Chương 163: Phê Lượng Luyện Đan.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Từ trong nhà Uông bá đi ra, Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng đồng thanh trách móc Trương Văn Trọng: “Đều tại anh, đưa chúng tôi đi ăn món dược thiện ngon như vậy, làm hại hai chúng tôi không kiềm chế được miệng của mình. Hay lắm, hai chúng tôi nhất định bởi vậy mà tăng thêm vài cân. A, kế hoạch giảm béo của chúng tôi bởi vì bốn món dược thiện của anh mà bị phá hủy.”
“Không phải chỉ ăn nhiều hơn một chút thôi sao? Sẽ tăng cân? Hai cô nói chuyện cũng quá khoa trương đi? Nghe tôi nói, ăn kiêng giảm béo là chuyện không nên, đối với thân thể các cô sẽ thương tổn rất lớn. Hơn nữa nhìn theo góc độ y học, thể trọng của hai cô cũng không nặng, trái lại còn hơi nhẹ, vì sao còn phải giảm béo chứ?” Trương Văn Trọng đối với chuyện giảm béo của nữ nhân cảm thấy phi thường không giải thích được.
Lâm Tử Mạn trợn mắt, nói: “Anh không phải phụ nữ, anh không hiểu được lòng của phụ nữ chúng ta.”
Tô Hiểu Hồng lại vô cùng bát quái dò hỏi: “Trương lão sư, lẽ nào nói, thầy thích nữ nhân tướng tá tròn trịa hay sao?”
Lâm Tử Mạn tuy rằng giả ra biểu tình không thèm để ý, thế nhưng lỗ tai đã sớm dựng thẳng lên, muốn biết câu trả lời của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng đưa tay gõ lên đầu nàng, tức giận nói: “Tôi thích nữ nhân thế nào, còn không cần cô quan tâm.”
Tô Hiểu Hồng thè lưỡi không dám nói tiếp.
Đi ra khỏi tiểu khu nơi gia đình Uông bá ở, Trương Văn Trọng lại vẫy taxi, đưa Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn về đại học Ung Thành và Ung Thúy Hoa Đình, sau đó mới quay về nhà trọ tại tiểu khu Hoa Hàng.
Sau khi về đến nhà Trương Văn Trọng cũng không vội vã tu luyện, mà để Hỗn Độn Lô biến trở lại nguyên hình chuẩn bị bắt đầu luyện chế đan dược.
Tu vi hiện tại của Trương Văn Trọng, đã đạt tới Luyện Tủy cảnh, cho nên đan dược thấp phẩm như Tụ Khí Đan, đối với tu vi của hắn đã không còn giúp đỡ gì lớn. Hắn muốn luyện chế đan dược cao cấp hơn, nhưng trong tay lại thiếu khuyết nguyên liệu. Hiện tại trong tay hắn chỉ có Phượng Cầu Hoàng và An Hồn Hoa, hai loại linh dược tài cấp nhị, tam phẩm, điều này làm cho Trương Văn Trọng dù trong tay nắm giữ nhiều loại luyện chế đan dược cao cấp hiếm có, cũng không khỏi nổi lên cảm giác có tài mà không thể sử dụng.
Trong thế giới mà linh khí loãng như hiện nay, muốn dựa vào lực lượng của chính mình đi đến núi sâu rừng già để tìm kiếm linh dược tài, trên cơ bản thật khó có thu hoạch. Mà việc đến hoa cỏ quỷ thị mua được An Hồn hoa cũng đã gợi ý rất lớn cho Trương Văn Trọng. Nếu An Hồn hoa có thể dùng tiền để mua, như vậy những linh dược tài khác hẳn cũng có thể dùng tiền mua tới. Bất quá không hề nghi ngờ chính là muốn mua những linh dược tài kia, tiền tài cũng phải tiêu hao rất nhiều. Dù sao không phải mỗi lần đều chỉ nhờ vào vận khí, dùng giá mua cải trắng để mua được linh dược tài.
Tuy nói hiện tại Trương Văn Trọng cũng được xem như một người giàu có, ở trong ngân hàng còn có mấy trăm vạn, đồng thời còn được hưởng ba phần tiền lương. Thế nhưng đối với việc muốn mua tài liệu để luyện đan luyện khí như hắn mà nói, chỉ xem như muối bỏ biển, đại khái cũng chỉ có thể mua được những loại như Phượng Cầu Hoàng và An Hồn hoa mà thôi.
Cho nên muốn mua được tài liệu càng cao cấp hơn, nhất định phải có tài lực của bản thân chống đỡ. Mà câu nói khi trước của Tam Túc Ô, đã là gợi ý rất lớn cho Trương Văn Trọng. Cho nên hiện tại hắn muốn làm chính là dùng Hỗn Độn Lô để luyện chế Ích Thọ Đan, Kiện Thể Đan và Dưỡng Nhan Đan để bán ra. Dù sao tài liệu cần để luyện chế ba loại đan dược này, cũng không đắt tiền, cũng không quý trọng, phi thường thích hợp luyện chế thật nhiều để kiếm tiền.
Về chuyện tiêu thụ, Trương Văn Trọng quyết định nhờ Vưu Giai hỗ trợ. Dù sao hắn không có kinh nghiệm đối với chuyện kinh doanh, nếu như do Vưu Giai đứng ra, thì ba loại đan dược này cũng đều có thể bán ra với giá tiền rất tốt.
Sau khi Trương Văn Trọng chuẩn bị đầy đủ tài liệu luyện chế Ích Thọ Đan, Kiện Thể Đan và Dưỡng Nhan Đan, mới nhìn Tam Túc Ô nói: “Chuẩn bị bắt đầu luyện đan.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.” Tam Túc Ô lên tiếng, lập tức vỗ cánh bay lên, thân thể trong nháy mắt hóa thành một đoàn Thái Dương tinh hỏa hừng hực thiêu đốt, bắn thẳng xuống dưới đáy Hỗn Độn Lô, trong nháy mắt đã thiêu đỏ đan lô đen kịt.
Trương Văn Trọng cũng không nhàn rỗi, bắt đầu dựa theo trình tự trước sau, đem tài liệu luyện chế Ích Thọ Đan, Kiện Thể Đan và Dưỡng Nhan Đan lục tục bỏ vào trong Hỗn Độn Lô, cuối cùng khoanh chân ngồi xuống, phóng xuất ra chân nguyên bản thân điều tiết linh khí bên trong Hỗn Độn Lô.
Ngay khi Trương Văn Trọng hết sức chăm chú tập trung luyện đan, Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn lại đang không hẹn mà cùng nguyền rủa hắn.
Lúc mới trở về ký túc xá trường học và trong nhà, Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn cũng không hề cảm giác được điều gì dị dạng. Tô Hiểu Hồng vẫn như ngày thường, ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi. Lâm Tử Mạn cùng cha mẹ ngồi sô pha trong phòng khách xem phim truyền hình nổi tiếng gần đây nhất.
Tất cả mọi việc phảng phất đều như ngày thường không có gì khác biệt.
Nhưng đến chín giờ, hai người hầu như cùng một thời gian, đã nhận ra trong cơ thể dâng lên cảm giác dị dạng. Một loại cảm giác khô nóng đột nhiên kéo tới, làm hai nàng trong nháy mắt biến thành ửng đỏ mặt mày tới tận mang tai, hô hấp gấp gáp, lúc vừa mới bắt đầu hai người cũng không có ý thức được, loại cảm giác này là do đã ăn món dược thiện Long Mã Tinh Thần, mà cả hai đều cho rằng do thời tiết gây ra.
Không hẹn mà cả hai cùng lựa chọn mở máy điều hòa cùng quạt điện.
Lâm Tử Mạn vừa mở máy điều hòa liền rước lấy ánh mắt ngạc nhiên của cha mẹ mình.
Lâm mẫu vô cùng kinh ngạc hỏi: “Tử Mạn, con không sao chứ? Thời tiết đã làm cho mẹ cảm thấy có chút lạnh, sao con còn mở điều hòa?”
Lâm Tử Mạn cũng rất kinh ngạc: “Không phải đâu, trời nóng như thế, sao mẹ còn thấy lạnh vậy?”
Lúc này Lâm phụ cũng mở miệng nói: “Con không có việc gì chứ? Cha và mẹ đều thấy lạnh, chỉ có một mình con thấy nóng. Ai, sao mặt mày con đỏ bừng như vậy? Không phải là bị cảm sốt đi?”
Một màn tương tự cũng diễn ra trong phòng ngủ của Tô Hiểu Hồng.
Ngay khi Tô Hiểu Hồng vừa mở quạt điện, bạn cùng phòng của nàng đều dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá nàng.
“Tiểu muội, bạn không sao chứ? Trời lạnh như thế, sao bạn còn mở quạt a?”
“Cái gì? Lạnh? Tô Hiểu Hồng nghiêng đầu nhìn đám chị em, cả đám bạn đều đang quấn chăn giống như bánh chưng, nhất thời nàng trợn tròn mắt.
“Chằng lẽ là vì món dược thiện Long Mã Tinh Thần?” Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng đều cùng một thời gian nghĩ đến vấn đề then chốt này. Gương mặt vốn đang đỏ hồng của hai nàng trong nháy mắt càng đỏ bừng hơn.
Lâm Tử Mạn vẻ mặt đỏ bừng nói: “Cha mẹ, con không bị cảm, con...ai, chuyện này nói cũng không rõ ràng, con...con đi tắm.”
Lúc này Tô Hiểu Hồng cũng mặc kệ trò chơi, cầm lấy đồ dùng tắm rửa của mình, chạy ào vào trong phòng tắm. Bởi vì nàng đột nhiên chạy mất, trò chơi cũng bất động, làm những xe tăng không có nhiên liệu tiếp tế, nhất thời tử trận. Loại hành vi không chịu trách nhiệm này nhất thời liền đưa tới một trận mắng chửi thảo phạt ầm ĩ trong nhóm.
Cả hai nàng đều dùng phương thức dùng nước lạnh tắm để tiêu trừ đi cỗ khô nóng trong cơ thể.
Nhưng trong lúc tắm, không tránh khỏi phải dùng tay chà xát da thịt, thế nhưng hai người đột nhiên phát hiện, cảm giác của chính mình đột nhiên biến thành mẫn cảm, nguyên chỉ là việc tắm rửa bình thường, thế nhưng bàn tay vừa chạm vào da thịt cũng có loại cảm giác giống như bị điện giật, lan khắp toàn thân, làm các nàng cảm thấy cả người đều tê dại. Nhất là những bộ vị tương đối mẫn cảm nhất, cảm giác như vậy càng thêm cường liệt, suýt chút đã làm hai nàng mềm nhũn chân ngồi bệch luôn trong phòng tắm.
Ở tình huống như thế, hai nàng cũng không dám tắm lâu, chỉ dùng nước lạnh xối vào thân thể một chút, liền đi nhanh ra khỏi phòng tắm. Vừa ra khỏi phòng, gương mặt hai nàng không chỉ đỏ hồng, thậm chí da thịt trên người cũng hồng nhuận, hai người cũng không dám nói chuyện với người khác, đều vội vã bò lên giường trùm chăn, xấu hổ không dám gặp người.
“Trương Văn Trọng ghê tởm, lần này bị anh hại chết rồi.” Hai người trốn trong chăm không hẹn mà cùng đổ hết trách nhiệm lên người Trương Văn Trọng.
Đêm nay, Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn đều không thể ngủ ngon.
Trương Văn Trọng cũng không ngủ, bởi vì cả đêm hắn đều tập trung luyện chế đan dược.
Thẳng đến khi ánh mắt trời đầu tiên của sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người Trương Văn Trọng, hắn mới đứng lên, hoạt động thân thể một chút. Mà Tam Túc Ô phải làm việc cả đêm lúc này cũng đã hồi phục lại dáng vốn có của nó. Nhưng trạng thái tinh thần của nó cũng không tốt, dáng dấp uể oải không phấn chấn, triệu hoán Thái Dương tinh hỏa cả một buổi tối, đã làm linh lực của nó ở sát biên giới kiệt quệ.
Nhìn thấy tình huống của Tam Túc Ô, Trương Văn Trọng không dám chậm trễ, vội vã lấy một viên Tụ Khí Đan đút cho nó, hiện tại tuy rằng Tụ Khí Đan vô ích với Trương Văn Trọng, thế nhưng vẫn có bang trợ rất lớn đối với Tam Túc Ô.
Sau khi ăn viên Tụ Khí Đan, Tam Túc Ô bay trở lại đầu vai Trương Văn Trọng, nhắm hai mắt tiến nhập trạng thái ngủ say.
Trương Văn Trọng lấy ra mười bình sứ đã chuẩn bị sẵn, bày thẳng hàng, sau đó vung tay hướng Hỗn Độn Lô, quát to: “Khởi lô, xuất đan!”
Nắp lô nhất thời bay lên, một cỗ dược hương thấm tận ruột gan từ bên trong Hỗn Độn Lô tràn ngập, ngay sau đó hơn trăm viên đan dược từ trong Hỗn Độn Lô bắn ra, chuẩn xác bay vào trong mười bình sứ, không rơi một viên bên ngoài.
Trương Văn Trọng đếm số lượng, đợi cho tất cả đan dược đều xuất lô, mới vui mừng nói: “Thật không hổ là Hỗn Độn Lô, nguyên ta cho rằng, có được sáu bảy mươi viên là đã không tệ, không ngờ còn cho ra tới hơn một trăm ba mươi viên. Hơn nữa dược hiệu cũng đề thăng rất lớn, nguyên phải bảy viên mới có được đủ hiệu quả, hiện tại chỉ cần ba viên là đã đủ. Một trăm ba mươi viên đan được, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.