Tào tặc
Tác giả: Canh Tân
Chương 333: Đặng Tắc trở về Hứa Đô
Nhóm Dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen.com
Hứa Đô yên bình.
Nhưng dưới sự yên bình đó lại ẩn chứa sát khí kinh người.
Đám người Khổng Dung lại nổ súng, nhưng không phải là nhắm vào Tào Bằng, mà là quay lại chủ đề cũ, nói làm sao để Tào Tháo và Viên Thiệu cùng tồn tại.
Trong lòng đám người Khổng Dung, Viên Thiệu vẫn mạnh hơn Tào Tháo.
Bất kể nói như thế nào, Viên Thiệu là con cháu nhà tứ thế tam công, còn Tào Tháo lại có nhiều thế hệ làm hoạn quan, dù sao không hơn được Viên Thiệu. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến Tào Đằng nữa. Nhớ năm xưa, kẻ sĩ bị hoạn quan chèn ép thậm tệ, thế cho nên đám người Khổng Dung vẫn luôn có ý thù địch với hoạn quan. Mặc dù Tào Đằng làm đến chức Đại trường thu, từng giúp đỡ rất nhiều người nhưng chung quy vẫn bị liên lụy theo.
May mà phẩm hạnh của Tào Đằng rất tốt.
Đám người Khổng Dung dù có muốn tấn công cũng chỉ có thể nói là hoạn quan như thế, chứ không dám công kích Tào Đằng quá đáng.
Tóm lại, Tào Bằng và Phục Hoàn dường như đã bị mọi người lãng quên. Tào Tháo vẫn không có động tĩnh gì, còn Hán Đế Lưu Hiệp cũng vẫn tiếp tục im lặng, khiến mọi người đều ngậm miệng, không bàn tán gì về chuyện này hết.
************
Thiên lao là nơi Hoàng đế giam giữ đại thần trong triều.
Phục Hoàn mặt mày nhợt nhạt, tựa người trên tường, ánh mắt ngây dại, nhìn không có chút khí huyết nào.
Phục hoàng hậu bưng một chén huyết yến nấu cách thủy thơm ngọt lên, dùng thìa bón tận miệng cho Phục Hoàn, hạ giọng nói:
-Cha, người uống một chút đi.
Phục Hoàn như con rối gỗ bị giật dây, uống một ngụm.
-Hoàng hậu, bệ hạ nói như thế nào?
Phục Hoàn uống xong một chén cháo huyết yến, tinh thần dường như cũng khá lên ít nhiều.
Phục hoàng hậu cầm chén đặt một bên, lắc lắc đầu:
-Bệ hạ nói chuyện này cần chờ Tào Tư không mở miệng trước, nếu không y rất khó quyết định.
-Mạnh Đức muốn ta chết hay sao?
Phục Hoàn nhắm mắt lại, mãi lâu sau mới thở dài.
-Vậy còn đám văn sĩ kia thì sao?
-Bọn Khổng Dung không có thái độ gì hết, dường như cũng đang chờ đáp án của Tào Tư không.
Phục Hoàn hối hận, cúi đầu, lẩm bẩm:
-Một bước sai lại kéo theo bao cái sai khác, giờ chỉ sợ lành ít dữ nhiều mà thôi.
-Phụ thân hà cớ gì phải nói thế. Con gái nhất định sẽ tìm cách giải vây cho phụ thân.
-Bỉnh Quốc đâu?
-A?
-Bỉnh Quốc có tin tức gì không?
Phục hoàng hậu do dự một chút, hạ giọng nói:
-Trước mắt tiểu đệ còn chưa có tin tức gì, nhưng cũng không thấy có tin nào nói tiểu đệ bị bắt, nên chắc giờ đã thoát hiểm rồi. Chỉ cần nó tới được Lũng Tây thì sẽ có người chiếu cố. Tào Tư không chắc cũng không làm gì được nó. Phụ thân, con vẫn không hiểu sao người lại…
Phục hoàng hậu cuối cùng cũng không nhịn nổi, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Quả thực bằng vào cơ trí và sự điềm tĩnh của Phục Hoàn ngày thường thì y không thể phạm những sai lầm cơ bản như thế, chuyện này thực khiến Phục hoàng hậu không hiểu rõ nổi.
Phục Hoàn nhắm mắt lại, tựa người trên tường, hồi lâu mới thở dài một tiếng:
-Một lời khó nói hết!
Giờ y cũng bắt đầu hối hận, chuyện vốn tốt đẹp như thế không ngờ cuối cùng lại có kết cục như thế này. Tào Tháo chẳng qua là dùng Tào Bằng để làm khó y, để y không thể tiếp xúc với bên ngoài mà thôi. Con gái thân là hoàng hậu, có thể chiếu cố cho y hết mức có thể, nhưng nàng không có khả năng cả ngày đứng trong thiên lao u ám này. Hơn nữa, có rất nhiều chuyện Phục hoàng hậu không thể ra mặt, phải chờ Tào Tháo ra mặt mới có thể thực hiện được.
Bằng vào khả năng của Tào Tháo, sao y có thể không nhận ra điểm khác thường trong đó được.
Bỏ tù Tào Bằng mà chém được một kẻ chống đối, bất kể nói như thế nào Tào Tháo đều không phải chịu thiệt.
-Tình hình trong cung thế nào?
-Không tốt lắm.
-A?
-Tuân Thượng thư phong Điền Dự tạm thời giữ chức Bàng Môn biệt bộ tư mã, phong tỏa cửa cung.
Người trong cung muốn đi ra ngoài rất khó khăn. Mà ngoài cung muốn tiến vào trong cũng chẳng dễ dàng gì. Lâm Nghi Hầu cũng mấy lần bị cản ngoài cửa cung. Điền Dự nói không có lệnh triệu kiến thì không ai được tùy tiện đi vào cả. Tuyết Tử Thường Thị có đi ra ngoài một lần nhưng phát hiện thấy thủ vệ canh gác quá sức nghiêm mật, hắn cũng không thể tùy tiện gặp mặt Lâm Nghi Hầu, cuối cùng đành phải trở về trong cung. Còn một chuyện này nữa, Trương Công Xa…
-Trương Tường làm sao?
-Trương Công Xa bị bãi chức quan, hiện giờ Công Xa lệnh đã đổi sang người khác rồi.
Chặt đứt liên hệ bè đảng của hoàng đế (đế đảng) bằng khí thế lôi đình đúng là thói quen của Tào Tháo. Bè đảng của hoàng đế như rắn mất đầu, Lâm Nghi Hầu Lưu Quang giờ cũng trở thành đối tượng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Bây giờ, chỉ sợ Lưu Quang cũng không thể làm việc như trước được nữa, ít nhất nhìn từ tình hình hiện tại thì đúng là như thế.
-Quan Độ…
-Hôm nay, Tuân Thượng thư báo lên rằng Tào Công thắng Viên Thiệu một trận ở Quan Đô.
-Viên Bản Sơ thật khiến ta quá thất vọng.
Phục Hoàn trầm tư thật lâu, mở mắt nói:
-Hãy bảo Lãnh Thường thị tìm cách thông báo cho Lâm Nghi Hầu, tạm thời không được có hành động gì hết, chờ xem tình hình thế nào đã.
Tào Mạnh Đức sớm muộn gì cũng thả ta ra!
Ngày đại chiến Quan Độ chấm dứt cũng là ngày ta ra tù.
Trước đó, nhất định không được manh động. Ta nghĩ lão Tào Tháo chỉ sợ là đã mài sẵn đao sắc, chúng ta không nên đi thử cạnh đao sắc này làm gì.
Phục Hoàn dù sao cũng là một trong những kẻ đứng đầu đế đảng.
Tuy rằng lúc trước y đã quyết định sai lầm nhưng chẳng mấy chốc y đã tỉnh ngộ, bắt đầu tính toán chuyện mới.
-Vậy còn Tào Bằng kia…
-Không cần để ý đến hắn!
Phục Hoàn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
-Lần này, Tào Hữu Học hại ta quá thê thảm nhưng cũng không đáng để lo nghĩ. Theo ta thấy, hắn chỉ là một tên thất phu lỗ mãng, không làm nổi chuyện đại sự. Hắn có được thành tựu như ngày hôm nay chẳng qua là nhờ vào sự sủng ái của Tào lão tặc mà thôi. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta đem mối nhục bị chặt cụt tay này trả cho người này gấp trăm lần.
Phục Hoàn vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tái nhợt thoáng đỏ bừng lên. Y chỉ hận không thể phanh thây Tào Bằng ra cả vạn đoạn.
Phục hoàng hậu khẽ nhíu mi, định nói gì đấy.
Nhưng Phục Hoàn lại nói:
-Con đừng nghĩ nữa. Về sau cũng đừng đến thăm ta nữa. Tuân Úc không dám hại mạng ta đâu. Chuyện trong triều sau này con cũng không nên tham dự quá nhiều, chỉ cần hầu hạ bệ hạ thật tốt là được rồi. Ta ở trong này rất tốt, không có gì là không ổn cả.
Phục hoàng hậu thầm nói trong lòng: “Phụ thân, chỉ sợ người lại nhìn nhầm rồi! Tào Bằng kia không đơn giản như người tưởng đâu. Dương Thái úy vừa cho người truyền tin vào nói nên đề phòng Tào Hữu Học nhiều hơn nữa. Một nhân vật đến Dương Thái úy còn phải kiêng kỵ sao có thể là người đơn giản được?”
Nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy của Phục Hoàn, Phục hoàng hậu không biết nên nói như thế nào mới phải.
Một lúc lâu sau, nàng chỉ hạ giọng nói:
-Phụ thân, người bảo trọng.
-Đúng rồi, con nhớ tìm cách liên lạc với Bỉnh Quốc, bảo nó không được đi Vũ Uy, tìm cách nương nhờ Mã Đằng hoặc Hàn Toại, nhất định không được trở về.
-Được!
Phục hoàng hậu dịu dàng lên tiếng, lại chăm sóc Phục Hoàn thêm một lúc rồi mới cáo từ.
Ra khỏi thiên lao, nàng bước lên loan xa.
-Tuyết Tử!
-Có nô tì.
Mắt phượng của Phục hoàng hậu chợt lóe lên sắc lạnh, nàng hạ giọng nói:
-Tìm một cơ hội xử lý Tào Hữu Học đi.
Bên ngoài xe, Trung Thường thị Lãnh Phi ngẩn ra, chợt gật đầu, nói:
-Hoàng hậu yên tâm, nô kỳ nhớ rõ rồi. Nhưng Tào Bằng giờ đang bị giam trong phủ Vệ tướng quân, canh gác rất nghiêm ngặt. Nếu muốn giết hắn e là khó có thể thành công sớm được. Tạm thời còn phải…
-Trước khi đại chiến chấm dứt, đừng lấy mạng hắn.
Nhưng khi đại chiến xong xuôi rồi, ta muốn thấy đầu của Tào Hữu Học kia.
-Nô tì tuân mệnh!
Loan xa đi trên đường đá thẳng hướng tới An Nhạc cung.
Lãnh Phi mái tóc trắng muối tiêu, mặt trắng không chút biểu cảm dừng chân nhìn thoáng qua phủ Vệ tướng quân, khẽ nhếch miệng cười lạnh.
***********
Thoắt cái đã tới tháng tư.
Tào Bằng bị nhốt trong nhà lao phủ Vệ tướng quân cũng đã được ba mươi ngày!
Ba mươi ngày này, hắn rất nhàn nhã. Dù đang ở trong đại lao nhưng ngục tốt ở đây cũng không dám sơ xuất, cho nên hắn cũng không phải khổ sở chút nào. Lại thêm có đám người Hạ Hầu Lan giúp đỡ, Tào Bằng lại càng thoải mái hơn. Nhàn rỗi không có việc gì làm, hắn lại dạy công phu, quyền cước cho Phi Mạo hoặc bàn luận võ nghệ với Hạ Hầu Lan. Tào Nhân tuy chưa từng tới thăm hắn nhưng lại rất cẩn thận chiếu cố hắn.
Tào Bằng nói muốn xem sách.
Vì thế Tào Nhân liền sai người đưa tới ít sách, để hắn tiêu khiển, giải buồn.
Đồng thời, hắn cũng thường xuyên nhận được tình hình chiến đấu ở tiền phương. Giả Tinh sẽ sai người thỉnh thoảng thông báo tình hình chiến sự ở Quan Độ đến chỗ Tào Bằng.
Có đôi khi, Giả Tinh còn đến đại lao thăm Tào Bằng, nói chuyện một chút.
Ngày cứ như vậy mà trôi đi.
Chiến sự trận chiến Quan Độ càng ngày càng quyết liệt.
Tào Bằng ngồi trong nhà lao lại hết sức nhàn nhã, ung dung.
Với hắn mà nói trận chiến Quan Độ đã kết thúc! Kể từ khi trận đại chiến ở Tiểu Đàm, Diên Tân chấm dứt, với hắn trận Quan Độ đã kết thúc rồi. truyện copy từ tunghoanh.com
Bên cạnh Tào Tháo tập trung rất nhiều mưu sĩ tài ba trong thiên hạ.
Ngoài Tuân Úc ra, trong năm mưu sĩ lớn của Tào Tháo đã có Quách Gia, Trình Dục, Giả Hủ, Tuân Du đều ở tiền tuyến, bàn mưu tính kế cho Tào Tháo. Đồng thời, thống soái dưới tay Tào Tháo cũng có những mãnh tướng siêu hạng. Mùa thu hoạch ở Hải Tây năm trước đã giúp giảm bớt tình trạng hạn hán ở Nhữ Nam, nhờ thế Hứa Đô không bị tổn thất lớn lắm. Trong kho lương thực, đồ quân nhu và lương thảo chất chồng như núi, Tào Tháo đã không còn phải lo lắng về lương thảo như trong lịch sử nữa.
Trận chiến Quan Độ chỉ đang chờ thời cơ mà thôi.
Thời cơ Tào Tháo toàn thắng.
Trước đó, tất nhiên đôi bên phải giằng co trong một thời gian dài.
Tào Bằng không thể giúp gì, cũng không thể bày mưu cho Tào Tháo.
Có bọn Quách Gia ở đó, sao Tào Tháo có thể thiếu về mưu lược được? Còn chuyện Ô Sào, Tào Bằng cũng từng nghĩ tới, định nói với Tào Tháo, nhưng hắn càng nghĩ kỹ lại càng thấy không nên làm như thế. Có trời mới biết Viên Thiệu bị suy sụp nhiều như thế liệu còn có đem lương thảo cất ở Ô Sào như trong lịch sử nữa hay không? Mà cho dù là cất ở Ô Sào, thì nếu Tào Tháo hỏi tại sao hắn biết, Tào Bằng e rằng cũng không thể trả lời nổi.
Tốt nhất là cứ kiên nhẫn chờ đợi!
Chờ đợi Hứa Du cải tà quy chính.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ tí tách rơi.
Tào Bằng đứng trong gian phòng ngục nhỏ bé, luyện Bán Bộ Băng quyền.
Hắn nhờ ngục tốt làm cho hắn một người gỗ, sau đó dùng xích sắt khóa lại.
Nghe nói, trong lịch sử võ thuật truyền thống của Trung Quốc, người sáng lập Bán Bộ Băng quyền tên là Quách Vân Thâm, đã sáng tạo ra bộ quyền này trong điều kiện này.
Sau khi Tào Bằng khổ luyện Bạch Hổ thất biến, đã mơ hồ nắm bắt được “Thế” ẩn chứa trong Bạch Hổ thất biến.
Khóa bộ, xung quyền, thối lui; Khóa bộ, xung quyền, lại thối lui…
Cảm nhận được kình lực di chuyển trong thân thể, mỗi lần một phần bắp thịt rung lên đều ẩn chứa biến hóa kỳ diệu. Tào Bằng luyện tập trong này dần tiến vào một cảnh giới kỳ dị. Mỗi một động tác của hắn đều hoàn thành trong vô thức, kình lực thúc đẩy, gân cốt phát triển, ra quyền là khiến khớp xương toàn thân phát ra tiếng răng rắc. Việc hô hấp của hắn lúc có lúc không, thi thoảng hắn lại phát ra tiếng rống như hổ.
Hạ Hầu Lan đang truyền thụ Khai Môn bát thức trong bát cực quyền cho Phi Mạo.
Chợt y nghe bên trong phòng lao vang lên tiếng rít gầm như của dã thú.
Y vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn Tào Bằng.
Hắn đang giẫm chân lên một tấc đất, tạo ra xung quyền, một luồng khí lưu bắt đầu sinh ra. Bán Bộ Băng quyền rất cương mãnh, hơn nữa Bạch Hổ thất biến lại cương liệt, khiến toàn thân Tào Bằng như hóa thành con mãnh hổ xuống núi, từ trên xuống dưới đều rất đáng sợ.
Hạ Hầu Lan ánh mắt sáng rực, một lát sau mới khẽ thở dài.
-Tư mã, công tử thế là…
-Công tử đang lĩnh ngộ!
-Lĩnh ngộ cái gì?
-Thế!
Các Phi Mạo vốn không mấy hiểu biết về “Thế”.
Chuyện bọn họ giỏi nhất phần lớn đều là cách chiến đấu, đánh nhau bình thường, nhưng nếu nói về võ đạo thì chẳng qua chỉ là kẻ ngoại đạo mà thôi.
Võ đạo không liên quan nhiều lắm đến chuyện giết người, có rất nhiều khi muốn học võ đạo phải dựa vào ngộ tính.
Khi Tào Bằng ở trên chiến trường Tiểu Đàm đã từng phát ra “Thế” ảo diệu. Sau khi trở về Hứa Đô, trải qua chuyện Phục Hoàn, Tào Bằng giờ dường như đã tiến nhập vào trạng thái trầm tĩnh. Tuy ở trong nhà lao, nhưng hắn vẫn thoải mái thích nghi với hoàn cảnh.
Kể từ khi sống lại đến giờ, Tào Bằng đã từng trải qua vô số lần chiến đấu.
Hắn đã từng luyện với Lã Bố, thử chiêu với Điển Vi, lại tham dự những trận chiến sinh tử.
Hắn đem tất cả những chuyện đã từng xảy ra đem luyện lại một lượt.
Tuy hắn vẫn không thể đạt tới “Thế” của võ tướng siêu hạng được nhưng Tào Bằng tin rằng nếu hắn giao thủ với Cam Ninh, ít nhất cũng có thể chiến đấu được mười đến hai mươi chiêu. Mười, hai mươi chiêu này là tính theo Cam Ninh dốc toàn lực thi triển. Tào Bằng dạo qua một lượt Bán Bộ Băng quyền, mồ hôi đã ướt đẫm vạt áo.
Tiếng hổ rít gầm trong phòng lao kéo dài chừng gần một giờ, mãi sau mới ngừng lại.
Hạ Hầu Lan tiến lên, đưa khăn qua cho Tào Bằng. Hắn nhận lấy, lau mồ hôi trên mặt, chỉ thấy toàn thân thoải mái, đầu óc minh mẫn.
-Tào giáo úy, có người đến thăm ngươi!
Bên ngoài nhà lao, ngục tốt chợt lớn tiếng hô lên.
Tào Bằng ngẩn ra, hỏi:
-Ai?
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy một thanh niên cụt tay mặc y phục màu xanh, tay cầm theo một hộp đồ ăn, đi đến bên ngoài phòng lao dưới sự dẫn đường của ngục tốt.
-Tỷ phu?
Tào Bằng nhìn thấy người thanh niên kia không khỏi giật mình.
Lúc trước, Đặng Tắc ở lại Từ Châu, đảm nhiệm chức biệt giá dưới trướng Từ Cầu. Tào Bằng cũng đoán sớm muộn gì Đặng Tắc sẽ trở về Hứa Đô.
Nhưng hắn không ngờ rằng Đặng Tắc lại trở về vào lúc này.
Đám người Hạ Hầu Lan rất biết điều, ra khỏi gian phòng lao, đi vào một gian khác.
Đặng Tắc quay qua, nói tạ ơn với ngục tốt, rồi đi vào trong phòng lao. Y cười với Tào Bằng, đặt hộp đồ ăn trong tay xuống:
-A Phúc, đệ vào ngục thế này khiến mọi người đều lo lắng. Giờ thấy bộ dáng đệ thế này thì xem ra vẫn chưa phải chịu khổ rồi. Ở trong này có khỏe không?
-Tỷ phu, nơi này là chỗ nào? Làm gì mà tốt được?
Vừa nói, Tào Bằng vừa bước lên hai bước, thân mật ôm lấy Đặng Tắc.
-Tỷ phu, huynh về từ bao giờ?
-Trưa hôm nay!
-Chuyện ở Từ Châu giải quyết xong rồi sao?
-Ừ, đã giải quyết rồi.
Đặng Tắc nhìn qua dường như càng trầm tĩnh hơn trước.
Hai gò má gầy gò, thân thể mảnh khảnh, nhưng toàn thân lại phát ra khí thế hào hùng.
Y lẳng lặng nhìn Tào Bằng. Một lúc lâu sau, chợt giơ cánh tay cụt ra ôm chặt lấy Tào Bằng vào trong lòng:
-A Phúc, để đệ chịu ủy khuất rồi.
Lần này Đặng Tắc trở về Hứa Đô là phụng mệnh áp giải ba vạn thạch lương thảo.
Đừng tưởng khố phủ của Hứa Đô vẫn còn lương, một lúc phải cung ứng cho mấy vạn đại quân thực sự rất áp lực.
Cho nên, sau sự biến ở quận Đông Hải được trấn áp, Lưu Bị thảm hại bỏ chạy, thế cục Từ Châu dần ổn định. Từ Cầu lệnh cho Đặng Tắc áp giải lương thảo, trở về Hứa Đô. Sau đó, Từ Châu còn có thể cung cấp thêm một trăm ngàn thạch lương thảo, đảm bảo cho trận chiến Quan Độ được tiến hành thuận lợi. Sau khi Đặng Tắc trở về Hứa Đô liền biết trong nhà xảy ra chuyện lớn. Đầu tiên là thê tử rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, rồi Tào Bằng vì báo thù mà vùi thân trong lao tù.
Nếu nói lúc trước Đặng Tắc còn có chút toan tính riêng thì sau khi nhận được tin này, những toan tính đó của y chẳng còn lại gì nữa.
-Nếu không có đệ ở nhà, tỷ tỷ đệ suýt nữa đã….
-Ôi chao, tỷ phu. Xem huynh nói kìa, tỷ tỷ ta là thê tử của huynh, nhưng còn là tỷ tỷ của ta nữa. Chúng ta là người một nhà, sao ta có thể nhìn những người đó đè đầu cưỡi cổ ta được đây? Chỉ tiếc là vẫn chưa bắt được tên Phục Quân chết tiệt đó.
Đôi mắt Đặng Tắc tức thì đỏ hoe!
Hai người ngồi xuống trong nhà loa, nói đủ chuyện từ ngày xa cách.
Tào Bằng hỏi:
-Tỷ phu, Lưu Bị giờ ở nơi nào?
Nhắc tới Lưu Bị, Đặng Tắc tức thì lộ vẻ xấu hổ.
-Ôi, một lời khó nói hết. Sau khi Hạ Hầu tướng quân công phá quận Đông Hải, Lưu Bị đã trốn đến nước Bành Thành. Ta phụng lệnh cùng Chu Linh tướng quân truy kích Lưu Bị, không ngờ gã giả dối này lại mưu ma chước quỷ như thế. Ta tổn hao mấy trăm người mà vẫn không bắt được Lưu Bị, bị gã trốn mất ở Hoài Thủy. Ta vốn định tiếp tục truy kích nhưng lại sợ trúng quỷ kế. Giờ, gã đã trốn đến Hoài Nam rồi.
Tên tặc tử này lại chạy mất rồi!
Tào Bằng nghe thấy thế liền nhíu mày.
Nhưng hắn không có ý trách cứ Đặng Tắc, bởi hắn hiểu rất rõ bản lĩnh chạy trốn của Lưu Bị kia, chỉ sợ so với tổ tông Lưu Bang của gã còn lợi hại hơn mấy lần. Nhớ ngày đó, năm lộ đại quân của Tào Tháo vây kín Lưu Bị, mà gã vẫn mở đường máu chạy được tới Thanh Châu.
Bằng vào khả năng của Đặng Tắc mà muốn đối phó Lưu Bị đúng là có chút khó khăn thật.
Tên kia chắc chắn kẻ tay cáo già.
Chỉ có điều, nếu Lưu Bị trốn thì sẽ trốn ở đâu?
Liệu gã có trốn ở Kinh Châu, nương nhờ Lưu Biểu không? Lưu Biểu giờ đang đối phó với Tôn Quyền,chỉ sợ chưa chắc đã thu nhận, giúp đỡ Lưu Bị. Hoặc gã sẽ ẩn nấp, chờ đến cơ hội thì sao? Tào Bằng bắt đầu cảm thấy đau đầu, các tình tiết trong Tam quốc theo thời gian cũng ngày càng mơ hồ hơn.
Tào Bằng chỉ có thể khẳng định duy nhất một chuyện là Lưu Bị cuối cùng sẽ đầu quân cho Lưu Biểu.
-Tỷ phu, trong nhà vẫn ổn chứ?
-Mọi người đều mạnh khỏe. Tỷ tỷ đệ tuy chưa thể xuống giường nhưng đã có thể ngồi được rồi. Nguyệt Anh vẫn luôn chăm sóc nương và tỷ tỷ đệ, cho nên đệ đừng lo lắng nữa. Chỉ có điều, nương rất nhớ đệ, mấy lần nói muốn đến thăm đệ lại bị phụ thân ngăn cản, cho nên nương rất hay khóc.
Tào Bằng nghe thấy thế liền lặng im!
-Tỷ phu, huynh về nói với nương bảo nương đừng lo lắng. Chậm nhất nửa năm, ta nhất định ra ngoài được. Tào Công giam ta trong nhà lao thật ra là muốn bảo vệ ta mà thôi. Xin nương đừng lo lắng quá.
Đặng Tắc nhẹ nhàng gật đầu.
-Còn một chuyện nữa ta cần bàn bạc với ngươi.
-A?
Đặng Tắc đưa cho Tào Bằng một chén rượu, nhẹ giọng nói:
-Chuyện này liên quan đến sự phát triển của Hải Tây. Khi ta trở về, Từ Sơn đã đặc biệt nhờ ta hỏi ngươi.
-Ồ?
Tào Bằng nghe thấy thế không khỏi nghi hoặc.