Tào Tặc
Tác giả: Canh Tân
Chương 193: Trường giang tam điệp lãng.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Tào Bằng chợt run lên, nhất thời hồi hộp.
-Nguyệt Anh, chắc chắn nàng quá lo lắng rồi. Cam đại ca…
Tào Bằng còn đang nói dở, chợt nghe phía trước có tiếng ngựa hí vang. Cùng lúc đó, chợt nghe gia tướng của Tuân Diễn lớn tiếng quát:
-Kẻ nào to gan dám chặn đường, còn không tránh ra cho ta?
Tiếng quát còn chưa dứt, một tiếng hí vang đã truyền đến tai Tào Bằng.
Hí hí hí. Tiếng hí của chiến mã. Theo đó là hai tiếng kêu thảm thiết của gia tướng, mọi tiếng động chợt im bặt.
-Tiểu thư, người đi không từ biệt như thế, Hoàng Công rất lo lắng. Tào công tử, xin hãy ra đây. Cam Ninh đi theo các người đã lâu. Các ngươi chớ có tiến lên nữa, bằng không đừng trách Cam Ninh mạnh tay.
Cuối cùng một tiếng quát như sấm sét vang lên trong không trung.
-Là Cam đại ca!
Hoàng Nguyệt Anh nhất thời biến sắc, Tào Bằng âm thầm kêu khổ. Nhưng hắn cũng biết nếu Cam Ninh đã ở đây, có muốn bỏ đi cũng không dễ dàng như vậy. Lòng đã quyết, hắn dừng xe trâu lại.
-Nguyệt Anh, nàng ở trên xe, đừng xuống.
Dứt lời, Tào Bằng lấy thanh đao treo bên xe, không quay đầu lại, sải bước tiến lên trước, cao giọng quát:
-Cam Hưng Bá, Tào Bằng ở đây!
Cam Ninh dẫn hơn mười tên thực khách đón giữa đại lộ. Y mặc một bộ trang phục mỏng, khoác một chiếc chiến bào bằng gấm. Mái tóc của y được buộc lại sau gá cầm một cây Long tước đại đao, khuôn mặt trầm tĩnh. Nhìn thấy Tào Bằng đi ra ngoài, Cam Ninh nở nụ cười rồi nhẹ nhàng giơ quyền đón tiếp.
- Tào công tử! Giao tiểu thư ra đây, ta tha cho các ngươi đi.
Một chân của y dẫm lên đầu của một tên gia tướng, nét mặt hết sức nhẹ nhàng. Cách đó không xa còn có một tên gia tướng nằm trên mặt đất hôn mê.
- A Phúc! Người này rất lợi hại.
Hạ Hầu Lan nghiêm trang cản Tào Bằng lại:
- Để ta đối phó với hắn.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Tào Bằng nói nhỏ một câu rồi gạt tay Hạ Hầu Lan.
Hạ Hầu Lan có ý tốt nhưng Tào Bằng không thể hại y. Nói thẳng ra võ nghệ của Hạ Hầu Lan mặc dù trong một năm qua có tăng lên nhưng cũng chỉ ở đỉnh cao của hạng hai. Còn Cam Ninh trong tam quốc quần anh truyện thì vũ lực của y, Hạ Hầu Lan không thể ngăn cản được.
- Cam đại ca! Nhường đường có được không?
- Tất nhiên là có thể? Giao cô ấy ra đây, ta sẽ để cho ngươi đi.
- Nguyệt Anh và ta tình đầu ý hợp. Ta không thể để cho cô ấy đi.
- Có nghĩa là không thể thương lượng? Tào công tử! Ngươi cần phải hiểu rõ Hoàng Công đã nói nếu ai cản trở thì không cần biết sống chết thế nào.
Nét mặt của Cam Ninh rất hiền lành chứ không góc cạnh như Lã Bố và Tôn Sách. Nhưng khi y nói những lời đó, Tào Bằng lại cảm thấy sởn tóc gáy. Nhưng bắt Tào Bằng để Hoàng Nguyệt Anh đi thì là điều không thể. Hắn không cho phép chuyện sau khi Hoàng Thừa Ngạn về sẽ tìm chồng cho Hoàng Nguyệt Anh.
Chồng của Hoàng Nguyệt Anh chỉ có thể là hắn mà thôi.
Tào Bằng cắn răng một cái rồi rút từ trong cái túi bên người thanh Hà Nhất đao.
Cây đại đao dài hai thước còn cao hơn Tào Bằng. Vì vậy mà khi hắn cầm trong tay khiến cho người ta có cảm giác khác lạ. Vết máu màu đỏ sậm trên cây đao dưới ánh mặt trời tạo ra một thứ cảm giác yêu dị. Cho dù là Cam Ninh cũng phải biến sắc.
Sau khi ném cái túi cho Hạ Hầu Lan, tinh thần của Tào Bằng trong nháy mắt tiến vào một cảnh giới kỳ diệu.
- Cam đại ca! Đệ nói lại một lần nữa, không thể để cho Nguyệt Anh đi.
- Nếu như vậy... Tào công tử! Quan hệ của chúng ta không kém, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Ta đứng ở đây, chỉ cần ngươi có thể làm cho ta dịch chuyển mười bước thì coi như ngươi thắng. Chuyện của Hoàng tiểu thư ta không nhúng tay vào nữa... Nhưng nếu ngươi thua thì Hoàng tiểu thư sẽ...
- Cho dù thua thì huynh cũng đừng mong mang Nguyệt Anh đi.
Cơ bản Tào Bằng không để cho Cam Ninh nói xong đã bước lên mà vung đao. Hai tay hắn nắm chặt lấy chuôi đao. Hà nhất trường đao theo thân Tào Bằng mà vẽ theo một đường vòng cung chém xuống đầu Cam Ninh. Ánh mắt của Cam Ninh lập tức trở nên nghiêm túc, gương mặt tuấn tú có chút lạnh lùng. Long Tước trong tay y rít gió mà dựng lên.
"Choang!"
Một âm thanh chói tai vang lên bên tai của Tào Bằng.
Âm thanh đó dường như ẩn chứa một thứ lực lượng kỳ dị khiến cho tinh thần của hắn bị rối loạn.
Hắn vội vàng dừng lại, xoay người biến chiêu. Long Tước của Cam Ninh xẹt qua người hắn. Cũng không thấy y cất bước về phía trước nhưng cây đại đạo như đột nhiên dài ra, suýt chút nữa thì xẻ ngực Tào Bằng ra làm đôi. "Đao nhanh thật!" Tào Bằng thầm kêu trong lòng. Rõ ràng là hắn ra chiêu trước, đồng thời cũng dốc toàn lực vậy mà vẫn không thể sánh được với Cam Ninh.
Cam Ninh hiểu rất rõ về tam biến của đao. Cái loại chiêu số nhìn thì tưởng chậm nhưng cực nhanh đó đủ khiến cho người ta có cảm giác sai lệch. Nó khiến cho Tào Bằng ớn lạnh. Một đao của Cam Ninh liền đoạt lấy tiên cơ, rồi từng đao từng đao giống như những con sóng Trương giang nối tiếp nhau liên miên không dứt... Mỗi một đao nhìn thì rất chậm nhưng khi tới giữa không trung đột nhien chuyển nhanh. Ánh đao lóng lánh.
Hạ Hầu Lan đứng bên quan sát chỉ biết trừng mắt mà líu lưỡi. Những âm thanh của sắt thép va chạm liên tục vang lên.
Ánh đao chợt biến mất. Nhìn Tào Bằng lúc này hết sức nhếch nhác giống như một con lừa lăn lông lốc hơn mười bước mới thoát khỏi thế đao rồi đứng thẳng dậy. Còn Cam Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Long Tước trong tay y chĩa xuống đất, dường như từ đầu tới cuối, y chưa hề nhúc nhích.
- Tử U! Tình hình của a Phúc dường như không ổn.
Tuân Diễn không nhịn được lên tiếng hỏi. Mặc dù vừa rồi y cũng không nhìn thấy hai bên giao đấu như thế nào nhưng rõ ràng là Tào Bằng xông lên trước, tới khi ánh đao lóe lên, hắn liền như một con lừa lăn lông lốc về phía sau. Chỉ trong giây phút tích tắc đó nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Mặc dù Tuân Diễn không cảm nhận được nhưng có thể thấy Tào Bằng không phải là đối thủ của Cam Ninh.
"Đâu chỉ không ổn?"
Hạ Hầu Lan thầm kêu khổ trong lòng. Y biết Cam Ninh lợi hại nhưng không ngờ lại đáng sợ tới mức như thế này.
Đây rõ ràng là một dũng tướng có thể sánh với Điển Vi và Hứa Chử. Cho dù y không thắng được Điển Vi và Hứa Chử thì cũng không kém nhiều lắm.
"Một tên dũng trướng như vậy tại sao lại chưa từng nghe nhắc tới?"
Lúc này đừng nói là Hạ Hầu Lan, cho dù y và Tào Bằng liên thủ cũng không phải là địch thủ của Cam Ninh.
Mà Tào Bằng thân chịu đựng ánh đao thì lại có cảm nhận khác.
"Thế!"
Cam Ninh đã có được thế của mình. Mỗi một vị võ tướng hạng nhất đều có "thế" độc đáo của họ.
"Thế" của Điển Vi giống như một con mãnh hổ trong núi. "Thế" của Lã Bố thì giống như một cơn lốc trên sa mạc. "Thế" của Tôn sách thì giống như một ngọn lửa. Còn thế của Cam Ninh thì giống như nước sông trường giang kéo dài không hết. Đao pháp của Cam Ninh cũng không phải công kích giống như bão táp. Mỗi khi phát ra chẳng khác nào giống như trường giang có từng con sóng một nối tiếp nhau, sóng sau xô sóng trước. Nó có cảm giác giống như Trường Giang ba lần sóng. Nhưng có điều ở đây lại tự nhiên và thuần túy hơn. Sức một đao của y cũng không mạnh lắm nhưng hay ở chỗ kéo dài không dứt.
Y xuất đạo nhẹ nhàng nhưng đao nọ chồng lên đao kia. Nghe ra thì cũng không có gì khó khăn nhưng để làm được tự nhiên như Cam Ninh mà không khổ luyện thì không thể được.
Sắc mặt của Tào Bằng trắng bệch. Mà nét mặt của Cam Ninh vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có điều ánh mắt y có điều gì đó không thể nhìn thấu. Dường như y muốn nói rằng "chỉ có chút bản lĩnh đó mà cũng dám ra đây sao?"
- A Phúc...
Hoàng Nguyệt Anh chạy tới trước đoàn người nhìn thấy Tào Bằng như vậy thì đau khổ hét lên.
- Nàng đừng có tới đây.
Tào Bằng hét to một tiếng rồi đứng lên.
Cam Ninh lại ôn tồn nói:
-Hoàng tiểu thư! Ngươi và Hoàng Công có chuyện gì thì chỉ cần nói rõ, tại sao lại phải làm ầm ĩ thế này? Chỉ cần ngươi về với ta, ta lập tức sẽ thả cho họ đi. Ngươi cần phải hiểu rõ nếu tiếp tục động thủ ta sẽ không nương tay.
- A Phúc! Ta...
Ánh mắt của Hoàng Nguyệt Anh giống như sắp khóc. Tào Bằng nôn nóng quát to một tiếng:
- Nguyệt Anh! Ngươi không được nghe hắn nói linh tinh. Nếu ngươi trở về, ta sẽ lập tức tới tận nơi.
- A!
Hoàng Nguyệt Anh thật sự lo lắng Tào Bằng sẽ bị thương. Nhưng khi nghe Tào Bằng nói vậy, chút dao động của nàng lập tức biến mất.
- Nhanh chóng lui về cho ta. chuyện của đàn ông thì dùng cách của đàn ông giải quyết.
Tào Bằng cũng không quay đầu lại, nhìn Cam Ninh rồi hít một hơi thật sâu sau đó bước lên một bước dài. Một chân của hắn ở phía trước, còn một chân phía sau. Hai tay nắm chặt thanh đao.
- Cam Hưng Bá! Ta nghĩ ngươi là hảo hán, nhưng để xem ngươi có bản lĩnh gì giết được ta?
Vào giây phút đó sự quật cường trong người khiến cho Tào Bằng không chấp nhận cúi đầu nhận thua, cũng không cho phép người con gái của mình ra đi.
Hoàng Nguyệt Anh nghe nói vậy cũng không lên tiếng nữa. Chỉ có điều từ nét mặt của nàng cũng có thể thấy nếu Tào Bằng thật sự có chuyện gì thì nàng cũng không muốn sống nữa.
Trong tình hình đối mặt thế này, Tuân Diễn muốn giúp cũng không được. Y liếc mắt nhìn Hạ Hầu Lan như bảo tới đó giúp đỡ.
Nhưng Hạ Hầu Lan lại lắc đầu. Cái chuyện như thế này không thể giúp gì được.
Tào Bằng đang nắm lấy hạnh phúc của mình thì không thể để cho người khác nhúng tay vào được.
Tất nhiên, cho dù Hạ Hầu Lan có nhúng tay thì cũng chẳng có tác dụng gì. Trong đầu y chợt có suy nghĩ:"Nếu Tử Long ở đây thì làm sao Cam Ninh có thể thoải mái như vậy?"
Sự khinh thường trong mắt Cam Ninh từ từ biến mất thay vào đó là nét mặt nghiêm túc. Y thở dài một hơi rồi trầm giọng nói:
- Tào công tử! Ngươi muốn chết phải không?
Tào Bằng còn chưa dứt lời liền bước lên như định tấn công. Cam Ninh cười lạnh, nâng đao lên đánh. Đối với người bình thường, thân thủ của Tào Bằng đúng là không hề kém. Nhưng trong mắt của Cam Ninh thì chút bản lĩnh ấy của Tào Bằng còn không đáng cho y coi trọng.
Y cảm thấy nghiêm túc không phải vì võ nghệ của Tào Bằng mà là vì khí phách của hắn. Cái thứ khí phách cương liệt đó khiến cho Cam Ninh thầm khen ngợi.
Nhưng khen ngợi là khen ngợi chứ không có nghĩa Cam Ninh sẽ dừng tay để cho Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh rời đi.
Đúng vào lúc Cam Ninh chuẩn bị ra tay thì một tia sáng lạnh chợt rít gió bay tới. Thiết Lưu tinh như một tia chớp lao về phía Cam Ninh. Cam Ninh nhíu mày thầm nghĩ "ám khí hay thật!"
Tào Bằng ra tay cực nhanh, ngay cả Cam Ninh cũng không nhìn rõ hắn phóng Thiết lưu tinh như thế nào.
Có điều Cam Ninh cũng chẳng thèm để ý mà vung đao. Trên cổ tay y, cái lục lạc vang lên một tiếng nhỏ. Long tước rít gió giống như một tia chớp lao xuống. Nhưng mắt thấy một đòn nắm chắc không ngờ lại hụt vào khoảng không. Lại có một tia sáng khác bay ra, miếng Thiết Lưu tinh thứ hai đã lao tới chạm phải cái thứ nhất. Đây chính là thủ pháp Lưu tinh cản nguyệt trong Bạch viên thông bối quyền. Sau cú va chạm, một đao của Cam Ninh liền bổ vào khoảng không.
Thiết Lưu tinh bay thẳng tới mặt khiến cho Cam Ninh phải lui lại sau một bước mới tránh được. Nhưng trong khoảng khác đó, hai cây đao của Tào Bằng cũng vọt tới trước mặt y. Hà nhất đại đao bổ xuống đầu Cam Ninh khiến cho y vội vàng lui lại. Vừa định xuất đao thì đại đao của Tào Bằng đột nhiên xoay nhẹ, chân đạp Âm Dương bộ, Tào Bằng bước tới khiến cho lực của cây đại đao lại mạnh thêm, như một tia chớp giáng xuống.
- A!
Cam Ninh thở nhẹ một tiếng rồi nghiêng người tránh.
Nhưng Hà nhất đại đao của Tào Bằng xoay nhẹ một cái rồi lại lao xuống với thế đao mạnh hơn. Cứ liên tục như vậy mười đao khiến cho Cam Ninh cũng phải trầm trồ khen ngợi. Có thể nói, đao pháp của Tào Bằng rất kỳ diệu. Đặc biệt là cái kỹ xảo trong khoảng cách ngắn này so với Trường giang tam điệp lãng của Cam Ninh mặc dù cách thi triển khác nhau nhưng hiệu quả lại tương đương. Thanh Long Tước trong tay y liên tục đón đỡ, để mặc cho Tào Bằng liên tục đánh tới.
Cam Ninh cũng không hề hoang mang để mặc cho Tào Bằng công kích đồng thời nét mặt của y càng lúc càng vui mừng.
- Hảo đao pháp!
Cam Ninh liên tục khen ngợi.
- Ngươi đúng là có chút bản lĩnh nhưng đừng mơ chiếm được lợi thế của ta.
Vừa nói, y đột nhiên lui lại một bước. Chân vừa mới chạm đất, thân thể của y liền đứng thẳng, Long Tước đại đao rít lên một tiếng giống như một con hồ rình sẵn. Hai cây đại đạo va chạm với nhau khiến cho hổ khẩu của Tào Bằng vỡ nát, máu tươi chảy đầm đìa. Còn Cam Ninh chỉ hơi lui lại một bước liền vung đao phản kích. truyện copy từ tunghoanh.com
Chỉ một đao đã phá được chiêu số của Tào Bằng.
Võ tướng hạng nhất và võ tướng hạng hai thể hiện rõ sự khác biệt vào lúc này.
- Ngươi thua.
Hạ Hầu Lan đột nhiên hét to.
- Ngươi đã lùi mười bước. Cam Ninh! Ngươi thua rồi.
Cây đại đao trong tay Cam Ninh dừng lại, y ngạc nhiên quay lại nhìn Hạ Hầu Lan.
Chỉ thấy nét mặt của Hạ Hầu Lan vừa sợ hãi vừa vui mừng khiến cho Cam Ninh không hiểu...y cúi đầu nhìn xuống hai chân rồi lại ngẩng đầu nhìn Tào Bằng đang chống đao thở hổn hển.
- Cam Hưng Bá! Mười một bước. Ngươi lùi mười một bước.
Trong tích tắc đó, Cam Ninh vô tình lui lại mười bước. Tính thêm cả bước vừa rồi nữa là mười một. Y mở to mắt nhìn Tào Bằng.
Mà lúc này, Hoàng Nguyệt Anh cũng chạy tới đỡ lấy Tào Bằng.
Mười một bước nhìn như không có gì đó gần như tiêu hao toàn bộ sức lực của Tào Bằng. Toàn thân hắn gần như bải hoải. Nếu vừa rồi, Cam Ninh chém cái đao đó xuống thì Tào Bằng cũng chẳng còn sức mà tránh. Mặc dù mồm mũi đang đua nhau thở, nhưng Tào Bằng vẫn nở nụ cười.
Hai gò má của Cam Ninh co giật liên tục. Đôi mắt hổ của y nhìn Tào Bằng cả ngày mà không nói câu nào.
Bầu không khí lúc này trở nên hết sức khẩn trương. Hạ Hầu Lan đã rút long lân hai trượng chuẩn bị. Chỉ cần Cam Ninh ra chiêu, y chẳng hề do dự mà xông tới. Còn Tuân Diễn thì theo bản năng nắm chặt tay nhìn Cam Ninh, chờ gã mở miệng.
- Ta thua.
Vào lúc này, Cam Ninh đột nhiên cười.
- Tào công tử! Không tới mười năm, hai chúng ta có thể đánh một trận công bằng không?
- Có muốn cũng chẳng được.
Lúc này, Tào Bằng không hề chịu lui lấy một phần. Đồng thời trong lòng hắn cũng vô cùng tự hào "mặc dù hiện tại ta không phải là đối thủ của Cam Ninh. Nhưng ít nhất ta đã được y chấp nhận."
- Nguyệt Anh!
Từ trong rừng cây có một chiếc xe ngựa chạy ra. Hoàng Thừa Ngạn thò đầu ra ngoài:
- Nha đầu kia còn không nhanh chóng lại đây cho ta?
- Cha!
- Cam Ninh! Ngươi...
Cam Ninh cười khổ một tiếng rồi nhìn nét mặt Tào Bằng mà có chút xấu hổ.
- Tào công tử! Cho dù thế nào thì Hoàng công cũng là phụ thân của Hoàng tiểu thư. Ta thấy dù sao thì hai người cũng nên giáp mặt nói chuyện rõ ràng với nhau.
- Tuân tiên sinh...
Trong nháy mắt khi Hoàng Thừa Ngạn xuất hiện, Hám Trạch liền quay sang nhìn Tuân Diễn.
Tuân Diễn hơi do dự rồi cất bước đi lên.
- Cha! Con không trở về cùng cha.
- Con....
Nét mặt Hoàng Thừa Ngạn đầy bất đắc dĩ. Vốn lão tưởng Cam Ninh ra tay đủ giải quyết được chuyện này. Nhưng không ngờ chuyện diễn ra như vậy khiến cho lão bắt buộc phải xuất hiện. "Nhưng cho dù có xuất hiện thì sao? Con gái vừa rồi đã tỏ rõ thái độ. Tào Bằng thật lòng thích Hoàng Nguyệt Anh. Có lẽ Hoàng Nguyệt Anh đi theo hắn cũng là một sự lựa chọn tốt."
Chỉ có điều suy nghĩ đó mới lóe lên liền biến mất. Hoàng Thừa Ngạn trầm giọng nói:
- Nguyệt Anh! Con thực sự đi với hắn?
Không để cho Hoàng Nguyệt Anh trả lời, Tuân Diễn đã bước tới.
- Hoàng công! Tại hạ là Tuân Diễn ở Dĩnh Xuyên.
Do y vái chào cho nên Hoàng Thừa Ngạn đành phải xuống xe đáp lễ.
- Hưu Nhược! Ngươi đừng có nói. Ta chỉ hỏi Nguyệt Anh một câu. Nguyệt Anh! Con thật sự nghĩ kỹ muốn ở cùng với tên tiểu tử này?
Hoàng Nguyệt Anh theo bản năng nắm chặt lấy tay Tào Bằng, nước mắt lưng tròng.
- Hoàng công... - Tào Bằng mở miệng.
- Ngươi im miệng cho ta. - Hoàng Thừa Ngạn nổi giận gầm lên một tiếng với Tào Bằng.
- Cha....
Hoàng Thừa Ngạn thở dài, nói nhỏ:
- Nguyệt Anh! Nếu con đã quyết định như vậy, cha biết con rất khó thay đổi. Tiểu tử! Ngươi phải đối xử tốt với Nguyệt Anh không được để cho nó ấm ức.
Tào Bằng ngây người mà nhìn Hoàng Thừa Ngạn. Tuân Diễn thở ra một hơi, rồi bước tới vỗ bả vai Tào Bằng:
- Còn không tới bái kiến Trượng nhân?
- Ta...
- Khoan đã! - Hoàng Thừa Ngạn quát to:
- Nguyệt Anh đi theo ngươi là quyết định của nó không liên quan tới ta. Ta hoàn toàn không đồng ý cho ngươi và Nguyệt Anh ở với nhau, vì vậy mà chữ Trượng nhân ta không dám nhận. Tiểu tử! Ngươi nói đừng khinh thiếu niên nghèo sao? Ta sẽ xem ngươi làm sao mà chứng minh câu nói này.
- Cha!
Hoàng Nguyệt Anh đau khổ kêu lên rồi quỳ trên mặt đất. Còn Tào Bằng không hiểu rằng có chuyện gì xảy ra.
- Nguyệt Anh! Bắt đầu từ bây giờ con và Hoàng thị ở Giang Hạ không còn quan hệ nữa.
Dứt lời, Hoàng Thừa Ngạn cắn răng, chắp tay vái chào Tuân Diễn sau đó trèo lên xe.
"Không ngờ lão nhân này lại đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nguyệt Anh?" Tào Bằng mở to mắt nhìn mà không biết phải làm sao. Hắn thích Hoàng Nguyệt Anh nhưng không hề nghĩ tới để cho nàng lại từ bỏ thân phận con gái của Hoàng Thừa Ngạn. Tào Bằng không phải không biết, chỉ có điều hắn thật sự không ngờ Hoàng Thừa Ngạn lại quyết liệt như vậy. Nhìn Hoàng Nguyệt Anh đau khổ như thế, Tào Bằng luống cuống không biết làm thế nào.
Hắn định bước lên gọi Hoàng Thừa Ngạn nhưng bị Tuân Diễn ngăn lại.
- A Phúc! Đừng có xúc động.
- Nhưng...
- Lần này, Hoàng công làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Nếu không thì hoàng thị Giang Hạ của lão sẽ bị người ta nhạo báng. Lão phải giữ thể diện cho Hoàng gia.
Tào Bằng dừng bước, không biết phải nói như thế nào.
"Vì thể diện của gia tộc mà có thể cắt đứt tình cha con sao?
- Thật ra lão đã cho ngươi một câu trả lời. Muốn Nguyệt Anh quay về thì phải gây dựng được sự nghiệp đi.
Tuân Diễn dứt lời, dùng sức vỗ vai Tào Bằng rồi sau đó xoay người đi.