Tào Tặc
Tác giả: Canh Tân
Chương 38: Nông phu và rắn độc.
Dich: Nhóm dịch Hany
Nguồn: Metruyen
- Đầu Hổ ca! Ăn nói cẩn thận.
Tào Bằng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hoảng sợ vội vàng mở to mắt mà nói.
Đây là đâu?
Đại doanh trong thành Cửu nữ...cho dù là trong doanh trại của lính Nghĩa Dương nhưng cũng khó tránh khỏi tai vách mạch rừng. Một câu nói vừa rồi của Vương Mãi là đại nghịch bất đạo, đáng tội chém đầu.
Đặng Tắc cũng giật mình, tỉnh ngay cả rượu.
Y chỉ biết người khổ. Vương Mãi là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng không biết giấu suy nghĩ của mình. Về sau mình có muốn nói chuyện với ai cũng phải tìm đối tượng. A Phúc rất tốt. Ít nhất biết được có thể nói cái gì còn cái gì không nên nói.
Tào Bằng đứng dậy đi ra ngoài, thấy xung quanh không có ai mới quay lại.
- Tỷ phu! Hôm nay ngươi làm sai một chuyện.
- Chuyện gì?
Tào Bằng nói:
- Có câu nhân từ không quản binh, nhân nghĩa không quản tiền. Hôm nay huynh không nên cầu xin để cho đám Mã Ngọc đi vào... Tỷ phu! Hiện tại chúng ta đang trong cảnh nguy hiểm, nên cẩn thận mới được. Rõ ràng là Mã Ngọc có cừu oán với chúng ta, huynh còn để cho y vào đây, chẳng phải tự tìm rắc rối hay sao? Vào lúc chúng ta xung trận, bọn chúng có thể khoanh tay đứng nhìn.
Từ xưa đến nay, chưa có chuyện tướng xung trận mà lính ngồi yên.
Nói dễ nghe một chút đó chính là lâm trận bỏ chạy. Căn cứ theo pháp lệnh thì đủ chém đầu, tại sao huynh lại cần phải đi cầu tình?
- Nhưng....
Đặng Tắc nhỏ giọng nói:
- Dù sao thì tất cả đều là người cùng quê, thực ta không đành lòng....
- Tỷ phu! Nếu cho huynh quản lý một phương, mà trong lòng luôn vướng tới tình đồng hương thì làm sao có thể thưởng phạt phân minh, giữ nghiêm kỷ luật được? Hơn nữa! Huynh hoàn toàn biết những người đó không hề có ý tốt. Huynh thì muốn nuông chiều họ nhưng bọn họ có nghĩ không...
- Tỷ phu! Để ta kể cho huynh nghe một chuyện. Lúc trước có một người nông dân, trên đường thấy một con rắn độc sắp chết cứng liền thương hại, cho nó vào trong ngực. Con rắn được hơi ấm liền tỉnh lại, nhưng nó không hề cảm ơn người nông dân mà còn cắn cho một cái. Hành động của huynh hôm nay cũng giống với người nông dân kia. Đám người Mã Ngọc chính là rắn độc. Huynh cứu chúng, chưa chắc chúng đã cảm kích, thậm chí bất cứ lúc nào cũng cắn huynh chết.
- Tỷ phu! Huynh đọc sách nhiều hơn ta, hiểu rõ lý lẽ hơn ta... Cho dù thế nào cũng không được có tính cách như đàn bà, nếu không thì hại người hại mình.
Đặng Tắc xấu hổ, cúi đầu rất lâu không nói.
Điều mà Tào Bằng nói không phải y không biết.
Nhưng bao nhiêu năm qua, đó đã thành thói quen của y. Tình cảm đồng hương, quê cha đất tổ vẫn luôn mãi trong lòng. Nếu bảo vất bỏ đối với Đặng Tắc mà nói thực sự rất khó. Nhưng y biết lời nói của Tào Bằng hoàn toàn chính xác, hành động hôm nay của y hoàn toàn sai lầm.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Nhân lúc bây giờ không có chuyện gì, lấy cớ xử lý Mã Ngọc.
- A!
- Tỷ phu! Mã Ngọc là con sâu làm rầu nồi canh, nhưng huynh đừng có lầm lẫn nữa. Dù sao thì huynh cũng là tiết sứ, hoàn toàn có thể bắt tay vào từ phương diện tòng quân.
Đặng Tắc hơi chần chừ do dự.
Tào Bằng hết sức bất đắc dĩ, cái tình tình này của y đúng là một chốc không thể sửa được.
Đọc sách thánh hiền nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí. Loại hành động đó đối với Đặng Tắc nhất thời khó có thể chấp nhận.
Nếu không phải có mấy bài học thì chỉ sợ là khó có thể sửa chữa.
Thoáng nhìn là như vậy nhưng muốn xử lý Mã Ngọc thì cần phải nghĩ cách.
Cái trướng nhỏ trở nên yên tĩnh.
Sau một lúc, Đặng Tắc ngẩng đầu, lên tiếng:
- A Phúc! Đệ có thể nói cho ta biết có việc gì xảy ra? Tại sao ta lại bị gọi đi lính?
Có lẽ vấn đề này xuất hiện trong đầu Đặng Tắc không phải là ít. truyện được lấy từ website tung hoanh
Gã có thể nhịn tới lúc này mới nói ra, cũng coi như là ẩn nhẫn. Tào Bằng liếc nhìn Vương Mãi rồi cười nói:
- Đơn giản chỉ là phong hoa tuyết nguyệt mà thôi.
- Phong hoa tuyết nguyệt?
- Tỷ phu có còn nhớ tới Trương Thạc hay không?
- Trương Thạc?
- Chính là cái cô bé của Trương gia ở Niết Dương...
Tào Bằng mang cái kết quả mà hắn đoán được nói cho Đặng Tắc.
Đặng Tắc không thể cười nổi.
Cứ tưởng là có chuyện gì không ngờ lại là chuyện như vậy. Gã cũng không hề trách Tào Bằng, bởi vì chuyện này sao có thể nói rõ ràng?
- Tỷ phu! Huynh nói Hoàng Xạ có thể làm gì?
Đặng Tắc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:
- Chuyện này cũng không biết. Hoàng Xạ là người của dòng họ lớn, nếu đã ghen ghét nhiều như vậy, cũng không biết có thể làm nên chuyện gì. Có điều, ngươi làm vậy rất tốt. Đệ đi với huynh, ít nhất sẽ khiến cho trong nhà đỡ rắc rối.
Hiện tại chúng ta ở trong tay Hoàng Xạ, chắc chắn y sẽ sinh sự.
Ta thấy, sớm muộn gì cũng sẽ tới. Tóm lại, đệ và ta cứ cẩn thận một chút, đừng để cho y nắm được khuyết điểm. Nên nhớ là quân pháp vô tình...
"Đúng như mình đoán, có lẽ Hoàng Xạ cũng muốn ra tay chính là từ cái quân pháp vô tình"
"Nhưng cứ thế này, mình phải xử lý Mã Ngọc phải cẩn thận hơn, cần có kế hoạch chu đáo mới có thể ra tay giết người."
..........
Trời sáng...
Trên không trung đại doanh trong thành Cửu Nũ vang lên tiếng kèn.
Mỗi ngày đều có một lần thao diễn. Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một vài đội ngũ luyện tập võ nghệ. Hơn nữa các đội cũng tách ra, chứ không phải là hợp luyện. Còn nội dung thao luyện phần lớn là do đội trưởng tự quyết định chứ không có nhiều quy tắc.
Dù sao thì đại doanh của thành Cửu Nữ mộ binh tạm thời từ các nơi.
Mỗi nơi có cái riêng khiến cho nhất thời không thể dung hợp lại một chỗ. Tình hình của binh lính Nghĩa Dương lại càng đặc biệt, cơ bản thuộc loại không ai tới tuần tra giám sát. Nhưng nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc, Nghĩa Dương truân chỉ nghe lệnh của Ngụy Diên.
Mặt mũi Mã Ngọc bầm dập đi ra ngoài, theo bản năng giữ chặt lấy quần áo trên người.
Đây là trang phục của tù nhân. Do hôm qua mới tới nên những người này vẫn còn chưa được phát áo giáp, đánh phải mặc quần áo tù, xếp hàng trong doanh.
Vương Mãi trở thành kỵ binh, làm người hầu thân cận của Ngụy Diên.
Còn Tào Bằng và Đặng Tắc thì được Ngụy Diên điều tới bốn tên bảo vệ an toàn cho Đặng Tắc.
Do y được thăng lên làm đồn trưởng cho nên bộ hạ của hắn cũng được lên chức. Đường Cát chính là tráng hán mặc hắc thiết giáp, là huynh đệ thân cận nhất của Ngụy Diên, có võ nghệ không tầm thường, tương đương với tiêu chuẩn của võ tướng tam lưu. Vì vậy mà thuận theo đó trở thành Đô bá.
Một trâun có hai đội, đồng nghĩa với việc có hai đô bá.
Ngụy Diên lôi một tên đệ tử trong gia tộc của mình, cho vào chức vụ đó. Đối với chuyện này Đặng Tắc không hề có ý kiến.
Năm nay Ngụy Bình mười tám tuổi, tòng quân được ba năm, cũng là một người còn sống sót trong trận chiến Võ Lăng sơn. Y không cao lắm, chừng một mét bảy mươi lăm, trắng trẻo nhưng rắn chắc. Nếu thay một bộ quần áo thì nhìn y rất giống thư sinh. Có điều Đường Cát đã nói với Tào Bằng rằng, Ngụy Bình nổi danh trong đồn Nghĩa Dương là kẻ liều mạng. Người này võ nghệ không xếp hạng nhưng khi vào chiến trường có thể nói là vô cùng hung ác.
Mỗi lần chiến đấu, gã nhất định sẽ lăn xả, lần nào cũng có thể sống sót đúng là một kỳ tích.
Đặng Tắc không phản đối khiến cho Ngụy Diên hài lòng.
- Hôm nay tất cả chia làm năm tổ, tự thao luyện.
Người không có áo giáp thì tạm luyện tập đội ngũ. Đợi khi Đặng tiết sứ nhận binh khí và áo giáp về sẽ chia ra rồi tạo đội hình.
- Chuyện này.
Mã Ngọc sợ run người, đứng chung một chỗ với đám kẻ tù ở Cức Dương.
Đêm hôm qua, y bị tù nhân Cức Dương xử lý một chút, bị đánh cho thê thảm. Trong mắt người Cức Dương, nếu như không phải Mã Ngọc thì hôm qua không chịu cảnh như vậy. Vì vậy mà bọn họ đổ lỗi cho Mã Ngọc. Trong khi đó tất cả ở với nhau thì làm sao y có được đối xử tốt?
- Mặt ngươi làm sao thế này?
Ngụy Bình lạnh lùng nhìn Mã Ngọc mà hỏi.
Trong đôi mắt của y không hề có một chút cảm xúc khiến cho mọi người ớn lạnh.
Mã Ngọc giật mình, nói nhỏ:
- Tiểu nhân...tối hôm qua tiểu nhân không cẩn thận ngã nên bị thương.
- Ngã bị thương?
Ngụy Bình thản nhiên nói:
- Có gì đáng ngại không?
- Không có gì.
Dưới ánh mắt hung tợn của đám tù nhân Cức Dương, Mã Ngọc hết hồn mà trả lời.
- Không sao là được rồi, sau này cẩn thận hơn một chút. Hai ngày nữa, chúng ta sẽ có nhiệm vụ, ta không muốn tăng thêm người bệnh. Được rồi! Trở về đội của mình tiếp tục thao diễn.
Ngụy Bình dứt lời, vỗ vỗ bả vai Mã Ngọc rồi xoay người đi.
Mã Ngọc khẽ run người, nhìn theo bóng lưng Ngụy Bình mà có cảm giác cổ quái...