Tào Tặc
Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 270: Tuyết Liên, Tuyết Liên!
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Tiếng sấm sét đùng đoàng, mưa to tầm tã. Bầu trời mờ mịt chợt bị màn mưa bao phủ, mưa to trút xuống. Nhạc Quan cười dịu dàng, nâng chén rượu lên:
-Đêm đẹp thế này, ni đã chuẩn bị rượu nhạt, được Trần Tuy Dương và Tào bắc bộ tới đây, thật vô cùng cảm kích. Hai vị lão gia đến Tuy Dương nhậm chức, ni vẫn chưa được tiếp đón. Hôm nay thiết bữa rượu nhạt coi như được đón tiếp hai vị lão gia, xin các vị sau này chiếu cố nhiều hơn nữa.
-Đúng vậy, xin hai vị lão gia quan tâm hơn.
Đám người Tô Uy, Huyền Thạc, Chúc Đạo đều đứng dậy kính rượu. Trần Quần cười không nói gì, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Tào Bằng theo Trần Quần, cùng uống cạn một hơi sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Mắt thấy mọi người chén chú chén anh, chuyện trò rôm rả, hắn lại trầm ngâm không nói gì. Phải nói rằng, Nhạc Quan là cao thủ điều tiết bầu không khí, hơn nữa ăn nói rất tài tình, cách nói siêu phàm, chu toàn với mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều cực kỳ thoải mái.
Thỉnh thoảng nàng thốt ra vài câu nói hay làm mọi người cười ha ha. Trần Quần hình như cũng dần dần cởi mở, thể hiện khí khải hào hiệp, tay bưng đồng tước, ai đến cũng không từ chối.
-Tào bắc bộ, sao không nói lời nào?
Nhạc Quan đi lướt tới bên cạnh Tào Bằng, nghiêng người rót đầy một chén cho Tào Bằng. Xuyên qua khe hở trên áo, ẩn hiện có thể thấy được bộ ngực đẫy đà. Nàng ngồi xuống cạnh Tào Bằng, đôi mắt quyến rũ, nhẹ giọng nói:
-Nghe nói Tào bắc bộ lại có tác phẩm xuất sắc, ni đã từng được đọc. Công tử thanh cao, ni rất kính trọng. Chỉ là có một câu, ni không đồng ý lắm.
Trần Quần mặt đỏ bừng, nghe thế liền cười nói:
-Nhạc am chủ không đồng ý câu nào?
Phải biết rằng, Tào Bằng hiện giờ cũng có chút danh tiếng, ngay cả bọn Khổng Dung cũng vô cùng tôn sùng tài văn chương của hắn. Nhạc Quan lại nói thẳng, muốn chỉ ra điểm sai, Trần Quần đương nhiên rất hứng thú. Không chỉ Trần Quần, mà mọi người đều chú ý tới, đổ dồn ánh mắt về phía họ.
-Đoạn cuối bài văn của Công tử nói tình yêu của hoa cúc, nghe rất mới mẻ. Thế nhưng Công tử trước đây vừa làm “Cúc hoa ổ lý cúc hoa am / Cúc Hoa am có Cúc Hoa tiên.. Mới có mấy ngày ngắn ngủi, công tử đã quên mất tiểu ni này rồi, tiểu ni sao có thể sống vui vẻ được? Bắc bộ đại nhân, vì câu nói của ngài, ni phạt ngài ba chén rượu, thế nào? Lẽ nào bảo ta viết, tình yêu của hoa cúc, nghe mới mẻ từ sau khi hoa cúc tàn?
Tuy nhiên, Tào Bằng cũng biết, Nhạc Quan có ý trêu đùa nhiều hơn nên cũng không chối từ, nâng chén uống cạn.
-Nhạc am chủ nói đúng, Tào Bằng chịu phạt.
-Tào bắc bộ, lúc trước còn gọi là Cúc Hoa tiên, giờ lại biến thành Nhạc am chủ. Ni rất buồn, còn muốn phạt ngài thêm ba chén nữa.
Cơ thể nóng bỏng của nàng dường như đang dán chặt vào người Tào Bằng. Hương thơm như lan như xạ xộc vào mũi khiến cho Tào Bằng cảm thấy thú huyết sôi trào. Một báu vật như thế, đang yên đang lành làm người xuất gia làm gì? Tào Bằng gượng cười trong lòng, mặt vẫn tỏ vẻ bình thường, đưa tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Nhạc Quan. Vòng eo ấy mảnh dẻ, qua một lớp áo, Tào Bằng có thể nhận ra, bên trong nàng lại không mặc gì. Làn da láng mịn có phần nóng bỏng. Tào Bằng cố gắng ổn định tinh thần:
-Vậy am chủ muốn ta xưng hô như thế nào?
Nhạc Quan nói khẽ:
-Gọi ni cô Quan Quan là được.
-Quan Quan, chi bằng chúng ta bắt chước ngày hôm đó, uống thêm một ly nữa, thế nào?
-Công tử có lệnh, ni sao có thể không theo.
Trong tiếng trầm trồ khen ngợi, Tào Bằng và Nhạc Quan lại uống một chén rượu giao bôi, sau đó Nhạc Quan mới xem như buông tha hắn. Cảm nhận được có ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, Tào Bằng ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai tròng mắt của Xích Trung trừng trừng nhìn hắn như phun lửa, như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Ha ha, có một tên đang ghen.
Tào Bằng bật cười, nâng chén rượu mời hướng về phía Xích Trung. Xích Trung gườm gườm nhìn hắn, không thèm để ý nữa.
-A Phúc, còn nói hai người không có quan hệ gì?
-Vốn là không có quan hệ mà.
Trần Quần làm mặt “Ta tin ngươi mới là lạ”, y khẽ nói:
-Vừa rồi Cúc Hoa tiên đó khao khát được nuốt chửng ngươi trước mặt mọi người, còn giả bộ.
-Điều này, thực không có.
Tào Bằng gượng cười nhưng cũng biết chuyện này càng nói rối. Lúc này, một tiểu ni cô bước vào nhà thuỷ tạ, còn cầm theo bình đồng và mấy mũi tên ngắn. Đây là một loại rượu lệnh khá lưu hành trong những năm Đông Hán, ném thẻ vào bình rượu. Đặt bình đồng ở giữa, mỗi người có ba mũi tên ngắn, ngồi yên tại chỗ, ném mạnh về phía chiếc bình đồng. Ai ném trượt một cái sẽ bị phạt một chén rượu.
Mọi người đều hào hứng bắt đầu chơi trò ném thẻ vào bình rượu. Trò chơi vừa bắt đầu, rượu rót ra càng lúc càng nhanh. Trần Quần vì ném trượt mấy mũi tên mà bị phạt hơn mười chén liên tục, trông ngà ngà say.
-Cúc Hoa tiên nhảy múa đi.
Chúc Đạo cười lớn, hô lên với Nhạc Quan. Trần Quần mắt say lờ đờ, cười hỏi:
-Sao, Nhạc am chủ còn biết múa ư?
-Trần Tuy Dương không biết rồi, tài ca múa của Nhạc am chủ song tuyệt, đặc biệt rất giỏi về múa.
Xích Trung giận dữ nói:
-Chúc Đạo, ngươi đừng sinh sự, Nhạc am chủ không phải là vũ cơ, ngươi bảo múa là phải múa cho ngươi xem sao?
-Xích Bá Dư, lão tử chỉ muốn xem, ngươi làm khó dễ ta sao?
-Ngươi. . . -Hay lắm, hay lắm, không phải là nhảy một khúc thôi sao. Hôm nay vì đón tiếp Trần Tuy Dương, nhảy một khúc trong Cúc Hoa am này cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm?
Huyền Thạc hình như cũng đã hơi lớn tiếng, khi nói chuyện mang đậm khẩu âm của Lương Châu. Trước đây, hắn vẫn nói tiếng Quan Thoại, chủ yếu là khẩu âm Quan Trung và Lạc Dương. Giờ đột nhiên hắn chuyển sang khẩu âm Lương Châu khiến Tào Bằng không khỏi sững sờ.
-Huyền Thạc tiên sinh đã đi qua Lương Châu?
Huyền Thạc hơi biến sắc, nhưng lập tức cười nói:
-Đâu đã đi qua Lương Châu, có điều trước đây ta theo người Lương Châu học vài câu mà thôi. Công tử không biết, năm đó ở Trường An, ai nói được mấy câu bằng tiếng Lương Châu đều luôn được chiếu cố, vì thế ta phải học thôi, ha ha ha ha. . .
Tào Bằng cười cười, không hỏi thêm nữa. Nhạc Quan nói:
-Muốn ni múa một khúc cũng được, có điều vẫn xin Tào bắc bộ cất cao giọng hát.
-Hả?
-Chi bằng lấy luôn bài Cúc Hoa am ca, thế nào?
Cô nương này, sao cứ nhắm mãi vào ta? Tào Bằng bèn nở nụ cười.
-Tử Du, ngươi tới đánh đàn, thế nào?
Trương Thái hôm nay cư xử cực kỳ khéo léo, nghe vậy liền cười nói:
-Ta nào dám bất tuân mệnh.
-Tuyết Liên, mang đàn lại đây. Lát sau đã thấy vị tiểu ni cô Tuyết Liên kia tất tả mang đàn vào. Trương Thái đứng dậy tới ngồi xuống cạnh đàn, liếc nhìn qua Tào Bằng. Đây là đuổi vịt lên thớt mà . . . Cũng may, trong ba tháng ở núi Lục Hồn, Tào Bằng đã theo Hồ Chiêu học được một ít âm luật, vì thế cũng không luống cuống, hắn cất giọng:
-Quan Quan đã mời, vậy Tào Bằng cũng không dám bất kính, ta sẽ hát, mong chư vị hưởng ứng.
Vừa dứt lời, tiếng đàn vang lên. Tào Bằng cất giọng hát, mọi người cũng hòa giọng theo. Nhạc Quan khẽ nhún bước chân, lắc lư chiếc eo thon nhỏ, nhẹ nhàng nhảy múa Tiếng đàn thánh thót, hợp nhịp điệu.
Nhạc Quan miệng cười rạng rỡ như hoa mùa xuân, tự nhiên nhảy múa, dịu dàng như liễu trong gió . . . Mặc dù không có ngọc bội, cũng không áo gấm, thế nhưng lại thể hiện rõ vẻ đẹp dịu dàng của nàng. Cùng với vũ điệu càng lúc càng gấp, mồ hôi ướt đẫm trên trán nàng.
Trong vẻ nõn nà ấy lộ ra rặng mây đỏ, lớp áo kia ướt nhẹp mồ hôi làm cho những đường cong uyển chuyển, lả lướt gồ ghề, tất cả nhìn rõ mồn một.
-Công tử, ta biết lý do cái chết của Chu bắc bộ, tối nay hãy ngủ lại am, ta sẽ nói tỉ mỉ với ngài.
Thừa dịp Tào Bằng cất cao giọng hát, Tuyết Liên đột nhiên lại gần, nhẹ giọng thì thầm. Trong phút chốc, Tào Bằng thiếu chút nữa loạn tiết tấu, hắn ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Tuyết Liên xoay người châm rượu cho Trần Quần.
Nàng biết nguyên nhân cái chết của Chu Tán ư? Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng hắn khiến tóc gáy dựng ngược hết lên. Chẳng lẽ cái chết của Chu Tán có liên quan đến những người đang ngồi đây sao? Nếu đúng thế, vậy sẽ là ai? Trong lúc nhất thời, tâm trí Tào Bằng rối loạn và mơ hồ.
Tuy nhiên vẻ ngoài hắn vẫn phải làm ra vẻ không có chuyện gì, ngam xong bài thơ “Cúc Hoa am ca”. Bỗng nhiên, tiếng nhạc dồn dập, vũ khúc trở nên hào hùng mạnh mẽ. Nhạc Quan nhảy xoay tròn như gió mạnh mưa rào, như một đám mây lập lòe, một bụi tiên ba đong đưa . . . Tiếng đàn du dương và líu lo.
Nhạc Quan nằm rạp xuống với đường cong quyến rũ. Trần Quần lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, vỗ tay tán thưởng. Nhạc Quan đứng dậy, cười tươi rói cảm ơn đám đông, rồi sau đó kính rượu từng người. Khi tới trước mặt Trần Quần, Trần Quần đột nhiên nói:
-Màn múa của Nhạc am chủ rất tráng lệ, vô cùng động lòng người. Có điều cảm giác như điệu múa của Nhạc am chủ mang dáng dấp trong cung, chẳng lẽ đã từng học qua trong cung?
Những lời của y cũng không có ý gì. Mấy năm nay, chiến loạn không ngừng, triều đình rối ren bất ổn. Chưa đến mười năm đã diễn ra hai lần dời đô. Năm đó vũ cơ trong cung lưu lạc dân gian nhiều vô số, cho nên Nhạc Quan dù từng là cung nữ, cũng không có gì kỳ lạ. Vậy mà, Nhạc Quan hơi biến sắc, cười nói:
-Trần Tuy Dương nói giỡn, ni đâu có phúc khí này?
Dứt lời, nàng liền lui ra khỏi tòa thuỷ tạ để thay xiêm y. Còn Tào Bằng giờ phút này đã không được tập trung tư tưởng nữa.
-A Phúc, hết mưa rồi, chi bằng chúng ta trở về đi.
Trần Quần đột nhiên mở lời. Tào Bằng ngẩn ra, lập tức giả bộ say rượu:
-Đại huynh, ta hình như hơi say rồi. Trời đã tối muộn, đường xá lại không dễ đi lắm, chi bằng tối nay, chúng ta hãy tá túc trong am, huynh thấy thế nào?
Trần Quần nghe thấy, không khỏi ngạc nhiên. Liếc nhìn Tào Bằng, chỉ thấy Tào Bằng trừng mắt với chợt hiểu ra, cười trộm nói:
-Còn nói ngươi không có quan hệ với Cúc Hoa tiên, đã muốn ngủ lại trong am lại còn… Được rồi, ca ca sẽ giúp ngươi một lần, tuy nhiên sau này vẫn cần cao lương mỹ vị đền bù đấy.
Ách! Tên này lại hiểu lầm . . . Chỉ là Tào Bằng không tiện nói rõ với y, đành gượng cười gật đầu. Tuyết Liên nói, nàng biết nguyên nhân cái chết của Chu Tán. Là thật sự biết hay có rắp tâm khác? Điều này phải đợi ban đêm sau khi gặp Tuyết Liên mới biết được. Hắn nheo mắt lại, đảo qua đám đông trong tòa thủy tạ, trong lòng âm thầm tính toán. Trong số những người này, ai mới là hung thủ đây?