Tào Tặc Chương 16 0: Hai mỹ nhân

Tào Tặc
Tác giả: Canh Tân
Chương 160: Hai mỹ nhân

Dich: Nhóm dịch Hany
Nguồn: Metruyen





Một chiếc xe ngựa từ từ chạy tới rồi dừng lại. Chỉ thấy một thiếu phụ ôm một đứa bé, được một thiếu nữ đỡ đang từ từ bước ra.

- Tỷ tỷ?

Tào Bằng vừa nhìn thấy thiếu phụ thì ngạc nhiên, vội vàng xuống ngựa nghênh đón.

Thiếu phụ đó đúng là Tào Nam. Chỉ có điều Tào Bằng không hiểu tại sao Tào Nam lại đi cùng với Lã Lam?

- A Phúc!

Tào Nam nhìn thấy Tào Bằng thì cũng ngạc nhiên và vui mừng. Mặc dù hai tỷ đệ mới xa cách chỉ chừng hai tháng nhưng lại chẳng khác nào cả năm. Tào Nam nở nụ cười rồi bước tới. Tào Bằng vội vàng chạy lại đưa tay đỡ tỷ tỷ.

- Tỷ tỷ! Hôm nay một đám hải dân tới đây cho nên tỷ phu phải tới đó xem. Đệ đã phái người tới thông báo nhưng có lẽ huynh ấy sẽ không tới ngay được. Đệ nhận được tin cho nên tới đây trước. Tỷ tỷ! Đi đường có thuận lợi không?



- Tất nhiên là thuận lợi. Có ta ở đây ai dám trêu chọc?

Lã Lam cười hì hì mà nói. Kỳ nhi cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Tào Nam cũng nở nụ cười:

- Đúng vậy! Nếu trên đường không gặp được Lã tiểu thư thì cũng không tới đây dễ như vậy.

Từ xa chợt có tiếng vó ngựa vọng tới. Nét mặt Lã Lam hiện ra sự hung dữ. Chỉ thấy hai con khoái mã nhanh như gió xông đến. Lã Lam vừa định bước ra ngăn cản thì bị Kỳ nhi giữ chặt.

- Linh Hầu không được vô lễ.

- Nhưng...

Lã Lam còn định nói gì đó thì hai con ngựa kia đã tới gần. Vương Mãi và Đặng Phạm xoay người xuống ngựa, thi lễ với Tào Nam:

- Tỷ tỷ! Tiểu đệ tiếp đón chậm, mong thứ tội.

- Đầu Hổ! Đại Hùng.

Tào Nam nở nụ cười rồi bước lên.

- Hai người các ngươi lại cao hơn rồi.

Đúng là Vương Mãi và Đặng Phạm đã cao hơn nhiều. Hiện tại Vương Mãi cao gần bằng Đặng Phạm. Cả hai đều lưng hùm vai gấu nhìn rất dũng mãnh. So với cả hai thì Tào Bằng vẫn gầy yếu hơn, nhìn hình dạng hắn như không có thịt mấy.

Lã Lam cong môi lên mà lẩm bẩm:

- Chẳng phải nghe nói Hải Tây rất loạn hay sao? Tại sao trên đường này lại không gặp bóng dáng một tên cướp nào?

Tào Bằng rất thính tai nên nghe được mấy lời của Lã Lam.

"Con nha đầu này chẳng lẽ muốn đánh cướp sao?"

Kỳ nhi cười cười nhìn Tào Bằng như xin lỗi vì chuyện Lã Lam.

- Vị này là...

Tào Bằng nhìn thiếu nữ bên cạnh Tào Nam mà hỏi.

Thiếu nữ đó đại khái chừng mười hai, mười ba tuổi. Ăn mặc giống như một tiểu nha hoàn. Tuy nhiên khuôn mặt nàng rất xinh, mặc dù còn nhỏ nhưng nhan sắc cũng đã thể hiện. Nàng khoác một tấm áo màu trắng, đứng bên cạnh Tào Nam mà nhìn trộm Tào Bằng. Đôi mắt nàng trong veo nhìn rất linh hoạt.

- A! Đây là Quách Hoàn. Tào Nam cười nói rồi sau đó vẫy tay bảo cô bé đi tới.

- Đây là tiểu nữ của Quách thúc thúc. Quách thúc thúc nghe nói tỷ tới đây, lo trên đường bị xóc cho nên bảo a Hoàn đi với ta, cũng có thể chăm sóc cho nhau.

"Thì ra là vậy."

Tào Bằng nở nụ cười với cô bé, khiến cho cô bé ngượng ngùng cúi đầu xuống. Nhưng Tào Bằng lại thấy động tác của Quách Hoàn có gì đó không thật, khiến cho hắn cảm nhận như tiểu nha đầu dang diễn trò, cố ý làm ra vẻ nhu thuận. "Đây là một người có tâm kế" Tào Bằng cảm thấy không vui lắm.

- Đa tạ Lã công tử đã giúp đỡ trên đường.

Trong lúc đó, Vương Mãi và Đặng Phạm đứng nói chuyện với Tào Nam, đồng thời tò mò ngắm đứa bé đang ngủ say trong lòng nàng. Còn Tào Bằng thì cảm tạ Lã Lam.

Lã Lam nói:

- Thực ra cũng không có gì. Ta chỉ cảm thấy không vui cho nên Kỳ nhi tỷ tỷ dẫn ta đi theo thôi. Không ngờ trên đường lại gặp phải phu nhân huyện lệnh đang cùng nhau đi tới. Phu nhân đúng là người tốt, kể cho ta rất nhiều chuyện thú vị.

Lã Lam đột nhiên dừng lại nói với Kỳ nhi:

- Kỳ nhi tỷ tỷ! Chúng ta ở lại Hải Tây chơi hai ngày có được không?

Kỳ nhi nhíu mày, hình như có chút khó xử:

- Công tử! Bây giờ đang là cuối năm, Ôn Hầu rất nhanh sẽ về. Chúng ta ở bên ngoài chỉ sợ không hay lắm...

- Ta không cần về...

Lã Lam chạy tới bên cạnh Tào Nam mà đẩy Vương Mãi ra.

- Tào tỷ tỷ! Ta đi với tỷ tới Hải Tây chơi hai ngày có được không?

Tào Nam ngẩn người, nhìn Tào Bằng thì thấy hắn và Kỳ nhi đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Nàng do dự một chút nhưng vẫn dịu dàng gật đầu.

Mặc dù Lã Lam là một người điêu ngoa nhưng chỉnh thể mà nói thì vẫn là một đứa bé biết điều. Mặc dù vừa mới tiếp xúc với Tào Nam nhưng Tào Nam vẫn làm cho nàng yêu mến.

Tào Nam không biết Lã Bố là ai nhưng biết Lã Bố là thượng cấp của Đặng Tắc. Nếu như có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với Lã Bố thì không chừng sau này Đặng Tắc có thoải mái hơn một chút.

Vào thời đại này, suy nghĩ đó là căn bệnh chung của phần lớn thiếu nữ. Mặc dù Tào Nam cũng nghĩ như vậy nhưng đối với chuyện bên ngoài cơ bản là không biết. Hơn nữa nàng cũng không muốn từ chối một thiếu nữ ngây thơ, vì vậy mới gật đầu.

- Nếu Lữ tiểu thư muốn tới thì sao ta lại không chào đón?

Vương Mãi và Đặng Phạm cũng không biết Lã Lam, có điều nếu Tào Nam đồng ý thì hai người họ cũng không có ý kiến.

- Tỷ tỷ! Chúng ta lên xe thôi. A Phúc đã sai người quét dọn huyện nha chờ tỷ tới.

- Được! Được.

Tào Nam gật đầu liên tục rồi cùng với Quách Hoàn trèo lên xe.

- A Phúc! Chúng ta đi thôi.

Tào Bằng và Kỳ nhi đang nói chuyện với nhau.

- Lã tiểu thư tới đây có chuyện gì vậy?

Kỳ nhi nói nhỏ:

- chẳng phải là vì cái hôn sự mà Ôn Hầu định ra cho cô ấy hay sao?

- Hôn sự?

- Chẳng lẽ ngươi không biết?

Nhìn nét mặt ngơ ngác của Tào Bằng, Kỳ nhi trả lời:

- Ôn Hầu vì tiểu thư định ra một hôn sự với con trai của Viên Thuật.

- A....

Tào Bằng đột nhiên bừng tỉnh. Đối với chuyện kết thân giữa Lã Bố và Viên Thuật thì trong Tam quốc diễn nghĩa cũng ghi lại. Có điều Tào Bằng cũng không rõ lắm là hai người họ kết hôn vào lúc nào. Trong suy nghĩ của Tào Bằng thì việc suy tàn của Viên Thuật đã hiện rõ, chuyện diệt vong chỉ sớm hay muộn mà thôi. Mà theo tính tình của Lã Bố thì không kết thân với Viên Thuật. Nhưng không ngờ.... Tào Bằng quên mất tới một gia tộc danh gia vọng tộc đối với Lã Bố vẫn có sức hấp dẫn. Cho dù Viên Thuật có là phản tặc thì đó cũng là người họ Viên tứ thế tam công. Vào thời gian này, đúng là hắn không để ý tới bên ngoài, cơ bản cùng với Trần Quần xem xét tình hình phát triển của Hải Tây và tìm hiểu về Quảng Lăng. Thậm chí trong thời gian qua, Tào Bằng còn tưởng rằng mình sinh ra hiệu ứng bươm bướm (Hiệu ứng bươm bướm – Wikipedia tiếng Việt).

Không ngờ cuối cùng Lã Bố lại...

- Tiểu thư không vui nên cãi nhau với Ôn Hầu. Chỉ có điều trước đó Ôn Hầu có nhà. Còn bây giờ Ôn Hầu tới Thái Sơn cho nên tiểu thư vụng trộm chạy ra ngoài.



- Trốn chạy ra ngoài?

- Thực ra cũng không coi là trốn. Tiểu phu nhân biết... Nếu không thì cũng không cho ta đi theo.

Thoáng nhìn thì Điêu Thuyền hay Nghiêm thị là chính thê của Lã Bố cũng vậy đều tin Kỳ nhi.

- Vậy...

- Tiểu thư tức giận, hiện giờ nếu muốn để cho cô ấy trở về rất khó. Nhưng nếu để đi tiếp gây ra tai họa gì thì lại thêm rắc rối. Chẳng bằng để cho cô ấy tới Hải Tây, ta mất báo cho tiểu phu nhân biết. Chờ khi tiểu thư hết giận thì sẽ trở về có được không?
Kỳ nhi nhìn Tào Bằng. Còn Tào Bằng nghĩ một chút rồi đồng ý. Cho dù thế nào thì Lã Lam cũng giúp hắn mà Kỳ nhi cũng vậy. Chút nhân tình đó hắn vẫn ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa, nhân phẩm của Lã Bố không tốt thì đó là chuyện của y. Trong suy nghĩ của Tào Bằng thì Lã Lam không quan hệ tới điều đó. Cứ để cho đám người Lã Lam ở lại Hải Tây đi, coi như báo đáp ân đức của Điêu Thuyền...

Kỳ nhi thấy Tào Bằng đồng ý liền nở nụ cười khiến cho người khác say đắm.

Nghĩ như vậy, Tào Bằng liền đi về phía Chiếu Dạ Bạch. Đám người Lã Lam cũng lên ngựa.

Một hàng xe, ngựa dọc theo quan đạo từ từ đi về phía Hải Tây. Tào Bằng thân là chủ nhân nên phải làm bạn với Lã Lam và Kỳ nhi. Còn Vương Mãi và Đặng Phạm thì đi hai bên chiếc xe ngựa của Tào Nam mà nói chuyện với nàng.

- Hải Tây nhìn cũng được.

Lã Lam ngồi trên ngựa tò mò hỏi:

- Tại sao ta nghe người ta nói ở đây rất nguy hiểm, trộm cướp đầy rẫy đâu hết rồi?

- A! Trộm cướp trước kia thì có nhưng hiện giờ tốt hơn nhiều.

- Có phải không? Vậy tỷ phu của ngươi đúng là có bản lĩnh...đúng rồi! Chẳng phải ngươi tên là Tào Bằng sao? Tại sao Tào tỷ tỷ lại gọi ngươi là a Phúc?

- Cái này...

- Còn nữa, ta nghe nói cách đây một thời gian còn có hải tặc tới tập kích Hải Tây có đúng không?

Hiển nhiên Lã Lam là một cô bé tò mò nên liên tục đưa ra câu hỏi. Kỳ nhỉ hơi mỉm cười rồi tự động lui lại. Tào Bằng cũng hết sức kiên nhẫn giới thiệu với Lã Lam và Hải Tây. Nụ cười trên khuôn mặt Lã Lam cũng xuất hiện nhiều hơn...

- A Phúc! Võ nghệ của ngươi cũng được có điều nhìn thân thể ngươi hơi gầy. Ngươi xem ngươi gầy như vậy thì có thể làm được chuyện lớn nào? Phải giống như phụ thân của ta thì mới được xem là đại trượng phu. Ừm! Sau này ngươi ăn nhiều hơn một chút, làm cho thân thể khỏe mạnh thì tương lai mới không có ai dám trêu chọc ngươi... Ngươi thấy có ai dám đoạt ngựa của cha ta đâu?

Nguồn: tunghoanh.com/tao-tac/quyen-1-chuong-160-KsGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận