Lý Thiên Chính biết tính cách của Triệu Tử Văn, biết hắn sẽ đáp ứng, cười nói
- Vậy ta không khách khí. Không biết Triệu huynh có thể thay ta tới Hạ phủ làm thư đồng được không?
- Phụt….
Triệu Tử Văn đang ăn cơm nghe nói phun cả ra, cả kinh nói:
- Ta thay huynh đi làm thư đồng? Không thể nào ….?
Lý Thiên Chính không nghĩ tới phản ứng của hắn lại kịch liệt như thế, nghĩ hắn không chịu đáp ứng, khuôn mặt tức giận biến sắc, căm giận nói:
- Chẳng lẽ Triệu huynh chỉ một điểm nhỏ như vậy cũng không chịu giúp ta sao, ta đã cứu ngươi từ dưới hồ lên, lại cho ngươi ở trong nhà của ta ….?
Thì ra Lý đại ca bị người ta bức bách đi làm thư đồng, mới vừa rồi nghe được ta ngâm một câu thơ, cho rằng ta có vài phần học vấn, muốn lấy ân cứu mạng bức ta thay hắn đi làm thư đồng. Nếu không phải hắn thấy ta có chút học vấn, không chừng ngay ngày mai đã đuổi ta đi. Triệu Tử Văn cười lạnh trong lòng.
Triệu Tử Văn là người có ân tất báo, việc này mặc dù Lý Thiên Chính có vài phần lợi dụng hắn, trong lòng khó tránh khỏi không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi chút nào, trả lời:
- Được, ta đáp ứng huynh, ta sẽ thay huynh đi Hạ phủ làm thư đồng.
Lý Thiên Chính sớm đoán được hắn sẽ đáp ứng, nghe xong vui vẻ cười nói:
- Vậy đa tạ Triệu huynh
Bảo Nhi biểu tình phức tạp, nhìn Triệu Tử Văn một cái, nửa vui, nửa buồn, Triệu Tử Văn bắt gặp ánh mắt này thầm khẳng định chuyện này không hẳn là tốt. Có lẽ Hạ phủ kia là nơi nguy hiểm, nhưng Triệu Tử Văn có lời mà không thể hỏi, nói ra chẳng khác nào tự nói mình nhát gan, mặc kệ thế nào, cứ đi đã.
- Lý huynh có thể giới thiệu cho ta một chút tình huống của Hạ phủ không, tại sao họ lại bắt huynh đi làm thư đồng?
Triệu Tử Văn hi vọng đến lúc đó, cho dù chết cũng phải biết tại sao lại chết
Lý Thiên Chính than thở nói:
- Triệu huynh, huynh có thật là không biết? Hạ phủ kỳ thật chính là phủ tướng quân, Hạ lão gia là tướng quân, đã chinh chiến sa trường vài chục năm, vì quốc gia lập nhiều chiến công hiển hách. Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể lão ba phần, huống chi là dân chúng bình dân chúng ta. Nhưng tất cả mọi người kính trọng nhất là cách đối xử của tướng quân với mọi người, lão không dự chính sự triều chính, từ kinh đô trở về Hàng Châu. Mấy năm trước phụ mẫu ta bị bệnh, chúng ta đến Hạ phủ mượn hai mươi lạng bạc, vì vậy bị buộc đi làm thư đồng. Kỳ thật Hạ tướng quân là người chính trực, yêu dân như con, nhưng Đại tiểu thư Hạ gia thì không giống vậy, lạnh lùng, cứng rắn, không hề thương xót, bắt ta phải đi làm thư đồng.
Hóa ra mọi việc đều là do Đại tiểu thư, nếu mình tới Hạ phủ, phải cẩn thận với nàng, Triệu Tử Văn thầm nghĩ.
Lý Thiên Chính lại nói:
- Ta nghĩ Triệu huynh hẳn là biết ta sang năm sẽ vào kinh thành đi thi, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, không có thời gian đi giúp thiếu gia Hạ phủ đọc sách. Vì vậy mới hi vọng Triệu huynh thay ta đi tới Hạ phủ làm thư đồng.
Triệu Tử Văn chủ yếu đáp ứng vì còn thiếu ân tình của Bảo Nhi, hắn vỗ vỗ vai Lý Thiên Chính nói
- Huynh cứ an tâm đọc sách, ta sẽ thay huynh đi làm thư đồng.
Bảo Nhi ánh mắt mờ mịt, hy vọng Triệu Tử Văn thay ca ca đi làm thư động, lại không hy vọng hắn tới Hạ phủ, trong lòng rối bời không biết phải nói cái gì
Triệu Tử Văn hỏi:
- Khi nào thì ta phải tới Hạ phủ nhậm chức?
- Nhậm chức? Huynh cứ nói là tới Hạ phủ làm thư đồng cho rồi
Lý Thiên Chính cười nói:
- Đại khái 2, 3 ngày nữa, ta sẽ cùng huynh tới Hạ phủ nói một tiếng với Hạ phu nhân.
Triệu Tử Văn đã ở trong nhà cỏ nửa tháng, giờ phải đi quả có điểm luyến tiếc, nơi này dù sao cũng là gia đình đầu tiên mà Triệu Tử Văn ở khi tới thế giới này. Hiện tại Triệu Tử Văn lo lắng nhất chính là Bảo Nhi, tính cách nàng nhu nhược, lưng lại đeo trọng trách nuôi dưỡng gia đình, hắn muốn trước khi đi chuẩn bị hết thảy giúp cho nàng, vì thế quay sang nói với Bảo Nhi
- Bảo Nhi, hay là muội mở một cửa hàng đi, với tài nghệ của muội, nhất định buôn bán tốt.
Bảo Nhi thở dài
- Muội cũng nghĩ tới, nhưng không có tiền.
- Muội hiện tại tổng cộng có bao nhiêu lạng bạc?
- Hơn 20 lạng, tuy nhiên đây là lộ phí chuẩn bị cho ca ca lên kinh thi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comTriệu Tử Văn suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghĩ ra được một diệu kế, cười nói:
- Từng đó bạc đủ rồi, có đại ca muội là ta, tuyệt đối sẽ không phải lo. Ngày mai chúng ta ra chợ tìm cửa hàng.
Bảo Nhi hôm nay đã lĩnh giáo sự lợi hại của Triệu Tử Văn, vô cùng tín nhiệm gật gật đầu. Lý Thiên Chính ở bên cạnh có chút lo lắng, nhưng không ngăn được sự hấp dẫn của kiếm tiền nên cũng gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chiếu sáng, tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Bên bờ Tây hồ hàng liễu cao vút, đâu đây tiếng chim hót nghe rất êm tai.
- Triệu đại ca, Triệu đại ca, dậy dậy!
Triệu Tử Văn mơ mơ màng màng, nghe thấy một thanh âm động lòng người ghé vào lỗ tai hắn gọi, còn lắc lắc tay trái hắn. Triệu Tử Văn tưởng rằng đang năm mơ, vì vậy đột nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu lên, không nghĩ tới chạm vào một cái miệng nhỏ nhắn, mượt mà. Hai người miệng đối miệng mở to mắt, đột nhiên a một tiếng, cả hai người đồng thời hét ầm lên. Thiếu nữ mặt đỏ bừng, đầu thiếu điều muốn cắm thẳng vào ngực.
Da mặt Triệu Tử Văn không mỏng như thiếu nữ, chỉ một chút đã điều chỉnh lại, cố làm ra vẻ đứng đắn nói:
- Bảo Nhi, sao muội dậy sớm vậy!
Bảo Nhi cười, mặt đỏ bừng:
- Vâng, Triệu đại ca, huynh nhanh dậy đi, chúng ta còn phải đi chợ
Triệu Tử Văn nhìn về hướng bàn đọc sách, nhẹ nhàng thở phào. Lý Thiên Chính bận đi ra ngoài, nếu hắn nhìn thấy muội muội mình bị hắn cho ăn đậu hủ….còn không bóp chết mình?
Tuy rằng Lý Thiên Chính cũng là thư sinh, nhưng hắn mày rậm mắt to, cao lớn thô kệch, nếu đánh nhau hẳn có thể liều mạng với Triệu Tử Văn, vì vậy Triệu Tử Văn vẫn không muốn đánh nhau với hắn.
Triệu Tử Văn thấy Bảo Nhi đến giờ mặt vẫn đỏ, trong lòng không nói gì, ra đến phố chợ mà mặt vẫn đỏ, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Không ngờ thẹn thùng đến mức này, nếu hôn tới lưỡi …..còn không tự sát à!
Bảo Nhi vẫn còn một chút xấu hổ, nàng dũng cảm ngẩng mặt lên cười nói:
- Triệu đại ca, chúng ta tới đây làm gì? Tại sao phải đi tới đi lui luôn vậy?
Triệu Tử Văn nhìn vào mắt Bảo Nhi, rồi lại nhìn cửa hàng hai bên đường phố cười nói:
- Tối hôm qua không phải đã nói sao, chúng ta đi tìm cửa hàng.
Bảo Nhi lắc lắc đầu suy nghĩ, hếch mũi trách:
- Kia không phải có vài cửa hàng sao? Tại sao chúng ta không tới hỏi mà lại đi qua đi lại vậy?
Triệu Tử Văn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, hận không thể hôn một cái. Hắn cố gắng ngăn chặn tà niệm nói:
- Ta làm như vậy là có mục đích, đến lúc tự nhiên muội sẽ minh bạch.
Trong lòng Bảo Nhi vẫn còn chút lo lắng, hơn hai mươi lạng bạc có thể mua cửa hàng sao? Triệu đại ca không phải sẽ đi lừa đảo chứ? Bảo Nhi nghĩ vậy, trong lòng cả kinh, kẻ lừa đảo. Đúng rồi, chỉ có kẻ lừa đảo mới có thể dùng 20 lạng bạc mua cửa hàng, nếu Triệu đại ca bị quan phủ bắt thì thế nào. Bảo Nhi nghĩ mà trên tay toát mồ hôi lạnh.
- Muội suy nghĩ cái gì, sao trán đầy mồ hôi vậy?
Triệu Tử Văn nhìn Bảo Nhi hỏi
- Triệu đại ca, huynh không phải sẽ đi lừa gạt ngươi ta chứ? Huynh ngàn vạn lần không được đi lừa tiền, nếu như bị quan phủ biết, chắc chắn sẽ bị bỏ vào tù
Thanh âm Bảo Nhi có chút run rẩy, nước mắt dâng lên.