tỷ không phải vợ cả của Trần gia sao? Vợ cả phải có dáng vẻ của vợ cả chứ, cũng không thể cậy thế vợ cả để ức hiếp một vợ bé như muội chứ? Thật tức chết đi được.
Song Nhi, Chu Mỵ Nhi đều chạy tới, Song Nhi khuyên nhủ nói:
- Tỷ tỷ, cũng không thể nói Cửu ca ức hiếp tỷ được, tỷ là vợ danh chính môn thuận của Cửu ca, ngủ cùng Cửu ca, vẫn là việc thiên kinh địa nghĩa, sao còn có thể nói là ức hiếp tỷ được?
- Hắn…hắn chính là ức hiếp ta.
Đan Nhi nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Hoa Như Ngọc, cáu giận nói:
- Ai không biết tâm tư của hắn, ta bình thường lợi hại, tính tình nóng nảy, ta lại phản đối hắn và con hồ ly Lý Nhạc Thanh kia tằng tịu với nhau, trong lòng đương nhiên nhìn ta không thấy thuận mắt, muốn tìm cơ hội trừng trị ta.
- Hừ…, lần này Hoa tỷ tỷ ra mặt, cùng với Tiểu Cửu ép ta đi vào khuôn khổ, ta..ta tuyệt không thể khuất phục, ta phải quất vào mông hắn, xem hắn còn dám tìm ta nữa không.
Chu Mỵ Nhi, Song Nhi nghe thấy Đan Nhi kêu gào ở đó, khóc dở cười dở: Nha đầu này giống như một cây ớt, thật là khó thu phục.
Hoa Như Ngọc rơi vào khó xử, mình tuy là vợ cả, cũng phải lấy lý phục nhân, không thể dựa vào thân thủ của mình tốt, mà chế phục Đan Nhi, trói muội ấy lên giường với Tiểu Cửu được? Trước tiên đừng nói mình không làm ra được những việc đó, chính là Tiểu Cửu không đành lòng.
Như vậy cũng không tính song phi à, rõ ràng là cường gian.
Hoa Như Ngọc không biết làm sao, đành giả bộ tươi cười, khuyên bảo nói:
- Đan Nhi, muội lại đùa giỡn rồi, Tiểu Cửu đâu có nỡ bắt nạt muội chứ, trong lòng Tiểu Cửu thực ra thương muội nhất đó.
- Thương muội?
Đan Nhi bĩu môi, nói:
- Đâu có thương muội? Muội không cảm thấy.
Hoa Như Ngọc bị câu hỏi lại của Đan Nhi làm ngây người, không biết nên trả lời thế nào cho phải, nàng dù sao cũng là lãnh binh tác chiến, thời gian ở nhà rất ngắn ngủi, không thể nhận thức chu toàn.
Chu Mỵ Nhi thấy cái khó của Hoa Như Ngọc, hé miệng cười, tiếp lời nói:
- Hoa muội muội nói không sai, giữa tỷ muội chúng ta cũng không có người ngoài, vậy chúng ta cứ nói trắng ra! Đan Nhi, ta hỏi muội, muội phải thật lòng trả lời ta chứ? Muội nói, muội có dịu dàng nhu thuận như Song Nhi không?
Đan Nhi liếc mắt nhìn Song Nhi một cái, hừ nói:
- Song Nhi biết nịnh nọt, muội đương nhiên không bằng muội ấy ở điểm này.
Trong lòng thấy đắng.
- Nịnh nọt cái gì chứ?
Song Nhi lắc eo, điềm đạm phản bác nói:
- Cửu ca là tướng công của muội, muội nhẹ nhàng một chút với tướng công, là nên làm mà.
Chu Mỵ Nhi lại nói:
- Đan Nhi muội, muội có nữ công được như Tuệ Nương không?
- Tuệ Nương lại biết làm quần chữ T, lại có thể làm áo ngực, lại biết may quần áo, muội đâu có theo kịp được tỷ ấy?
Đan Nhi thở nặng nề.
Chu Mỵ Nhi lại nói:
- Thế muội có vóc người đẹp như Tiểu Đường muội muội không? Ngực của muội, mông của muội, eo của muội có đầy đặn mỹ mãn như Tiểu Đường muội muội không?
Đan Nhi bất đắc dĩ , cúi đầu nói:
- Tiểu nha đầu đó ăn nhiều như vậy, cũng không béo, cho dù có béo, cũng chỉ béo vào ngực và mông, ghen tỵ chết đi được, muội đâu có thể so sánh với muội ấy.
Tiểu Đường muội muội nếu nghe được câu này, nhất định sẽ rất vui mừng, đáng tiếc nàng đang ở Hàng Châu xa xôi, không thể nghe thấy.
Chu Mỵ Nhi lại ép hỏi:
- Đan Nhi muội muội, ta lại hỏi muội, muội có võ công giỏi như Hoa muội muội không? Có thể lãnh binh tác chiến, độc bá một phương không?
Đan Nhi lại cười khẽ, thè lưỡi, cái miệng vểnh lên nói:
- Muội không có bản lĩnh đó, học chút võ công cũng không xong, sau khi cùng Tiểu Cửu hòa hợp, võ công trái lại còn bằng tám phần trước kia, nghĩ đến đều cảm thấy tức! Lẽ nào muội luyện là đồng tử công? Không thể phá được?
Lời nói vô chỗ cố kỵ nói ra, chỉ khiến mọi người ồ lên cười: Đan Nhi có lúc ngang ngược đến đáng yêu.
Chu Mỵ Nhi lại chỉ vào mình, cười hỏi Đan Nhi:
- Muội muội ngoan, vậy muội cảm thấy kinh doanh thế nào? Có lợi hại như tỷ không?
- Muội ...muội đâu có biết kinh doanh.
Đan Nhi lại thè lưỡi, khẽ cười, oán giận nói:
- Muốn muội kinh doanh, không ngoài một năm, chúng ta đều táng gia bại sản, ăn không khí rồi.
Mọi người lại được một trận cười vang.
Chu Mỵ Nhi so sánh một vòng, mới hỏi Đan Nhi nói:
- Muội muội ngoan, các vị tỷ muội chúng ta ai cũng có sở trường, tỷ tỷ hỏi muội, muội có sở trường gì nói ra để các tỷ muội nghe xem?
- Muội…muội có…
Đan Nhi nói đến đây, chợt giật mình, khuôn mặt trắng nõn chuyển sang đỏ hồng, mặt co mày cáu! Nàng chợt phát hiện, bản thân ngoài tính tình nóng nảy, nhỏ nhen, ghen tỵ, còn thật không có ưu điểm gì có thể nói ra, chỉ là nghĩ một lúc như vậy, chợt thấy hoảng sợ.
- Muội..muội hình như không có điểm tốt gì! Vậy…Tiểu Cửu sao lại lấy muội chứ?
Đan Nhi bùm một cái ngồi lên ghế, u oán cúi đầu.
Mắt thấy Chu Mỵ Nhi hỏi mấy câu mà đã chế phục được Đan Nhi, khiến nàng an định lại, Hoa Như Ngọc cũng không thể không khâm phục ngôn ngữ sắc bén của Chu Mỵ Nhi, đầu óc linh hoạt,
Lúc này, Hoa Như Ngọc biết là lúc mình ra sân, nàng hắng giọng một cái, bỡn cợt nói:
- Đan Nhi, cái này còn phải nghĩ sao? Muội có cá tính, sống rất chân thật, trong cuộc sống không thiếu tiếng cười, rất có thể khiến Tiểu Cửu vui vẻ, còn có thể chơi đùa với Tiểu Cửu! Đây còn không phải ưu điểm của muội sao?
- À?
Đan Nhi chợt vụt sáng đôi mắt, nhíu mi nói:
- Hoa tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy? Tỷ nói đó là muội sao? Muội đâu có được như vậy chứ?
Hoa Như Ngọc nói:
- Hihi…, trong mắt Tiểu Cửu, tính tình nóng nảy của muội chính là có cá tính, sự ghen tị của muội chính là sống chân thật, sự nhỏ nhen của muội chính là khôi hài, về việc muội dùng roi quất huynh ấy, đó chính là đùa giỡn với huynh ấy, cho nên à, trong tỷ muội chúng ta, Đan Nhi muội muội ưu điểm của muội rất nhiều, cũng khiến Tiểu Cửu vui nhất! Đáng tiếc bản thân muội chính là không hay biết gì thôi.
Hoa Như Ngọc hao hết tâm tư, cuối cùng cũng biện ra được một đống những lời nói dễ nghe.
- Thật vậy sao?
Đan Nhi nghe xong không khỏi nín khóc mà mỉm cười, vỗ tay, nhẹ nhàng nói:
- Hóa ra trong mắt Tiểu Cửu muội có nhiều điểm tốt vậy à? Thật tốt! Nhưng…
Nàng do dự môt lát, mới thưa dạ nói:
- Nhưng đầu óc Tiểu Cửu có phải là ngốc nghếch rồi không? Tại sao các tật xấu của muội trong mắt Tiểu Cửu lại trở thành ưu điểm được chứ?
- Đan Nhi muội muội thật là ngốc.
Chu Mỵ Nhi ấn vào cái trán trơn bóng của Đan Nhi, quở trách nói:
- Đó và vì Tiểu Cửu yêu muội nha, yêu một người như muội, phải bao dung tất cả của muội, yêu ai yêu cả đường đi, muội hiểu không?
- À..hóa ra là vậy.
Đan Nhi mở to đôi mắt trong sáng bắn ra ánh hào quang hưng phấn, vui mừng nói :
- Không ngờ Trần Tiểu Cửu lại tốt với muội như vậy, các tỷ không phân tích giúp muội, muội vẫn không hề biết gì! Xem ra sau này muội không nên đánh vào mông chàng nữa rồi.
Thuận tay liền ném cái roi đi, lại dậm chân vài cái, mới cam tâm.
Hoa Như Ngọc nói:
- Nhưng Đan Nhi muội lại không đủ yêu Tiểu Cửu.
- Hoa tỷ tỷ nói bậy.
Đan Nhi u oán liếc mắt, phản bác nói:
- Nếu muội không yêu Tiểu Cửu, sao có thể ở cùng chàng chứ? Tỷ đừng có chia rẽ tình cảm của muội và Tiểu Cửu.
- Vậy sao? Nhưng yêu một người cần dùng hành động để chứng minh, biết không?
Hoa Như Ngọc nói:
- Tiểu Cửu yêu muội như vậy, muội cũng nên yêu Tiểu Cửu yêu nhà yêu cả nóc! Tiểu Cửu là háo sắc, thích đa dạng, thích tỷ muội chúng ta cùng hầu hạ huynh ấy, chút yêu cầu này muội cũng không đáp ứng được, đó còn coi là yêu Tiểu Cửu sao?
- À? Cái này…muội..
Đan Nhi vô tình đã rơi vào bẫy của Chu Mỵ Nhi và Hoa Như Ngọc, cũng không nhổ ra được, trong lòng u oán nghĩ: đúng vậy! Nếu mình không cùng Hoa muội muội hầu hạ Tiểu Cửu, chẳng phải là chứng minh mình không đủ yêu Tiểu Cửu sao?
Đan Nhi suy nghĩ một lát, mới đỏ mặt, thấp giọng nỉ non nói:
- Vậy…vậy được thôi! Vì Tiểu Cửu, muội…muội đồng ý…
Trong lòng Hoa Như Ngọc mồ hôi rớt xuống, hướng ánh mắt cảm kích tới Chu Mỵ Nhi, lúc này mới kéo Đan Nhi đang xấu hổ đi vào phòng ngủ.
- Đan Nhi, muội…không ngờ lại đồng ý rồi?
Trần Tiểu Cửu lúc này đã lột sạch quần áo, nằm trong chăn đợi Hoa Như Ngọc tới thân thiết, trong lòng không ngờ Hoa Như Ngọc thật sự có thể làm Đan Nhi đồng ý, lúc này thấy Hoa Như Ngọc dẫn Đan Nhi vào, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Làm sao? Không hoan nghênh ta sao? Huynh nghĩ ai cũng thích hầu hạ huynh sao?
Đan Nhi hai má nóng bỏng, quay đầu bước đi.
Hoa Như Ngọc vội vàng ngăn Đan Nhi lại, cười hì hì nói:
- Yêu ai yêu cả đường đi đó.
Đan Nhi chu cái miệng nhỏ lên, nhìn Trần Tiểu Cửu, nói:
- Hắn không hoan nghênh muội, muội ở đây làm cái gì?
- Ai nói là ta không hoan nghênh muội?
Trần Tiểu Cửu cũng không để ý mình có mặc quần áo không, bật dậy xuống giường, ôm Đan Nhi lên giường, khiến nàng ngồi vào trong lòng hắn, cười nói:
- Cửu ca vừa rồi là vui quá nên hơi bối rối thôi, niềm vui bất ngờ..muội hiểu không? Không tin, muội cảm nhận cẩn thận một chút, ta có phải là có gì khác với vừa rồi không?
Đan Nhi đỏ mặt, bàn tay véo lấy eo của Tiểu Cửu, cúi đầu, gắt giọng:
- Còn có thể có gì không giống? Cái thứ tồi tệ kia của chàng lại đội lên ta rồi, có chút khó chịu.