Tào Tặc Chương 293 : Bắt Giả Hủ hiến kế


    Tào Tặc
    Tác giả: Canh Tân

    Chương 293: Bắt Giả Hủ hiến kế

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê Truyện


    Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

    Hứa Đô, đại doanh trại Bắc quân ngũ giáo. Nơi này vốn là một mảnh đất hoang, cỏ dại mọc um tùm. Nhưng từ năm đầu Kiến An, sau khi Tào Tháo nghênh đón Hán đế dời đô đến Hứa huyện, vùng đất bỏ hoang này đã trở thành nơi tập trung của Bắc Quân Ngũ Giáo.

    Bình thường Bắc Quân Ngũ Giáo có doanh trại phân bố bốn phía Hứa Đô. Bên trong doanh trại Bắc Quân tập trung một đội giáo binh, bên cạnh có một đội kỵ binh. Dù sao thì nơi này không thể so sánh với đế đô Tuy Dương đã tồn tại được gần ngàn năm khi xưa. Luận về diện tích,Hứa Đô vẫn không thể bằng Tuy Dương.



    Ngay như đại doanh của Bắc Giáo này, không gian đóng quân rất lớn, rất rộng rãi. Nhưng nếu cả ngũ giáo cùng tập hợp lại trong đại doanh Bắc Giáo thì rõ ràng không thể chứa đủ toàn bộ đội nhân mã. Nếu là ở Tuy Dương đại doanh Bắc Giáo hoàn toàn thừa diện tích để ngũ giáo tập trung. Khi ở Tuy Dương, nơi trú quân của Bắc quân gọi là Bắc quân đại doanh. Còn khi ở Hứa Đô chỉ có thể gọi là Bắc Giáo đại doanh. Nếu muốn cả ngũ giáo tập trung ở nơi này, ít nhất phải mở rộng diện tích thêm vài lần nữa.

    Tào Bằng thân là Bắc Quân Trung Hậu, không thuộc ngũ giáo, mà tự có vị thế riêng. Vì thế, khi đi vào doanh trại Bắc Giáo, hắn đi thẳng tới lều chủ soái. Lúc này, trong lều chủ soái đã có không ít người.

    Truân Kỵ Giáo Úy Lã Càn là người Nhâm thành của Duyện châu. Từ khi Tào Tháo khởi binh ở Đông Quận, người này đã đi theo Tào Tháo, từ chức Tương Bí Giáo Úy lên làm thái thú Thái Sơn. Hắn nhiều lần dẹp yên dư đảng của quân Khăn Vàng. Năm Kiến An thứ ba, sau khi Lã Bố bị giết, Tang Phách thay thế cho Lã Càn, đảm nhiệm chức thái thú Thái Sơn. Còn Lã Càn được điều tới Hứa Đô đảm nhiệm chức Truân Kỵ Giáo Úy. Người này không chỉ võ nghệ cao cường mà tài xạ thuật cũng rất tuyệt. Điểm hiếm thấy nhất chính là Lã Càn còn giỏi trị quân, thông hiểu binh pháp; ở trong quân đội, hắnthuộc loại tướng lãnh có thể trấn giữ một phương. Nếu nói có người giỏi về nội chính trong đám tướng lãnh thì Lã Càn ở quận Thái Sơn rõ ràng nổi trội hơn hẳn.

    Việt Kỵ Giáo Úy Bà Lự quản lý đội binh mã. Y không tinh thông võ nghệ, cũng không hiểu binh pháp nhưng doanh trại Việt Kỵ quân do y quản lý lại rất hiệu quả.

    Xạ Thanh Giáo Úy Sử Hoán là người Bái huyện, Dự châu. Từ thời trẻ, hắn đã làm hiệp khách. Sau khi Tào Tháo khởi binh, hắn lấy thân phận khách quân, nhận chức Giáo Úy. Khi thảo phạt, hắn thường là người giám quân và theo dõi chư tướng. Năm Kiến An thứ tư, sau khi Sử Hoán và Trương Liêu giết Khôi Cố ở Xạ Khuyển, hắn nhận chức Xạ Thanh Giáo Úy.

    Bộ Quân Giáo Úy Vương Trạch là người Thái Nguyên, Tịnh châu.

    Ngoài bốn vị Giáo Úy này ra, vốn dĩ còn có Trường Thủy Giáo Úy Chủng Tập, kẻ đã bị giết chết vì tội mưu phản. Xét thấy Bắc Quân Ngũ Giáo thường trú ở Hứa Đô, trách nhiệm trọng đại, nhất định phải an bài người tâm phúc làm tướng thì mới có thể yên tâm, vì thế, sau khi Tào Tháo suy nghĩ rất lâu đã lệnh cho Quảng Xương Đình Hầu Nhạc Tiến đảm nhận chức vụ này.

    Nhạc Tiến này cũng là người đi theo Tào Tháo sớm nhất. Từ thời hai mươi hai lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Nhạc Tiến đã ở dưới trướng Tào Tháo. Về sau, hắn làm hãm trận Đô Úy, mỗi lần tham gia chiến trận đều xông lên đầu tiên, dũng mãnh phi thường. Từ năm thứ ba Sơ Bình đến nay, suốt mười năm, hắn trải qua hơn trăm cuộc chiến lớn nhỏ, có thể nói là chiến công hiển hách. Vì vậy, bất kể giữ chức thảo đãng giáo úy hay du kích tướng quân, hắn đều nổi danh anh liệt, rất được Tào Tháo yêu thích. Để Nhạc Tiến nhận chức Trường Thủy Giáo Úy cũng là để kiềm chế ngũ giáo. Dù sao, trong ngũ giáo, Nhạc Tiến có danh vọng cao nhất, chiến công hiển hách nhất, tước vị cao nhất. Nếu so giữa Lã Càn Và Nhạc Tiến thì Lã Càn chẳng những kinh nghiệm không đủ, danh vọng và chiến công cũng kém xa. Cho nên, sau khi trải qua một phen thăng trầm, thực lực và địa vị của Trường Thủy Giáo Úy không những không suy yếu mà ngược lại Nhạc Tiến đã trở thành người đứng đầu trong ngũ giáo.

    Ngoài ngũ giáo giáo úy ra, còn có ngũ giáo tư mã cũng đã ngồi yên vị trong đại trướng. Truân Kỵ Tư Mã Hứa Nghi, Việt Kỵ Tư Mã Đặng Phạm, Xạ Thanh Tư Mã Hạ Hầu Ân (chẳng những Tào Bằng quen thuộc, hơn nữa Tào Bằng còn có ân cứu mạng với người này), Bộ Quân Tư Mã Điển Mãn, Trường Thủy Tư Mã Hạ Hầu Thượng. Xem cách an bài ngũ giáo tư mã đủ biết Tào Tháo cực kỳ coi trọng và hết sức tín nhiệm Tào Bằng. Ngũ giáo tư mã đều có quyền chưởng binh tạm thời, còn Tào Bằng có toàn quyền đốc thúc và giám sát quân sĩ.

    Tào Bằng vừa đến, đám người Hứa Nghi đều quay ra chào hắn. Tuy nhiên, Tào Bằng không để ý tới bọn họ mà bước thẳng đến trước đám người Nhạc Tiến Lã Càn chào hỏi. Hành động này khiến cho đám người Nhạc Tiến có ấn tượng tốt với Tào Bằng. Đều ở Hứa Đô, ai lại không biết Tào Bằng này là tâm phúc của Tào Tháo? Đừng thấy hắn còn nhỏ tuổi nhưng công lao và năng lực không hề kém chút nào. Hắn từng hỗ trợ cho tỷ phu bình định Hải Tây, theo Tuân Diễn đi sứ Giang Đông, thủ vững Khúc Dương, dẫn đại quân chiến đấu cùng Trần Cung, bái Hồ Chiêu làm thầy. Tào Bằng cũng được xem là kẻ có danh tiếng.

    Đại án ở Tuy Dương nhờ Tào Bằng mà phá được. Đánh chết Chủng Tập, càng thể hiện rõ dũng khí và võ dũng của Tào Bằng. Bây giờ, hắn trở thành cháu họ Tào Tháo, tiền đồ sau này thế nào, ai có thể nói được?

    Nhạc Tiến cười nói:

    -Hữu Học đến đây, mau ngồi đi.

    -Tạ ơn Quảng Xương Đình Hầu.

    Tà Bằng thi lễ, sau đó mới chào hỏi đám người Hứa Nghi, ngồi xuống vị trí trung quân.

    -Hữu Học, ngươi cũng biết thế cục hiện giờ thế nào chứ?

    Nhạc Tiến đột nhiên hỏi. Tào Bằng nói:

    -Hôm nay khi ta và Đô Đình Hậu nói chuyện thì có nghe hắn nhắc tới.

    -Hữu Học, ngươi nghĩ tình hình thế nào?

    -Ừm…

    Tào Bằng do dự, không biết nên trả lời thế nào cho tốt. Nhạc Tiến cười nói:

    -Nơi này không có người ngoài. Ta chỉ thuận miệng hỏi, ngươi không cần phải e ngại.

    Tào Bằng gãi đầu nói:

    -Tình thế sợ là không tốt lắm.

    -Ồ?

    -Nếu chỉ mất đi Bạch Mã thì không có gì phải sợ, có thể đoạt lại được. Nhưng Bộc Dương thuộc về Duyện Châu, lại có quan hệ trọng đại. Chủ công nếu không thể mau chóng đoạt lại Bộc Dương, chỉ sợ cục diện càng gay go hơn.

    Nhạc Tiến nhẹ nhàng gật đầu.

    -Lời Hữu Học nói và những gì bọn ta thảo luận vừa rồi đại khái giống nhau. Được rồi. Mọi người hãy nói tiếp đề tài đang nói lúc nãy. Vừa rồi ngươi mới nói là Bộc Dương, Bạch Mã và Diên Tân hiện đang tạo thành thế vạc?

    Hạ Hầu Thượng vội vàng đứng dậy, nói:

    -Không sai. Bây giờ, Viên Thiệu chiếm ba vùng Bạch Mã, Bộc Dương và Diên Tân, đảm bảo cho đại quân Viên Thiệu tiến xuống phía nam đượcthuận lợi. Hơn nữa, ba thành này liên kết lại thì như rắn Thường Sơn, có thể tương trợ lẫn nhau. Nếu như muốn đoạt lại Bộc Dương thì tất phải đối mặt với quân Viên Thiệu tấn công từ Bạch Mã và Diên Tân. Nếu bỏ qua Bộc Dương thì một ngày nào đó Duyện Châu ắt sẽ loạn. Vì thế, chuyện này hết sức phiền toái.

    Tào Bằng biết Hạ Hầu Thượng là ca ca của Hạ Hầu Chân. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, hình như gã đã lập công trong cuộc chiến Hán Trung. Nhưng dù sao thì gã không phải là nhân vật nổi bật lắm. Nhưng nghe lời nói và cử chỉ của Hạ Hầu Thượng, gã không phải loại người vô dụng. Gã lớn tuổi hơn Tào Bằng một chút, phong thái điềm tĩnh, hơn nữa lời nói cũng rõ ràng mạch lạc. Vì Tào Bằng với Hạ Hầu Chân có quan biết nên quan hệ giữa Tào Bằng và Hạ Hầu Thượng cũng rất tốt. Bây giờ nghe gã phân tích, hắn liên tục gật đầu.

    Không sai, hiện tại tình cảnh của Tào Tháo đích thực rất khó khăn. Đoạt lại Bộc Dương ư? Nếu vậy, ắt Tào Tháo sẽ phải đối mặt với đại quân của Viên Thiệu, chắc chắn sẽ có một cuộc chém giết vô cùng ác liệt. Còn nếu không chiếm lại Bộc Dương thì tình hình càng gay go hơn, Duyện Châu rất có thể sẽ hỗn loạn. Chỉ một chiêu này của Viên Thiệu quả thật kỳ diệu, tài tình.

    Vấn đề là trong lịch sử, Viên Thiệu không hề chiếm Bộc Dương! Thay đổi duy nhất dường như là Lưu Bị. Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại thì nguyên nhân chính là do Lưu Bị xuất hiện khiến cho tình thế của Viên Thiệu ở Bạch Mã mới được thuận lợi như thế.

    Trong lịch sử, Nhan Lương tấn công Bạch Mã, sau đó bị Quan Vũ giết chết, Tào Tháo tiếp đó đoạt lại Bạch Mã. Vốn dĩ Viên Thiệu chưa kịp khởi binh đánh Bộc Dương. Mà bây giờ, đúng như trong lịch sử, Lưu Bị đã đi nương nhờ Viên Thiệu. Nhưng lúc này, Lưu Bị vẫn dẫn theo Quan Vũ và Trương Phi đi cùng. Nói cách khác, Nhan Lương không bị Quan Vũ giết chết, nhờ thế Viên Thiệu có thêm thời gian sắp xếp ván cờ.

    Nhưng nói cho cùng, sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy có lẽ là do Tào Bằng. Nếu không có sự thúc đẩy của Tào Bằng thì lúc này Quan Vũ đã chém Nhan Lương rồi.

    Khẽ day day mũi, Tào Bằng âm thầm cười khổ. Hắn sống lại rồi gia nhập phe của Tào Tháo. Nhưng ông trời vì để cân bằng trận Quan Độ này mà gia tăng những khó khăn cho phe Tào quân lên. Việc cấp bách hiện nay là nếu muốn giúp Tào Tháo thủ thắng thì Tào Bằng nhất định phải để trận chiến Quan Độ trở lại quỹ đạo lịch sử vốn có. Nhưng vấn đề là hắn nên làm thế nào để xoay chuyển tình thế đây?

    Tào Bằng không khỏi nhíu mày, im lặng. Đột nhiên, hắn cảm thấy có người bên cạnh đẩy hắn. Định thần lại, hắn thấy Đặng Phạm đang cười gượng, chỉ về Nhạc Tiến:

    -Quảng Xương Đình Hầu đang hỏi ngươi kìa.

    -Hả?

    Tào Bằng ngẩng đầu thì thấy Nhạc Tiến đang nhìn hắn cười.

    -Quảng Xương Đình Hầu…

    -Ôi chao, bây giờ đang ở trong quân, bỏ tước vị đi.

    -Nhạc tướng quân!

    Tào Bằng vội vàng sửa lại. Thấy Nhạc Tiến không phản đối, hắn xấu hổ nói:

    -Vừa rồi ta đang suy nghĩ vài chuyện nên không nghe tướng quân gọi.

    -Suy nghĩ cái gì?

    -Việc này….

    Ánh mắt tò mò của mọi người đều đổ dồn trên người Tào Bằng. Tào Bằng nói:

    -Chỉ là suy nghĩ làm sao chém rắn Thường Sơn.

    -Ồ, có kế gì không?

    Tào Bằng thản nhiên trả lời:

    -Cũng như lời Bá Nhân vừa nói lúc nãy, quân Viên Thiệu ở ngạn Hà Nam như rắn Thường Sơn, đánh đầu thì đuôi thủ, đánh đuôi thì đầu thủ, cả đầu và đuôi đều có thể tấn công. Để đối phó với rắn Thường Sơn chỉ có thể ấn đầu giữ đuôi, chặt thành khúc. Nhưng để làm được thì không phải dễ dàng gì. Binh lực của quân ta đang bị vây, tình hình rất xấu. Nếu chúng ta đánh bừa với quân Viên Thiệu thì chỉ sợ đó không phải là chủ ý của chủ công.

    Ánh mắt Nhạc Tiến và Lã Càn không khỏi sáng ngời. Ấn đầu, giữ đuổi, chém thành khúc…Hình dung như vậy thật là thỏa đáng. Nhưng vấn đề bây giờ là nếu làm như vậy thì chẳng khác nào đồng thời tấn công ba nơi, quyết một phen sống mái, lấy đá chọi đá với quân Viên Thiệu. Nếu hai bên thực lực bằng nhau thì còn có thể chiến đấu. Nhưng vấn đề bây giờ là binh lực hai bên rất cách biệt.

    Binh lực Viên Thiệu gấp mấy lần lượng binh lực có thể điều động của Tào Tháo. Muốn diệt rắn Thường Sơn ở ngạn Hoàng Hà này thực không phải là chuyện dễ dàng gì.

    Tuy nhiên, lời Tào Bằng nói ra khiến cho đám người Nhạc Tiến xem trọng hắn hơn một chút. Kể cả Hạ Hầu Thượng ngồi bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

    -Đúng vậy, không thể tránh việc phải diệt rắn Thường Sơn.

    Tào Bằng đột nhiên nói:

    -Nhạc tướng quân, thật ra chúng ta ở trong này nói nhảm thì không được lợi lộc gì. Sao chúng ta không tìm một người để hỏi?

    -Là người nào?

    -Mưu sĩ dưới trướng chủ công nhiều như mây, chắc chắn có cao nhân nghĩ ra được kế sách. Theo ta thấy, Đô Đình Hậu nhất định có thể nghĩ ra được cách hay. Nhưng người này xưa nay không thích khoe khoang, không ép hắn một phen thì hắn sẽ quyết không mở miệng. Khi ta ở Nam Dương đã từng nghe người ta nói: Giả Hủ tính toán không bao giờ sai sót chút nào. Vậy sao không tìm hắn thỉnh giáo xem sao?

    Đặng Phạm lén chọc Tào Bằng một cái, ý muốn nói: Có những lời này sao? Sao ta không hề nghe nói qua? Tào Bằng quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn. Đặng Phạm lập tức như lão tăng ngồi thiền, không phản ứng gì nữa.

    -Đúng vậy. Đô Đình Hậu tài hoa hơn người, tất có kế sách.

    Bà Lự đột nhiên mở miệng. Nghe trong giọng gã nói ra thì có lẽ gã cũng không phục Giả Hủ.

    -Đúng rồi. Sao Đô Đình Hậu còn chưa đến?

    Vương Trạch không khỏi tò mò hỏi:

    -Không phải Đô Đình Hậu nói là giờ Thân điểm binh sao? Bây giờ sắp đến giờ Thân rồi, hắn còn chưa tới đây.

    -Vừa rồi khi ta đi ra khỏi thành thì thấy hắn đi tới phủ Tư Không.

    Lã Càn trả lời bên cạnh. Đúng lúc này chợt nghe vài lính tốt bên ngoài trướng vải bẩm báo:

    -Quảng Xương Đình Hầu, Tư Không lệnh cho ngài đi về phủ Tư Không thảo luận việc quân.

    -Ta lập tức đi ngay.

    Nhạc Tiến đứng lên, vẻ mặt có chút trầm ngâm:

    -Xem ra chủ công chưa có kế sách thỏa đáng. Ta đi bái kiến chủ công trước. Sự tình nơi này tạm thời để cho Tử Khác thống soái. Đợi Đô Đình Hậu đến thì thay ta cáo lỗi. Bất kể chủ công có quyết định hay không, chắc chắn người sẽ có hành động. Truyền lệnh xuống, tam quân nghỉ ngơi tại chỗ, chờ có lệnh thì tức khắc hành động.

    -Rõ!

    Mọi người đều đứng dậy, chắp tay tuân lệnh. Nhạc Tiến đi vội vã. Sau đó, Đặng Phạm không nhịn được nói:

    -A Phúc, sao ngươi lại đi trêu chọc Giả Hủ?

    -Làm sao ta phải trêu chọc hắn?

    Đặng Phạm cười khổ nói:

    -Vừa rồi ngươi nói những lời đó, không phải là buộc hắn phải ra mặt sao? Nếu chẳng may hắn không nghĩ ra kế sách nào thì sẽ bị chủ công trách cứ. Ngươi đang ở dưới quyền của hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ gây phiền phức cho ngươi cho mà xem.

    Đặng Phạm ở trong Tào phủ nên biết rõ trong khoảng thời gian này, Giả Hủ gây sức ép như thế nào với Tào Bằng. Tào Bằng cười ha hả:

    -Ngươi yên tâm. Người khác ta không dám nói, nhưng Giả Văn Hòa nhất định có thể nghĩ ra biện pháp. Ngươi không biết sao? Hắn chẳng khác nào miếng kem đánh răng, không bópquyết không phun ra ngoài. Phải ép buộc hắn, nếu không hắn sẽ không thoải mái đâu.

    -Kem đánh răng?

    -À, chỉ là so sánh, ngươi cứ hiểu thế là được.

    Tào Bằng nhận thấy đột nhiên mình lỡ lời nên nói qua loa vài câu rồi đổi đề tài. Cũng may là Đặng Phạm đã quen với cách nói chuyện của hắn nên cũng không hỏi thêm gì nữa. Hắn ở với Tào Bằng đã lâu, thường xuyên nghe được một số thứ không thể hiểu nổi. Tiếp thu hiểu ý là được!

    Tào Bằng cười nhạt trong lòng: “Giả Văn Hòa, ngươi cũng có ngày hôm nay à?”

    Giả Hủ đến đại doanh Bắc Giáo để điểm binh mã.

    Hôm nay trong phủ Tư Không tranh cãi vô cùng kịch liệt. Về việc nên đối phó thế nào với việc Viên Thiệu liên tục tấn công, ý kiến của mọi người vẫn chưa thể thống nhất được. Tuy nhiên có một điểm thống nhất đó là phải trong thời gian ngắn nhất nghĩ cách nào để đoạt lại Bộc Dương.

    Bắc Quân Ngũ Giáo và Võ Vệ quân, Hổ Bôn quân, tổng cộng tám ngàn người đều hộ tống Tào Tháo xuất chinh.

    Hạ Hầu Uyên xuất phát từ Trần Lưu, đóng quân ở Toan Tảo. Vu Cấm rút về phía nam tám mươi dặm, phối hợp với Tang Phách để bị tấn công, đồng thời, có thể tạm thời ổn định cục diện ở Duyện châu. Từ Hoảng lánh tới Ly Hồ, tập hợp với Lý Điển. Lý Điển dẫn binh mã bản bộ tiến tới phía bắc ba mươi dặm, hình thành sức épvới Bộc Dương. Đồng thời, Tào Tháo lệnh Hạ Hầu Thận tập trung ở Hổ Lao quan, Tào Nhân làm Vũ Lâm quân đóng giữ Hứa Đô, bảo vệ kinh thành và vùng lân cận.

    Hộ tống Tào Tháo xuất chinh có ba nghìn quân Hổ Báo kỵ.

    Sau khi Giả Hủ điểm binh xong, vừa mới ngồi xuống thở hổn hển thì có binh tốt tới nói là Tư Không có việc, mời Đô Đình Hậu đến thảo luận.

    Mới từ phủ Tư Không ra không lâu, sao lại gọi ta tiếp làm gì? Giả Hủ không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng sửa sang quần áo, mang theo Giả Tinh, vội vàng chạy tới phủ Tư Không.

    -Chủ công có việc gì mà lại gọi Hủ đến?

    Vào phủ Tư Không, Giả Hủ thấy Tào Tháo ngồi ngay ngắn trong nha đường, Quách Gia, Tuân Úc ngồi bên cạnh. Tào Tháo khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng.

    -Văn Hòa, mau ngồi đi.

    -A, ty chức tạ ơn.

    Khi hắn ngồi xuống chợt thấy Quách Gia và Tuân Úc cười quái lạ. Trong lòng hắn lập tức cảm thấy có điềm xấu, lòng không khỏi thấp thỏm.

    -Văn Hòa à.

    -Có ty chức.

    -Tính ra ngươi đã đến Hứa Đô ba tháng rồi. Mọi việc đều tốt chứ?

    -Bẩm chủ công, Hủ được chủ công ưu ái, ủy thác trọng trách, không khỏi lo lắng nên luôn tận tâm tận lực làm việc, hết thảy mọi việc cũng xem như là khá tốt.

    -Nhưng ngươi….

    Nụ cười trên khuôn mặt Tào Tháo biến mất, giọng nói trở nên đanh lại:

    -Ta đối đãi ngươi thâm hậu, vì sao ngươi không trợ giúp ta?

    -Hả?

    -Ta biết Văn Hòa ngươi tính toán chu toàn, có mưu lược quỷ kế. Bây giờ là thời điểm sinh tồn nguy hiểm, mọi người đều hiến kế bày mưu. Chỉ có Văn Hòa ngươi cả ngày nhàn nhã vui sướng. Hay là ngươi đợi Viên Bản Sơ tới thì lấy đầu bọn ta dâng lên sao?

    Những lời này thật chẳng khác nào đâm thẳng vào tâm can người nghe. Giả Hủ sợ tới mức quỳ mọp xuống đất:

    -Chủ công, Hủ được chủ công ưu ái, nào dám giấu diếm điều gì?

    -Hừ, nếu đã như vậy thì ngươi hãy nghĩ kế sách cho ta đi.

    -Hả?

    -Bây giờ, ngươi có thể trở về. Sáng sớm ngày mai, nếu ngươi không có diệu kế, ta nhất định lấy đầu ngươi. Đi đi.

    -Chủ công!

    -Còn không lui ra!

    Tào Tháo quát lớn, khiến Giả Hủ sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chán nản ra khỏi nha đường.

    Giả Hủ vừa mới đi khỏi, gương mặt Tào Tháo tức thì hiện ra vẻ lo âu.

    -Phụng Hiếu, Văn Nhược, làm như vậy được không?

    Quách Gia khẽ mỉm cười:

    -Chủ công, Hữu Học mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng không phải người không biết nặng nhẹ. Nếu hắn đã nói như vậy nhất định Giả Hủ sẽ nghĩ ra biện pháp. Có lẽ chủ công vẫn nên suy nghĩ một chút, xem có kế nào có thể đón đầu quân Viên Thiệu thành công được hay không.

    ***
    Đêm đến, Tào Tháo để Tào Thuần làm tiên phong, dẫn Hổ Báo kỵ xuất phát.

    Còn y tự mình dẫn Võ Vệ quân, Hổ Bôn quân với ba giáo: truân kỵ, việt kỵ, xạ thanh tập hợp lại làm trung quân rời khỏi Hứa Đô theo sau. Trường thủy doanh của Nhạc Tiến và Bộ Quân doanh làm hậu quân. Nhạc Tiến làm chủ tướng hậu quân, Vương Trạch làm phó tướng. Điển Mãn và Hạ Hầu Thượng làm quân Tư Mã, nửa đêm lập tức xuất phát.

    Lúc này, Hạ Hầu Uyên đã dẫn binh đến Toan Tảo.

    Giả Hủ ngồi trên lưng ngựa rầu rĩ không vui. Sau khi đại quân xuất chinh, hắn không quản lý Bắc Quân Ngũ Giáo mà phải làm quân sư quân sự cho Tư Không, ở lại trong trung quân.

    -Phụ thân, sao người rầu rĩ không vui?

    Giả Tinh thúc ngựa đuổi theo, đi bên cạnh Giả Hủ, lo lắng hỏi:

    -Chẳng lẽ là do chủ công gây khó dễ?

    Giả Hủ lắc đầu.

    -Thật ra, giải quyết việc này cũng không khó. Bây giờ, Lưu Bị đóng giữ ở Bộc Dương, nhìn tưởng mạnh nhưng thật ra có sơ hở rất lớn. Gã quy thuận Viên Thiệu nhưng lại có dã tâm lớn. Mà Viên Thiệu không phải người không có thủ đoạn. Mưu sĩ dưới trướng hắn tuy nhiều nhưng luôn xâu xé lẫn nhau. Vì thế, Viên Thiệu sẽ không tin Lưu Bị. Mưu sĩ dưới trướng hắn cũng chưa chắc sẽ để ý đến Lưu Bị. Chỉ cần phái người ly gián, để đôi bên có khoảng cách thì rắn Thường Sơn kia sẽ thành hữu danh vô thực thôi.

    Giả Hủ nói ra lời này, lộ rõ vẻ tự tin mãnh liệt. Giả Tinh bừng tỉnh ngộ ra:

    -Con hiểu rồi. Ý phụ thân là bắt chước Trần Bình bày kế ly gián Hạng Tịch và Phạm Tăng sao?

    Giả Hủ cười, không trả lời.

    Trần Bình bày kế ly gián Hạng Tịch và Phạm Tăng là điển tích nổi tiếng về thời Hán Sở. Hạng Tịch chính là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ. Phạm Tăng là mưu sĩ của Hạng Vũ, được Hạng Vũ tôn làm á phụ, là một mưu sĩ cực kỳ có năng lực thời Hán Sở. Khi ấy, Hán Vương Lưu Bang và Hạng Vũ giao chiến, bất phân thắng bại. Sau khi Lưu Bang được Hàn Tín trợ giúp, người khiến Lưu Bang phải e ngại nhất chính là Phạm Tăng bên cạnh Hạng Vũ, chứ không phải là Hạng Vũ. Lúc này, mưu sĩ Trần Bình của Lưu Bang hiến kế ly gián quan hệ của Phạm Tăng và Hạng Vũ. Cuối cùng, Phạm Tăng cáo lão hồi hương, về sau ốm chết. Sau khi Hạng Vũ mất đi Phạm Tăng đã bị nhốt ở Cai Hạ, tự vẫn ở Ô Giang.

    Ngẫm lại, quan hệ giữa Hạng Vũ và Phạm Tăng thân mật như vậy mà còn có thể bị châm ngòi ly gián. Lưu Bị và Viên Thiệu vốn không có giao tình gì. Hơn nữa, Lưu Bị gần như đứng độc lậptrong quân Viên Thiệu, lại có danh là hoàng thúc, làm sao Viên Thiệu có thể không hoài nghi, đề phòng. Hai kẻ này như hai lão hổ, mặc dù hiện tại tạm thời yên ổn vô sự với nhau, nhưng khi có biến cố sẽ lập tức phản bội nhau. Kế này của Giả Hủ có thể nói là dùng một lời nói hạ gục đối phương. Nói thẳng ra, điểm yếu của rắn Thường Sơn chính là Lưu Huyền Đức.

    Giả Tinh nói:

    -Nếu phụ thân đã có kế sách thì cần gì phải lo lắng?

    Giả Hủ thở dài:

    -Ta suy nghĩ xem là kẻ nào đã ném cho ta đống lửa này thôi.

    Đột nhiên, gã cười lạnh lùng. Giả Tinh do dự một chút, hạ giọng nói:

    -Ta nghe nói, hôm nay khi nghị sự trong đại trướng, Tào Trung Hầu từng nói với Quảng Xương Đình Hầu là phụ thân là người khôn ngoan.

    -Lại là tiểu tử này.

    Giả Hủ dường như không hề giật mình, ngược lại hạ giọng nói:

    -Ta và Tào Hữu Học thề không đợi trời chung.

    Giả Tinh nghe được lại mỉm cười.

Nguồn: tunghoanh.com/tao-tac/quyen-2-chuong-293-UnMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận