Tên tùy tùng này lại cười gian, nói tiếp:
- Nữ tử Đại Kinh ai cũng xem trọng trinh tiết như tính mạng của mình. Cho nên An Ninh công chúa chắc chắn còn là xử nữ. Không bằng Vương tử hưởng dụng trước một lần đi? Dù sao toàn bộ một ngàn dũng sĩ này đều là người của chúng ta, tuyệt đối không có ai dám tiết lộ phong thanh gì đâu. Còn An Ninh công chúa thì chắc chắn sẽ xấu hổ không dám nói ra chuyện này đâu.
Thác Bạt Vương tử trầm tư một lúc lâu rồi cười lạnh nói:
- Ngươi thật đúng là to gan. Lời nói khốn kiếp này mà cũng dám nói ra miệng!
Gã tùy tùng cả kinh, sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất:
- Tam Vương tử, nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Ngài hãy coi như nô tài chưa từng nói qua những lời này đi!
- Hừ hừ, ngươi là đồ ngu! Cần gì phải vì chuyện này mà mạo hiểm như thế?
Đôi mắt Thác Bạt Khuê thấp thoáng ánh nhìn âm hiểm:
- Chờ khi Phụ vương qua đời, ta lên kế thừa Vương vị thì An Ninh công chúa này đương nhiên chính là của ta rồi! Cần gì phải vì một tấm thân xử nữ mà mạo hiểm như thế?
Ở Hung Nô, nếu Thiền Vu đã chết thì khi con lên kế thừa Vương vị có thể lấy người thiếp yêu của cha mình làm vợ. Phong tục này người Hung Nô đều chấp nhận, hơn nữa, lâu dần thành tập quán. Gã tùy tùng lập tức như bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra tia cười âm hiểm.
Nhưng bọn chúng không ngờ tới là, An Ninh công chúa sớm đã không còn là xử nữ. Hơn nữa, kẻ có được tấm thân xử nữ của nàng lại đang đứng ngay bên ngoài trướng bồng của bọn chúng!
"Súc sinh! Một đám súc sinh!" Triệu Tử Văn nghe những lời nói dơ bẩn của bọn chúng mà tức giận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt. Ngay lúc này đây, hắn quả thực là muốn mang Hổ Đầu Thương giết chết ngay hai kẻ tiểu nhân âm hiểm này trong trướng bồng.
"Ta tuyệt đối không thể để An Ninh rơi vào trong tay những kẻ súc sinh này được. Không thể, tuyệt đối không thể!" Trong lòng Triệu Tử Văn âm thầm hạ lời thề. Nhớ tới đôi mắt u oán của An Ninh, trong lòng hắn lại không kìm nổi nỗi đau xót.
Triệu Tử Văn một lần nữa đi về phía xa xa, chờ khi buồn ngủ bèn trở về lại trướng bồng ngủ nhưng có làm sao hắn cũng không ngủ lại được.
Cách đó không xa đang có một người chậm rãi đi lại. Chính là người đã dùng thiết quyền làm binh khí, Trương Dần! Y đã hiển lộ công khai, không còn ẩn mình trong bóng tối nữa.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comTrương Dần thấy tâm trạng hắn không tốt, vẫn cho rằng nguyên nhân là vì đi đường mệt nhọc. Y mang tới một bầu rượu và hai cái chén, mỉm cười nói:
- Triệu tướng quân, không bằng chúng ta uống thêm hai chén rượu, ngủ một giấc, giữ cho bản thân mình thần thanh khí sảng, toàn bộ mỏi mệt sẽ tiêu tán!
Triệu Tử Văn cười khổ nói:
- Ta cũng không cảm thấy mệt nhọc. Chỉ là có chút phiền lòng thôi.
Trương Dần tuy rằng không biết rõ kế hoạch cụ thể của hắn. Nhưng nỗi lòng của An Ninh công chúa đối với Triệu tướng quân thì y lại có cảm nhận thấy. Y hạ giọng nói:
- Tướng quân có phải là vì việc An Ninh công chúa bị gả đi xa không?
Triệu Tử Văn tiếp nhận một chén rượu, nâng chén lên dốc không sót một giọt, chậm rãi đọc:
- Sáng nay có rượu sáng nay say. Chuyện ngày mai để đến ngày mai lo.
Hắn thật sự không nghĩ được ra biện pháp nào tốt cả, chỉ đành biết lấy rượu ra giải sầu.
Trương Dần cũng thầm khen Triệu tướng quân văn tài xuất chúng, cũng theo hắn uống hết một ly.
------------------------
Doanh trại của Hung Nô và Đại Kinh đóng bên cạnh một dòng sông nhỏ, nước sông chảy giữa hai bờ len lỏi qua đám cự thạch. Giữa sông, lục bình tươi tốt, nước sông càng làm xanh thêm lá lục bình, ánh lên màu tươi sáng. Nước sông xen lẫn màu đá làm nên sự đối lập mãnh liệt khiến người ta run sợ và tâm thần dao động. Ngay đầu thượng lưu, núi cao và hiểm trở, vách núi sừng sững. Đứng ở nơi này mới nhận thấy thế cục, nước chảy róc rách, cây rừng xanh tươi, xuống thêm chút nữa còn lại là những mờ mịt hoang dã, phóng mắt dõi ra xa lại thấy những dãy núi phập phồng.
Triệu Tử Văn nhìn dòng sông phản chiếu ánh sao, đột nhiên, trong nước sông lại nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đi tới.
Trương Dần vẫn không quên nhắc nhở An Ninh công chúa, nên ôm quyền lớn tiếng nói:
- Hạ quan tham kiến công chúa!
Triệu Tử Văn chậm rãi xoay người, có chút không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tràn đầy u oán của An Ninh công chúa.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Ninh công chúa dưới ánh sáng chiếu rọi tràn ngập u oán. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Triệu Tử Văn đứng gần nàng như thế. Nhìn bộ dạng nàng thấy tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Cả ngày bôn ba đã khiến khuôn mặt nàng tái nhợt. Nhìn qua, dáng vẻ xinh đẹp mệt mỏi kia lại có phần hấp dẫn càng làm người ta thấy mê mẩn.
Triệu Tử Văn lãnh đạm nói:
- Công chúa, ở đây gió lớn. Nàng mau vào trong trướng bồng đi.
Trương Dần rất thức thời, lặng yên rời đi. Hạng An Ninh thấy mũi cay cay, khẽ nói:
- Thiếp không muốn đi vào. Thiếp chỉ muốn nhìn chàng thêm nhiều hơn chút nữa. Có lẽ sau này thiếp sẽ không thể nhìn thấy được nữa.
Hiện giờ, Triệu Tử Văn không thể hứa hẹn được gì với nàng cả. Hắn cũng không biết có thể giải cứu An Ninh thành công hay không. Hắn chỉ đành trầm mặc không nói gì.
Ánh mắt Hạng An Ninh đột nhiên dừng lại ở một đóa hoa bách hợp màu trắng bên bờ sông, thật lâu mà không muốn rời đi.
- Thiếp muốn....ngửi mùi hương hoa tự do quá...
Trong lòng Triệu Tử Văn run lên, dâng lên nỗi thương tiếc sâu sắc. Hắn bước nhanh đến bên đóa hoa bách hợp đang nở rộ.
- Văn, chàng mau tới đây. Thiếp nói tùy tiện vậy thôi.
Hạng An Ninh trong lòng vừa mừng vừa sợ. Nàng sợ hắn đột nhiên không cẩn thận lại rơi xuống dòng sông đang chảy xiết.
Triệu Tử Văn chậm rãi đi đến trước đóa hoa bách hợp, định hái nó một cách thật cẩn thận. Bỗng nhiên, hắn bị trượt chân, thuận thế ngã nhào xuống dòng nước, làm cho tiểu công chúa hoảng sợ thét lên. Nhưng Triệu đại nhân cũng không phải là kẻ chỉ có hư danh. Chân còn lại của hắn đã kịp đạp lên một cái, xoay tròn duyên dang trên không trung, tiêu sái dừng lại bên cạnh Hạng An Ninh.
Khi phát hiện hai bàn tay hắn trống trơn, Hạng An Ninh hơi thất vọng. Nhưng cuối cùng chỉ cần Tử Văn an toàn là được rồi! Khi nàng vô tình ngẩng đầu lên, mới phát hiện khuôn mặt cương nghị của Tử Văn toát ra nụ cười thản nhiên, cành hoa bách hợp đang được hắn ngậm trong miệng.
Triệu Tử Văn ngưng thần nhìn tiểu công chúa, đưa đóa hoa bách hợp cho nàng, nói:
- An Ninh, ta chưa bao giờ buông tay cả. Ta sẽ cho nàng tự do!
- Thiếp biết. Thiếp biết!
Tiểu công chúa nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui sung sướng. Chỉ cần một câu nói kia của Tử Văn thì cho dù vứt bỏ tính mạng đã làm sao?!
Tiểu công chúa đột nhiên trở nên thành thục hơn rất nhiều. Trong đôi mắt đẹp của nàng sáng lên tia trí tuệ, trong lòng âm thầm hạ lời thề.
"Văn, thiếp vĩnh viễn sẽ là nữ nhân của chàng. Cho dù chết, thiếp cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào chạm đến thiếp."Sắc trời càng hôn ám, nơi nơi tro bụi nổi lên, y phục trên người cũng bị gió thổi bay tứ tung. Gió lạnh luồn lách qua quần áo tấn công cơ thể các binh lính.
Bốn phía trướng bồng đều nổi lên lửa trại. Triệu Tử Văn nhìn Hạng An Ninh nói:
- An Ninh, bên ngoài lạnh lắm. Mau trở về trướng bồng ngủ đi. Chuyện khác để từ từ ta giải quyết!
Hạng An Ninh nhu thuận gật đầu, sắc mặt hồng lên, bước vào trong trướng bồng.
Nhìn An Ninh công chúa đã có khát vọng cầu sinh, Triệu Tử Văn sao có thể dễ dàng buông tay, để mặc kệ nàng cho được. Bất kể là dùng biện pháp gì cũng phải cứu cho được An Ninh!
Đội ngũ chậm rãi tiến thêm hai ngày nữa, đại quân đã bắt đầu đi đến những nơi không có người ở. Triệu Tử Văn phóng ngựa đến một mô đất cao, phía trước là một mảng bùn lầy, nhìn phía xa âm u tăm tối, cảnh vật khắp nơi thật hoang tàn. Mặc dù mới chỉ là buổi chiều nhưng thời tiết đã trở nên tối tăm hơn rất nhiều, tầng mây dày đặc bắt đầu tụ tập trên không trung.
Chưa tới trước Bắc quan, Triệu Tử Văn tuyệt đối sẽ không áp dụng hạ sách này! Hắn hiện giờ chỉ muốn nghĩ ra một biện pháp khác thật tốt mà thôi.
Trương Dần cưỡi ngựa theo sát bên cạnh hắn, cau mày nói:
- Triệu tướng quân, xem ra thời tiết sẽ lập tức thay đổi rất nhanh. Hay là hôm nay chúng ta nghỉ tạm ở ngay mô đất phía sau đi.
Triệu Tử Văn gật đầu. Nơi này cách Bắc quan chừng ba ngày lộ trình, cũng không cần sốt ruột đi tiếp nữa.
Càng đi về phía Bắc, càng cảm thấy giá rét. Trương Dần để cho các binh lính thủ hạ đóng quân hạ trại trên mảnh đất bằng phẳng. Trướng bồng vừa được sắp xếp xong thì đã lác đác có vài giọt mưa. Triệu Tử Văn tránh trong trướng bồng. Trương Dần mang một chậu than tới, châm lửa lên. Thời tiết phương Bắc thay đổi bất thường, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, Triệu Tử Văn mở bọc hành lý ra, cầm lấy chiếc áo trấn thủ lông điêu mà Đại tiểu thư đã chuẩn bị.
Vốn cứ cho rằng Đại tiểu thư nhiều chuyện, không ngờ là mặc thứ này lên thực sự là rất hữu dụng. Triệu Tử Văn mặc áo trấn thủ vào, nhớ tới khuôn mặt tuyệt mỹ dịu dàng như nước của Đại tiểu thư, trong lòng lập tức thấy ấm áp hơn.
Đại quân Hung Nô theo sát phía sau cũng nhanh chóng dựng trướng bồng. Bọn họ là thủy tổ của các loại lều trại trướng bồng, chỉ trong nháy mắt đã dựng xong cả trăm cái.
Lúc này, bên ngoài tiếng gió dần rít lên, ngựa phát ra từng chuỗi hí hoảng sợ. Triệu Tử Văn tiến đến khoảng cửa ra bên ngoài đã thấy trên bầu trời nửa phía Tây Bắc, một đám gió lốc đen ngòm cuồn cuộn lao tới bên này, càng lúc càng gần. Gió lốc càng lúc càng cao, sắp nối liền trời và đất. Còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng cát đá va chạm, nghe như tiếng rống giận dữ, tựa như vạn ngựa đang phi nhanh, ngàn đá đang lăn xuống. Trời rung đất chuyển, sóng cuộn núi lở, tiếng đập thùng thùng, tiếng rít chói tai bén nhọn tạo thành khí thế làm cho lòng người kinh hãi. Trướng bồng bị gió thổi, vải bạt căng bị thổi rung lên bần bật, biên độ càng lúc càng lớn.