Tàn Bào Chương 69 : Đạo pháp võ học

Chương 69: Đạo pháp võ học
 
Dịch và biên:888
Nguồn: bachngocsach.com
 
Lần này Thiếu Lâm tự đã có chuẩn bị, quân tiên phong vừa về không lâu thì trong chùa đã đi ra ba vị Hồng Y tăng nhân, theo phía sau là ba nhóm hòa thượng áo xám, vừa ra khỏi chùa tự động chia làm ba phía giữa, trái và phải. Rõ ràng ba nhóm hòa thượng này cũng không thuộc cùng một đường viện.
 
“A Di Đà Phật!” Ba Hồng Y tăng nhân vừa đứng lại liền tuyên Phật hiệu, tuy thanh âm không cao nhưng lại trầm ổn dị thường, đám tăng nhân phía sau cũng xướng theo khiến khí thế tăng lên cực cao.
 
“Vô Lượng Thiên Tôn, Thủ tọa La Hán đường Minh Ngộ, thủ tọa Bàn Nhược đường Minh Thanh, thủ tọa Đạt Ma viện Minh Không, không nghĩ  tới ba vị cao tăng lại kết bạn mà cùng ra, là muốn vây công bần đạo sao?” Sắc mặt Ngọc Phật cực kỳ nghiêm  trọng, nàng không nghĩ đến Thiếu Lâm tự sẽ phái ra ba vị thủ tọa để xua đuổi nàng. Ba lão hòa thượng này tuổi đều trên dưới bảy mươi, đều có chòm râu. Không phải tăng nhân nào cũng có tư cách để râu mọc được, chỉ có những người nghiên cứu Phật pháp hoặc những lão tăng có võ học thành tựu mới có tư cách để râu, hòa thượng bình thường đều phải cạo đi.


 
“A Di Đà Phật, Thiếu Lâm tự là nơi thanh tịnh, mời đạo trưởng rời đi.” Minh Không hòa thượng mở lời nói trước. Trong Thiếu Lâm tự thì La Hán đường, Bàn Nhược đường, Đạt Ma viện  đều nghiên cứu võ học, ba người này quan hệ là từng bước thăng chức. Nói cách khác La Hán đường tu luyện võ học bình thường, Bàn Nhược đường tu luyện võ học cao thâm, còn Đạt Ma viện thì nghiên cứu võ học đỉnh cao, cho nên trong ba vị thủ tọa, thì thủ tọa Đạt Ma việc có tu vi cao nhất, do vậy mà địa vị cũng cao nhất.
 
“Giao ra Minh Tịnh, bằng không hôm nay bần đạo muốn máu nhuộm sơn môn.” Ngọc Phật vung phất trần trên tay lành lạnh mở miệng. Đối phương đã nói rõ nguyên nhân đến, vậy nàng cũng không cần phải giả vờ nữa. Nàng cũng không có ý tứ nhường nhịn gì nên nói máu nhuộm sơn môn để biểu lộ ý nghiêm trọng của sự việc. Một là nói cho đối phương biết nàng sẽ ra tay độc ác, hai là cho thấy sự quyết tâm, cùng lắm thì hôm nay chết tại nơi này.
 
“Sư đệ Minh Tịnh đúng là không có ở trong chùa, đạo trưởng sao lại bức bách như thế? Mọi người đều biết sư đệ Minh Tịnh chính là một hòa thượng điên, việc hắn làm bọn lão nạp tự nguyện gánh chịu trách nhiệm ít nhiều, nhưng thực là không giao hắn ra được.” Hai tay Minh Không chắp lại thành hình chữ thập rồi thở dài nói. Năm đó Thiết Hài bị phạt diện bích, nhưng đó là do cống hiến công sức cho Thiếu Lâm tự, chúng tăng đều chứng kiến được, nên dù hắn bị điên, bọn họ vẫn xem hắn là sư đệ của mình, không hề ghét bỏ hắn.
 
“Bần đạo đã chịu khổ ở nơi này lâu ngày rồi, tại sao các người không phái người ra ngoài tìm kiếm Minh Tịnh, đừng nhiều lời nữa, ba người các vị cùng tiến lên hay muốn lên từng người một?” Ngọc Phật nhướng mày tiến lên nói. Tiểu hầu tử bị trộm đi khiến nàng cực kỳ căm giận, canh cổng ở Thiếu Lâm tự lâu như vậy nhưng cũng không thấy tên điên kia trở về, càng không thấy Thiếu Lâm phái người đi tìm hắn, nên nàng sớm đã mang một bụng lửa giận.
 
“A di Đà Phật, sư đệ ta là hòa thượng điên, đạo trưởng bảo bọn ta phải đi đâu kiếm hắn?” Minh Không mở miệng giải thích, nhìn ra thì tăng nhân Thiếu Lâm tự cũng mang lòng dạ từ bi, không muốn cùng Ngọc Phật động thủ.
 
“Đã biết rõ hắn là tên điên, vì sao không quản  thúc hắn mà bỏ mặc hắn đi phá hoại khắp nơi?” Ngọc Phật trợn to hai mắt nói. Tả Đăng Phong ở bên liếc mắt nhìn qua, nhịn không được mà âm thầm thở dài. Ngọc Phật cuối cùng vẫn là nữ nhân, là nữ nhân thì đều không phân rõ phải trái rõ ràng. Bắt Thiếu Lâm tự đi tìm kiếm một tên điên thật là làm người khác khó chịu. Ngoài ra nhìn bộ dáng của Ngọc Phật khi tức giận, chẳng những không thấy mất lịch sự mà ngược lại càng hiện lên vẻ xinh đẹp, khó trách Kim Châm phải đem lòng ái mộ nàng.
 
“A Di Đà Phật, tuy sư đệ Minh Tịnh điên, nhưng không làm điều ác, nhắc đến Thiết Hài, mọi người đều biết hắn hiệp nghĩa.” Minh Không lên tiếng thanh minh cho Minh Tịnh.
 
“Ta không quản, tóm lại, hắn đã trộm cửu nhi của ta, các ngươi cho ta cái kết quả nhanh đi.” Ngọc Phật nhắc tới tiểu hầu tử của mình, nhịn không được mà càng thêm bi phẫn, vung vẩy phất trần rồi tiếng lên ba bước, nghiêng người làm ra tư thế động thủ. Nàng vừa nói “Ta không quản” ý tứ cũng như: “Đừng biện hộ với ta nữa.”
 
“A Di Đà Phật, nhị vị sư huynh, hãy để bần tăng lãnh giáo cao chiêu của đạo trưởng.” Chủ tọa La Hán đường hiểu ý nên chắp tay xin ý kiến thủ tọa Bát Nhã đường là Minh Thanh và thủ tọa Đạt Ma Viện là Minh Không.
 
“Minh Thanh sư đệ, ngươi hãy cùng Ngọc đạo trưởng luận bàn vài chiêu, nhớ lấy, không được đả thương người.” Minh Không không để cho Minh Ngộ ra mà lại hướng Minh Thanh Bát Nhã đường lên tiếng.
 
Từ khi ba vị cao tăng này ra đây, Tả Đăng Phong liền cảm nhận được tu vi của họ, đây là một loại cảm giác nhạy cảm. Tu vi của thủ tọa Đạt Ma Viện so với Ngọc Phật cao hơn một chút, tu vi của thủ tọa Bát Nhã đường thì tương đương Ngọc Phật, còn tu vi của thủ tọa La Hán Đường thì thua kém Ngọc Phật rất xa. Có khả năng lão đại Minh Không cũng nhận thấy điểm ấy, nên không phái lão Tam ra mà trực tiếp phái lão Nhị đối chiến.
 
Thủ tọa Bát Nhã đường nghe vậy liền bước ra, tới cách Ngọc Phật mười bước thì dừng, hai tay chắp lại, rồi đưa tay mời Ngọc Phật ra chiêu trước.
 
Ngọc Phật chờ đã lâu, thấy hắn vừa xong thì lập tức công kích, công kích của nàng không phải là vọt tới trước cận thân công kích mà là cấp tốc lui lại. Vừa lui về, tay trái đồng thời bấm quyết, tay phải vung phất trần lên phát ra một đạo linh khí vô hình đánh thẳng vào Minh Thanh.
 
Minh Thanh cảm nhận được linh khi Ngọc Phật chém tới, chân phải lui về sau nửa bước, hai tay vươn lên trước, đánh tan đạo linh khí Ngọc Phật vừa công tới.
 

Ngọc Phật là người trong Đạo môn, am hiểu pháp thuật, còn Thiếu Lâm tự là nơi có võ học vang danh. Dĩ nhiên Ngọc Phật sẽ không dùng sở đoản của mình đối phó với sở trường của đối phương. Sau khi kéo giãn cự ly liền lấy ra vài tấm phù chú màu vàng từ bên trong vạt áo. Tay trái ấn quyết, miệng đọc phù chú; tay phải vươn ra đột nhiên vung vẩy xung quanh, theo chú ngữ vừa niệm và cánh tay vung vẩy, những đạo phù lục vàng rời khỏi bàn tay nàng hợp lại thành một cái phù đồ bát quái ba thước treo lơ lửng trên bầu trời. Bát quái phù vừa hình thành, Ngọc Phật liền rung cổ tay đánh về phía Minh Thanh cách đó không xa
 
Có thể trước kia Minh Thanh chưa từng động thủ với người trong Đạo Môn nên vẻ mặt lộ vẻ nghi hoặc, vội vàng đưa hai tay lên vận dụng linh khí phóng ra, đánh về bát quái phù phía trước. Nhưng làm hắn không ngờ chính là khu vực trung tâm bát quái phù không có linh khí tụ tập. Hai chưởng hắn đánh tới liền rơi vào khoảng không, còn tám cái phù chú thong thả xuyên qua hai tay di động đến gần hắn. Trên Bát quái phù không có linh khí tụ tập nên thế đi cũng không nhanh.
 
Trong lúc Minh Thanh nghĩ rằng pháp thuật của Ngọc Phật chỉ có hoa hòe mà không thực tế thì đột nhiên tám đạo phù lục bùng cháy lên. Minh Thanh không ngờ lá bùa còn có biến hóa lợi hại, lửa vừa cháy lên hắn liền tránh né, nhưng đáng tiếc là đã trễ, áo cà sa bị bén lửa, râu ria cũng bị thiêu hủy không ít. Minh Thanh vội vàng vung hai tay áo, muốn dùng linh khi dập tắc lửa trên người.
 
Một kích đắc thủ, Ngọc Phật cũng không để cho đối phương có cơ hội thở dốc, lại lần nữa dùng giấy vàng huyễn hóa ra hai đạo bát quái phù giống nhau đánh về phía Minh Thanh. Lúc này Minh Thanh vừa mới dập tắt được lửa trên người, ngẩng đầu lên lại thấy hai bát quái đồ lao tới. Lúc này thế đi của bát quái phù rất nhanh, Minh Thanh không kịp tránh né, áo cà sa lần nữa bị đốt, chỉ có thể vội vàng ngã xuống lăn lộn trên đất mới dập tắt được ngọn lửa trên người.
 
“Gọi là con lừa lười lăn lăn?” Tả Đăng Phong hứng chí ở bên cạnh đứng xem, nhịn không được liền cười châm chọc.
 
Trong lúc khẩn yếu như vậy, dĩ nhiên Minh Thanh sẽ không phản ứng với Tả Đăng Phong, tuy hắn đã mất tiên cơ nhưng cũng không bối rối. Trong lúc lăn dưới đất để dập tắt lửa cũng đồng thời theo thế lăn mà tiến tới Ngọc Phật, đến khi lửa tắt hết, liền lập tức xoay người đứng dậy,  rất nhanh đã tới gần Ngọc Phật. Hắn đã lĩnh giáo sự lợi hại của Ngọc Phật nên biết rõ, nếu cứ để mặc cho Ngọc Phật thi pháp, nhất định hắn sẽ không có quả ngon để ăn, cho nên hắn định dũng mãnh tấn công để Ngọc Phật không kịp lấy ra bùa chú.
 
“Ngọc đạo trưởng, sở trường của lão nạp chính là Đại Lực Kim Cương Thủ, chưa thể thu phát tùy tâm, ngươi hãy cẩn thận.” Trong lúc Minh Thanh công tới thì mở miệng nói, lời này chính là hắn có ý tứ nhắc nhở, chính là: “Bị chết hay bị thương thì cũng đừng trách ta”
 
Ngọc Phật nghe vậy ngạo nghễ hừ lạnh, cũng không có ý trả lời Minh Thanh, cũng không lui về phía sau nữa mà huy động phất trần trong tay cùng Minh Thanh chính diện giao đấu. Sợi tơ phất trần của nàng sắc bén dị thường, dĩ nhiên không sợ đôi tay trần của Minh Thanh.
 
Trong khi hai người giao đấu với nhau, Tả Đăng Phong vẫn luôn đứng bên cạnh ngưng thần quan sát. Hiện tại, cái hắn thiếu thốn nhất chính là kinh nghiệm thực chiến, loại cao thủ quyết đấu thế này khó gặp được, hắn muốn cẩn thận quan sát, sau này tất sẽ có chỗ dùng.
 
Vừa bắt đầu, Tả Đăng Phong đúng là có cảm giác hai người công thủ biến hóa cực kỳ huyền diệu, nhưng về sau liền phát hiện chiêu thức của hai người có rất nhiều điểm dư thừa, phí công sức. Một chưởng của  Minh Thanh nhắm vai trái của Ngọc Phật đánh tới, hoàn toàn không cần phải e ngại Ngọc Phật vung phất trần lên đánh tới mà phải thu hồi. Bởi vì chỉ cần đánh trúng vai trái của Ngọc Phật, thân thể Ngọc Phật nhất định sẽ bị chệch đi, như vậy phất  trần cũng sẽ lệch theo, căn bản sẽ không đánh trúng hữu chưởng của hắn.
 
Còn Ngọc Phật cũng có nhiều sai sót, bỏ qua rất nhiều cơ hội tốt. Mỗi chiêu mỗi thức đều thi triển tận cùng. Thật ra cũng có một ít chiêu chỉ cần thi triển một nửa, nửa chiêu sau có thể tinh giảm bớt, nhưng mà Ngọc Phật phát động chiêu ra là đánh hết, chứ không đánh nửa đường rồi thu tay lại.
 
Sau khi nghi hoặc hồi lâu, Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng hiểu rõ. Sở dĩ hắn có cảm giác như vậy là bởi vì hắn tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết. Mà Âm Dương Sinh Tử Quyết chỉ trọng bản chất, không có hư chiêu. Cái gọi là chiêu thức, thật ra đều là do hậu nhân căn cứ bản chất mà tạo ra, chỉ cần nắm được bản chất thì bất luận chiêu thức gì cũng đều bị nhìn thấu. Kể cả lúc trước Ngọc Phật thi triển pháp thuật thì hắn cũng có thể thấy rõ: tấm phù chú ở quẻ Ly của bát quái chính là mắt trận chủ phù, chỉ cần dùng linh khí công kích tấm phù lục đó, thì dễ dàng phá vỡ được pháp thuật Bát quái phù của Ngọc Phật.
 
Không cần bất luận chiêu thức gì, vậy không cần thiết phải nhìn biểu tượng, chỉ cần nhìn thẳng vào bản chất thì kiểu chiêu thức gì cũng đều là dư thừa. Pháp thuật cũng tốt, võ thuật cũng được, đều căn cứ vào chiêu thức để truy cầu bản chất Mà bản thân Âm Dương Sinh Tử Quyết chính là bản chất. Lúc này thì Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng thấu triệt ngộ ra, thì ra Âm Dương Sinh Tử Quyết không phải là không có chiêu thức mà là không cần chiêu thức, không có chiêu thức thì chính là có chiêu thức vô cùng vô tận. .
 
Trong lúc Tả Đăng Phong tìm hiểu thì cuộc đấu pháp vẫn đang tiếp tục. Tuy Minh Thanh tuổi cao nhưng tu vi linh khí không thấp, Đại Lực Kim Cương thủ lúc hợp lúc khai, quyền pháp rất cương mãnh, còn Ngọc Phật thủy chung vẫn dùng phất trần chế địch. Sợi tơ phất trần dưới linh khí thúc dục lúc cứng lúc mềm, thế đi vừa âm nhu vừa sắc bén.
 
Khi trước Minh Thanh đã bị thiệt thòi, nên không dám để cho Ngọc Phật có bất kỳ cơ hội nào thi pháp, vẫn luôn cận thân so đấu. Bởi vì chiêu thức hai người biến hóa quá nhanh, tuy Tả Đăng Phong có thể thấy được chỗ thiếu hụt trong chiêu thức của Minh Thanh nhưng lại không kịp nói ra.
 
Ngọc Phật bị Minh Thanh cuốn lấy, không thoát ra được, không khỏi hiện lên vẻ tức giận. Có pháp thuật tinh diệu lại không thể thi triển thì chẳng khác gì là không có pháp thuật. Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thua dưới tay Minh Thanh.
 
Trong lúc Tả Đăng Phong âm thầm lo lắng cho Ngọc Phật thì Ngọc Phật đột nhiên làm ra một cử động quái dị. Lướt ngang ba tấc, đưa ngực mình nghêng đón hữu quyền của Minh Thanh đang đánh nhanh tới, đồng thời phất trần trong tay phải nhằm mặt Minh Thanh mà đánh.
 
Minh Thanh chính là cao tăng của Thiếu Lâm tự, dù động thủ cũng phải có giới hạn, luôn tránh né nơi ngực và hạ thân. Chưởng này là đánh vào vai trái Ngọc Phật, Ngọc Phật lướt ngang ba tấc làm Tả Đăng Phong âm thầm nhíu máy, hành động này của Ngọc Phật rất không quanh minh, lại muốn dùng ngực của mình để bắt Minh Thanh thu tay lại.
 
Ý nghĩ vừa hiện lên, lâp tức bị Tả Đăng Phong phủ nhận, bởi vì bàn tay của Minh Thanh lúc này đã đánh tới trước ngực của nàng, muốn thu tay cũng không có khả năng. Cũng không có khả năng Ngọc Phật không nhìn ra điểm này, đã như vậy thì cớ gì nàng lại muốn làm thế?

xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nguồn: tunghoanh.com/tan-bao/quyen-1-chuong-70-VCZaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận