“Là ngươi thật sao? Tên bại hoại ngươi vẫn còn sống trở về?” Lương Thiện khi trông thấy gương mặt quen thuộc kia liền hô lên hưng phần. Mới vừa rồi người hầu trong nhà như vừa gặp quỷ, lắp ba lắp bắp bảo rằng Diệp Sở tìm mình nhưng hắn không tin, còn mắng nó một trận. Nhưng sau khi tên tùy tùng năm thề bảy thốt thì hắn bèn ra ngoài nhìn một chút mới biết. Khi gặp hắn liền mừng rỡ giáng cho Diệp Sở một đấm vào ngực nhưng liền phát hiện Diệp Sở yếu đuối trước kia chịu một đấm vẫn bất động, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
“Cái giề? Thấy ta thì lạ lắm sao?” Diệp Sở cười nhìn Lương Thiện hỏi. Tên này là một trong đám hồ cẩu bằng hữu của hắn, mặc dù tên là Lương Thiện nhưng số lần làm ác không hề thua kém Diệp Sở là bao. Năm xưa hắn cùng với Diệp Sở gieo họa Nghiêu thành, thanh danh vang dội, được gọi là ‘Nghiêu thành song hại’. Nhưng Diệp Sở lại nhận lấy “tiếng thơm” nhiều hơn hắn. Không phải vì Diệp Sở làm nhiều chuyện ác hơn hắn mà là Diệp Sở rất là hưởng thụ loại cảm giác có danh tiếng cao này, bị chửi càng hung thì hắn lại càng cảm thấy thành công. Cho nên đến bây giờ cũng là Diệp Sở làm đầu trò khiến cho người nhà hắn cho rằng Diệp Sở làm hư hắn. Lương Thiện vì vậy mà sinh lòng cảm kích, đi theo hắn làm tiểu đệ.
Diệp Sở sau khi cứu Bạch Huyên thì rời đi, hỏi thăm được nơi ở của Lương Thiện xong liền tới đây tìm hắn. Ở Nghiêu thành, bây giờ Diệp Sở chỉ còn có thể tìm hắn, nhà mình thì trăm triệu lần không thể về được rồi.
“Ha ha! Tiểu tử ngươi mạng lớn mà, dám nói ra câu “Chín tầng trời phong lưu vô đối - Phá động đào, thần nữ đảo điên”. Thứ gieo họa siêu cấp thì sao có thể bị đánh chết được!” Lương Thiện cười ha ha, giọng sùng bái nói với Diệp Sở. Năm xưa đám người bọn họ theo Diệp Sở, ai cũng đều tôn thờ câu nói phóng đãng kia của hắn. Năm xưa bọn họ lấy Diệp Sở làm thủ lĩnh, chỉ là không ngờ Diệp Sở lại dám hạ thủ với thiên chi kiêu nữ Kỷ Điệp thanh danh lan xa kia. Lương Thiện không thể nào không bội phục dũng khí kia của Diệp Sở.
"Hắc hắc! Ta rất muốn biết là mưu đồ bỏ thuốc bất chính kia của ngươi rốt cuộc thành công hay không vậy?" Lương Thiện ném ánh dâm đãng nhìn Diệp Sở, trong bụng ngứa ngáy hỏi.
Diệp Sở liền đạp cho hắn một cước. Tên khốn này lần đầu gặp mặt thì đã đâm cho hắn một nhát rồi. Chẳng lẽ tiểu tử này không biết hai mưu đồ với người đẹp liên tiếp thất bại đã phá hủy hết thể diện của nam nhân sao? Diệp Sở trong lầm thầm nhủ có nên cho hắn ăn bã đậu rồi lấy ớt nhét vào mắt hắn không đây.
Thấy được ánh mắt không hề có hảo ý của Diệp Sở, Lương Thiện liền rùng mình một cái, hắn vội vàng khoát tay: "Nói đùa, nói đùa thôi!"
Lương Thiện rất là rõ năm xưa đối phương kinh khủng như thế nào. Năm đó hắn không ít lần bị Diệp Sở chỉnh. Nhưng trong trí nhớ của hắn dường như không biết mình đã đắc tội Diệp Sở như thế nào. Diệp Sở liền lừa mình ăn bã đậu, khiến mình liền chạy gấp vào nhà xí.
Nhưng đó không phải là cơn ác mộng của hắn. Khiến hắn đến bây giờ không cách nào quên được là hắn đang đi vệ sinh trong nhà xí vì ăn bã đậu, Diệp Sở chỉ bỏ vào nhà xí giấy nhám mà thôi, mặc cho Lương Thiện kẹt ở trong đó kêu trời không thấu, gọi đất không thưa.
Nhưng đấy chỉ là món khai vị mà thôi, sau đó Diệp Sở lại gọi người đem tới mấy hòm đầy cóc. Ký ức của Lương Thiện vẫn còn nhớ rõ rang, Diệp Sở nhìn mình đang trong hầm cầu cười đểu, lộ ra hàm răng trắng toát. Sau đó, hắn phất tay để cho người hầu đổ mấy hòm cóc đó vào nhà xí.
Có thể tưởng tượng vô vàn con cóc nhảy ra từ nhà xí là việc buồn nôn cỡ nào, đặc biệt là nhảy hết cả lên người mình.
Cả người bị cóc nhảy đầy cả phân và nước tiểu đương nhiên là không dám chùi đít nữa rồi, cuống cuồng chạy ra ngoài. Mới vừa chạy ra được thì đã có người đưa tới khăn lông. Lúc ấy Lương Thiện cũng đã bất chấp nhiều nữa, ra sức lau chùi phân và nước tiểu đang dính đầy người. Đương nhiên là hắn không quên chùi đít.
Nhưng là... Nhưng là... Diệp Sở đã tẩm nước ớt lên khăn lông, Lương Thiện đến tận bây giờ vẫn còn nhớ được lúc ấy hàng họ mình cháy bỏng đến cỡ nào.
Nhìn Lương Thiện rùng mình liên hồi, Diệp Sở nhún vai nghĩ thầm năng lực chịu đựng của tên này quá kém! Nếu như Lương Thiện biết Diệp Sở đang suy nghĩ gì thì sẽ chửi ầm lên: “Ngươi nếu có kinh nghiệm như vậy thì tên khốn ngươi có bị ám ảnh không?”
Đánh giá bốn phía thì đây là một chiếc hoa thuyền, trang trí hết sức xa hoa. Diệp Sở còn có thể nghe thoang thoáng tiếng ca oanh yến, rất hiển nhiên là bên trong có người đang phong hoa tuyết nguyệt.
“Ba năm không gặp, đã gieo họa cho bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp rồi?” Diệp Sở cười nhạt, tự nhiên hỏi Lương Thiện.
Lương Thiện cảm giác Diệp Sở đã không giống trước. Ba năm trước đây Diệp Sở tựa như một tên lưu manh, điên khùng như một tên ác bá, đụng người nào cắn người đó. Nhưng lúc này Diệp Sở lại mang cho người ta một cảm giác phong khinh vân đạm, cảm giác như vậy khiến Lương Thiện lắc đầu thầm nhủ: “Gặp quỷ rồi! Tên lưu manh Diệp Sở có thể biến ra cái bộ dáng kia thì mặt trời có mà mọc đằng Tây!”
“Ba năm qua ta bị phụ thân nhốt trong nhà, văn ôn võ luyện. Một chuyện xấu cũng không làm! Đến tận bây giờ!” Lương Thiện đáp rất chính phái.
Diệp Sở đánh giá Lương Thiện từ trên xuống dưới, trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một câu: “Ngươi nói chính phải là ở trên hay dưới, hoặc là phía sau?”
“Đương nhiên là phía dưới rồi!” Lương Thiện muốn điên lên rồi, tên khốn này khiến người ta buồn nôn quá!
Diệp Sở biến sắc, giật ra xa Lương Thiện mấy bước: “Là phía dưới sao? Chính là không phải phía trên với phía sau? Ba năm không thấy ngươi sao lại rơi vào tình trạng này chứ?”
"Ặc!" Lương Thiện cảm giác mình muốn điên mất rồi, dạ dày cũng sôi trào muốn ói mất thôi.
“Diệp Sở ca! Đệ sai rồi!” Lương Thiện đã muốn khóc, nghĩ thầm chính mình tự nhiên lại nói chuyện biểu muội của hắn làm gì chứ, bây giờ đúng là gặp báo ứng. Lương Thiện vội vàng nói sang chuyện khác: “Bất quá lúc đầu Diệp gia ném ngươi ra khỏi Nghiêu thành, có nói ngươi nếu là trở về thì sẽ chặt đứt chân của ngươi. Xem hành động năm đó của bọn họ thì cũng không phải là nói chơi nha. Ngươi mạo hiểm lớn như vậy để trở về làm gì vậy?”
Lương Thiện nghi ngờ hỏi. Thanh danh của Diệp Sở cái cái Nghiêu thành này đã thối đến không thể thối hơn được nữa, người gặp người đánh. Về đây hoàn toàn là tìm tội rồi!
“Luôn vẫn muốn trở về!” Diệp Sở trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau mới trả lời, đôi mắt thâm thúy dường như đang có tâm sự.
Tư thái kia của Diệp Sở rơi vào trong mắt Lương Thiện khiến hắn kinh hô một tiếng: “Ngươi không phải là vì Tô Dung chứ? Đúng, nhất định là như vậy rồi, trước kia ngươi cũng như thế, chỉ có nói tới Tô Dung sẽ trầm ngâm mà! Ngươi đúng là đối với nàng nhớ mãi không quên nha!”
Bị Lương Thiện hiểu lầm, Diệp Sở không khỏi dở khóc dở cười, trong đầu liền toát ra bóng dáng một thiếu nữ thướt tha. Tô Dung trong trí nhớ Diệp Sở là thiếu nữ mà trước kia hắn thầm mến, diện mạo thanh mỹ vô cùng.
Thấy Diệp Sở trầm mặc, Lương Thiện cho là mình đã đoán đúng. Hắn chắc lưỡi hít hà nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi ngươi vẫn còn thầm mến nàng! Ngươi thật là vì nàng mà không muốn sống nữa rồi! Ngươi không biết ngươi ở cái Nghiêu thành này có tình huống như thế nào sao? Hơn nữa, nàng gặp là sẽ để ý ngươi sao? Diệp Sở, đừng có nằm mộng nữa!”
“Nói hưu nói vượn cái gì thế! Ta không phải là vì nàng mà về!” Diệp Sở cười mắng: “Ta ba năm qua gặp mỹ nữ nhiều lắm, nếu ngươi không nhắc thì xém chút nữa đã quên mất nàng là ai rồi!”
“Ngươi đừng nói cứng! Nếu không phải vì nàng mà về thì tại sao lại đi tới thuyền hoa này? Không phải là biết bây giờ nàng cũng có mặt trên chiếc thuyền hoa này sao?” Lương Thiện bĩu môi đáp, vô cùng khinh thường nhìn Diệp Sở.
“Nàng ta đang ở trên thuyền hoa này?” Diệp Sở kinh ngạc hỏi, gã không nghĩ đến sẽ trùng hợp như thế.
“Còn giả bộ nữa!” Lương Thiện xùy một tiếng, kéo lấy Diệp Sở thốt: “Cũng được! Liền dẫn ngươi vào xem một chút, cho ngươi bỏ đi cái tâm này!”
Mặc dù Lương Thiện cảm thấy lúc này mang Diệp Sở đi vào thuyền hoa thì khá là không ổn, dù sao lần này thuyền hoa đang tiếp đãi một đại nhân vật. Hơn nữa, trong đó còn có không ít kẻ năm xưa chán ghét Diệp Sở. Lúc trước, Diệp Sở vẫn còn có Diệp gia che chở thì bọn họ không dám làm gì, nhưng bây giờ Diệp Sở bị trục xuất khỏi Diệp gia rồi, bọn này nếu là tìm Diệp Sở gây phiền toái thì đúng là nguy hiểm.
Bất quá vì để cho Diệp Sở hết hy vọng, Lương Thiện cảm thấy nên cho Diệp Sở nhìn thấy Tô Dung mới được. Không nhìn thấy Tô Dong chỉ sợ hắn vẫn còn không cảm thấy thẹn.