Siêu Cấp Gia Đinh Chương 865: Đêm trăng mị tình.

Hiệp ước giữa Nguyễn Lương và Trần Tiểu Cửu đã đạt được, hai bên đều rất hài lòng, liền bắt đầu lại nâng ly cạn chén.

Trong lòng Đan Nhi, Song Nhi, và Hoa Như Ngọc đều rất vui mừng, không ngừng mời rượu Nguyễn Lương. Nguyễn Lương được sủng ái mà lo sợ, lại không ngừng đáp lễ.

Mấy ngọn nến lần lượt được thay đổi, Trần Tiểu Cửu, Chu Mị Nhi, Độc Hoàng ba người họ vẫn ở một bên.

Trần Tiểu Cửu và Chu Mị Nhi nhàn rỗi, ánh mắt đưa tình, tay kéo tay, hai chân kẹp chặt vào nhau ở một chỗ, cùng ngọt ngào uống chén rượu giao bôi, giữa cảnh đầy tình ý, gần như có thể dính vào nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chỉ có Độc Hoàng cô độc một mình ngồi đối diện với Trần Tiểu Cửu, gương mặt kiều mỵ, thuần khiết tràn ngập sự cô đơn tĩnh mịch.

Đôi mắt quyến rũ của nàng ngước nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía ngồi quanh đều là vợ của Trần Tiểu Cửu, chỉ có mình giống như là một người ngoài không ai phản ứng.

Độc Hoàng có cảm giác say lên não, thần trí có chút hỗn loạn, lén nhìn Trần Tiểu Cửu và Chu Mị Nhi, thấy dáng vẻ thân mật của hai người này, liền thấy phiền não, giống như có vô số con kiến bò vào lục phủ ngủ tạng và não mình, không kìm nổi muốn phát tiết ra ngoài.

Nàng bưng chén rượu lên, không ngừng uống rượu. Một lát, một bình Ngọc Dao xuân đều bị nàng uống cạn không còn chút nào.

Trần Tiểu Cửu liếc mắt thấy dáng vẻ điên cuồng uống rượu của Độc Hoàng, trong lòng thầm cảm thấy có chút kỳ lạ: Độc Hoàng tỷ tỷ từ khi nào lại thích uống rượu tới mức này rồi? Hay là gặp chuyện gì không vui?

Độc Hoàng mở vò rượu thứ hai, ngửa đầu uống cạn, ánh mắt mê ly nhìn lên, thấy đôi mắt thâm thúy của Trần Tiểu Cửu đang nhìn chằm chằm mình.

Đôi mắt đó dịu dàng trong suốt, mê người vô cùng, càng là đôi mắt mê người nhìn lại, trong lòng Độc Hoàng càng cảm thấy lo lắng, không kìm nổi mà gắt:

- Nhìn gì mà nhìn? Cả bàn đều là vợ thân yêu của ngươi, ngươi nhìn ta, rút cuộc có rắp tâm gì?

Trần Tiểu Cửu bị Độc Hoàng làm cho lúng túng, xấu hổ cúi đầu, nói với Chu Mỵ Nhi:

- Độc Hoàng tỷ tỷ say rồi, lại nói lời say.

Độc Hoàng thấy Trần Tiểu Cửu cúi đầu, không nhìn nàng nữa, trong lòng càng thấy oán giận, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ rực của Tiểu Cửu, sẵng giọng :

- Thế nào? Bị ta khám phá ra ý đồ bất lương của ngươi, ngươi chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn ta, phải không?

Hả?

Trần Tiểu Cửu bị Độc Hoàng làm cho có chút chật vật, không biết nên trả lời thế nào.

Chu Mị Nhi tươi như hoa, dịu dàng nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ uống nhiều rồi, Mị Nhi đỡ tỷ về phòng nghỉ ngơi nhé.

Độc Hoàng nhìn đôi mắt quyến rũ xinh đẹp của Chu Mỵ Nhi, mới ý thức được mình nói sai rồi, ợ một hơi, lại thở dài nói:

- Ta…ta uống nhiều rồi, ta phải đi ra ngoài hít thở, các người cứ mặc ta.

Mùi rượu dâng lên, khiến đôi môi nàng đỏ mọng, lắc eo chạy ra ngoài.

Mị Nhi nhìn bóng dáng kiều mỵ "chạy đi" của Độc Hoàng, lông mày nhíu lại:

- Độc Hoàng tỷ tỷ hôm nay thật kỳ lạ, sao lại nói những lời khó hiểu như vậy?

Trần Tiểu Cửu ấp úng, trả lời qua loa một câu.

Mị nhi kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, không thuận cũng không buông hỏi:

- Muội cảm thấy Độc Hoàng tỷ tỷ giống như là một tiểu cô nương vậy, càng lớn càng trẻ, thoạt nhìn giống như còn thanh xuân hơn cả muội? Tiểu Cửu, huynh thấy Độc Hoàng tỷ tỷ có phải có chút động lòng?

Trong lòng Trần Tiểu Cửu toát mồ hôi: Mỹ nữ ai không thích chứ! Huống hồ Độc Hoàng tỷ tỷ vừa dịu dàng, lại hiền thục, có bản lĩnh, lại là một mỹ nữ quan tâm mình thật lòng phát ra từ phế phủ.

- Mị nhi, lúc này, trong lòng ta chỉ có muội, chúng ta cùng nhau uống rượu giao bôi đi.

Trần Tiểu Cửu nói lời êm tai, khiến Mị Nhi mừng như rơi trong sương mù, hạnh phúc lên tận trời, lại triền miên thân mật cùng hắn.

Hắn tuy dỗ được Mị nhi vui vẻ, nhưng trong đầu lại luôn hiện ra dung nhan quyến rũ của Độc Hoàng, trong đôi mắt hàm chứa sự u oán, không chớp mắt chăm chú nhìn mình, tựa như đang chờ mong được một phụ nhân thương yêu, chiều chuộng.

- Ai dà, ta đau bụng quá, ta muốn ra ngoài.

Trần Tiểu Cửu tìm cớ, đem Mị Nhi đang đắm chìm trong hạnh phúc ra khỏi ngực, giả bộ nghiêng ngả lảo đảo, đi ra đại sảnh.

Hắn vừa rồi thấy Độc Hoàng còn chưa về phòng ngủ, mà chạy ra ngoài cửa, thầm nghĩ Độc Hoàng rút cuộc có thể đi đâu?

Hẳn sẽ không rời phủ trước chứ?

Trần Tiểu Cửu chạy ra nhà vệ sinh kêu vài tiếng, cũng không thấy Độc Hoàng trả lời, lại men theo con đường đi về phía hậu hoa viên tìm.

Lúc này đã là trung tuần tháng năm, trong hậu hoa viên một mảng màu xanh, gió nhẹ mang theo xuân ý dạt dào thoảng qua, trong sự sảng khoái mang theo chút mát mẻ, thấm vào ruột gan.

Trần Tiểu Cửu mắt có thể nhìn trong bóng tối, đi vài bước vào hậu hoa viên, liền thấy Độc Hoàng đang đứng dựa vào cái đình bên hồ hoa sen, thưởng thức bóng đêm vô tận.

Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu qua từng khe lá, sương nặng nề, hiện lên bên trong hồ sen, những chiếc lá xanh nhạt lơ lửng trên mặt nước, trầm ngâm an tường bên trong mộng của ánh trăng.

Nhìn xa xa, bóng dáng quyến rũ thanh thoát của Độc Hoàng giống như một cây liễu trong đêm, lay động lả lướt, như đang đón gió, cô độc không nơi nương tựa thật đáng thương.

Trần Tiểu Cửu lặng yên không một tiếng động đi tới, nghe thanh âm kiều mỵ của Độc Hoàng truyền tới:

- Ngươi không ôm vợ uống rượu giao bôi, chạy tới đây làm gì?

Trong lời nói mang theo sự oán giận, còn có cả hương vị mê người.

- Ta lo Độc Hoàng tỷ tỷ uống nhiều, sẽ lạc đường.

Trần Tiểu Cửu vội đi tới, thấy Độc Hoàng lung lay sắp đổ, vội vàng kéo cánh tay nàng, không để nàng ngã xuống.

Độc Hoàng vừa rồi uống không ít rượu, lúc này cảm giác say đã dâng lên, đầu óc mờ mịt, có chút chếnh choáng, tay Trần Tiểu Cửu giơ tới, nàng mơ mơ màng màng, vừa vặn ngã vào lòng hắn, bị hai tay hắn ôm chặt lấy eo.

Độc Hoàng cả người bủn rủn, dịu dàng dựa sát vào ngực Trần Tiểu Cửu, thuận tiện để hắn dựa vào cột trụ của hành lang, mắt lờ đờ, u oán nói:

- Ngươi ôm ta làm gì? Cũng không sợ vợ yêu của ngươi ghen sao? Ta…ta không phải vợ ngươi, không thể để ngươi ôm, mau …mau buông ta ra.

Trần Tiểu Cửu đâu để Độc Hoàng ngã sấp xuống, cũng không để ý Độc Hoàng giãy dụa ra một cách vô lực, chịu đựng sự hoảng loạn trong lòng, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại, quyến rũ của nàng.

Độc Hoàng đứng không vững, dựa sát vào Tiểu Cửu, bộ ngực đầy đặn ép chặt lại, bụng cũng sát lại, chỉ cách hai lớp quần áo, có thể cảm nhận được sâu sắc cơ thể mềm mại quyến rũ đầy co dãn của nàng, thật có thể mê mẩn lòng người.

Dáng người Độc Hoàng thon dài, chỉ thấp hơn Tiểu Cửu một cái trán.

Nàng ngửa đầu, ánh mắt mê ly nhìn Tiểu Cửu, bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Cửu có thể đọc được sự kỳ vọng và mềm dịu ẩn giấu trong đôi mắt của nàng.

Độc Hoàng nũng nịu thở ra, một hơi thở mềm mại hàm chứa mùi rượu, phả vào mặt Tiểu Cửu, khiến hắn ngứa ngáy, cúi đầu, thuận thế nhìn xuống cổ áo, có thể thấy khe giữa bộ ngực, trắng nuột tới mê người.

- Tiểu Cửu, ngươi nhìn đi đâu vậy?

Độc Hoàng lay động, tay nhỏ đưa lên, vô lực che cổ áo.

- Độc Hoàng tỷ tỷ, ta muốn nhìn…

Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng không biết xấu hổ mà nhẹ giọng, Độc Hoàng trong lòng mềm nhũn, buông tay, để ánh mắt tham lam của Tiểu Cửu rọi vào.

Cơ thể hai ngươi sát lại nhau, Tiểu Cửu muốn không nổi dậy phản ứng cũng thật khó khăn.. Hắn có thể khống chế được trái tim mình, lại không điều khiển được sức mạnh của tiểu Tiểu Cửu kia, cái đồ xấu xa đó tham lam lớn lên, chống ở bụng mềm mại của Độc Hoàng, nhẹ nhàng tiến đi, lại cấp ngược lại sự khó chịu cho hắn.

Sự khó chịu ở nơi đó khiến Trần Tiểu Cửu không dám tùy ý nhúc nhích, sợ dục hỏa đốt người, nhưng chính là bụng như vậy cũng dị thường…

- Tiểu Cửu, ngươi quả nhiên là nhân cơ hội tỷ tỷ uống say, ức hiếp tỷ tỷ.

Độc Hoàng cười quyến rũ một cái, dùng đầu gối đỡ lấy cái đòn dài kia của Tiểu Cửu, u oán nói:

- Ngươi dám làm xằng làm bậy, cẩn thận tỷ tỷ hung hăng chống lại, khiến ngươi hối không kịp.

Trần Tiểu Cửu cũng biết Độc Hoàng không đánh mất lý trí, dựa theo tính cách của nàng, tuyệt không để mình phạm vào khuôn khổ, thuận thế buông lỏng cánh tay ra khỏi eo của Độc Hoàng, cười khổ nói:

- Như vậy tốt rồi chứ? Ta không ôm tỷ, tỷ cũng đừng dính lại ta, chúng ta dễ nói chuyện.

- Ngươi..sao ngươi lại nghe lời ta như vậy? Sự phong lưu dành cho Hỗ tam nương đi đâu rồi? Bị chó ăn rồi sao?

Độc Hoàng u oán mắng một câu, khí huyết dâng lên, hơi rượu bốc lên não, quay ngươi, nôn mửa ra, cả người mềm mại ngã xuống.

Trần Tiểu Cửu đương nhiên không thể để Độc Hoàng tùy ý ngã xuống, lập tức đỡ lấy eo nàng.

Độc Hoàng dùng sức, cái mông đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên, gắt gao chía vào cái cọc gỗ cao ngất của Tiểu Cửu.

Sự tiếp xúc thân mật sau say rượu này, khiến trong đầu Tiểu Cửu như bị điện giật, hắn vốn có thể né tránh, nhưng cột trụ lạnh như băng chặn phía sau hắn, chỉ có thể để cái mông mềm mại của Độc Hoàng gắt gao gắn vào nơi nam tính dữ tợn của mình.

Thân hình Độc Hoàng cao gầy, nhưng da thịt trên mông lại đầy đặn, lại khom người, bộ mông mượt mà đẫy đà, co dãn gấp mười, trong nháy mắt khí huyết của Trần Tiểu Cửu dâng lên quay cuồng, đầu óc không khống chế nỗi ý loạn tình mê.

Độc Hoàng vốn có cảm giác say lên, muốn nôn ra, nhưng trong nháy mắt, sự tê dại kia từ bụng dâng lên dầu, khiến nàng tỉnh táo ra nhiều, hơi rượu đã tiêu đi phân nửa, mà nàng chưa từng chịu sự khiêu khích này, thể nghiệm được sự cứng rắn ở mông, trong nháy mắt cương lên ở đó, không biết nên phản ứng thế nào.

Nàng muốn né ra, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự lý trí, cơ thể vẫn như cũ duy trì tư thế gợi cảm xoay người, cây gậy sắt tham lam kia dán chặt vào cặp mông đầy đặn của mình cũng cứng rắn tiến vào nó, mà cái thứ kia cũng gần như con rắn thè lưỡi ra, chủ động muốn chui vào mông mình.

Lúc này, Độc Hoàng ý thức được vô cùng tỉnh táo, nhưng không nỡ né tránh, sự kích thích sinh ra trong nháy mắt khiến trong lòng nàng mềm yếu vô cùng, cơ thể cũng mềm nhũn vô lực, nàng quay lại nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của Tiểu Cửu, nũng nịu thở hổn hển, nói:

- Ta không nỡ bỏ ra, ngươi không thể giúp ta giải thoát sao? Từ khi nào ngươi trở nên lề mề như vậy?

Sau khi nói xong, mới có chút hối hận, ý của nàng là muốn Tiểu Cửu chủ động một chút, chủ động buông nàng ra, nhưng, lại có một loại khác, khích lệ Tiểu Cửu nhân cơ hội theo ám hiệu của mình mà ăn luôn.

Độc Hoàng tuy ý thức được nghĩa khác trong lời nói của mình, nhưng nàng lại không muốn giải thích, ánh mắt như nước, ngắm nhìn Tiểu Cửu, bất an nhìn xem Tiểu Cửu lựa chọn thế nào.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/sieu-cap-gia-dinh/chuong-863/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận